Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 38: LƯU GIA TIỂU THƯ


Dịch giả: Luna Wong


Hai bên mỗi bên đi một lần.

Bởi vì Lưu gia ở vị trí trung tâm thành, nên vô luận đi bên nào, đều rất náo nhiệt.

Bất quá, tuy náo nhiệt, nhưng hai đầu buôn bán vẫn có khác nhau.

Đi về phía đông, phần nhiều là tiệm cơm, tửu quán khách sạn cùng với một tòa miếu rất nhỏ. Trong miếu cung phụng là Như Lai phật tổ, đèn nhang rất vượng.

Đi phía tây, còn lại là cửa hàng nhỏ tương đối nhiều, tiệm tạp hóa, văn chương, hỉ tử, bố trang ăn vặt các loại.

Ở phía sau nhai đạo, còn lại là nhà của bách tính ở, cao thấp chằng chịt không có gì quy củ.

Nhưng phương hướng dựa phía tay, người nghèo khá nhiều, dựa phái đông nhất là phía đông nam, tắc tụ tập người giàu có của Trấn An.

“Căn cứ miêu tả của Lưu tiểu thư, đối phương mặc là một kiện trực chuyết giáp miên màu đen che mặt, như vậy xem ra, điều kiện kinh tế của người này hẳn là cũng không tệ lắm.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Trực chuyết làm việc không có tiện, nên tầm thường người nghèo hay bách tính phải làm việc, không mặc.

“Tìm hướng đông?” Tiền Đạo An nói.

Đỗ Cửu Ngôn đứng ở đầu phố, nhắm mắt lại, biểu tình nghe gió phân biệt phương vị siêu nhiên với thế giới, tương đối bí hiểm.

“Cửu ca, người làm gì?” Đậu Vinh Hưng hỏi.

“Dựa vào trực tiếp tìm người sao?” Trịnh Ngọc Cầm vẻ mặt sùng bái.

“Là nghe được cái gì?” Chu Tiếu hỏi.

Quế vương bĩu môi, nói: “Đoán chừng là đói bụng.”

Nhất thời mọi người đều run da mặt, một lúc lâu Đỗ Cửu Ngôn mở mắt ra, nói: “Các huynh đệ, ta ngửi được mùi vịt nướng, không bằng chúng ta đi ăn cơm trước đi.”


“Ông trời của ta, ” Trịnh Ngọc Cầm ngồi chồm hổm dưới đất, “Đỗ tiên sinh, cư nhiên đã bị vương gia đoán trúng. Người đứng đắn một chút đi.”

Mũi của Đỗ Cửu Ngôn ngửi, nói: “Vương gia đoán đúng rất bình thường, bởi vì hắn là phu quân của ta mà!”

Lúc nói chuyện, rất nhiệt tình dắt tay của Quế vương, men theo hương vị đi tìm tiệm vịt quay.

“Vương gia, người có gì cao kiến?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

“Ta vừa từ ngõ hẻm ra ngoài chạy một vòng, phát hiện ngõ nhỏ hẹp này, đều có thể tương thông với mấy ngõ nhỏ phía tây.” Quế vương nói, “Nếu như là bằng vào chút đầu mối ấy để tìm người, không khác biển rộng tìm kim.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Cho nên, muốn tìm người này, chỉ có thể dùng sách lược.”

“Sách lược gì?” Quế vương hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn lắc lư cánh tay, chậm rì rì đi không nhanh không chậm, như có điều suy nghĩ nói: “Ăn cơm trước, ăn no lại nói.”

Mấy người ở một tiệm ăn tìm được vịt nướng, ngồi xuống gọi món ăn cơm.

Bởi vì án tử của nhà Lưu viên ngoại, Trấn An thoáng cái có rất nhiều người tới, sinh ý của tất cả tiệm cơm lớn nhỏ rất tốt.

Bàn sát vách hai bên, đều đang trò chuyện án tử của Lưu gia.

“Nghĩ biện pháp, gặp Lưu tiểu thư một lần.” Đỗ Cửu Ngôn đè thanh âm nói, “Nói không chừng nàng còn có thể nghĩ ra một chút đầu mối khác.”

Tiền Đạo An hỏi: “Làm sao gặp, len lén gặp sao?”

Đỗ Cửu Ngôn lại nhìn Quế vương.

“Đừng nhìn ta.” Quế vương nói, “Ta sẽ không bán đứng nhan sắc đi phá án. Nàng cũng không có thể toàn dựa vào ta, nàng cần đầu óc.”

Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt hắn một cái, quay đầu nhìn Cố Thanh Sơn.

“Ta?” Cố Thanh Sơn run một cái, hỏi, “Người muốn ta làm cái gì?”

Đỗ Cửu Ngôn thân thiết gắp cho Cố Thanh Sơn một khối thịt vịt, sắc mặt ấm áp nói: “Xông vào, nói ngươi muốn thú Lưu tiểu thư.”

“A?” Cố Thanh Sơn há to miệng, khóe miệng cấp tốc run run, “Đây. . . Bọn họ sẽ đánh đuổi ta ra ngoài.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Sẽ không. Lưu gia cấp bách muốn bắt được hung thủ như vậy, thứ nhất là thực sự tức giận, thứ hai là bởi vì, phải giải quyết cho xong chuyện này, để cho Lưu tiểu thư có thể thuận lợi tìm được phu quân.”

“Chỉ có chuyện được rõ ràng, nàng mới có thể tìm được phu quân, gả ra ngoài.”

“Bằng không, nàng vĩnh viễn là nữ tử không minh bạch, bị người vũ nhục còn mang thai có hài tử.”

Đây là một loại tâm lý bình thường, khi chưa tìm được hung thủ, điểm tập trung của mọi người, chính là Lưu tiểu thư bị người vũ nhục có bầu, nhưng tìm được hung thủ rồi, tiêu điểm của tất cả mọi người sẽ biến thành, tên hung thủ này thật ghê tởm, cư nhiên làm ra chuyện như vậy với Lưu tiểu thư.

Bookwaves.com.vn

“Ngươi tới cửa cầu thú, khẳng định là người thứ nhất. Dù là Lưu gia chẳng thèm, cũng sẽ chú ý tới ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Rất có thể, bọn họ hoài nghi ngươi chính là hung thủ kia, để Lưu tiểu thư âm thầm gặp ngươi.”

Cố Thanh Sơn nói: “Sau. . . Sau đó thì sao?”

“Sau đó xông vào, bắt Lưu tiểu thư ra.” Quế vương nói.

Cố Thanh Sơn run lên, ủy khuất nhìn Quế vương.

“Đừng sợ, ngươi dời đi đường nhìn một chút, ta và Ngọc Cầm len lén tiến phòng nàng.”

Cố Thanh Sơn đột nhiên thông minh không ít, hỏi ngược lại: “Ngươi đã có thể cùng Trịnh cô nương len lén lẻn vào trong phòng, vậy trực tiếp lẻn vào là được, vì sao để ta làm điều thừa thế?”

“Bởi vì chúng ta không vào được, cần ngươi đánh đầu trận.” Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt hắn.

Cố Thanh Sơn ồ một tiếng, cảm thấy Đỗ Cửu Ngôn là cố ý để hắn đi mất mặt.

“Ta, ta còn có thể đánh vào.” Cố Thanh Sơn làm cố gắng cuối cùng.

Đỗ Cửu Ngôn ho khan một tiếng, nói: “Ngươi đánh vào, Lưu tiểu thư phát giác nguy hiểm, là sẽ lẫn trốn. Đến lúc đó chúng ta càng không thấy được.”

Cố gắng cuối cùng của Cố Thanh Sơn thất bại.

Ăn cơm xong, Cố Thanh Sơn được Đỗ Cửu Ngôn hộ tống đến ngoài cửa Lưu phủ, tri kỷ gõ cửa cho hắn, sau đó đoàn người trốn ở góc tường nhìn.

Cửa mở ra, Cố Thanh Sơn còn chưa lên tiếng mặt đã đỏ trước.

“Làm phiền giúp ta hồi bẩm lão gia các ngươi, nói Quế Lâm phủ Cố Thanh Sơn bái kiến.”


Hắn tự nhiên rộng lượng, dùng là bái kiến mà không phải cầu kiến, một thân khí chất cũng không phải dân chúng tầm thường, nhìn chính là xuất thân trong quân.

Sai vặt nuốt lời muốn quát lớn của hắn xuống, nói: “Cố tiên sinh, chờ.”

Liền đi hồi bẩm.

Sau đó, Cố Thanh Sơn thuận lợi vào trong viện của Lưu gi.

Quả nhiên như Đỗ Cửu Ngôn sở liệu, Lưu tiểu thư trốn ở sau tấm bình phong nhìn lén, Lưu thái thái hỏi: “Có phải người này hay không?”

Mặc dù không có thân cao sáu thước, nhưng một thân diễn xuất khí thế oai hùng và sạch sẽ lưu loát, rất giống người Lưu tiểu thư hình dung.

“Không phải.” Lưu tiểu thư lắc đầu nói, “Vóc dáng không đủ, hơn nữa cảm giác cũng không giống người đêm hôm đó.”

Lưu thái thái có chút thất vọng, nhưng kế tiếp nghe được lời của Cố Thanh Sơn nói, nhất thời kích động, nói: “Đi cầu thú.”

“A?” Lưu tiểu thư ngẩn ra, không dám tin nhướng thắt lưng cách bình phong đánh giá Cố Thanh Sơn, “Là người phủ nào, vì sao từ trước chưa từng thấy qua?”

Lưu thái thái cũng không rõ ràng lắm, khoác tay nói: “Ngươi trở về phòng, ta đi xem.”

“Nương, bất định là cảm thấy nhà chúng ta nhiều tiền, lừa gạt tiền.” Lưu tiểu thư nói.

Lưu thái thái căn bản không nghe, hào hứng đi ra.

Lưu tiểu thư trở về trong phòng, đuổi hết nha hoàn bà tử liên can ra ngoài, nằm muốn nghỉ ngơi, bỗng nhiên sau tấm bình phong ngăn cách gian phòng có một nam một nữ đi tới, nàng kinh ngạc vừa giật mình đang muốn gọi người, Trịnh Ngọc Cầm hai ba bước tiến lên, che miệng của nàng.

“Lưu tiểu thư không nên hiểu lầm, ” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Ta cũng là nữ tử. Ngày hôm nay chúng ta nhận án tử của nhà ngươi, nhưng có mấy chỗ không rõ ràng lắm, cho nên muốn tới tìm ngươi xác nhận lại một phen.”

Lưu tiểu thư vốn tên là Lưu Dung, năm nay mười bảy tuổi, vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, mắt ngọc mày ngài rất là đẹp, nhất là mũi, cao thẳng tắp phi thường đẹp.

Nàng vốn là sắp tới tuổi đính hôn nhưng phụ mẫu và huynh trưởng ánh mắt cao, nên vẫn không có chọn được người thích hợp.

“Ân ân.” Lưu Dung gật đầu, sợ nhìn các nàng.

Trịnh Ngọc Cầm buông tay ra.

“Ngươi, các ngươi muốn hỏi cái gì?” Lưu Dung rất sợ, co rúm lại một chút, đề phòng nhìn các nàng.

Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Người kia đi bên nào? Tự thủy chí chung cũng không có phát ra âm thanh sao?”

Lưu Dung nghĩ đến tình cảnh đêm đó, sắc mặt trắng bệch nói “Người kia trực tiếp ra ngoài ngõ nhỏ, ta nhớ kỹ hình như là đi phía tây, nhưng là. . . Nhưng là lúc đó ta hoảng trương cũng không phải quá xác định.”

“Những thứ khác, những thứ khác ta đều không nhớ rõ, các ngươi không nên hỏi.” Nàng nói chuyện, bụm mặt anh anh khóc lên.


Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Ngươi tìm mèo, là chuyện đột nhiên phát sinh. Theo ý của ngươi, người này là ở bên ngoài có ý định chờ, hay là thỉnh thoảng đi ngang qua thấy ngươi?”

Lưu Dung ngẩn ra, treo nước mắt nhìn các nàng, hỏi: “Ở bên ngoài chờ?”

“Ân. Ở bên ngoài chờ.”

Lưu Dung lắc đầu, nói: “Ta, ta không biết. Ta mở rộng cửa ra ngoài vừa nâng mèo lên, đối phương đã xuất hiện.”

“Nếu như là người quen, ngươi cho rằng là ai?”

Lưu Dung tựa hồ chưa nghĩ qua vấn đề này, nàng liều mạng nhớ lại, lắc đầu nói: “Ta không biết. Ta bình thường mặc dù có ra cửa, nhưng người quen biết không nhiều lắm, có cũng là người nhà.”

“Nếu như là người nhà. . . Vậy cũng chỉ có có thể là hạ nhân sai vặt trong nhà.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.

“Sai vặt trong nhà?” Lưu Dung sợ lắc đầu, “Ta, ta không biết, có muốn thỉnh đại ca của ta tới hỏi thử hay không?”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tạm thời không cần. Nhà ngươi bao nhiêu hạ nhân, bao nhiêu sai vặt?”

“Ta không biết.” Lưu dong nói, “Ta, ta hỏi một chút được không?”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vậy trong phòng ngươi có mấy nha đầu?”

“Trong phòng ta có bốn tỳ nữ, hai bà tử hầu hạ.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ngươi từ lúc mèo của ngươi mất tích, nói tường tận tình huốngđêm đó một chút.”

“Diệu Diệu rất ngoan, bình thường dù là đi ra ngoài chơi, chỉ cần ta gọi nó, nó sẽ lập tức trở về. Đêm hôm đó ta đứng ở trong sân hô đã lâu, nó cũng không trở về nữa. Ta rất gấp, để nha đầu bà tử trong phòng đi tìm.”

“Bởi vì sắp đến nửa đêm, ta sợ kinh động cha nương ta, liền để cho bọn họ nhỏ giọng một chút, thực sự tìm không được sẽ chờ hừng đông lại tìm.”

“Bọn họ ra ngoài, ta cũng ngủ không được, đợi phỏng chừng có gần nửa canh giờ, bỗng nhiên ta nghe được tiếng kêu của Diệu Diệu. Ta ngồi không yên nữa, liền ra viện tử, men theo thanh âm, hồ lý hồ đồ đã đến cạnh cửa.”

“Cách cửa hông ta nghe được thanh âm của Diệu Diệu.”

“Sau đó mở rộng cửa ra ngoài, Diệu Diệu ngồi xổm ở đối diện, nó hình như muốn nhảy lên tường vây. Lúc đó ta cũng không có suy nghĩ nhiều, ngõ nhỏ này bình thường cũng không có người gì, nên ta liền đi ra ngoài, muốn ôm Diệu Diệu tựu tiến đến, trước sau bất quá thời gian mấy hơi mà thôi.”

“Ai biết. . .” Lưu Dung lại khóc lên, “Nếu như ta biết phía trước có người, nói cái gì ta đều sẽ không đi ra ngoài.”

(Luna: Ta đoán, người quen hại bả, có lẽ do muốn cưới mà ba má với ông anh của bả nhìn không trúng nên mới như thế. Hoặc là 2 ng yêu nhau bị ngăn cản nên cố ý tung ra mấy chuyện thế này để làm khó người nhà)



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận