Q3 – CHƯƠNG 41: NGƯỜI ĐẾN CẦU THÚ
Dịch giả: Luna Wong
“Chính là hắn?” Lưu Dung chỉ vào Cố Thanh Sơn ngồi uống tr, “Cha, người bảo ta gả cho hắn?”
Lưu Càn gật đầu, hắn năm nay năm mươi, sinh bốn nhi tử mới có một nữ nhi bảo bối. Từ khi nàng sinh ra, người một nhà đã nâng nàng ở trong lòng bàn tay, rất sợ nàng bị đụng trúng.
Không nghĩ tới, một đóa hoa hắn khổ cực nuôi lớn, cư nhiên cứ để một súc sinh như vậy tao đạp.
Lòng giết người hắn cũng có.
“Thanh Sơn rất tốt, ngươi gả cho hắn, cha yên tâm.” Lưu Càn nói.
Lưu Dung đánh giá Cố Thanh Sơn, dung mạo là không tệ, khí chất nhìn qua cũng rất trầm ổn, nhưng nàng không thích như vậy. Nàng quét ấm trà trên bàn, cả giận nói: “Ta không gả. Nếu như người ghét bỏ ta làm người mất mặt, ta cắt tóc xuất giá làm ni cô.”
“Phản chính, chỉ cần ta không muốn, các ngươi ai cũng đừng nghĩ bắt ta gả ra ngoài.”
Cố Thanh Sơn không chút sứt mẻ, rũ mâu uống trà.
“Hồ đồ!” Lưu Càn cả giận nói, “Ngươi có biết người bên ngoài bây giờ nói ngươi như thế nào không. Thanh Sơn không phải người ngoài, danh tiếng của ngươi bây giờ, ngươi chính là làm ni cô, cũng sẽ tin đồn không ngừng.”
“Nhưng nếu như ngươi gả cho Thanh Sơn thì không giống nhau, hắn mang ngươi cùng đi Quế Lâm phủ, ở bên kia không ai quen biết ngươi, ngươi vẫn là thể thể diện diện làm Cố thái thái đường đường chính chính.” Lưu Càn càng nhìn Cố Thanh Sơn càng thích, nhất là biết hắn là tướng quân dưới trướng Quế vương, thực sự là hận không cả đời không tìm được hung thủ, thật để cho Cố Thanh Sơn lĩnh Lưu Dung đi.
“Ta không gả!” Lưu Dung chỉ vào Cố Thanh Sơn, “Ngươi đi ra ngoài cho ta. Ta không cần biết ngươi là người nào, có thể gạt cha ta lại không lừa được ta.”
“Ngươi phân minh chính là nhìn trúng tiền của nhà ta.”
“Ta cho ngươi biết, cửa cũng không có.”
Cố Thanh Sơn mặt không thay đổi nói: “Phụ mẫu chi mệnh môi chước cho ngôn, ngươi không làm chủ được.”
“Một tháng sau, ta sẽ tới cửa đón dâu.” Cố Thanh Sơn nói chuyện, nhìn chòng chọc Lưu Dung một mắt, kiêu ngạo mà đi.
Lưu Dung chỉ vào Cố Thanh Sơn nói với Lưu Càn: “Cha, người thấy chưa, tại sao người như thế có thể là vị hôn phu tốt được, người còn bảo ta theo hắn đi Quế Lâm, ta thấy ta ở trên đường sẽ bị hắn hủy đi đầu khớp xương ăn mất.”
“Việc này, ngươi nói không tác dụng gì.” Lưu Càn phất tay nói, “Ngươi nuôi thân thể cho tốt, chuẩn bị gả người.”
Lưu Dung khóc đi ra ngoài.
Lưu Càn nhanh đi bên ngoài tìm Cố Thanh Sơn, nhỏ giọng hỏi: “Đây. . . Thực sự được không?”
“Tiên sinh của chúng ta nói, ngày hôm nay nhất định chân tướng sẽ rõ ràng.” Cố Thanh Sơn nói, “Ngươi không cần phải gấp.”
Lưu Càn mất hồn mất vía gật đầu, nói: “Ngươi nói vị tiên sinh kia thực sự nói là người quen sao?”
“Phải.”
Lưu Càn nghĩ không ra đối phương là ai. Chủ yếu là, trong đám người bọn họ quen biết, căn bản không có nam tử thân cao sáu thước.
“Lão gia.” Sai vặt ngoại viện chạy tới, nói, “Tiếu công tử tới.”
Lưu Càn gật đầu: “Mời hắn vào đi, đoán chừng là tới tìm lão tam.”
“Vâng.” Sai vặt liền đi.
Cố Thanh Sơn thuận miệng hỏi: “Tiếu công tử là người phương nào?”
“Một vị thiếu niên rất có chí khí. Cũng là cùng trường với tam nhi của ta, hai người trước đây thường xuyên qua lại, hai năm qua Tiếu Viễn Chí phải buôn bán, nên ít qua lại.”
“Ân.” Cố Thanh Sơn không có gật đầu, không có hỏi nhiều liền cáo từ đi.
Lưu Càn đang muốn đi về, Tiếu Viễn Chí từ bên ngoài tiến đến, cười khanh khách hành lễ, nói: “Chất nhi thỉnh an bá phụ.”
“Viễn Chí tới rồi, ngày gần đây đang làm cái gì, trái lại hồi lâu không có tới nhà chơi.” Lưu Càn có ấn tượng rất tốt với Tiếu Viễn Chí.
Vóc người của Tiếu Viễn Chí không tính là cao, thanh thanh sảng sảng, da tế bạch tướng mạo đòi hỉ, nhưng cũng là bởi vì quá mức đòi hỉ, nói chuyện lại mang ý tứ hàm xúc cố ý nịnh hót lấy lòng, để khuôn mặt và tính cách của hắn, trở nên rất mơ hồ, không tiên minh.
Bất quá, người như vậy nhân duyên rất tốt, thích hợp ra ngoài cùng người giao tiếp, buôn bán.
“Ngày gần đây làm một ít buôn bán nhỏ, còn tìm một mảnh đất tốt chuẩn bị cùng bằng hữu mở diêm trường. Hôm qua mới từ An Nam trở về.” Tiếu Viễn Chí nói.
Lưu Càn đã có chút hăng hái, cùng Tiếu Viễn Chí vừa ôn chuyện vừa nói chuyện diêm trường, “Ở An Nam xây dựng diêm trường, tứ diện quỷ thần ngươi đều chuẩn bị xong rồi?”
An Nam toàn biển, diêm trường quả thực rất nhiều, nhà hắn ở Thăng Long có một diêm trường rất lớn, của cải của Lưu gia lúc đầu chính là dựa vào diêm trường này lập nghiệp, mặc dù bây giờ sản nghiệp của hắn không chỉ có những thứ này, nhưng diêm trường vẫn là căn cơ.
Bất quá, An Nam nội loạn, muốn ở An Nam khai diêm trường, không dễ dàng.
Tiếu Viễn Chí lại có bản sự này.
Bookwaves.com.vn
“Đều chuẩn bị xong rồi. Có thể sau này ta phải ở An Nam một đoạn thời gian, có thể tháng sau liền đi. Lần này khó có được có trở về, nên cố ý tới bái phỏng bá phụ.”
Lưu Càn rất hài lòng khả năng của Tiếu Viễn Chí.
“Ngày hôm qua trở về, nghe nói chuyện của Dung muội muội. . .” Tiếu Viễn Chí thở dài, “Bá phụ người nghìn vạn lần không nên tức giận, thân thể của người mới là trọng yếu nhất.”
Lưu Càn nhắc tới liền tức giận, phất tay nói: “Không đề cập tới cũng được, nhắc tới lòng muốn chết của của lão phu đều có.”
“Bá phụ, ” Tiếu Viễn Chí bỗng nhiên nói, “Nữ tử tốt như Dung muội muội vậy, tương lai làm sao bây giờ, cũng không thể vẫn cứ ở nhà, vậy cả đời này cũng sẽ đau khổ.”
“Ta nghe được việc này xông, tối hôm qua một đêm không ngủ, tâm thương yêu không dứt.”
Lưu Càn cảm thán Tiếu Viễn Chí thiện lương, vui mừng nói: “Chuyện tương lai cỉa nàng, sẽ chờ đến tương lai rồi hãy nói, lúc này trước bắt được hung thủ mới nói.”
“Bá phụ, nếu như người không ngại tiểu chất ngu dốt vô năng, gia cảnh bần hàn, tiểu chất nguyện ý thú Dung muội muội làm vợ, minh môi chính thú bát sĩ đại kiệu.”
“Cuộc đời này nhất định sẽ tốt với nàng như châu như bảo, bảo vệ nàng cả đời.”
Lưu Càn khiếp sợ không thôi, trong đầu lập tức liền nghĩ đến câu nói kia của Cố Thanh Sơn, “Nếu như đối phương nghe được ngươi hứa gả Lưu tiểu thư cho ta, nhất định sẽ xuất hiện.”
Lẽ nào, tên súc sinh kia chính là Tiếu Viễn Chí?
Lưu Càn đánh giá Tiếu Viễn Chí, đối phương môi hồng răng trắng cười rộ lên ôn nhuận thân thiện, thế nào lại là cái loại súc sinh này được?
Không thể nào đâu.
“Ngươi, yêu cầu thú Dung Dung, ngươi có biết Dung Dung nàng đã xảy ra chuyện gì không?” Lưu Càn nói.
Tiếu Viễn Chí gật đầu, nói: “Không dối gạt bá phụ, tiểu chất vẫn rất thưởng thức Dung Dung, nếu không phải sịw bá phụ chướng mắt tiểu chất, tiểu chất đã sớm cầu thú.”
“Hôm nay đến, cũng không phải là cảm thấy Dung muội muội không tốt, mà là cảm thấy, nếu không đến, có thể sẽ tiếc nuối cả đời.”
Lúc Tiếu Chí Viễn nói chuyện, hành đại lễ với Lưu Càn, vái chào rất thấp, “Cầu bá phụ thành toàn.”
“Việc này quá mức đột nhiên, ta cần phải suy nghĩ kỹ một chút, cũng phải hỏi một chút ý kiến của Dung Dung.” Lưu Càn nói.
Tiếu Chí Viễn xác nhận, đứng lên nói: “Vâng. Đây là chung thân đại sự của Dung muội muội, không thể qua loa.”
“Tiểu chất không quấy rầy nữa, về nhà chờ tin tức của bá phụ.”
Lưu Càn gật đầu, nhìn theo Tiếu Chí Viễn đi xa.
Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói: “Tiếu Chí Viễn cầu thú Lưu Dung?”
“Phải.” Cố Thanh Sơn nói, “Người không phải nói, chỉ cần tới cửa cầu thân, nên là hung thủ buổi tối kia sao?”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ân.”
“Đi thăm dò hành tung của người này.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Trong vòng ba tháng, hắn ở nơi nào làm cái gì, bình thường thái độ làm người thế nào.”
Hàn Đương xác nhận, cùng Kiều Mặc còn có Trịnh Ngọc Cầm đi ra ngoài tra.
“Thú vị a, ” Đỗ Cửu Ngôn nhìn mọi người nói, “Một vạn lưỡng của chúng ta, đã ở trong tay.”
Tiền Đạo An hỏi: “Ngươi, tìm được hung thủ rồi?”
Bookwaves.com.vn
“Ân!” Đỗ Cửu Ngôn thần bí nói.
Tiền Đạo An sửng sốt, Tống Cát Nghệ tò mò hỏi: “Ai, là ai?”
“Không nói với ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói, “Chúng ta trước hết hay suy nghĩ, lấy được tiền đi nơi nào ăn một bữa tốt đi.”
Tống Cát Nghệ nói lầm bầm trừng Đỗ Cửu Ngôn một mắt.
Buổi chiều, Kiều Mặc và Hàn Đương trở về. Kiều Mặc nói: “Vương phi, khả năng có sai.”
“Làm sao vậy?” Đậu Vinh Hưng hỏi.
“Tiếu Chí Viễn này hôm qua mới trở lại Trấn An. Mùng một tháng ba hắn cùng bằng hữu đi An Nam, mấy tháng hắn vẫn luôn ở bên kia, có bằng hữu làm chứng cho hắn.”
“Hơn nữa vị Tiếu Chí Viễn này nhìn qua ôn nhuận thân thiện, nho nhã lễ độ, căn bản không giống một người xấu.” Trịnh Ngọc Cầm ùng ực uống nước, nói, “Có thể nghĩ sai rồi hay không?”
Tất cả mọi người nhìn Đỗ Cửu Ngôn.
“Do người khác?” Tiền Đạo An hỏi.
Người một nhà Lưu gia, ngồi vây chung một chỗ thương lượng hôn sự của Lưu Dung. Lưu thái thái vốn có hướng vào Cố Thanh Sơn, nhưng bây giờ Tiếu Chí Viễn cũng cầu thân, nàng hướng vào Tiếu Chí Viễn.
“Dù sao cũng hiểu rõ, Viễn Chí khẳng định tốt hơn Cố Thanh Sơn.”
Đại ca của Lưu Dung Lưu Vĩnh Húc nói: “Vậy cũng phải, Tiếu Chí Viễn vẫn là người Trấn An, tiểu muội cùng hắn thành thân xong, sau này còn có thể thường về nhà mẹ đẻ.”
Tam ca Lưu Vĩnh Khang ngưng mi, có chút do dự nói: “Không phải tra hung thủ trước sao? Thế nào hiện tại còn nói hôn sự thế?”
“Cũng không nóng nảy định người, chậm rãi tìm cũng được.”
Lưu thái thái nói: “Dung nhi hiện ở tình huống này, ngươi chậm nữa thực sự không ai thèm lấy. Nàng không chỉ là danh tiếng, nàng còn. . . Ai dám lấy?”
Không thể sinh, đây là vấn đề lớn nhất.
“Cũng là bởi vì nàng không thể sinh, nên người tới cửa cầu thú, đều có vấn đề.” Lưu Vĩnh Khang nói, “Người họ Cố kia là thế, Chí Viễn cũng là thế.”
Lưu Dung một mực ở sát vách uống trà, nghe phụ huynh nói hôn sự của nàng.
Lưu Vĩnh Khang nói: “Suy bụng ta ra bụng người. Nếu đổi thành ta, ta thế tất phải do dự.”
Lưu Càn đang muốn nói, sai vặt ngoài cửa nói: “Lão gia, Cố Thanh Sơn tới.”
“Để hắn đi!” Lưu Dung cách bình phong nói, “Ta không muốn nhìn thấy hắn.”
Lưu Càn ra ngoài, cùng Cố Thanh Sơn đứng ở dưới hành lang hạ, một lát sau trở về, lập tức đánh nhịp nói: “Nếu ta đã đáp ứng Cố Thanh Sơn rồi, thì không thể lật lọng. Liền định Cố Thanh Sơn, ngày mai ta đi chọn một ngày lành, định ra hôn sự.”
“Cha!” Lưu Dung nhảy dựng lên, hô, “Người làm sao có thể như vậy.”
Lưu Càn nhìn nữ nhi một mắt, phất tay áo đi.
Lưu Dung hổn hển, trở về trong phòng vừa phiền táo lại nôn nóng, đến cơm tối cũng không có ăn, buổi tối sau khi rửa mặt cũng là lăn qua lộn lại ngủ không được.
“Diệu Diệu, ” bỗng nhiên, nha hoàn trong viện của nàng kêu, “Diệu Diệu, ngươi đang ở đâu?”
Lưu Dung bỗng nhiên ngồi dậy, mở rộng cửa hỏi: “Diệu Diệu làm sao vậy?”
“Tiểu thư, Diệu Diệu lại ra ngoài rồi, nô tỳ đây đuổi theo.”
—— lời nói ngoài ——
Sáng sớm hôm qua chuông báo vang lên, sau đó bị ta tắt đi, và Lý tiểu thư ngủ thẳng bảy giờ hai mươi, thập phần chung mặc quần áo rửa mặt ăn điểm tâm ra cửa, hoàn hảo không muộn.