Q3 – CHƯƠNG 50: BẮT HUNG THỦ LẠI
Dịch giả: Luna Wong
“Ngươi lợi hại hơn nữa, cũng, cũng là người Đại Chu, ở An Nam ngươi cái gì đều không phải.” Mã Giác thấp giọng nói.
“An Nam lợi hại hơn nữa, cũng là phụ thuộc Đại Chu.”
Mã Giác ngẩn ra, giật mình nhìn Đỗ Cửu Ngôn, rốt cuộc cũng hiểu ý nàng vừa lấy thân phận ra. Quế vương nhưng là Quảng Tây Quế vương, mấy chủ của An Nam, ai dám đắc tội Quế vương?
“Đỗ tiên sinh, ” Hồ bộ đầu tiến đến, nhìn thoáng qua Mã Giác, nói ở bên tai Đỗ Cửu Ngôn , “Tra được Tiếu Chí Viễn tiếp xúc với ai rồi.”
Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy phủi phủi quần áo nói với Mã Giác: “Ngươi bây giờ nói, nếu nói không ra chút đồ hữu dụng, ta cũng lười phản ứng ngươi.”
“Cho ngươi nửa ngày, ngày mai sẽ thả ngươi ly khai.”
Nàng nói chuyện, chắp tay ly khai, Mã Giác kích động nói: “Ta, ta nói!”
Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại nhìn hắn.
“Ta nói!” Mã Giác đứng lên nhìn nàng, “Ta cái gì đều nói.”
“Mấy ngày hôm trước, ta ở cửa nhà ăn cơm, bỗng nhiên có người tới tìm ta, nói cho ta một trăm lượng bạc, mua ta đi gánh tội thay sáu năm.”
“Cha nương ta đều sinh bệnh, ta không có bản lãnh khác, nên lập tức đáp ứng.”
Mã Giác cúi thấp đầu, nói: “Đối phương cho ta tiền, ta cầm tiền liền theo chỉ thị của bọn họ, đến phía bên ngoài viện của Lưu gia chờ. Sau đó đã bị người bắt lấy tiến vào, thừa nhận ta tội là được.”
“Đối phương là ai?”
Mã Giác nói: “Ta không thấy được chủ tử của bọn họ, người kia cũng không có nói cho ta biết, bọn họ là ai. Thế nhưng người ta thấy nói chuyện với ta, trên người hắn treo một thứ.”
Hắn nói chuyện, moi trong lòng ngực mình một trận, ở trong ngăn bí mật của y phục, lấy ra một lệnh bài dài nhỏ, đưa qua nói: “Ta sợ cuối cùng ta chết không minh bạch, nên thừa dịp nói chuyện với hắn, trộm vật này.”
“Có chút bản lãnh a.” Đỗ Cửu Ngôn nhận lấy kiểm tra, Mã Giác nói, “Ta, ta trước đây đúng là trộm mà.”
Lệnh bài và lòng bàn tay của Đỗ Cửu Ngôn có độ dài không sai biệt lắm, độ rộng cùng ngón tay không sai biệt lắm, dài nhỏ, trên đó viết chữ “Lưu”, phía dưới còn lại là diêm vận.
“Lưu chủ!” Hồ bộ đầu nhận ra, nói, “Tiếu Chí Viễn đi An Nam tiếp xúc, chính là người của Lưu chủ bên này.”
“Trực tiếp tiếp xúc gia chủ?”
Hồ bộ đầu lắc đầu, nói: “Hắn nào có bản lĩnh tiếp xúc gia chủ. Hắn tiếp xúc là một tư sinh tử Lưu chủ nuôi ở bên ngoài, rất được Lưu chủ coi trọng. Hiện tại hiệp trợ Lưu gia nhị gia xử lý sinh ý diêm vận.”
“Thế lực của Lưu gia không ở Thăng Long, nên ở bãi Trọng Nhai của Thăng Long chỉ có một miếng diêm trường nhỏ. Hiện tại Lý chủ đăng cơ, bọn họ dời đến Thăng Long, liền muốn đoạt một khối diêm trường, động suy nghĩ lệch.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nhìn về phía Mã Giác hỏi: “Người giết Tiếu Viễn Chí, ngươi biết là ai không?”
“Ta không biết.” Mã Giác trả lời, “Thế nhưng nghe người nói thân cao và trang phục, ta cảm thấy rất có thể, chính là người cho ta tiền.”
“Người kia mang một đấu lạp, mặc đoản quái và đoản khố màu xám tro, phía dưới là một đôi giầy rơm. Bước đi đặc biệt khoái, như ở phiêu dường như.” Mã Giác nói, “Ta nếu như lại nhìn thấy người này, nhất định có thể nhận ra.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, gật đầu: “Ngươi nghỉ ngơi đi, trong tù lại nuôi ngươi thêm một đoạn thời gian.”
Mã Giác dập đầu xác nhận.
“Đỗ tiên sinh, người Mã Giác nói có trang phục như người đoán. Tiểu nhân đã phái người đi thành lâu canh chừng, chỉ cần thấy được người mặc trang phục như vậy, đều đi theo.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Chuyện kế sách của đối phương bị phá hủy, hai ngày này nhất định còn có động tác.”
“Diệt khẩu sao?” Hồ bộ đầu nói, “Giết cả nhà Lưu viên ngoại?”
Đỗ Cửu Ngôn dừng ở cửa phòng giam, nói nhỏ vài câu với Hồ bộ đầu, Hồ bộ đầu sửng sốt, nhìn nàng gật đầu, nói: “Được, tiểu nhân đi an bài ngay.”
Hắn nói chuyện, vội vã đi.
Đỗ Cửu Ngôn trở về chờ tin tức.
Lưu phủ nhìn một mảnh vui sướng, nhưng trong lòng Lưu Càn lại đặc biệt lo nghĩ, hắn không dám để bốn nhi tử ra cửa, có sự tình chỉ phải hắn tự mình đi đốc thúc.
“Người đi diêm trường tra trở lại chưa, đây đều năm ngày rồi.” Lưu Càn hỏi Lưu Vĩnh Khang.
Lưu Vĩnh Khang lắc đầu, trả lời: “Có muốn phái thêm người đi nghênh hay không?”
“Đợi mấy ngày nữa.” Lưu Càn hỏi, “Vương gia và Đỗ tiên sinh còn ở Trấn An đi?”
Lưu Vĩnh Khang gật đầu.
“Chỉ cần vương gia và Đỗ tiên sinh còn ở Trấn An, khẳng định không có việc gì.” Lưu Càn nói, “Ta ra ngoài làm việc, các ngươi ở nhà không nên ra ngoài.”
Lưu Vĩnh Khang tiễn Lưu Càn ra ngoài, thở dài nói: “Cha, trong khoảng thời gian này khổ cực người.”
Lưu Càn phất phất tay, lên xe ngựa.
Bookwaves.com.vn
Chân núi ngoài thành có một con suối, nước trong veo cam liệt, lúc phụ thân hắn còn tại thế liền ở bên đó xếp đặt một xưởng rượu, gọi là Trấn An thanh tuyền tửu, ở toàn bộ Quảng Tây đều có chút danh tiếng.
Xưởng rượu rất lớn, chưa đến bên kia đã ngửi thấy được một trận mùi rượu nồng nặc.
Lưu Càn xuống xe, ăn nói xa phu nói: “Ngươi ở chỗ này chờ ta, nửa canh giờ ta đi ra.”
Xa phu dừng xe ngựa ở dưới bóng cây, bản thân dựa vào cây đắp một cái mũ ngủ gật, vừa đắp cái mũ lên bỗng nhiên đã cảm thấy có người đi qua trước mặt hắn, hắn mở mũ, lại phát hiện căn bản không có người, không khỏi lầu bầu một câu, nằm xuống ngủ tiếp.
Lưu Càn kiểm toán, thông báo sự tình, từ bên trong đi ra, hắn vừa vòng qua một cua quẹo, đột nhiên cái cổ phát lạnh, hắn kinh ngạc vừa nhảy đứng không dám động, nhìn chằm chằm kiếm trên cổ, hỏi: “Ngươi, ngươi là người nào?”
“Im lặng đi về phía trước, nếu như ngươi dám tranh cãi ầm ĩ ta lập tức cắt cổ ngươi.” Người kia nói chuyện ngữ điệu có chút cứng, vừa nghe có thể nghe được là người An Nam.
Lưu Càn bị đẩy đi về phía trước, căn bản không cảm quay đầu lại.
“Có chuyện từ từ nói, ngươi muốn làm gì, chúng ta dừng lại thương lượng, người thấy có được không?”
“Không nên nói lời vô ích.” Người kia nói.
Lưu Càn không dám nói nữa, bị đao kề cổ đến xe ngựa biên. Xa phu giật mình tỉnh giấc, thấy mắt tình hình trước mắt không đợi hắn nói, người nọ thu kiếm, chân trái quét đá ra một cục đá, xông thẳng cái trán của xa phu.
Xa phu sợ choáng váng.
Lưu Càn hét quát một tiếng, nói: “Tránh a!”
Đúng lúc này, một bên cũng bay ra ngoài một viên đá, hai viên đá đụng nhau, rơi trên mặt đất.
“Chờ ngươi rất lâu rồi.” Hồ bộ đầu từ phía sau cây đi ra, nhìn chằm chằm người nọ.
Người nọ mang đấu lạp che mặt, mặc đoản quái và đoản khố, trên chân là hài rơm.
Mặt không thay đổi nhìn Hồ bộ đầu, nói: “Nếu còn tiến lên một bước, ta lập tức giết hắn.”
“Ngươi muốn làm gì?” Hồ bộ đầu nói, “Bắt Lưu Càn đổi diêm trường của Lưu gia?”
Người kia nói: “Đó là chuyện của người khác, chuyện của ta chỉ là bắt hắn lại.”
“Ngươi ngăn ta, ta sẽ giết hắn.”
Hồ bộ đầu cười ha ha, nói: “Vậy ngươi thử xem.”
Trong mắt người kia hiện ra ánh sáng lạnh, chuôi kiếm khẽ động, thật muốn giết Lưu Càn, đúng lúc này, một mũi tên lăng không mà đến, phịch một tiếng, đinh ở trên tay phải của hắn.
Kiếm của người kia thoát tay, Hồ bộ đầu lập tức xông lên, song phương đánh đấu.
Cố Thanh Sơn xuất hiện, bất quá hơn mười chiêu, người nọ bị bắt đè trên mặt đất.
Lưu Càn sợ xụi lơ trên mặt đất, xa phu càng một đầu mồ hôi lạnh, hồn bất phụ thể.
“Mang về.” Cố Thanh Sơn thu đao, nhìn người kia nói, “Chờ Đỗ tiên sinh thẩm.”
Hồ bộ đầu tháo cằm người kia, trói gô ném lên trên xe ngựa.
“Cố tướng quân, Hồ bộ đầu, ” Lưu Càn thật vất vả đứng lên, chắp tay thi lễ nói, “Thực sự là đa tạ nhị vị, không thôi cái mạng già của ta đây ngày hôm nay sẽ bỏ ở nơi này.”
Hồ bộ đầu lại cười nói: “Không có việc gì, đây hết thảy đều nằm trong dự đoán của Đỗ tiên sinh.”
Lưu Càn không giải thích được.
“Đỗ tiên sinh nói, mưu kế trước của hắn không có thành công, chắc chắn sẽ không ngừng, còn có thể có động tác sau.”
Bookwaves.com.vn
“Cho nên, Đỗ tiên sinh bảo chúng ta âm thầm theo người, liệu định đối phương sẽ đến bắt cóc người đổi diêm trường.”
Lưu Càn thở phào nhẹ nhõm, lâu mồ hôi nói: “Thực sự là may có Đỗ tiên sinh. Lúc này đây nếu không phải vận khí của chúng ta tốt, gặp Đỗ tiên sinh, Lưu gia chúng ta triệt để xong rồi.”
“Đúng vậy, may có Đỗ tiên sinh.” Hồ bộ đầu nói, “Về trước đi, thẩm rồi lại nói.”
Đoàn người trở lại nha môn, tiểu bộ khoái đi thỉnh Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương đến.
Trong tù, Hồ bộ đầu để Mã Giác ra nhận thức, Mã Giác cách cửa sổ nhìn thoáng qua, nhất thời nói: “Chính là hắn cho ta tiền, để cho ta tới gánh tội thay ngồi tù.”
“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, và Quế vương cùng nhau vào bên trong phòng.
Cằm của người kia bị khép lại, trầm mặc ngồi ở đối diện, Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Kế sách của các ngươi thất bại rồi, chúng ta cũng biết chủ tử của ngươi là ai, ngươi có muốn làm chứng hay không.”
“Ta chính là một sát thủ.” Người kia nói, “Cái gì cũng không biết.”
Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nhìn đối phương.
“Tiếu Chí Viễn là ngươi giết sao?” Đỗ Cửu Ngôn đổi vấn đề.
Người nọ mím môi, nói: “Phải, ngươi có chứng cứ sao?”
“Hồ bộ đầu, mang vết chân tới.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Hồ bộ đầu lấy vết chân Kha bá in lại tới, vừa so sánh với đối chiếu, ngay cả hoa văn ở đến hài rơm đều phi thường tương tự.
Ánh mắt của người nọ chớp động, biểu tình liều chết, nói: “Ta là người An Nam, các ngươi không có quyền lợi xử trí ta.”
“An Nam cũng thuộc về vu Đại Chu, ” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nhìn hắn, nói: “Ngươi nói có thể xử trí ngươi hay không.”
Thần tình của người nọ ngẩn ra.
Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương cùng nhau ly khai, vừa đi vừa nói: “Ngươi cứ ở đó đợi chết đi.”
“Không thẩm?” Hồ bộ đầu hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, nói: “Giam giữ hắn, sẽ dùng đến. Trước tiêu trừ tội danh của đám người Lưu Vĩnh Húc, giải trừ nguy cơ của nhà Lưu Càn rồi hãy nói.”
“Vậy, Mã Giác kia thì sao?” Hồ bộ đầu hỏi.
“Theo luật kết tội đi. Đánh hắn bốn mươi roi, nhốt nửa năm mới thả ra ngoài.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Hồ bộ đầu xác nhận.
“Việc này, kết thúc?” Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn cùng đi ra ngoài, “Ta thấy, vẫn chưa hết.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, ngưng mi nói: “Diêm trường của Lưu Càn là một mầm tai vạ, mầm tai vạ còn ở, sự tình cũng sẽ chưa kết thúc.”
“An Nam thế tất phải đi một chuyến.” Quế vương đứng ở cửa nha môn, nhìn phương hướng kinh thành, “Toán toán ngày, thư nên đến kinh thành rồi.”
“Vương gia, ta luôn cảm thấy sự tình còn có thay đổi. Ngươi nói, mưu kế của đối phương liên tục thất bại, sẽ làm cái gì?”
Quế vương nhướng mày, nói: “Đoạt!”
Sinh đoạt.
“Đi Lưu phủ.” Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương đi nhà Lưu Càn, hắn vừa tiễn bước đại phu, đang chờ uống thuốc, nghe được Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn tới, vội ra đón, Quế vương trực tiếp hỏi: “Diêm trường của ngươi, có thuê bao nhiêu công nhân, có phái người trong coi không?”
“Trong diêm trường có hơn một trăm người, có người trong coi.” Lưu Càn nói, “Vương gia, người có việc?”
Quế vương nói: “Phái thêm những nhân thủ đi coi chừng, thông báo con đường họ Trịnh ngươi chạy.”
“Ý của người là, Lưu chủ bên kia sẽ động thủ trực tiếp đoạt?”
Quế vương gật đầu.
“Tiểu, tiểu nhân đi an bài ngay.”
Tâm tình của Lưu Càn kích động gọi mấy nhi tử.
Ngoài cửa, sai vặt năm sáu mấy ngày trước Lưu Càn phái đi diêm trường điều tra, một thân là máu từ trên lưng ngựa xuống.
“Lão gia, ” sai vặt hấp hối nói, “Diêm, diêm trường bị, bị người đoạt.”
(Luna: Hy vọng, hy vọng trăm triệu lần không nên liên quan đến VN, nghe từ AN thuộc về ĐC có chút khó chịu. Họ viết truyện không chỉ giải trí mà còn tuyên truyền chính trị nữa >”< hy vọng không nên không nên có liên quan đến thế giới thật tế)