Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 40: TRỌNG TẨU LỘ KÍNH


Dịch giả: Luna Wong – đi đường tắt lần nữa


Cố Thanh Sơn tiến quán trà chọn một bình trà ngồi xuống, sau đó lại có một nam nhân tiến vào, ngồi cách hắn không xa cũng chọn một bình trà.

Cố Thanh Sơn nương khoảng trống lúc nói chuyện với sai vặt, thấy được mặt của đối phương.

Là một nam tử chừng hai mươi, vóc người không cao, nhưng nhìn rất cường tráng, chắc là thường thường làm việc thể lực.

Hắn ngồi một hồi, uống nửa bình trà đặt tiền xuống ra ngoài.

Nam nhân kia cũng theo hắn đi ra, nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn đi nửa con phố. Cố Thanh Sơn quẹo vào ngõ nhỏ vừa nhảy liền lên nóc nhà bên cạnh, nam nhân kia chạy vào trong ngõ hẻm, đánh giá chung quanh, Cố Thanh Sơn từ nóc nhà nhảy xuống, bất động thanh sắc ngăn chặn đường lui của nam nhân.

“Theo dõi ta?” Cố Thanh Sơn túm cáo của nam nhân lên, nam nhân cũng biết quyền cước, hai người ở trong ngõ hẻm qua mấy chiêu, đã bị Cố Thanh Sơn chế phục, nam nhân kêu, “Đại gia tha mạng, tiểu nhân thật không có theo dõi người, chỉ là trùng hợp mà thôi.”

“Theo hai ta ngày, còn hô trùng hợp?” Cố Thanh Sơn nói, “Xem ra chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”

Lúc nói chuyện, ấn nam nhân chấm đất một trận quyền đấm cước đá.

Nam nhân bị đánh kêu cha gọi mẹ, cầu xin tha thứ: “Tiểu nhân nói, cái gì cũng nói.”

“Tiểu nhân tên Trương Mạo, chính là người Trấn An. Tiểu nhân theo đại gia, là Lưu tiểu thư phân phó.”

Cố Thanh Sơn ngưng mi, nâng nam nhân lên, trầm giọng hỏi: “Lưu tiểu thư nhà Lưu viên ngoại?”

“Phải!” Trương Mạo trả lời, “Tiểu nhân và Tiểu Thúy trong hậu viện là tương hảo, năm nay tiểu nhân có thể thú nàng qua cửa. Buổi sáng ngày hôm qua người đi Lưu gia cầu hôn, nói muốn làm nữ tế của Lưu gia.”

“Lưu tiểu thư cảm thấy người có vấn đề, nên để Tiểu Thúy phân phó tiểu nhân, để tiểu nhân theo người.”

Lại là Lưu tiểu thư phái tới, Cố Thanh Sơn trái lại thật không ngờ, hỏi hắn: “Ngươi theo dõi được cái gì?”

“Đại gia là cố ý, người chính là cùng những người đó tra án, người đi cầu hôn nhất định là muốn tìm hiểu thêm một ít tin tức người khác không biết.” Trương Mạo nói, “Bởi vì sáng sớm tiểu nhân thấy người đi cùng một nam tử cao lớn bọn họ.”

Cố Thanh Sơn bóp cổ của Trương Mạo, lạnh lùng nói: “Lời này ngươi đã nói với Lưu tiểu thư?”

Trương Mạo lắc đầu, nói: “Còn chưa kịp nói với Lưu tiểu thư.”

“Vậy cũng không cần nói, chờ án tử đã điều tra xong, tự có chỗ tốt của ngươi. Chúng ta cũng là giúp Lưu tiểu thư không phải hại nàng.” Cố Thanh Sơn nói, “Nếu để cho ta biết ngươi mật báo nói cho nàng, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”


Trương Mạo sợ một đầu mồ hôi, liên tục xác nhận, nơm nớp lo sợ đi.

Cố Thanh Sơn muốn đi tìm Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn, suy nghĩ một chút, vẫn là đi lộ khẩu chờ.

Một lát sau, Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn bọn họ từ Lưu phủ đi ra, hắn nghênh đón, nói: “Ta bắt được người theo dõi ta, hắn là phụng

mệnh Lưu tiểu thư theo dõi.”

Cố Thanh Sơn thuật lại lời của Trương Mạo một lần.

“Lưu tiểu thư cảm thấy động cơ của ngươi không tinh khiết, cho nên tìm người theo dõi ngươi?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Cố Thanh Sơn gật đầu.

“Quản bà tử hỏi qua, là một bà tử ý nghĩ không rõ ràng lắm, hồn hồn ngạc ngạc, nếu có tâm tư, cũng sẽ không phải tâm tư nàng nghĩ ra.” Đỗ Cửu Ngôn vừa đi vừa nói, “Sai vặt ngoại viện kia cũng không có bao nhiêu vấn đề.”

“A, vậy bây giờ đầu mối lại chặt đứt?” Cố Thanh Sơn hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Trương Mạo bên kia ngươi đã khống chế chưa?”

Cố Thanh Sơn gật đầu.

“Vậy bây giờ chỉ có thể dựa vào ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ vai của Cố Thanh Sơn, nói, “Tiếp tục cầu thân, ta có loại trực giác. . .”

Tất cả mọi người nhìn nàng, Đậu Vinh Hưng hỏi: “Trực giác gì?”

“Lưu viên ngoại nhất định sẽ bị Cố Thanh Sơn đả động, mà nguyện ý gả Lưu tiểu thư cho hắn.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Cố Thanh Sơn ôm đầu, nhất thời rũ vai, dở khóc dở cười nói: “Vương phi, người đây vui đùa chết người a.”

“Lưu tiểu thư rất đẹp.” Trịnh Ngọc Cầm nói, “Xứng đôi với ngươi.”

Da mặt của Cố Thanh Sơn co rúm, nhìn Trịnh Ngọc Cầm dở khóc dở cười nói: “Nàng chính là thiên tiên, ta cũng không có khả năng thú nàng. Ta sẽ không ở lại Trấn An làm nữ tế.”

Hắn dầu gì cũng là Cố tướng quân dưới trướng Quế vương. Đây là không tạo phản, nếu như tạo phản, hắn cũng là tướng quân lĩnh bách vạn quân.

“Đi đi.” Đỗ Cửu Ngôn chỉ chỉ Lưu phủ, nói: “Nếu như ngày hôm nay Lưu viên ngoại còn không đồng ý, ngươi đem kế hoạch của chúng ta nói cho hắn biết, thỉnh hắn phối hợp.”

Cố Thanh Sơn ồ một tiếng đi Lưu phủ.


Nửa canh giờ hắn về đến nhà, tất cả mọi người ngồi vây quanh ở dưới tàng cây trong viện hóng mát nói chuyện phiếm, thấy hắn tiến đến, tất cả mọi người nhìn hắn, Kiều Mặc hỏi: “Thanh Sơn ca, Lưu viên ngoại đồng ý không?”

“Ta nói kế hoạch của chúng ta cho hắn biết.” Cố Thanh Sơn nói, “Lưu viên ngoại đồng ý phối hợp với chúng ta. Nên hắn lập tức đáp ứng ta cầu thú, phỏng chừng xế chiều hôm nay sẽ đối ngoại nói chuyện này.”

Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, nói: “Được rồi, chúng ta phân công nhau hành động, quản chế lại.”

“Từ sau khi Lưu viên ngoại công bố hôn sự ra ngoài, tất cả lối ra vào Lưu phủ, vô luận là ai cũng nhìn chằm chằm.”

Mọi người xác nhận.

Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo Trịnh Ngọc Cầm thấp giọng nói: “Chúng ta đi tìm Lưu tiểu thư.”

“Được!” Trịnh Ngọc Cầm theo Đỗ Cửu Ngôn, vừa đi vừa nói, “Hiện tại đi tìm nàng, vì sao?”

Đỗ Cửu Ngôn ở bên tai nàng thấp giọng nói vài câu.

“A?” Trịnh Ngọc Cầm gương mặt kinh khủng, “Không, không thể nào.”

Đỗ Cửu Ngôn thở dài một tiếng, nói: “Đừng nói trước, đi.”

Trịnh Ngọc Cầm đầy mặt hoảng hốt ra cửa.

“Bọn họ nói gì đó, dọa Ngọc Cầm sợ đến như vậy.” Kiều Mặc nhìn bóng lưng của Trịnh Ngọc Cầm, rất lo lắng nàng theo Đỗ Cửu Ngôn, bị Đỗ Cửu Ngôn khi dễ làm hư.

Vốn có đã rất khó hầu hạ, nếu như còn bị làm hư chút nữa, vậy chẳng phải hắn sẽ thảm như vương gia sao.

Kiều Mặc nghĩ, đồng tình nhìn thoáng qua Quế vương.

“Kiều Mặc, ” Quế vương như là nhìn thấu hắn đang suy nghĩ gì, mặt không thay đổi nói, “Ta có chút chuyện, ngươi quay về Quế Lâm phủ một chuyến.”

Kiều Mặc ngao hét thảm một tiếng, nhào tới ôm đùi bự của Quế vương, nói: “Gia, thuộc hạ sai rồi.”

Quế vương gõ đầu của hắn, nói: “Con ngươi của ngươi đảo một vòng ta liền biết ngươi đang suy nghĩ gì. Chỉ đầu óc này của ngươi còn muốn thú tức phụ, ta thấy ngươi tiếp tục làm người không vợ đi.”

Lúc nói chuyện liền đi.


Kiều Mặc khổ ha ha nhìn bóng lưng của Quế vương, lầu bầu nói: “Gia hiện tại thật là thê nô.”

Đỗ Cửu Ngôn và Trịnh Ngọc Cầm lần thứ hai leo tường quen việc dễ làm.

“Lại, lại là các ngươi.” Lưu Dung ở trong viện tử thêu thùa may vá, bởi vì lúc trước xuất nhiều huyết, nguyên khí cỉa nàng bị thương nặng, tầm thường đến viện tử cũng không ra, cứ đi lại trong nhà, “Là tìm được hung thủ sao?”

Đỗ Cửu Ngôn ngồi xuống ở đối diện nàng, nói: “Vẫn chưa, chúng ta muốn mời Lưu tiểu thư ngươi dẫn chúng ta đi một lần, đường đêm đó ngươi đi tìm mèo.”

“Nga, được.” Lưu Dung thả đồ thêu, nha hoàn của nàng đỡ nàng.

“Vậy chúng ta bây giờ cũng đi lần nữa sao?”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.

Tiểu viện tử của Lưu Dung, cách chủ viện của Lưu viên ngoại không xa, ở chính giữa Lưu phủ.

“Ta ra viện tử, nghe được mèo ở phía sau núi kêu to.” Lưu Dung chỉa về phía vườn hoa nhỏ đối diện xéo viện tử của nàng. Trong hoa viên xếp loạn thạch làm giả sơn, bốn phía giả sơn trồng không ít hoa, muôn hồng nghìn tía rất là náo nhiệt.

“Ta cho rằng Diệu Diệu ngay trong bụi hoa, nên theo con đường này đi tìm.” Lưu Dung lên đường mòn trong bụi hoa, xuyên toa trong bụi hoa, “Sau đó lại nghe không được thanh âm của Diệu Diệu, thế nhưng ta nghe được sột soạt, như là thanh âm của mèo bước đi.”

Đỗ Cửu Ngôn đánh giá bốn phía, đột nhiên hỏi: “Diệu Diệu của ngươi đâu?”

“Ở trong phòng ngủ.” Lưu Dung hỏi, “Người muốn xem nó sao?”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.

Bookwaves.com.vn

Lưu Dung cười để cho nha hoàn mình đi ôm ra.

Một lát sau, nha hoàn ôm con mèo cái thuần trắng đôi mắt lam lục qua đây, mèo nuôi béo đô đô, rất khéo léo vùi ở trên cánh tay của nha hoàn đánh giá mọi người, mắt cô lỗ lỗ chuyển, cũng không sợ người lạ.

“Mèo này rất hiếm thấy a, từ địa phương khác lấy về sao?” Trịnh Ngọc Cầm vẫn là lần đầu tiên thấy mèo đẹp mắt như vậy, “Không giống như là gống bình thường chúng ta hay thấy.”

Lưu Dung gật đầu, hăng hái bừng bừng nói: “Là từ trong tay bằng hữu của ta ca mua được, là giống Ba Tư đó.”

“Vậy thật đúng là vượt qua thiên sơn vạn thủy.” Trịnh Ngọc Cầm nói, “Thật là đẹp mắt, một thân lông này, như tuyết bạch.”

Lưu Dung gật đầu.

Đỗ Cửu Ngôn nghiêng đầu đánh giá mèo, lại cười nói: “Tiếp tục đi?”

Lưu Dung lại mang các nàng đi qua hoa viên, sau đó đi hướng tây, lại đi qua trước một tiểu viện, Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Viện này là ai ở?”

“Viện này là không.” Nha hoàn ôm mèo cười nói.

Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, đánh giá chung quanh, hỏi: “Tầm thường trong hậu viện có đốt đèn không?”


“Viện tử có người ở sẽ có đèn, không người ở cũng sẽ không có.” Lưu Dung đi một đường, có chút thở dốc, trên đầu ra một tầng mồ hôi mỏng, Đỗ Cửu Ngôn nhìn nàng nói, “Chúng ta đây nghỉ một lát đi.”

Lưu Dung lúng túng nói: “Xin lỗi, ngày gần đây thân thể ta không được tốt, đại phu nói phải dưỡng nửa năm mới khỏi.”

“Là phải dưỡng dưỡng. Đơn giản chúng ta không vội.” Đỗ Cửu Ngôn nói với một nha hoàn , “Dời cái bằng cho tiểu thư các ngươi ngồi đi.”

Tiểu nha hoàn xác nhận, dẫn theo váy chạy về bưng cái ghế.

“Tại sao không đi viện tử này bưng?” Đỗ Cửu Ngôn đánh giá viện tử trống không.

Lưu Dung cười nói: “Cửa viện là khóa, ta cũng không có vào mấy lần. Khi còn bé ta đến đây đều đi vòng quanh.”

“Buổi tối ở đây hẳn là đen như mực, rất đáng sợ đi?” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Lưu Dung gật đầu, “Là đen, viện tử không nên lớn như vậy.”

“Hậu viện nhà ngươi quả thực khá lớn.” Đỗ Cửu Ngôn đánh giá, bởi vì quá lớn, dù là cả nhà ở, hậu viện cũng cảm thấy trống rỗng.

Lưu Dung xác nhận.

Ghế bưng tới, Lưu Dung ngồi nghỉ ngơi thời gian uống cạn một chun trà, lại tiếp tục đi về phía trước.

Qua viện tử trống, Lưu Dung nói: “Ta đi qua viện tử trống không này, chợt nghe được Diệu Diệu ở cửa hông bên kia kêu.”

“Chờ ta đến bên cửa hông, căn bản không có thấy nó. Ngay sau đó lại nghe nó kêu ở bên ngoài.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn cửa hông, bên trên không có khóa, thế nhưng có cây xuyên cửa, vừa kéo là có thể đi ra.

Nàng mở cửa hông, cửa vừa mở ra, người trong ngõ hẻm đang ở kiểm tra thực hư bá một cái ném ánh mắt về phía bọn họ, một người trong đó hô: “Là các ngươi!”

Đỗ Cửu Ngôn trừng người nọ một mắt, nói: “Ngươi soát ngõ nhỏ ra cũng vô ích, tìm chút chuyện hữu dụng không tốt sao?”

“Ta lại vào không được Lưu gia.” Quách Ao sờ sờ sưng lên mũi, nói lầm bầm hai tiếng.

Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại nói với Lưu Dung: “Chúng ta biết rồi, ngày hôm nay khổ cực người.”

Lưu Dung cười lắc đầu, nói: “Không quan hệ, các ngươi cũng là đang giúp ta.” Nàng vừa mới nói xong, một tiểu nha đầu thở hồng hộc chạy tới, ở bên tai nàng nói vài câu.

“Cái gì?” Lưu Dung kinh ngạc không thôi, “Chính là nam nhân họ Cố hôm qua tới kia?”

Tiểu nha đầu gật đầu.

“Sao cha có thể như vậy chứ, ta cũng không phải khối vải rách, nhắm mắt làm ngơ tùy tiện nhét cho người nào.” Lưu Dung thở phì phò, do nha đầu đỡ đi tìm Lưu viên ngoại.

Đỗ Cửu Ngôn mở lại cửa hông, đánh giá ngõ nhỏ, ý vị thâm trường.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận