Q3 – CHƯƠNG 47: QUỲ XUỐNG NÓI CHUYỆN
Dịch giả: Luna Wong
“Người, người hỏi, người hỏi tiếp.” Quách Ao hậu tri hậu giác, rốt cục ý thức được hắn cắt đứt Đỗ Cửu Ngôn hỏi chuyện, ngượng ngùng ngồi xuống nghe.
Đỗ Cửu Ngôn tiếp tục nhìn Lưu Dung, hỏi: “Ngươi xác định, đêm đó chuyện gì cũng không có?”
“Ngươi, ngươi không có mao bệnh chứ?” Lưu Dung há mồm hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn liền tranh luận.
Đỗ Cửu Ngôn đem trà lạnh trong tay, hất vào trên mặt của Lưu Dung.
Tất cả mọi người sửng sốt, sợ không dám nói lời nào.
“Ngươi, ngươi làm gì?” Nước không nóng, Lưu Dung lại sợ không nhẹ, cọ một cái đứng lên, chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, nói, “Ngươi không phải một tụng sư sao, ngươi ngạo khí cái gì, ngươi có biết. . .”
Lưu Càn muốn đánh nữ nhi.
“Để cho nàng quỳ xuống nói chuyện với ta.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Lưu Càn, “Đầu óc của nàng, ngươi đánh cũng vô ích.”
Lưu Dung hô: “Dựa vào cái gì, ta dựa vào cái gì quỳ xuống với ngươi.”
Lưu Càn đè bả vai của nàng, mắng: “Quỳ xuống!”
“Cha!” Lưu Dung không phục.
“Ngươi muốn hại chết cả nhà chúng ta có phải hay không?” Lưu Càn cắn răng nghiến lợi nói, “Ta và nương ngươi ca ca tẩu tẩu ngươi đều chết hết, có phải ngươi hài lòng hay không?”
Ánh mắt của Lưu Dung hoảng động, thấy Lưu Càn thực sự tức giận không nhẹ, liền sợ quỳ xuống.
Nhưng không phục nhìn Đỗ Cửu Ngôn.
Nàng cũng chính là một nữ hài tử mười tám mười chín tuổi mà thôi, nếu không phải kinh thành bên kia khôi phục Chu luật, nàng đều không có cách nào khác đi ra làm việc.
Hiện tại ngang ở trước mặt nàng.
“Vô luận ta dựa bản thân, dựa ta phu quân, nhi tử, hay là hảo hữu, chớ nói để ngươi quỳ nói chuyện với ta, ta để ngươi vừa lăn vừa hát, ngươi cũng phải hát.” Đỗ Cửu Ngôn thật là không có mắt nhìn cô nương này, đầu óc là một chút cũng không dùng được.
“Ngươi, ” Lưu Dung không giải thích được, Lưu Càn thấp giọng nói, “Nàng chính là vương phi tụng sư Đỗ Cửu Ngôn!”
Lưu Dung như cằm trật khớp nhìn Đỗ Cửu Ngôn.
Thảo nào nàng nói nàng vô luận dựa vào chính mình dựa vào phu quân dựa vào nhi tử thậm chí dựa vào hảo hữu đều có thể.
Phu quân nàng là Quế vương nhi tử là thái tử hảo hữu là đương kim thánh thượng.
Đây. . .
“Ta không biết là Đỗ tiên sinh, ta, ta thực sự không biết.” Lưu Dung nói, “Chúng ta đều coi người là thần tiên, cảm thấy nữ tử làm được phân thượng này như ngươi, chính là. . .”
Nàng chưa nói xong, Đỗ Cửu Ngôn cắt đứt lời của nàng.
“Hỏi lại ngươi lần nữa, chuyện buổi tối mùng tám tháng ba, quả thực đều là ngươi bịa chuyện?”
Lưu Dung khéo léo gật đầu.
“Hài tử thì sao, là của Tiếu Chí Viễn?”
Lưu Dung gật đầu, nói: “Là của Chí Viễn ca ca.”
“Các ngươi đã bao lâu?”
“Lễ mừng năm mới, Chí Viễn ca ca tới nhà chúc tết, chúng ta ở nhà gặp mặt. Mùng hai, ta đi miếu chơi, lại gặp phải Chí Viễn ca ca, hắn mang ta thả diều, mang ta đi ăn rất nhiều đồ ăn ngon, lại kể cho ta nghe rất nhiều chuyện cười, ta nói cái gì hắn đều nghe ta.”
Lưu Dung hồi ức, gương mặt trầm mê.
“Lúc nào thì thân cận?”
“Liền, liền là mùng hai tháng hai, chúng ta ra ngoài đạp thanh, ở. . . trong một cánh rừng, Chí Viễn ca ca. . . Hôn ta, hắn hẹn ta buổi tối gặp mặt, ta liền nghĩ tới viện tử trống sau nhà của ta.”
“Ta len lén đi thu thập xong, nửa đêm chờ hắn gõ cửa hông.”
“Cùng hắn ở tại trong viện trống kia.”
“Từ đó về sau, mỗi buổi tối hắn đều đến bồi ta, chúng ta ở cùng một chỗ đặc biệt vui vẻ.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, hỏi: “Mục tiêu cuộc đời của hắn, ngoại trừ yêu ngươi thú ngươi ra, còn có cái gì?”
“Nga, hắn muốn làm đại sự. Thế nhưng hắn không có tiền, hắn muốn chờ sau khi chúng ta thành thân, mang ta đi An Nam. Hắn muốn ở bên kia làm một diêm trường.”
“Ngươi nói như thế nào?”
“Ta nói nhà ta có, đến lúc đó để cha nương ta đưa diêm trường cho ta, diêm trường kia là diêm trường lớn nhất Thăng Long.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Lưu Càn.
“Chuyện diêm trường, ngày hôm qua Tiếu Chí Viễn tới cũng nhắc tới, nói hắn chuẩn bị xong rồi, muốn ở Thăng Long làm một diêm trường. Về phần diêm trường nhà ta, là đời tổ phụ ta đã có, truyền ba đời người rồi.”
“Ngươi sẽ cho Lưu Dung làm của hồi môn sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Lưu Càn lắc đầu, nói: “Diêm trường này là cơ nghiệp của chúng ta, làm sao làm của hồi môn đưa ra ngoài được.”
“Vậy, nếu như Lưu Dung bị người xấu hại, mà Tiếu Chí Viễn chịu được khuất nhục thú nàng làm vợ lại đối xử tử tế nàng, ngươi sẽ bởi vì hổ thẹn mà cho hắn chứ?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Lưu Càn và Lưu thái thái liếc nhau.
Một lúc lâu, Lưu Càn gật đầu, nói: “Sẽ!”
Bookwaves.com.vn
Bà tử một lần nữa thay đổi trà cho Đỗ Cửu Ngôn, nàng bưng lên uống, như có điều suy nghĩ.
Một lúc lâu nàng hỏi lần nữa: “Ở Thăng Long xây dựng diêm trường, dễ chứ?”
“Không dễ dàng.” Lưu Càn nói, “Thăng Long là kinh đô An Nam, bên kia đều là quyền quý. Trước đây loạn, bọn họ vô tâm tư quản chúng ta, nhưng bây giờ thời cuộc ổn định một ít, diêm trường của ta đã thành thịt béo.”
“Trên dưới chuẩn bị, nói thật, nếu như tìm không được người thực dụng, coi như là đập vào nhiều bạchơn nữa, cũng ăn bữa hôm lo bữa mai.”
“Ngươi đập nhà ai, lại đập bao nhiêu?”
An Nam tứ đại dòng họ, Lý, Lưu, Lương, Trịnh.
“Ta đi là thê đệ của một viên phó tướng thủ hạ Trịnh chủ.” Lưu Càn nói, “Mặc dù nhìn thê đệ của phó tướng này không có tác dụng gì, nhưng phó tướng lại có thể nói chuyên ở trước mặt Trịnh chủ lên nói.”
Đây đều có quan hệ thế nào, thê đệ của phó tướng. Đỗ Cửu Ngôn nghe xoa xoa trán, nhìn về phía Hồ bộ đầu, hỏi: “Có thể tra được Tiếu Chí Viễn đi đường của người nào không?”
Hồ bộ đầu nói, “Ta ở Thăng Long cũng có quen biết mấy người, có thể thử xem.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, lại nói: “Trời đã sáng, mọi người nên làm cái gì thì làm đi, cũng không cần quá lo nghĩ, sự tình tra từng chút từng chút là được.”
“Mang bốn huynh đệ Lưu gia về.”
Mã Giác không có đào tẩu, mà là an tĩnh ở trong phòng.
Hồ bộ đầu đưa bốn huynh đệ Lưu Vĩnh Húc bao quát Mã Giác cùng trở về nha môn.
Người Lưu gia lại khóc một trận, nhưng không có nháo.
Lưu Dung choáng váng đờ ra, không biết đang suy nghĩ gì.
“Cố Thanh Sơn.” Mấy người Đỗ Cửu Ngôn đi hậu viện, Cố Thanh Sơn minh bạch, nhảy lên nóc nhà.
Đỗ Cửu Ngôn vòng qua cửa sổ. Lúc đó bôn huynh đệ Lưu gia ở trong viện tử, nếu quả thật có hung thủ khác, là không có khả năng từ trong viện đi vào, hai tính khả năng duy nhất.
Một là đối phương đã sớm nằm vùng ở trong căn phòng này. Thứ hai là, người này đi vào từ nóc nhà.
“Không phải là Mã Giác sao?” Trịnh Ngọc Cầm thấp giọng hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, nói: “Tay hắn bị buộc, sợi dây không có vết tích buông lỏng.”
Thằng kết buộc chặt, chỉ cần bị buông lỏng, cột lên một lần nữa, khẳng định không thể nào giống nhau như đúc với lần cột trước được.
Cho nên, hẳn không phải là Mã Giác.
“Không có vết chân.” Gần đây không có trời mưa, nhưng bởi vì nơi này cực ít có người cố ý đi tới, cho nên vết chân lưu lại trên đất, ít nhiều sẽ có vết tích. Đỗ Cửu Ngôn ngẩng đầu nhìn nóc nhà, Cố Thanh Sơn tham một đầu đi ra, trả lời, “Có!”
“Chẳng những có vết chân, mái ngói cũng có vết tích bị người động tới.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta lên nhìn xem.”
Nàng nhẹ nhàng bay lên tường vây, đứng dậy nhảy, người đã lên nóc nhà.
Người Lưu gia thấy ngây người, không ngờ tới Đỗ Cửu Ngôn còn có quyền cước.
“Người xem.” Cố Thanh Sơn chỉ vào dấu chân trên nóc nhà.
Trên mái ngói màu đen, rất rõ ràng lưu lại hai hàng vết chân giăng khắp nơi, không chỉ như thế, xà ngang mái ngói cũng bị người động tới, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Mở mái ngói.”
Cố Thanh Sơn mở từng khối từng khối.
Mái ngói được mở ra, chính là nóc nhà, giữa nóc nhà có khe rất nhỏ, nhưng không làm lỡ xuyên một sợi dây.
“Kiều Mặc, lấy một sợi dây dài.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Lưu Càn trả lời: “Có, ở đây có.”
Lúc nói chuyện, để người đi lấy dây dài, Kiều Mặc đưa lên trên nóc nhà.
“Chờ chút.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Cố Thanh Sơn, “Ngươi từ buộc sợi dây, đến hạ xuống đẩy cửa sổ ra, tính toán sử dụng bao nhiêu thời gian.”
Cố Thanh Sơn gật đầu, trả mái ngói về, buộc sợi dây thành không bộ (Luna: dạng như thắt dây an toàn khi trèo núi giả ý).
Bookwaves.com.vn
“Kiều Mặc, ngươi vào trong phòng.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Kiều Mặc xuống phía dưới.
“Bắt đầu.”
Cố Thanh Sơn mở mái ngói, từ nóc nhà như chim én lao xuống, trụy sợi dây cạy cửa sổ ra, nhảy vào trong phòng. Kiều Mặc đang ôm đầu ngồi chồm hổm dưới đất, Cố Thanh Sơn đi tới xuất kỳ bất ý một cái, Kiều Mặc té trên mặt đất, Cố Thanh Sơn tiện tay nhặt ghế lên “đập” hai cái, hắn có võ công, hai cái đủ để gãy mấy xương sườn.
Kiều Mặc hô to, Trịnh Ngọc Cầm chuẩn bị đẩy cửa tiến đến, Cố Thanh Sơn quay đầu ra ngoài.
Tốc độ cực nhanh, thời gian bất quá là một cái chớp mắt.
Lần thứ hai lên nóc nhà, Trịnh Ngọc Cầm lại lần nữa ra ngoài, đứng ở trong sân. Trên nóc nhà Cố Thanh Sơn cấp tốc thu hồi sợi dây, ly khai hiện trường.
Đây hết thảy phát sinh, thời gian uống cạn nửa chun trà cũng chưa tới.
Mọi người mục trừng khẩu ngốc.
Cố Thanh Sơn từ một bên khác qua đây, trong tay còn cầm sợi dây.
“Đỗ tiên sinh, đây có phải có thể nói rõ, bốn hài nhi của ta không có hiềm nghi giết người hay không?” Lưu Càn kích động hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, nói: “Chỉ có thể chứng minh thiết tưởng của chúng ta không phải nghĩ không.”
“Tra đi, gấp cũng vô ích, các ngươi cũng ở nhà tra một chút. Còn có, diêm trường của nhà ngươi ở Thăng Long, ngươi lập tức phái người đi hỏi tình huống.”
Lưu Càn không nghi ngờ nàng, lập tức nói: “Tiểu nhân phái người đi ngay, ra roi thúc ngựa ba ngày quay về.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Chúng ta trở về, chút nữa còn phải đi nha môn.”
Đỗ Cửu Ngôn quay về khách sạn rửa mặt thay quần áo, Quách Ao như cái đuôi đi theo phía sau nàng, bỏ cũng bỏ không được.
“Ý gì a?” Đỗ Cửu Ngôn đẩy cửa khách sạn ra, nói, “Có chuyện nói với ta?”
Quách Ao nói: “Ngươi thực sự là Đỗ Cửu Ngôn, không phải gạt người?”
“Không bằng, ngươi hỏi phu quân ta một chút xem có phải Quế vương hay không?” Đỗ Cửu Ngôn đảo qua Quách Ao một mắt, vừa quay đầu liền thấy phu quân của bản thân, bất đắc dĩ nói, “Một đêm này ta không ngủ, người mộng đẹp liên tục a.”
“Xảy ra chuyện gì, hiện tại mới vừa về?” Quế vương biết Đỗ Cửu Ngôn đi Lưu gia, vốn định chờ nàng trở lại, nhưng không nghĩ tới vừa ngủ một giấc liền đến bây giờ, trời cũng sáng rồi.
Quế vương nói chuyện, nhìn lướt qua Quách Ao.
Quách Ao sợ chân mềm nhũn quỳ xuống, dập đầu nói: “Tiểu dân, thỉnh an Quế vương gia, vương gia người thiên thu an khang.”
“Ngươi đánh hắn?” Quế vương hỏi Đỗ Cửu Ngôn.
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, nói: “Là hắn tự mình đánh mình.”
Ba ba! Quách Ao tự vả mình hai cái, nói: “Là, là, tiểu nhân tự mình đánh mình.”
Ở Quảng Tây, không ai không kính trọng Quế vương. Có thể nhìn thấy Quế vương, còn có thể nói chuyện gần như vậy, Quách Ao cảm thấy đời này của hắn là đáng giá.
Đỗ Cửu Ngôn trừng măt shắn, nói với Quế vương chuyện đã xảy ra một lần.
Quế vương vô cùng kinh ngạc, nhướng mày nói: “Nàng cho rằng, người chết không phải bốn huynh đệ Lưu gia đánh chết?”
“Kết luận cuối cùng, phải đợi kết quả nghiệm thi của Bùi Doanh.”
“Ta thay quần áo khác, một hồi đi nha môn xem kết quả nghiệm thi của Bùi Doanh.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Trịnh Ngọc Cầm và mấy người Kiều Mặc cũng đều tự đi rửa mặt chải đầu.
“Ta, ta có thể cùng đi hay không?” Quách Ao nhỏ giọng hỏi.
Luna: Lúc đầu nói đến An Nam ta lại nhớ đến Việt Nam nhưng thấy tên vua không giống nên cho qua, ai biết nói đến thủ đô Thăng Long rồi. Tứ đại gia tộc thì ta không nhớ lắm, nhưng lại thêm chua Trịnh để ta không thể không suy nghĩ được. Nhất là truyện lấy bối cảnh nhà Minh, nếu mọi người là fan truyện TQ sẽ biết, thường lấy bối cảnh nhà Minh sẽ động đến quân sự xâm lược các nước chung quanh ý. Hy vọng bộ này sẽ không bành trướng tiêu cực như thế, không nên có liên quan đến chính trị quân sự theo kiểu tiêu cực, nếu không cho dù hay đến cỡ nào ta cũng sẽ drop, mọi người thông cảm nha
—— lời nói ngoài ——
Mặc dù là lần ngoại, nhưng ta còn là rất dụng tâm. Và chính văn bất đồng địa phương, chính là chỉ có thể canh hai. Chủ yếu ni, ta nghĩ viết đáo tháng sáu phân, sở dĩ bất năng canh quá nhanh, thứ nhì ta còn có quyển sách này xuất bản cảo yếu sửa, mỗi ngày thời gian gõ chữ không đủ dùng.
Về biện tụng đích tình tiết, khứ An nam mà bắt đầu thì có.
Tối hậu, có vé tháng nhớ kỹ đầu hắc, cảm tạ còn đang xem lần ngoại các ngươi (bởi vì rất sợ nhìn ít người, ta sẽ viết không được nhiều như vậy, ha ha. )