Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 43: HAI TÊN HUNG PHẠM

Dịch giả: Luna Wong

“Quỳ xuống!”

Lưu Vĩnh Khang hướng về phía sau đầu gối của Tiếu Chí Viễn đạp một cước, Tiếu Chí Viễn bịch một tiếng quỳ xuống.

“Tam ca!” Lưu Dung đẩy Lưu Vĩnh Khang, lại bồi Tiếu Chí Viễn quỳ, “Ngươi không sao chứ?”

Tiếu Chí Viễn không nói gì.

“Ta và hắn là thật tâm yêu nhau, dù là phá hủy danh tiếng ta cũng nguyện ý.” Lưu Dung nói, “Nếu không phải là các ngươi khinh thường hắn, nói sẽ không dễ gả ta cho hắn, chúng ta làm sao có thể riêng tư lui tới chứ.”

“Đều tại các ngươi.”

“Các ngươi tất cả mọi người không hiểu ta, hiểu ta chỉ có Chí Viễn ca.”

Lưu thái thái vỗ bàn cả giận nói: “Lúc đó ta không đồng ý, là muốn lưu ngươi hai năm, nữ hài tử sớm gả người sớm sinh hài tử, không tốt với ngươi. Đối với hắn, chúng ta cũng không có nói không hài lòng, nhà hắn không có tiền nhà của ta có là được, ngươi có chuyện gì không thể thương nghị với chúng ta?”

“Còn nữa, cái gì gọi là mọi người chúng ta cũng không tốt với ngươi bằng một mình hắn, lương tâm của ngươi có phải bị chó ăn rồi hay không?”

Lưu Dung không nói lời nào, cúi thấp đầu khóc.

Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến thanh âm của Lưu Vĩnh Húc uống say huân huân, “Bắt được người rồi sao, ta muốn xem là ai, đánh chết hắn!”

“Xét nhà.”

“Là đại ca bọn họ đã trở về.” Lưu Vĩnh Khang nói.

Thần sắc của Tiếu Chí Viễn run lên, hắn câu dẫn Lưu Dung làm chuyện xuất cách, cũng không phải là thực sự muốn thú nàng, nữ nhi mà thôi, trên đời này thứ không thiếu nhất chính là nữ nhân.

Đối với nam nhân mà nói, tiền, quyền mới là trọng yếu nhất, nên, đời này hắn nhất định phải làm người trên người. Chỉ cần làm người trên người, chính là muốn cái gì có cái đó.

Hắn nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, vốn có sự tình rất thuận lợi, nữ nhi Lưu gia bị vũ nhục, hắn tới cửa cầu thú Lưu Dung, dựa theo người nhà nàng bảo vệ nàng, thế tất sẽ cho nàng của hồi môn tốt nhất.

Đến lúc đó, hắn chỉ cần đưa Lưu Dung đi An Nam định cư, rời xa nơi nhàn ngôn toái ngữ này, Lưu Càn nhất định sẽ đưa diêm trường lớn nhất Thăng Long cho hắn.

Diêm trường ở trong tay Lưu gia đã rất nhiều cái tết rồi.

Cũng là một khối tốt nhất.

Hắn lần này đi An Nam, chuẩn bị chuyện này. Hắn rất có nắm chắc, thu diêm trường này vào tay.

Lại thật không ngờ, chuyện bây giờ biến thành tình trạng này.

Hắn có nhận tội hay không? Giờ này khắc này, đương nhiên là nhận tốt nhất, tuy rằng ấn tượng tốt trước kia đã không còn, thế nhưng hắn sẽ chậm rãi kinh doanh, sau khi nghĩ ra biện pháp, còn có thể có chuyển cơ.

Đỗ Cửu Ngôn cũng đánh giá Tiếu Chí Viễn, Chu Tiếu thấp giọng hỏi: “Ngươi cho rằng, hắn sẽ thừa nhận sao?”

“Sẽ! Chỉ cần hắn thừa nhận, có thể chuyển án kiện hình sự thành tranh cãi nội bộ gia đình.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Chu Tiếu nở nụ cười, nói: “Thật là, liền xem bản lãnh của hắn.”

“Vĩnh Khang, ” Lưu Càn chỉ vào bên ngoài, “Để ba người bọn hắn không nên vào sinh sự, muốn đánh. . .”

“Cũng chờ sự tình định ra rồi, mới đánh.”

“Quyết không thể tha cho tên bại hoại này.” Lưu Càn cả giận nói.

Lưu Vĩnh Khang xác nhận ra ngoài, ngăn cản hai ca ca một đệ đệ của bản thân, bốn người ở bên ngoài nói nhao nhao ồn ào, bị Lưu Vĩnh Khang mang đi hậu viện.

“Lão gia, ” sai vặt dẫn theo đăng lung, đứng ở phía bên ngoài viện hô, “Trong nha môn Hồ bộ đầu mang người tới.”

Lưu Càn ngưng mi, nói: “Mời hắn vào.”

Tiếu Chí Viễn và Lưu Dung song song quỳ, Lưu Dung thấp giọng nói chuyện với hắn, “Ngươi đừng sợ, ta sẽ không để cho cha huynh ta đánh ngươi.”

Tiếu Chí Viễn nhìn thoáng qua Lưu Dung, đáy mắt toát ra một tia chán ghét.

“Lưu viên ngoại.” Hồ bộ đầu hô, “Hung thủ bắt được rồi.”

Lưu Càn ngẩn ra, trùng Đỗ Cửu Ngôn nhìn qua, Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu nói: “Chúng ta còn chưa có tiếp xúc qua người của nha môn.”

Vậy là ai nói với Hồ bộ đầu, bọn họ bắt được Tiếu Chí Viễn? Lưu Càn chỉ chỉ Tiếu Chí Viễn, cả giận nói: “Quỳ cho tốt.”

Hắn ra ngoài, chắp tay nghênh nói: “Hồ bộ đầu, người nửa đêm còn chưa nghỉ ngơi a.”

“Lưu viên ngoại.” Hồ bộ đầu mang theo bốn năm bộ khoái đứng ở trong sân, nói, “Những người như chúng ta, nghỉ ngơi nào có đúng giờ. Chúng ta nửa đêm đến, không quấy rối người nghỉ ngơi đi?”

Lưu Càn lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Lão phu cũng chưa có nghỉ ngơi.”

Đỗ Cửu Ngôn từ noãn các đi ra, đứng ở trên bậc thang, đánh giá Hồ bộ đầu, còn có người phía sau hắn, lập tức nao nao.

Bởi vì nàng nhìn thấy Quách Ao.

“Là ngươi, ” Quách Ao cũng nhìn thấy nàng, “Nửa đêm, ngươi cũng ở nơi đây?”

Đỗ Cửu Ngôn khoanh tay, đối với Quách Ao lúc này đến Lưu phủ, cảm thấy hiếu kỳ.

“Lưu viên ngoại, ” Hồ bộ đầu nói, “Hung thủ, chộp được rồi.”

Lưu Càn gật đầu, thở dài nói: “Chộp được rồi, lão phu. . . Ai!”

“Người đã biết?” Hồ bộ đầu hỏi.

Lưu Càn sửng sốt một chút, gật đầu nói: “Đúng vậy, đã biết.”

Bookwaves.com.vn

Hồ bộ đầu quay đầu nhìn lại Quách Ao và huynh đệ của hắn, tùy tiện nói: “Nếu Lưu viên ngoại cũng biết, vậy không cần nói nhiều, dẫn hung thủ tới!”

“Vâng!” Quách Ao xác nhận.

Vừa nói, Lưu viên ngoại đang đau đầu tức giận bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Hồ bộ đầu, lại nhịn không được dùng ánh mắt đi hỏi Đỗ Cửu Ngôn.

Đỗ Cửu Ngôn cũng giương đầu lông mày lên, nhịn không được kinh ngạc.

Lập tức, nguyên bản người ở trong phòng cũng theo hô lạp lạp chạy đến, đứng ở dưới hành lang.

Công phu đảo mắt, liền thấy Quách Ao kéo một nam nhân tiến đến.

Nam tử mặc một bộ trực chuyết hồ lam, vóc dáng rất cao chừng sáu thước, sóng mũi cao mắt to lông mi thật dài da còn trắng.

Cao ngất lại tuấn tú.

Cùng hung thủ Lưu Dung hình dung, giống nhau như đúc!

“Hắn chính là hung thủ.” Quách Ao lớn tiếng nói, “Bắt được hắn, ta mất nhiều sức.”

“Cũng may, trời cao không phụ lòng người.” Quách Ao đắc ý nói.

Dưới mái hiên, bất kể là Đỗ Cửu Ngôn bọn họ hay là người một nhà Lưu gia, thậm chí bao quát Tiếu Chí Viễn và Lưu Dung. . . Tất cả mọi người trầm mặc, nhìn hai tay “hung phạm sau thước” bị bắt chéo sau lưng.

Bầu không khí vô cùng quỷ dị.

Tiếu Chí Viễn kỳ quái quan sát Lưu Dung một mắt, ánh mắt lạnh lùng.

“Hắn, là hung thủ?” Lưu Càn hỏi.

Quách Ao gật đầu, nói: “Lưu lão gia, người thỉnh Lưu tiểu thư ra nhận là được.”

“Còn có, hung thủ cũng tự thừa nhận.”

Lưu Càn quay đầu nhìn Lưu Dung.

Lưu Dung lắc đầu nói: “Ta không biết hắn.”

“Chí Viễn ca, ta thực sự không biết người này.” Lưu Dung giải thích với Tiếu Chí Viễn.

Tiếu Chí Viễn cười lạnh một tiếng, hiển nhiên không tin.

Hồ bộ đầu nhìn ra có vấn đề, hỏi: “Lưu lão gia, các ngươi đây là thế nào, lẽ nào hung thủ có vấn đề?”

“Hồ bộ đầu, ” Lưu Càn xuống tới, “Mượn một bước nói chuyện.”

Hai người đứng ở bên ngoài viện, Lưu Càn nói, Hồ bộ đầu nghe.

“Hai hung thủ?” Hồ bộ đầu đầy mặt kinh ngạc, quan sát Tiếu Chí Viễn lại nhịn không được nhìn “hung thủ sau thước”, “Nhưng vóc dáng của Tiếu Chí Viễn không đủ đi, Lưu tiểu thư không phải nói, đối phương thân cao chừng sáu thước sao?”

Hồ bộ đầu dùng ánh mắt chất vấn, nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Lưu lão gia, ngươi xác định những người này không phải kết phường lừa gạt tiền của ngươi?”

Lưu Càn cũng nói: “Lão phu hoài nghi, Quách Ao màu là lừa tiền.”

Khóe miệng của Hồ bộ đầu run lên, đường nhìn đổi tới đổi lui ở trên người Tiếu Chí Viễn và “hung thủ sáu thước”.

“Đến đây!” Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía Quách Ao vẫy vẫy tay, “Ra ngoài, ta có lời hỏi ngươi.”

Quách Ao vui vẻ theo sát Đỗ Cửu Ngôn đi ra.

“Người này, là người ngươi tìm tới kết phường lừa tiền thưởng?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Quách Ao lắc đầu, nói: “Không phải. Đỗ gia, ta phát thệ người này tuyệt đối không phải ta tìm để lừa gạt tiền, mà là ta chánh nhi bát kinh ở trong ngõ hẻm bắt được.”

“Chính là hai canh giờ trước, ta mang theo các huynh đệ ngồi chồm hổm canh giữ ở ngoài ngõ nhỏ, liền thấy có người quỷ quỷ túy túy xuất hiện, như gậy trúc, chớp mắt liền thấy.”

Bookwaves.com.vn

“Sau đó, ta mang theo huynh đệ bắt hắn. Đánh hắn một trận hắn đã thừa nhận, hắn chính là hung thủ cưỡng gian Lưu tiểu thư làm nàng có thai.”

Quách Ao nói xong, thấy Đỗ Cửu Ngôn đầy mặt không tin, hắn phát thệ nói: “Ta phát thệ, nếu có nửa chứ nói dối, nửa đời sau ta không lên được.”

Đỗ Cửu Ngôn quét mắt nhìn hắn một cái, cảm thấy dùng không lên được để phát thệ, vẫn rất có thành ý.

“Đỗ gia, người người bắt này, không đúng a.” Quách Ao phản bác Đỗ Cửu Ngôn, “Người này thân cao không đủ sáy thước a.”

Đỗ Cửu Ngôn thôi hắn vào trong viện, đánh giá “hung thủ sáu thước”, hỏi: “Xưng hô như thế nào?”

“Mã Giác.” Người kia nói.

Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Ngươi nói một chút quá trình phạm án.”

“Ban đêm mùng tám tháng ba, ta ngủ không được, liền muốn ra ngoài trộm ít đồ. Bởi vì Lưu gia có tiền, ta đã sớm nhìn chòng chọc ít ngày, đêm đó ta đi đường vòng đến trong ngõ hẻm hậu viện Lưu gia, chờ.”

“Chợt thấy một con mèo chạy ra, ta đang buồn bực, sau đó cửa hông liền mở ra, Lưu gia tiểu thư mặc y phục đơn bạc chạy đến tìm mèo.”

“Sau đó ta nhất thời sinh ngạt niệm, đi tới liền. . .”

“Làm xong nàng, ta sợ nàng cáo quan, trời vừa sáng ta liền chạy.” Mã Giác nói, “Ở bên ngoài lăn lộn hơn hai tháng, cảm thấy sẽ không có chuyện, ngày hôm nay ta trở lại. Muốn đến Lưu gia xem, không nghĩ tới vừa đến ngõ hẻm, đã bị người bắt.”

Mã Giác nói: “Ta không muốn chạy nữa, muốn giết muốn quả tùy tiện đi.”

Đầu lông mày của Đỗ Cửu Ngôn vung lên thật cao, nàng nhìn chằm chằm Mã Giác, không có hỏi lại.

“Cái này kỳ quái.” Hồ bộ đầu cau mày nói, “Cư nhiên một lần bắt hai người.”

“Hắn là. . .” Lưu Dung chỉ vào Mã Giác đang muốn nói, bỗng nhiên, Lưu Càn quát lớn một tiếng, nói, “Không nên nói bậy, sự tình làm sao, Hồ bộ đầu sẽ kiểm chứng.”

Tâm tư của Lưu Càn , Đỗ Cửu Ngôn minh bạch. Lưu Dung là bị Mã Giác hay là Tiếu Chí Viễn vũ nhục, kết quả mặc dù đều là giống nhau.

Thế nhưng, quá trình lại không giống nhau, một là Lưu Dung và Tiếu Chí Viễn vô môi tằng tịu với nhau, nàng là thủy tính dương hoa gia giáo không tốt, nhưng bị Mã Giác cưỡng gian, nàng lại là người bị hại, là nên được đồng tình.

“Từng bước từng bước thẩm vấn.” Hồ bộ đầu đánh giá Tiếu Chí Viễn, ngưng mi nói, “Rốt cuộc hung thủ là ai, hỏi qua, tự có định luận.”

Lưu Càn nói: “Không bằng, trước tiên nhốt ở trong hậu viện nhà của ta? Chuyện này ta còn muốn hỏi lại tiểu nữ.”

“Hồ bộ đầu, việc này liên quan đến danh tiếng của tiểu nữ, chờ trời sáng người lại mang người về?”

Tất cả bổng lộc của nha môn, người công chức ở Quảng Tây cảnh nội đều gấp ba nơi khác, nhưng một khi phạm sai lầm đô nghiêm phạt , cũng nghiêm khắc hơn nơi khác không ít.

Quế vương minh xác nói, nếu ai ăn hối lộ trái pháp luật làm rối kỉ cương giáp tư, một khi tra được cũng đừng dong dài, trực tiếp chém đầu thị chúng.

Hồ bộ đầu không dám trái pháp luật, nhưng cho Lưu Càn mặt mũi, dàn xếp một chút vẫn là có thể.

“Đực, vậy trước tiên tra hỏi ở trong viện nhà ngươi.” Hồ bộ đầu nói, “Tra rõ liền xong việc, tra không rõ ràng, chờ hừng đông lại mang về.”

Lưu Càn xác nhận.

“Trước nhốt Tiếu Chí Viễn và Mã Giác vào trong hậu viện.” Lưu Càn phân phó, sai vặt nhà hắn tiến lên đây mang hai người đi ra ngoài.

Tiếu Chí Viễn vẫn nhìn Mã Giác, trong ánh mắt lộ ra vẻ tìm kiếm.

“Đỗ tiên sinh, ” Lưu Càn thỉnh Đỗ Cửu Ngôn ra phía bên ngoài viện, nhỏ giọng nói, “Chuyện này, người cảm thấy là tình huống gì?”

“Hung thủ rốt cuộc là Tiếu Chí Viễn, hay là Mã Giác?”

Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Vẫn là phải hỏi Lưu tiểu thư.”

“Lẽ nào, chuyện của Tiếu Chí Viễn và Dung Dung là thật, nhưng đêm hôm đó, cũng quả thật có nam tử với Dung Dung. . .” Lưu Càn nói xong, ngoắc gọi Lưu Dung, “Ngươi qua đây!”

Lưu Dung cúi thấp đầu qua đây.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lưu Càn hỏi.

Lưu Dung lắc đầu nói: “Ta cũng không biết. Đêm hôm đó. . . Nàng vừa suy đoán không có sai, quả thực giống như nàng nói.” Nàng chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn.

“Ta không có đi tìm mèo, cũng căn bản không có đi ra phía sau hẻm.”

“Vậy Mã Giác kia là ai?” Lưu Càn bây giờ đối với nữ nhi một chút đều không tín nhiệm, “Chẳng lẽ, ngươi còn có người?”

Mặt của Lưu Dung đỏ lên, nói: “Cha, người xem ta thành người nào.”

“Mã Giác là ai, ta không biết.” Lưu Dung nói.

Lưu Càn nhìn nữ nhi không nói lời nào.

“Ta thật sự không biết a.” Lưu Dung nói, “Sao các ngươi cũng không tin ta.”

“Cái này kỳ quái.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

—— lời nói ngoài ——

Thật là quá nhớ yếu mặt trời, nếu không ra thái dương, y phục chưa từng mặc.

Cường liệt hô hoán thái dương!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui