Q3 – CHƯƠNG 49: NGƯNG NGUYỆT HOÀI THAI
Dịch giả: Luna Wong
“Mục đích, phải là diêm trường của Lưu gia ở Thăng Long đi.” Tiền Đạo An nói, “Về phần nhiệm vụ của Tiếu Chí Viễn, lúc đầu hắn chắc là nghĩ thông qua thú Lưu tiểu thư để đạt được mục đích. Lại thật không ngờ, kế hoạch của hắn lại bị chúng ta cắt đứt, Tiếu Chí Viễn không kịp ứng đối, đã bị đồng bọn của mình từ bỏ.”
“Người giết Tiếu Chí Viễn, phải là đồng bọn của hắn.”
“Diêm trường này, đối với đồng bọn của Tiếu Chí Viễn mà nói, tình thế bắt buộc.”
“Ân.” Chu Tiếu gật đầu, “Đi qua giết Tiếu Chí Viễn, đưa bốn huynh đệ Lưu gia vào tù. Lưu gia gặp đại nạn, thế tất vô lực xử lý diêm trường.”
“Cứ như vậy, diêm trường sẽ rơi vào trong tay người sau màn.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn Hồ bộ đầu, hỏi: “Ngươi khiển người đi thăm dò hành tung của Tiếu Chí Viễn ở Thăng Long chưa?”
Hồ bộ đầu gật đầu, trả lời: “Sáng sớm hôm nay đã khiển người đi, qua lại ba ngày, nhất định sẽ có tin tức.”
Đỗ Cửu Ngôn hơi gật đầu.
“Vậy, kế tiếp làm như thế nào?” Hồ bộ đầu hỏi.
“Thả bốn huynh đệ Lưu gia.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Thả đại trương kỳ cổ, để tất cả mọi người biết, quan phủ điều tra rõ, nói bọn họ vô tội.”
“Cái khác, ” Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Cố Thanh Sơn, Cố Thanh Sơn không hiểu run lên, lắp bắp nói, “Làm, làm gì?”
“Quên đi, không thể cứ để Cố tướng quân của chúng ta chịu ủy khuất được, lần này đổi. . .” Đỗ Cửu Ngôn chưa nói xong, còn dư lại bốn vị nam thanh niên vị hôn cọ một cái đứng lên, Hàn Đương nói, “Ta đã cực đói bụng, nhất định phải đi ăn một chút gì mới được, nếu không sẽ té xỉu.”
“Ta cùng đi với ngươi.” Kiều Mặc nói.
Chu Tiếu và Tiền Đạo An liếc mắt nhìn nhau, song song nói: “Sự tình nói không sai biệt lắm rồi, ta và Tiền huynh ra ngoài đi lại một phen, có thể có thu hoạch khác cũng chưa biết chừng.”
Lúc nói chuyện, hai người muốn cáo từ.
Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên, vừa nhìn về phía Quế vương, Quế vương vươn hai tay sờ cằm, dựng thẳng mười đầu ngón tay.
Đỗ Cửu Ngôn khéo léo dời đường nhìn.
“Ta!” Quách Ao dược dược dục thí muốn biểu hiện bản thân, “Ta, ta, ta! Ta nguyện ý, cái gì cũng nguyện ý làm.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn đức hạnh của Quách Ao, phất tay nói: “Ngươi không được, người khác vừa nhìn liền thấy rất giả.”
“Ngươi tìm người đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Hồ bộ đầu, “Gia thế kếm chút, dung mạo tốt một chút.”
Hồ bộ đầu suy nghĩ một chút, nói: “Thành, tiểu nhân đi làm ngay.”
Đoàn người của Đỗ Cửu Ngôn trở về khách sạn, vừa vào cửa chỉ thấy một thứ béo lùn chắc nịch gì đó nhào tới, ôm cổ Đỗ Cửu Ngôn, hô: “Cửu ca, đại hỷ sự.”
“Còn ôm tức phụ ta, ” Quế vương nâng Tống Cát Nghệ qua, “Ta có thể để cho hỷ sự của ngươi biến thành ai sự!”
Tống Cát Nghệ bỉu môi, nói: “Vương, gia, thật, thật, thật nhỏ mọn, lúc, lúc ngươi, ngươi, ngươi chưa xuất hiện, xuất hiện, ta, ta và ta, Cửu, Cửu, Cửu, ca rất tốt, tốt.”
“Hiện tại vẫn rất tốt?” Quế vương nói.
Tống Cát Nghệ lắc đầu, phủ định nói: “Hiện, hiện, tại giao, giao tình, tình, bình, bình thường.”
Quế vương trừng hắn một mắt, đi.
“Rốt cuộc chuyện gì, chận chúng ta ở cửa, hưng phấn như thế?” Đỗ Cửu Ngôn nói.
“Ngươi đoán, chuyện gì?” Tống Cát Nghệ nói.
Đỗ Cửu Ngôn đẩy hắn ra, nói: “Buổi chiều, có thể để cho ngươi kích động như vậy, đó chính là Ngưng Nguyệt có thai đi, ngươi sắp làm cha.”
“Cửu ca, ngươi thực sự là quá thông minh.” Tống Cát Nghệ nhảy chân nói, “Ta rất lợi hại chứ, Ngưng Nguyệt có thai rồi.”
“Mới thành thân mấy tháng mà thôi, hắc hắc!” Tống Cát Nghệ dương dương đắc ý.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Lợi hại!”
“Có lợi hại như ta sao?” Quế vương nói.
Hắn một lần thì đã có củ cải nhỏ, hỏi thiên hạ, nam nhân nào có oai hùng ổn chuẩn như hắn.
“Vương gia lợi hại nhất.” Tống Cát Nghệ chắp tay thi lễ, quay người lại lầu bầu nói, “Nhưng lâu như vậy, cũng không thấy Cửu ca của ta mang thai thứ hai a.”
Quế vương giận dữ, chỉ vào Tống Cát Nghệ nói: “Ngươi lặp lại lần nữa?”
Tống Cát Nghệ két lưu chạy đi.
Cạnh cửa, người bị chận cửa vào không được nín cười lại không dám cười, đều chắp tay chắp tay thi lễ, nói: “Cái kia, chúng ta quay về ngủ.”
“Ta cũng mệt mỏi, trở về phòng nghỉ ngơi.” Bùi Doanh nói chuyện, lôi kéo Trịnh Ngọc Cầm đi.
Bookwaves.com.vn
Quách Ao đứng ở cửa, nhìn trái nhìn phải cảm thấy không đúng, chỉ chỉ khách sạn trước mặt, nói: “Ta, ta ở chỗ này thuê phòng, ta cũng ngủ.”
Cũng chạy.
Quế vương trầm mặt nhìn Đỗ Cửu Ngôn.
“Vương gia, ” Đỗ Cửu Ngôn đắp vai của Quế vương, cười khanh khách nói, “Không nên nghe bọn họ nói bậy, hai chúng ta hài hòa như vậy, chỉ là duyên phận hài tử chưa tới mà thôi.”
Chớ tăng giá cả, nàng đã rất cực khổ, lại thêm nữa, một đêm khỏi ngủ luôn.
Có người là lư.
Quế vương lầu bầu, dính vào, “Củ cải nhỏ theo Bả Tử đi rồi, ta muốn có một khuê nữ.”
“Ngôn Ngôn, không phải khuê nữ cũng được, cái gì cũng được.”
“Chó được không?”
“Chỉ cần là nàng sinh, ta đều muốn.”
“Ha hả, không sinh được, chủ yếu là gen của vương gia không được.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương lôi kéo nàng vào phòng, Đỗ Cửu Ngôn vừa nhìn thế này, lập tức vuốt mông ngựa, “Vương gia, ta khắc sâu cho rằng lúc người ở Thiệu Dương, len lén ăn xong đông trùng hạ thảo lộc tiên hoàn.”
“Nói như thế nào?”
“Lợi hại a!” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Thật lợi hại.”
Quế vương nở nụ cười, nhướng mày nói: “Thật chứ?”
“Thiên chân vạn xác, đồng tẩu vô khi!”
“Nàng hài lòng không?”
“Thoả mãn, cực hài lòng.” Đỗ Cửu Ngôn ngáp, “Vương gia, lòng chúng ta bình thường. Có củ cải nhỏ thuần túy là ngoài ý muốn và duyên phận, củ cà rốt kế tiếp, cũng phải cần dựa vào duyên phận.”
“Củ cà rốt? Là vật gì vậy?”
“Cũng là một củ cải. Ta thích củ cải, kho thịt luộc hay nấu canh đều là mỹ vị a.” Đỗ Cửu Ngôn ngã xuống, buồn ngủ.
Quế vương nói lầm bầm hai tiếng, cầm cây quạt ngồi ở đầu giường, sờ soạng lấy bảy mươi hai thức ra, vừa nhìn vừa quạt cho Đỗ Cửu Ngôn.
Đỗ Cửu Ngôn đảo mắt liền ngủ trầm.
“Mặc Hề, ” Lỗ Niệm Tông gõ cửa, đẩy một cái khe cửa ra lặng lẽ tiến đến, Quế vương giấu sách đi, hỏi, “Làm gì?”
“Ngươi muốn đi ra ngoài chơi không?”
“Cửu Ngôn đang ngủ, ta không thể đi ra ngoài.”
“Vì sao?” Lỗ Niệm Tông nói.
“Tức phụ quá tốt, ta sợ đang ngủ có người đoạt. Như ngươi vậy, vô pháp thể hội tâm tình của ta.” Quế vương nói chuyện, cây quạt trong tay không ngừng.
Gió mát phơ phất, Đỗ Cửu Ngôn thoải mái mà thay đổi một tư thế.
“Đều khi dễ ta không tức phụ.” Lỗ Niệm Tông ngồi chồm hổm ở một bên, rầm rì, “Tống Cát Nghệ cục đáng ghét, từ lúc tức phụ hắn có thai, đã nói với ta thật là nhiều lần, lại còn mời ta đặt tên.”
Quế vương hỏi: “Đặt chưa?”
“Ân.” Lỗ Niệm Tông nói, “Nam hài, gọi Tống Tiền, nữ hài gọi Tống Hoa.”
(Luna: Haha, đưa tiền đưa hoa haha)
“Hắn lại còn mất hứng, chẳng lẽ còn muốn để ta mừng thay hắn sao! Hừ, ta lại không tức phụ, không có biện pháp cùng vui cùng nhạc cảm động lây được.”
Quế vương bĩu môi, ghét bỏ nói: “Chua, răng của ngươi có phải sắp rụng rồi không.”
“Ta há chỉ rung nha, lòng ta đều chua rồi.” Lỗ Niệm Tông tới đây, “Mặc Hề a, ta cảm thấy ta trưởng thành rồi.”
Quế vương liếc nhìn hắn.
“Trước đây ta không hiểu a, hiện tại đã hiểu.” Lỗ Niệm Tông nói, “Sốt ruột.”
Hắn ngồi chồm hổm, Quế vương liền thấy bộ ngực hắn nhô ra một cuốn vở, hắn nhướng mày nói: “Trong lòng người nhét cái gì, suốt ngày mang theo.”
“A, không cho ngươi xem.” Lỗ Niệm Tông cọ đứng lên, “Ta đi.”
Lúc nói chuyện, nhanh như chớp chạy đi.
“Khẩn trương một quyển sách như vậy?” Quế vương mắt híp một cái, từ trong lòng ngực mình lấy bảy mươi hai thức ra, rù rì nói, “Có thể khẩn trương như vậy, còn vẻ mặt hèn mọn. . . Chớ không phải là len lén vẽ một quyển chứ?”
Lỗ Niệm Tông một hơi thở chạy về, đóng cửa, tìm khắp gian phòng giấu bảo bối của hắn.
Bookwaves.com.vn
Sát vách truyền đến tiếng cười hắc hắc của Tống Cát Nghệ.
Đậu Vinh Hưng nhìn chằm chằm bụng của Lưu Kiều, tốn hơi thừa lời nói: “Tống Cát Nghệ mập như vậy, làm sao có thể lợi hại hơn ta.”
“Không có khả năng!”
Lưu Kiều che mặt mà cười, nắm bắt mặt của hắn: “Loại sự tình này có cái gì có thể so, không có chính là duyên phận chưa tới a.”
“Không thể thua!” Đậu Vinh Hưng nói, “Chúng ta phải cố gắng gấp bội.”
Lưu Kiều lắc đầu: “Không mang thai là chuyện tốt. Ở đây về nhà cũng phải nửa tháng cước trình, nếu có thai lắc lư ta cũng chịu không nổi a.”
“Cũng đúng.” Đậu Vinh Hưng nói, “Vậy chờ về nhà mới mang thai.”
Lưu Kiều vui: “Phảng phất như ngươi có thể khống chế.”
“Quên đi, ta cũng không khó qua, dù sao Cửu ca cũng không có tin. Nên nóng nảy là vương gia.”
Lưu Kiều bưng cái miệng của hắn, nói: “Cẩn thận vương gia trả thù ngươi.”
Ngày thứ hai, bốn huynh đệ Lưu gia được thả ra, Lưu Càn mua một chuỗi dài pháo, bùm bùm thả gần nửa canh giờ.
Trong Trấn An thành tất cả mọi người biết, Lưu gia xảy ra chuyện, nhưng lại đã điều tra xong, bốn huynh đệ Lưu gia không hiềm nghi có giết người.
Sau đó, Lưu Càn mang một cái sọt đồng tiền, đứng ở cửa Lưu phủ rải tiền.
Trước mặt người toàn thành, lại diễn trò tuyên bố hôn sự của Lưu Dung, tìm một vị tú tài làm kế thất, phu nhân trước của tú tài qua đời để lại hai nhi tử một nữ nhi, mặc dù Lưu Dung không thể sinh dục, nhưng nhà tú tài đã có người kế thừa đèn nhang.
Vẹn toàn đôi bên.
Lưu gia giăng đèn kết hoa, vui sướng.
Hồ bộ đầu đứng ở thành lâu nhìn chằm chằm ra mọi người vào thàn, Đỗ Cửu Ngôn đã thông báo, nam nhân mang đấu lạp mang hài cỏ thân cao năm thước rưỡi vai trái nghiêng, đều lưu ý theo dõi.
“Lão đại, lại tiến tới một người.”
Hồ bộ đầu nhìn người mang hài cỏ đấu lạp tiến thành lâu, nói: “Đi xem.”
Bất kể có phải hay không, theo rồi mới nói.
“Đỗ tiên sinh nói, thà rằng sai một nghìn cũng không thể lọt lưới một người.”
Trong nha môn, Đỗ Cửu Ngôn đang cùng Mã Giác nói chuyện phiếm, nói: “Điều tra, thân phận của ngươi hoàn toàn không có sai. Bất quá, Lưu tiểu thư không thừa nhận buổi tối mùng tám tháng ba, các ngươi từng gặp nhau.”
“Đó là nàng không muốn hủy danh tiếng, nên không tiếp thu.” Mã Giác nói.
“Dân không cáo quan không truy xét.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Ngươi đã không có tội, nha môn muốn thả ngươi đi ra.”
Mã Giác sửng sốt, thật nhanh nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn, đáy mắt lộ ra một chút hoảng hốt.
“Ngươi biết phu quân ta là người nào không?”
Mã Giác nhìn nàng, lắc đầu.
“Phu quân ta là Quế vương, nhi tử ta là đường kim thái tử, hảo hữu ta là đương kim thánh thượng.” Đỗ Cửu Ngôn cường điệu nói, “Ta cũng không kém, Đỗ Cửu Ngôn!”
Mã Giác mục trừng khẩu ngốc, hắn thật không ngờ nữ nhân trước mắt này chính là Đỗ Cửu Ngôn.
“Ta nói không phải là vì cho ngươi sùng bái ta, chủ yếu là để cho ngươi biết, chúng ta có năng lực cho ngươi mạng sống.” Nàng nói, “Ngươi hãy thành thật nói, bảo ngươi không chết. Bằng không, ngày hôm nay để ngươi ra ngoài.”
Nhốt vài ngày, nàng phát hiện Mã Giác ở trong phòng giam vô cùng thản nhiên.
Thản nhiên như thế, vậy thả ra ngoài.
Quả nhiên, hắn sợ không phải ngồi tù, mà là ra ngoài.
—— lời nói ngoài ——
Thảo luận một dục mà vấn đề. Lý tiểu thư ở tửu điếm, lật tới nhất hộp DLS, sau đó ngày hôm nay đột nhiên sát có kỳ sự tới hỏi ta, cái gì là BYT? Cái gì là BY?
Ta hời hợt ồ một tiếng, hồ lộng quá khứ.
Không biết động giải thích, giới đáo bay lên!
Nói, ngày hôm nay《 Trọng Sinh Cửu Bát: Toàn Năng Nữ Vương Ở Sân Trường 》PK của Mộc Cửu Phong, ở không hỗ trợ cất dấu nhắn lại a, thư cũng là rất đẹp mắt, của nàng hành văn đại khí lưu loát, nữ chủ từ trước đến nay rất thoải mái.