Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 48: TRA MINH TỬ NHÂN


Dịch giả: Luna Wong – điều tra rõ nguyên nhân cái chết


“Ngươi có ích lợi gì sao?” Quế vương nhìn Quách Ao, lấm la lấm lét vừa nhìn liền biết không thông minh.

Đầu gối của Quách Ao đi vài bước, cao hứng nói: “Tiểu nhân, tiểu nhân vô cùng quen thuộc Trấn An thậm chí Thăng Long.”

“Người thường đi lại hai bên sao?”

“Vâng.” Quách Ao nói, “Tiểu nhân tuy là người Trấn An, nhưng vẫn đi lại hai bên. Bạch đạo quan phủ không dám có quan hệ, nhưng trên hắc đạo tuyệt đối là có mặt mũi.”

“Thuộc hạ của tiểu nhân có huynh đệ hơn hai mươi người lận đó.”

Quế vương gật đầu, hỏi: “Nhiều người như vậy, làm việc gì?”

Quách Ao lúng túng không thôi, ho khan nói: “Giúp người đánh nhau, đoạt gia sản, bắt hung thủ. . . Cái gì cũng làm.”

“Đó chính là bang rảnh rỗi?” Quế vương biết vùng này vốn là có rất nhiều bang rảnh rỗi như vậy, cái gì kiếm tiền làm cái đó. Sau khi hắn tới, xua tan không ít, cũng an bài cho rất nhiều người chuyện đứng đắn.

Bất quá, vẫn có một ít chưa có tán, vẫn âm thầm hoạt động, Quảng Tây làm không được liền đi Điền Nam, có người trực tiếp đi An Nam.

Có bang rảnh rỗi gan lớn, giết người phóng hỏa cũng dám làm, có bang rảnh rỗi cẩn thận một ít, chuyện phạm pháp không nhận.

Bang rảnh rỗi của Quách Ao, xem bộ dáng là thuộc về cái sau.

“Là, là bang rảnh rỗi.” Quách Ao nói, “Nhưng chúng ta không có làm chuyện giết người phóng hỏa.”

Quế vương gật đầu, nói: “Đứng lên đi. Có theo hay không ta không làm chủ được, ngươi hỏi Đỗ tiên sinh là được.”

Quách Ao ngẩn ra, bật thốt lên: “A?”

Người là vương gia, người không làm chủ được?

“A cái gì?” Quế vương trừng Quách Ao một mắt, quả thực có mao bệnh.

Đỗ Cửu Ngôn đi ra, một lần nữa chải đầu. Khí trời quá nóng, nàng đơn giản tháo da mặt, vừa lau mặt vừa nói: “Đi nha môn trước đi, trở về mới ngủ bù.”

Quách Ao nhìn sửng sốt một chút, âm thầm cả kinh nói: “Không nghĩ tới Đỗ Cửu Ngôn đẹp mắt như vậy a.”


Xem ra tối hôm qua là dán da mặt.

“Ngôn Ngôn, ” Lỗ Niệm Tông chạy đến, mất hứng nói, “Tối hôm qua các ngươi ra ngoài làm đại sự, vì sao không gọi ta cùng đi.”

“Chúng ta bây giờ đi nha môn, ngươi có đi không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Lỗ Niệm Tông gật đầu, nói: “Đi, đi a!”

“Ta đi rửa mặt!” Lỗ Niệm Tông nói chuyện, chạy nhanh như làn khói.

Tống Cát Nghệ đi ra, nói: “Cửu ca, Nguyệt Nguyệt khó chịu, ta đi tìm một đại phu đến. Các ngươi bận chuyện của các ngươi, ta ở nhà bồi nàng.”

“Có việc ngươi đi nha môn tìm chúng ta.” Đỗ Cửu Ngôn trả lời.

Tống Cát Nghệ lên đường đi y quán tìm đại phu, Đậu Vinh Hưng và Lưu Kiều ở nhà bồi Tô Ngưng Nguyệt.

Đỗ Cửu Ngôn bọn họ đi nha môn.

Bọn họ đến thời gian, Bùi Doanh đã kiểm tra xong, đang muốn vá lỗ hổng trên bụng của Tiếu Chí Viễn, Trịnh Ngọc Cầm nhìn hưng phấn vừa nhảy, nói: “Bùi tỷ tỷ đừng nóng vội, ta cũng xem.”

Hồ bộ đầu đứng ở một bên, ngỗ tác trong nha môn vẻ mặt sùng kính trợ thủ.

Trấn An thổ phủ Mã đại nhân cung kính thúc thủ đứng ở một bên, thấy Quế vương vội mang người quỳ xuống dập đầu.

Quế vương xua tay để cho bọn họ đứng lên.

“Vương gia, Đỗ tiên sinh, ” Bùi Doanh một thân máu, đẩy ra chỉ vào trong bụng nói với bọn họ, “Lúc ban đầu phán đoán không có sai, lượng máu trong bụng cực lớn.”

Mọi người vây bắt thi thể của Tiếu Chí Viễn, nghe Bùi Doanh giảng giải.

“Bên trái xương sườn gãy ba cây, ba cây này không chỉ đâm hư nội tạng, đến tim cũng đâm tới.”

“Cho nên hắn mới có thể trong thời gian cực ngắn tử vong mà không có la lên.” Bùi Doanh nói, “Sư phụ nói, thông thường tim lúc bị thương, người là khó có thể há mồm gọi, sẽ chết đi trong đè nén.”

Đỗ Cửu Ngôn cũng vô pháp dùng kiến thức y học chuyên nghiệp giải thích rõ, nhưng có thể hiểu tình huống Bùi Doanh nói.

Cái này cũng phù hợp nghi hoặc lúc đầu của nàng, nói như vậy, nội tạng xuất huyết lượng lớn hơn nữa, cũng sẽ không lập tức bị mất mạng, từ xuất huyết đến cơn sốc rồi đến chết đi, là cần thời gian nhất định.

“Đối phương hạ thủ rất nặng, lại rất có nắm chắc.” Quế vương nói, “Là một tay già đời.”

Bùi Doanh gật đầu, nói: “Quả thực như vậy, người bình thường không biết thủ pháp giết người như vậy.”


“Ta có một nghi hoặc, ” Tiền Đạo An hỏi, “Muốn để người rất nhanh tử vong, thủ pháp rất nhiều, vì sao phải dùng loại thủ pháp cố sức này?”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Bởi vì bốn huynh đệ Lưu gia.”

Bookwaves.com.vn

“Ý của ngươi là, nếu như bốn huynh đệ Lưu gia cầm đao đi vào, hung thủ cũng sẽ dùng đao.” Tiền Đạo An nói.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.

“Đỗ tiên sinh, nói như vậy hung thủ không phải là bốn huynh đệ Lưu gia rồi?” Hồ bộ đầu hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hiện tại chứng cứ không đủ, mặc dù trên nóc nhà có vết chân, mái ngói bị lật qua, nhưng không cách nào chứng minh có quan hệ trực tiếp với cái chết của Tiếu Chí Viễn.”

“Vậy bây giờ chỉ có thể xem vết chân Kha bá in?” Hồ bộ đầu hỏi.

Thật đúng là chỉ có thể nhìn vết chân, xem có thể tra được người này hay không. Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vị Kha bá này in vết chân rất có một chiêu thức, hắn ở nha môn rất nhiều năm sao?”

“Vâng.” Mã đại tiếp lời nói, hắn ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, mũi củ tỏi môi dày, da rất trắng, nhìn qua rất hàm hậu, “Hắn từ hơn mười tuế ở trấn An phủ làm bộ khoái, bản lãnh khác không có, bản lĩnh từ vết chân nhận người cũng rất có một chiêu.”

“Phàm là người hắn đã gặp, vết chân kiểm tra thực hư qua hắn cũng sẽ ghi lại trong danh sách, lại nhìn thấy hắn lập tức có thể nhận ra.”

Thuật nghiệp có chuyên công, Đỗ Cửu Ngôn rất bội phục loại người chuyên tâm nghiên cứu một lĩnh vực này, nàng nói: “Vậy chờ mong Kha bá có thể có tiến triển.”

Bùi Doanh vá lại thi thể.

Mọi người từ đình thi phòng đi ra, đi thẩm vấn Mã Giác.

Quách Ao thấy Mã Giác cũng rất kích động, đi tới chất vấn: “Tiểu tử ngươi, có phải cố ý thiết kế ta không, nói!”

“Không có.” Mã Giác trả lời, “Đêm hôm mùng tám tháng ba đó, ta quả thực cưỡng gian Lưu tiểu thư.”

“Chỉ là nàng không thừa nhận mà thôi. Về phần Tiếu Chí Viễn, ta không biết.”

Quách Ao bị nghẹn, một lúc lâu hắn cả giận nói: “Ngươi con mẹ nó thối lắm. Lưu tiểu thư đều nói không có, ngươi còn cứ cắn chết nói mình làm.”

“Loại gấp gáp muốn chết như ngươi vậy, ta con mẹ nó vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.”

Mã Giác nói: “Thiên hạ to lớn vô kì bất hữu, ta cũng cho ngươi thêm chút kiến thức.”


Quách Ao tức giận muốn đánh người, Đỗ Cửu Ngôn ngăn cản hắn, hỏi Mã Giác: “Ngươi là người nơi nào?”

“Ta là người của biên cảnh Mã gia trại, thôn chúng ta trước đây một nửa là An nam, phân nửa thuộc về Trấn An. Sau này An nam tự nguyện lui về phía sau ba mươi dặm, thôn chúng ta liền thuộc về Trấn An.” Mã Giác nói.

Đỗ Cửu Ngôn phát hiện, hắn nói chuyện khí tức ổn định, ý nghĩ rõ ràng, không khẩn trương cũng không có sợ.

“Ngươi làm cái gì mà sống?”

Mã Giác trả lời: “Ta từ nhỏ bái sư, học quyền cước, bất quá công phu học không tốt, nhưng bản lĩnh trộm của ta rất tốt.”

“Chỉ cần ta muốn trộm thứ gì, sẽ không có chuyện trộm không được.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi có biết, nếu như tội danh thành lập, ngươi sẽ bị xử hình không?”

“Không trọng yếu.” Mã Giác nói, “Chuyện ta làm ta nhận.”

“Thống khoái như vậy, lúc đó tại sao ngươi phải chạy chứ?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

“Lúc đó ta chạy là bởi vì sợ, hiện tại không chạy cũng là bởi vì sợ.”

Đỗ Cửu Ngôn khoanh tay nhìn hắn, hình dạng rất thưởng thức, gật đầu: “Tối hôm qua, lúc ngươi ở cách vách, ngươi nghe được cái gì?”

“Ta nghe được ba huynh đệ bọn họ tiến vào trước, có binh lách cách bàng, sau này lại một người vào nữa, nói nhao nhao ồn ào đến trong viện, tiếp sau đó các ngươi đã tới rồi.” Mã Giác nói.

“Không có nghe được thanh âm nào khác nữa?”

“Không có.”

Bookwaves.com.vn

Hồ bộ đầu nghe không phục, hỏi: “Người không phải ngươi giết?”

“Hồ bộ đầu, tay của ta vẫn bị trói, căn bản giết không được người. Sợi dây ngươi cũng tra xét rồi, từ đầu đến cuối căn bản không có cởi ra. Không có tay, ta giết làm sao người?” Mã Giác cư lý lực tranh.

“Giảo biện, dụng hình một phen xem miệng ngươi còn cứng rắn nữa không.”

Mã Giác thờ ơ nhìn thoáng qua Hồ bộ đầu.

“Mang về tiếp tục giam giữ đi, ” Đỗ Cửu Ngôn nói tiếp, “Trông giữ được rồi.”

Hồ bộ đầu xác nhận, để người áp tải Mã Giác đi.

“Đi, đi, họp!” Đỗ Cửu Ngôn gọin mọi người, Bùi Doanh rửa tay cùng Hàn Đương đi theo.

Dâng trà nước, người cả phòng ngồi vây quanh.

“Dấu chân của Kha bá in, lúc nào có thể ra kết quả?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Hồ bộ đầu đứng lên nói: “Tiểu nhân đi xem.” Hắn nói chuyện ra ngoài, một lát sau mang theo Kha bá trở về.

Trên mặt của Kha bá khe rãnh ngang dọc, bởi vì thức đêm có vẻ rất u ám, hắn cầm hai tờ giấy viết bản thảo, bên trên viết chữ cùng vẽ vòng tròn suy tính chỉ có một mình hắn có thể đọc được.

“Ngươi nói tinh tế với vương gia còn có Đỗ tiên sinh một chút.”

Kha bá nhìn thoáng qua Quế vương, quỳ xuống dập đầu, nói: “Tiểu nhân dập đầu cho vương gia.”

Quế vương gật đầu, để hắn đứng lên.

Kha bá chưa dập đầu cho Đỗ Cửu Ngôn, hắn không biết Đỗ Cửu Ngôn chỉ biết Quế vương. Hơn nữa, nữ nhân có thể có bản lãnh gì, đây là quan niệm của những người bối phận này của hắn.

Đỗ Cửu Ngôn không sao, không muốn tính toán với một lão giả.

“Mười bảy tuổi ta tiến nha môn làm bộ khoái, hai mươi mốt tuổi bắt đầu quan sát dấu chân của người, ở trong tất cả án kiện qua tay, ta tổng cộng thu thập vẽ hơn bốn ngàn dấu chân, trong đó dấu chân không có chủ có sáu mươi mốt.”

“Nhưng dấu chân này, quá khứ ta chưa từng thấy qua, cũng không ở trong sổ của ta.”

Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương liếc nhau, đối với lão giả này, biểu thị bội phục.

“Từ dấu chân này sâu cạn trước sau bàn chân chấm đất để suy đoán, người này thân cao chừng năm thước đến năm thước bốn tắc. Nam nhân, rất ốm.”

“Lúc bước đi, bả vai trái có chút nghiêng xuống phía dưới.”

“Còn có một điểm, ” Kha bá biểu diễn hai tờ giấy trong tay cho mọi người xem, “Hai vết chân hiện trường là chân trái phải, thuộc về một người.”

“Người này mang đế hài có hoa văn, hài vải của Trấn An thậm chí Đại Chu, có rất ít người có đế hài thêu hoa.”

Hồ bộ đầu nói: “An Nam?”

“Phải.” Kha bá nói, “Thăng Long nóng, nam nhân bên kia bọn họ thích mang hài rơm, hài rơm lộ chân thông khí. Nhưng viền hài rơm khô, lòng bàn chân sẽ lưu lại các loại hoa văn.”

“Cho nên, đây là dấu chân của hài rơm?” Trịnh Ngọc Cầm hỏi.

Kha bá nhìn thoáng qua Trịnh Ngọc Cầm mặc kệ nàng, rũ mắt dừng một chút, nói tiếp: “Cho nên, người này bất kể có phải là người hay An Nam không, phản chính hài hắn mang, là hài rơm.”

Lúc nói chuyện, cất giấy của mình, đi ra.

Trịnh Ngọc Cầm cũng không mất hứng, quay đầu hỏi Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Mã Giác mang chính là hài vải.”

“Kế tiếp làm như thế nào?” Chu Tiếu hỏi Đỗ Cửu Ngôn.

Đỗ Cửu Ngôn dựa vào cái ghế, lọng che nhìn đỉnh đầu đờ ra, một lúc lâu nói: “Mục đích là cái gì?”

“Vai Tiếu Chí Viễn đóng, là cái gì?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận