Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 42: VÔ MÔI CHI HỢP


Dịch giả: Luna Wong – hợp mà không có mai mối


Lưu Dung đứng ở cửa phòng, đi tới đi lui, do dự một lúc lâu, bỗng nhiên dẫn theo váy ra viện tử của mình.

Nàng đi rất nhanh, cơ hồ là chạy bước nhỏ xuyên qua hậu viện đen như mực.

Thở hồng hộc đến cửa hông, dán cửa hông nghe động tĩnh bên ngoài, đúng lúc này, cửa bỗng nhiên bị người gõ, nàng kinh ngạc một chút, cấp tốc mở cửa, há mồm hô: “Chí. . .”

Tên chưa có hô xong, liền sững sờ ở cửa hông.

Liền thấy ngoài cửa hông nhà mình, rất nhiều người đứng đó.

Phụ thân, mẫu thân của nàng còn có Đỗ Cửu Ngôn, Trịnh Ngọc Cầm cùng với Cố Thanh Sơn đến nhà nàng cầu thân, và các vị nàng không nhận biết.

“Dung Dung!” Sắc mặt của Lưu Càn tái xanh, mỗi chữ mỗi câu mà hỏi thăm, “Ngươi nửa đêm không ngủ được, tới nơi này làm gì?”

Sắc mặt của Lưu Dung đại biến, nhìn mọi người, lắp bắp nói: “Diệu Diệu biến mất, ta, ta tìm đến nó.”

“Lần trước, ngươi cũng là tìm mèu như thế này sao?” Lưu Càn cả giận nói.

Lưu thái quá thất vọng nhìn nữ nhi, tiến lên đây phất tay tát Lưu Dung một bạt tai, cắn răng nghiến lợi nói: “Cả nhà xem ngươi như châu nếu bảo, chỉ sợ ngươi có một chút sơ xuất, ngươi cứ hồi báo chúng ta như vậy sao?”

“Đi vào nói đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Lưu Càn, “Ở bên ngoài, tai vách mạch rừng.”

Lưu thái thái đẩy nữ nhi.

“Nương, ” Lưu Dung bất khả tư nghị nhìn Lưu thái thái nói, “Ta làm cái gì, người không phân tốt xấu đã đánh ta.”

Lưu thái thái căn bản không muốn nói chuyện với nàng, đẩy nàng ra vào viện tử, Lưu Càn mắng: “Còn chưa lăn vào đây.”

Đoàn người đến chủ viện, ngoài cửa viện do bà tử coi chừng.

Lưu Dung đứng ở cửa phòng, phẫn hận trừng Cố Thanh Sơn.


“Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.” Lưu Càn vỗ bàn hỏi, “Nam nhân kia là ai?”

Lưu Dung nói: “Ta làm sao biết là ai, ta là người bị hại, hiện tại các ngươi là có ý gì, lẽ nào sai còn là ta sao?”

“Ngươi còn giảo biện?” Lưu Càn nói, “Nửa đêm không ngủ được, có người gõ cửa hông ngươi liền mở. Ngươi là bà tử canh cửa hông sao, chuyên môn nửa đêm mở cửa?”

Lưu Dung nói: “Ai biết là người gõ cửa chứ, ta tưởng Diệu Diệu.”

“Ngươi, ” Lưu Càn chỉ vào Lưu Dung nói, “Ngươi chính là vịt đã chết còn há miệng!”

“Đến lúc này, ngươi còn không thừa nhận.”

Lưu Dung nói: “Ta cũng không có làm gì, người bảo ta nói cái gì.” Vừa nói vừa nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn bọn họ, cười lạnh nói, “Ta thấy là có người rắp tâm bất lương, ý định gây xích mích.”

Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ mũi, nói: “Lưu tiểu thư, phụ thân ngươi nói không có sai, đều đến lúc này rồi, không bằng ngươi nói thật. Người nhà là hậu thuẫn kiên cường của ngươi, ngươi lừa gạt bọn họ, chính là hại bản thân.”

“Ta lừa cái gì.” Lưu Dung nói, “Ngươi nói ngươi tra người, tìm đến ta hai lần, ngay cả người nhà ta cũng không có nói, ngươi hỏi ta cái gì, ta đáp ngươi cái đó. Ngươi nói ta gạt ngươi cái gì.”

“Ta có cái gì để gạt người, ta là người bị hại.”

“Nếu như các ngươi không có bản lĩnh tìm được người hại ta, thì tự động rời khỏi, bên ngoài còn có người nhiều đang tìm.”

Lưu Càn chỉ vào Lưu Dung nói tức giận đến không ra nói lai, chỉ phải nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Đỗ tiên sinh, người nói.”

“Không nghĩ tới Lưu tiểu thư mồm miệng thông minh.” Đỗ Cửu Ngôn cười híp mắt nói, “Chuyện này, ta thật đúng là vòng một vòng lớn.”

“Ngay từ đầu chẳng qua là cảm thấy kỳ quái, bởi vì ngươi hình dung hung thủ, ngoại hình điều kiện thực sự thật tốt quá, đây như là phu quân trong ảo tưởng của từng tiểu cô nương.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Lần thứ hai ta tới tìm ngươi, mời ngươi mang theo chúng ta men theo lộ tuyến đêm đó ngươi tìm mèo, đi một lần.”

“Ngươi nói mèo của ngươi trước tiên ở phía bên ngoài viện kêu một tiếng, ngươi đuổi tới, sau đó ngươi vẫn theo nó, đến cửa hông.”

Lưu Dung nói: “Đúng vậy, thì sao?”

“Con mèo này ngươi nuôi lâu như vậy, ngươi gọi nó, nó không nên cứ chạy, huống chi, đông tây nam bắc nó đều có thể đi, vì sao trực tiếp đi hẻm nhỏ. Trong núi giả ở hậu hoa viên, nói vậy cũng có con chuột và lạc thú nó thích.”

“Nó đang suy nghĩ gì, ta làm sao biết.” Lưu Dung nói, “Ngươi hỏi mèo đi.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Đúng vậy, một con mèo đang suy nghĩ gì, chạy đi ngõ nhỏ có ăn khớp hay không, chúng ta không dễ suy đoán. Nhưng ngươi là người, ngươi thấy nó bỏ chạy ở hậu viện tối như mực, căn bản không có đốt đèn, vì sao không gọi nha hoàn bồi ngươi cùng đi.”


“Kinh qua viện tử trống không, ngươi không sợ sao?”

“Trong ngõ hẻm không có chút đèn, ngươi làm sao lấy can đảm mở rộng cửa đi tìm mèo?”

“Mèo không có ăn khớp, ngươi có a!” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Ánh mắt của Lưu Dung lóe ra, cất cao thanh âm, phản bác: “Ta chính là người như vậy, muốn ta làm cái gì thì làm cái đó.”

Bookwaves.com.vn

“Đúng vậy, ngươi là muốn làm cái gì thì làm cái đó.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Không biết, Chí Viễn ca ca của ngươi nói như thế nào đây.”

Lưu Dung nghe sắc mặt đại biến, nhìn Đỗ Cửu Ngôn. Chỉ thấy đối phương cười dịu dàng thần sắc chắc chắc, căn bản không có nửa điểm gạt nàng, nàng hỏi: “Ngươi, ý gì?”

“Tới.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía bên ngoài.

Lập tức, Lưu Vĩnh Khang bồi Hàn Đương buộc Tiếu Chí Viễn tiến đến.

Tiếu Chí Viễn bị chận mồm, đẩy tiến đến.

“Các ngươi làm cái gì vậy?” Lưu Dung hỏi.

Hàn Đương kéo vải trong miệng Tiếu Chí Viễn ra.

“Các ngươi là người nào, dựa vào cái gì bắt ta.” Tiếu Chí Viễn nộ trừng Đỗ Cửu Ngôn bọn họ, lại quay đầu nhìn Lưu Càn, “Bá phụ, người ý gì?”

Lưu Càn hung tợn nhìn chằm chằm nàng, nói: “Đêm hôm đó, người ở trong ngõ hẻm làm chuyện bất chính với Dung Dung, có phải là ngươi hay không?”

“Nói!”

Tiếu Chí Viễn lộ ra biểu tình không giải thích được, lắc đầu nói: “Bá phụ, ta mới trở lại Trấn An, ba tháng này ta cũng không ở a.”

“Vĩnh Khang, cởi sợi dây ra.”


Lưu Vĩnh Khang cởi dây.

Tiếu Chí Viễn hướng về phía Lưu Càn nói: “Bá phụ, ta có chứng nhân, người có thể đi hỏi thăm.”

“Hơn nữa, nếu như ta thích Dung muội muội ta có thể đến phủ cầu hôn, ta cần gì làm loại chuyện ngốc nghếch này.”

Lưu Càn nói: “Bằng hữu của ngươi đương nhiên là giúp ngươi nói chuyện, ta căn bản không cần đi hỏi.”

“Vậy người đi An Nam hỏi, buổi tối mùng tám tháng ba, ta có ở bên kia hay không.” Tiếu Chí Viễn nói, “Nhất định có rất nhiều người có thể chứng minh.”

Lưu Càn cau mày, nhìn Đỗ Cửu Ngôn, không giải thích được.

“Không cần hỏi.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Tiếu Chí Viễn nói, “Đêm hôm đó ngươi khẳng định không ở Trấn An.”

Tiếu Chí Viễn nở nụ cười, nói: “Nếu như thế, vì sao các ngươi còn muốn bắt ta tới.”

“Thực sự là không biết các ngươi là chuột nhắt từ đâu tới, một chút bản lãnh cũng không có, liền dám ở Trấn An tra án bắt người.” Tiếu Chí Viễn nói, “Các ngươi chờ, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”

Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười.

“Bá phụ, người hoài nghi ta, không phải là bởi vì ta đi cầu thú Dung muội muội, nên hoài nghi ta chứ?” Tiếu Chí Viễn không dám tin nói, “Ta vốn là một mảnh hảo tâm, không nghĩ tới hảo tâm không hảo báo, cư nhiên hất nước bẩn vào ta.”

Bookwaves.com.vn

Sắc mặt Lưu Càn xấu xí.

“Được rồi.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Ta nói ngươi mùng tám tháng ba không ở Trấn An, nhưng cũng không đại biểu ngươi là thuần khiết.”

Tiếu Chí Viễn hỏi: “Ngươi có ý gì?”

“Bởi vì, ” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Tiếu Chí Viễn, đường nhìn lại rơi vào nét mặt của Lưu Dung, nói, “Hai người các ngươi đã sớm ám thông xã giao có phu thê chi thực. Lưu tiểu thư mang thai là thật, nhưng cũng không phải là bởi vì bị người cường bạo!”

“Ban đêm mùng tám tháng ba chuyện gì cũng không có phát sinh, hết thảy đều là tự nàng bịa đặt.”

Sắc mặt của Tiếu Chí Viễn đột nhiên trắng.

“Ý gì?” Lưu Càn hỏi.

“Người vừa cũng nhìn thấy, Lưu tiểu thư nửa đêm tìm mèo, một mình đi qua hậu viện đen như mực, nghe được có người gõ cửa hông, nàng liền mở ra. Điều này hiển nhiên là quen việc dễ làm, thường làm.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Tại một cửa hông, vô số ban đêm, nàng cùng tình lang của nàng tư hội.”

Lưu Càn tức giận cả người run.

“Ngươi, ngươi nói bậy bạ gì đó.” Lưu Dung nhảy dựng lên, “Ngươi không được nói lung tung.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hai người các ngươi tình đáo nùng thì, có phu thê chi thực. Vốn có chỉ là hoan hảo, nhưng không ngờ ngươi có bầu. Ngươi vốn định giấu diếm, sớm một chút thành thân.”

“Nhưng không ngờ, Tiếu Chí Viễn không cho ngươi nói chuyện này nói cho phụ mẫu ngươi biết.”

“Đồng thời, còn không thể nói là hài tử của hắn, để tránh khỏi phụ mẫu của ngươi có ấn tượng không tốt với hắn, càng thêm không đồng ý gả ngươi cho tiểu tử nghèo như hắn.”

“Mà là chờ sự việc bại lộ, khó hơn nữa càng che giấu, hắn lại lên cửa cầu thân, người nhà ngươi tất nhiên cảm kích hắn đã cứu ngươi. Không chỉ sẽ hoan nghênh cổ vũ gả nữ nhi bảo bối cho hắn, càng sẽ thêm đồ cưới phong phú làm bồi thường.”

Đỗ Cửu Ngôn đảo qua Lưu Dung, nhìn Tiếu Chí Viễn, lạnh nhạt nói.

“Chỉ cần cưới được hòn ngọc quý trên tay Lưu viên ngoại, Tiếu Chí Viễn ngươi coi như là triệt để xoay người.”

Sắc mặt của Tiếu Chí Viễn cực kỳ khó coi, gắt gao nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, nữ nhân kỳ quái này là ai, lại là từ đâu nhô ra.

“Ngươi, ngươi hồ ngôn loạn ngữ.” Sắc mặt của Lưu Dung trắng bệch, lắp bắp nói.

“Nhưng là, bụng ngươi lớn, việc này cũng phải có lý do, vì vậy ngươi viện một án kiện bị cường bạo hoang đường, để che dấu chuyện ngươi vô môi tằng tịu với nhau mang thai.” Đỗ Cửu Ngôn cười cười, nói: “Đúng không, Lưu tiểu thư.”

Lưu Dung vô ý thức nhìn Tiếu Chí Viễn, nhưng Tiếu Chí Viễn cũng không nhìn nàng, thần sắc lạnh vô cùng.

“Ngươi, sao ngươi ngu như vậy!” Lưu thái thái tức giận đau đầu, chỉ vào nữ nhi nói, “Hắn bảo ngươi làm cái gì ngươi liền làm cái đó sao?Đại cô nương thật tốt ngươi không làm, càng muốn tư hội với hắn, nếu ngươi thật muốn gả cho hắn, cha nương có thể ngăn ngươi không cho gả sao?”

“Ngươi xem ngươi bây giờ, người không ra người quỷ không ra quỷ, nhưng hắn thì sao, đạo mạo dường như người vô sự, còn muốn tới nhà lừa cha ngươi, để chúng ta cảm kích hắn, đem ngươi gả cho hắn.”

“Ngươi là hòn ngọc quý trên tay của chúng ta a, để người tao đạp như vậy?”

Lưu Dung không chịu nổi, nhất thời khóc lên. Ngày đó xuất huyết nhiều nàng cũng sợ không nhẹ, sau đó đại phu còn nói sau này nàng không thể sinh nữa.

Nàng đến bây giờ đều đang sợ.

Tiếu Chí Viễn nói: “Nửa đêm tư hội, vô môi tằng tịu với nhau, vị hôn có thai! Ngươi có chứng cứ, chứng minh là ta không?”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Đương nhiên là có. Hai người các ngươi nửa đêm tư hội sẽ không đi xa, cho nên, hậu viện Lưu gia vừa lúc cí trạch tử trống không phải là địa phương cho các ngươi hẹn hò sao.”

“Hiện tại đi thăm dò, trong phòng không có khóa đó, nhất định có thể tìm được chu ti mã tích thuộc về ngươi và Lưu tiểu thư.”

“Huống chi. . .” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Lưu Dung, “Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn muốn tiếp tục lừa phụ mẫu của ngươi sao? Nếu như ngươi không nhận tội, vậy bọn họ có thể lấy tội dụ dỗ cưỡng gian phụ nữ, đưa hắn tới quan phủ, theo luật. . . Vị Tiếu công tử này là phải bị xử giảo giám hầu.”

“Không nên!” Lưu Dung quay đầu nhìn Tiếu Chí Viễn, lôi kéo hắn nói, “Chí Viễn ca, chúng ta nhận đi, cha nương ta nhất định sẽ đồng ý hôn sự của chúng ta.”

Tiếu Chí Viễn mặt không thay đổi nhìn Lưu Dung.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận