Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 53: LÝ KIÊU QUÝ NGỌC


Dịch giả: Luna Wong


An Nam lãnh thổ quốc gia đồ, là hình dài, đa số phủ huyện ở vùng duyên hải, Đỗ Cửu Ngôn tựa ở trên xe ngựa, đếm địa danh trên lãnh thổ quốc gia đồ, tổng cộng có bốn mươi mốt châu phủ, diện tích chung đoán chừng cũng liền một Hồ Quảng thêm Giang Tây, hoặc chưa tới.

Kinh đô Thăng Long gần Trấn An, cũng là lâm hải, bãi Trọng Nhai ở giữa Thăng Long và Sùng An phủ, ở bên trên bãi Trọng Nhai còn có một cảng lớn hơn, tên là Thiên Hải loan, theo Quế vương nói cảnh sắc bên kia tương đương đẹp, một đường biển trời cảnh mặt trời lặn thế gian hãn hữu.

“Gần đây nàng một mực xem sách này?” Quế vương lật lật sách Đỗ Cửu Ngôn mang ra ngoài, là một quyển sách luận trị quốc đại nho tiền triều viết, “Sách tới lúc dùng lại hận ít?”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, thở dài nói: “Vương gia nói thật phải, Đỗ mỗ thường thường cảm giác mình là một người mù chữ.”

“Nếu như nàng mù chữ, vậy trên đời này sẽ không người có năng lực.” Quế vương nói.

Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, nở nụ cười, nói: “Vương gia, người tốt như Vương bà kia, ta chính là dưa trong tay người. Người một nhà khen người một nhà, không nghiêm túc chút nào a.”

“Hàm hồ còn là người một nhà?” Quế vương nói, “Tức phụ ta, thiên hạ hiếm có, chẳng những thông minh còn có tài.”

Đỗ Cửu Ngôn cười ha ha, gật đầu: “Vương gia nói có lý, Đỗ mỗ cảm thấy người nói tương đối đúng.”

Hai người cười đùa một trận, Quế vương vén rèm xe lên, quan sát Quách Ao theo sát một mắt, ngưng mi nói: “Quách lão thử kia, nàng mang theo thật?”

Tống Cát Nghệ và Tô Ngưng Nguyệt cùng với Lưu Kiều cũng không có đến, Lưu Càn cam đoan, nhất định bảo bọn họ chu toàn.

Đậu Vinh Hưng dự định theo mấy tháng, chờ ổn định rồi trở về đón Lưu Kiều cùng đến.

Vốn có, bọn họ còn tưởng rằng thiếu ba người sẽ quạnh quẽ, không nghĩ tới, Quách Ao mặt dày mày dạn theo bọn họ, dáng dấp trung thành và tận tâm tới chết mới thôi.

Đỗ Cửu Ngôn vung tay lên, liền đồng ý.

“Bang rảnh rỗi của hắn rất quen thuộc Thăng Long, có hắn ở, chúng ta cũng có thể nhanh hiểu chuyện của địa phương hơn.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Có chuyện, hắn còn rõ ràng hơn vương như Lý Kiêu nữa, dù sao, Lý Kiêu cũng là thân thế môn phiệt, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, đối với khó khăn của dân gian, tệ đoan của triều chính nhìn không rõ ràng bằng những người ngoài cuộc như bọn họ.”

“Chính là xấu xí một chút.” Quế vương không phải quá hài lòng, “Ta nhịn một chút, bớt nhìn vài lần.”


“Gia, ” Cố Thanh Sơn cách màn xe nói, “Phía trước đã thấy Lý vương nghênh tiếp xe ngựa.”

Đỗ Cửu Ngôn chui ra xe, dưới ánh nắng chói chan sáng loáng, quả nhiên thấy nhóm đội ngũ đứng đó, ti trúc thanh náo nhiệt không ngớt.

“Rất nhiệt tình a.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Không biết Quý Ngọc sống thế nào, có theo cùng hay không. Trong thư Lý Kiêu không có nói tới Quý Ngọc.

Xe dừng lại, Quế vương xuống xe trước, lại xoay người đỡ Đỗ Cửu Ngôn xuống.

Đỗ Cửu Ngôn hôm nay là trang phục nữ tử, hai người đứng sóng vai, trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt của mọi người, không tự chủ được cảm thán dung mạo của hai người tinh xảo tuyệt mỹ.

“Vương gia.” Đối diện, Lý Kiêu đi nhanh qua đây, thật xa chắp tay trước ngực hành lễ, nói, “Nhiều năm không gặp, phong thái của vương gia như trước.”

Quế vương đáp lễ, giới thiệu Đỗ Cửu Ngôn cho Lý Kiêu: “Đây là nội tử!” Lại giới thiệu Lý Kiêu với Đỗ Cửu Ngôn.

“Quế vương phi!” Lý Kiêu một chút giá cũng không có, hành lễ với Đỗ Cửu Ngôn, thật nhanh quan sát Đỗ Cửu Ngôn một mắt, vóc dáng rất cao, vóc người gầy, mắt đen bóng hữu thần, vừa nhìn chính là nữ tử cực thông minh có thành phủ.

Lý Kiêu âm thầm kinh ngạc, nguyên lai Đỗ Cửu Ngôn mặc nữ trang xinh đẹp như thế, hắn còn tưởng rằng đối phương là nữ tử thân hình khoẻ mạnh, dáng dấp thô lỗ giới tính khó phân biệt nữa chứ.

Dù sao, đại danh và năng lực của Đỗ Cửu Ngôn, dù là ở An Nam xa xôi hắn cũng có nghe thấy.

Nữ tử có năng lực như thế, căn bản không cách nào tưởng tượng dung mạo của nàng.

“Thỉnh an Lý vương.” Đỗ Cửu Ngôn đáp lễ. Lý Kiêu vóc dáng rất cao, lông mày rậm như kiếm, mũi cao con mắt sâu, vưu kì đôi mắt này, lại có chút lam sắc nhợt nhạt, có một loại phong tình nội vực hiếm thấy của nước khác.

Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy hắn đại khái là con lai.

Bất quá, hắn xuất thân thế gia môn phiệt, nếu quả thật có huyết thống lai, thật đúng là để người kinh ngạc.

Dù sao, môn phiệt thế gia là huyết thống thuần khiết, liên hôn cũng là hỗ huệ bang phù, căn bản sẽ không đi lại với thứ dân, chớ đừng nói chi là ngoại tộc nhân.

“Từ nơi này đến vương thành còn có nửa canh giờ, khí trời nóng bức, không bằng sớm khởi hành?” Lý Kiêu nói với Quế vương.

Quế vương gật đầu, nói: “Đi vương thành trước.”


Bookwaves.com.vn

Lý Kiêu nhất nhất chào hỏi với Cố Thanh Sơn cùng với Chu Tiếu bọn họ, tư thái thủy chung bày rất thấp.

Lần thứ hai ra đi, đi hai khắc chung liền vào Thăng Long thành. Cửa thành không cao, cũng không nguy nga như các phủ châu Đại Chu, nhưng vào thành xong, lập tức có thể cảm nhận được náo nhiệt và phồn hoa.

Bất đồng là, nhà ở của Thăng Long rất cao, không biết có phải là bởi vì khí trời nóng bức, xây cao tương đối mát mẻ hay không.

Trên đường giới nghiêm, sớm có nội vệ binh ổn định bách tính ven đường.

Hai bên đường hẻm, quỳ đều là bách tính, mặc quần áo phần nhiều là tro đen lam, mang đấu lạp, mang hài rơm.

Trên đường nam nhân nữ nhân đều có, nhưng nhìn qua sắc mặt đều rất hôi bại, không cảm giác được sinh khí bừng bừng.

“Lý Kiêu là Lý gia công tử đích xuất sao?” Đỗ Cửu Ngôn ở trong xe hỏi Quế vương.

Quế vương trả lời: “Không phải. Có người nói mẫu thân của hắn là hồ cơ có con ngươi màu lam tới từ Viễn Dương, vừa đến Thăng Long đã bị phụ thân hắn thấy, nhận vào hậu trạch của bản thân làm thiếp. Hồ cơ ở hậu trạch sinh hai nhi tử, Lý Kiêu là thứ tử, huynh trưởng lúc sáu tuổi ra biển bị rớt xuống biển chết yểu.”

“Mẫu thân hắn cũng cũng không lâu lắm liền đi. Bốn năm sau, Lý Kiêu tám tuổi một mình khai phủ ra cửa, mang theo vú nuôi sống cuộc sống thanh khổ gần năm sáu năm. Sau đó bởi vì hắn thông minh ổn trọng, được phụ thân hắn coi trọng, một lần nữa trở lại Lý gia. Lúc đó phụ thân hắn đã là Lý chủ, có hai vị nhi tử đích xuất và bốn vị thứ xuất.”

Đỗ Cửu Ngôn chậc lưỡi, nhân đinh thật đúng là thịnh vượng a.

“Lúc này, người của tứ tộc đã đánh không ít năm, đấu tới đấu lui chém giết đoạt địa bàn. Lý Kiêu xuất đầu ở lúc này, mượn hơi Trịnh chủ, đàn áp hai tộc khác đăng cơ xưng vương.”

“Hai huynh trưởng đích xuất của hắn đâu?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Lý Kiêu là thứ xuất, loại sự tình đăng cơ xưng vương này, không tới phiên hắn.

“Đã chết rồi.” Quế vương uống trà, nhìn Đỗ Cửu Ngôn, tự tiếu phi tiếu nói, “Lúc ra biển, lật thuyền.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, than thở: “Nước biển, ăn thịt người a!”

Thân ca ca của Lý Kiêu, cũng là chết yểu trên biển.

Quế vương bị nét mặt của nàng chọc cười: “Hắn có thể ngồi vào vị trí này, nhất định là đạp xương trắng như tuyết, hao tổn tâm cơ.”


“Lợi hại a!” Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ mặt của Quế vương, yêu thương nói, “Vẫn là gia vương nhà ta tốt, vừa thiện lương vừa mỹ hảo.”

Quế vương liếc nàng một cái, nói: “Nếu như ta là hắn, cũng sẽ không sạch sẽ hơn hắn.”

Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày.

“Thân phận gì nói lời đó, hắn không phải đích xuất, muốn xuất đầu chỉ có đạp người khác thượng vị, bằng không, cả đời đều là thứ tử hồ cơ sinh.” Quế vương nói, “Ta bất đồng, ta là đích xuất, được phụ huynh sủng ái, coi như là các vị huynh trưởng thứ xuất, cũng không có địch ý với ta.”

“Nếu ta còn lạnh lùng tàn bạo, chính là vấn đề gia giáo.”

Đỗ Cửu Ngôn ha ha cười, nắm bắt mặt của Quế vương hôn một cái, nói: “Vương gia nói có lý!”

“Mặt trời nhỏ chi Quế vương Triệu Đỉnh!” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Tâm tình của Quế vương cũng không tệ, hôn nàng một cái, nói: “Tiểu hồ ly chi Quế vương phi Đỗ Cửu Ngôn.”

Hai người nói chuyện, bất tri bất giác xe dừng lại.

Bookwaves.com.vn

Vương thành tự nhiên không thể so sánh với hoàng thành của Đại Chu. Hơn nữa, bởi vì vương vị không có tác dụng rất nhiều năm, ở đây kéo dài thiếu tu sửa, đa số cung điện đã rất rách nát.

Lý Kiêu vào ở xong, mặc dù tu sửa một phen, nhưng vẫn là thiếu khí thế và nguy nga vương thành nên có.

“Ngôn Ngôn, ” Lỗ Niệm Tông cầm lấy tay áo của Đỗ Cửu Ngôn, thấp giọng nói, “Ta phát hiện, tiểu cô nương nơi này, không dễ nhìn.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, nín cười nói: “Ngươi quan sát qua, không đẹp mắt bằng bên chúng ta phải không?”

“Ân.” Lỗ Niệm Tông nói, “Hắc!”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn hai bên một chút, thấp giọng nói: “Bên này ven biển, bách tính cô nương gia đều phải ra ngoài làm việc, da rất khó trắng.”

“Bất quá, danh môn khuê tú môn khẳng định bất đồng, ngươi đừng vội.”

Lỗ Niệm Tông cười hắc hắc, nói: “Đã biết, ta nhịn xuống.”

“Sao ta cảm giác, cữu cữu ta càng ngày càng bỉ ổi?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Quế vương.

Quế vương nhìn thoáng qua Lỗ Niệm Tông, ho khan một tiếng, nói: “Có thể là bản tính khó nén.”

“Có thể là bị ngươi ảnh hưởng.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Quế vương hừ một tiếng, nói: “Là nàng yêu cầu ta chia sẻ bảy mươi hai thức với hắn ”

Đỗ Cửu Ngôn vừa liếc nhìn Lỗ Niệm Tông. Lỗ Niệm Tông hướng về phía nàng cười, lộ ra tám cái răng vừa trắng vừa sáng chỉnh tề.

“Ta có hiểu lầm, cữu cữu ta vẫn là răng trắng lớn rất chính phái khả ái.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Quế vương không nói gì: “Bị che đôi mắt.”

“Vương gia, ” Lý Kiêu nghênh qua đây, chắp tay nói, “Thỉnh!”

Quế vương gật đầu, và Đỗ Cửu Ngôn song song, phía sau mọi người theo bọn họ, cùng nhau vào vương thành.

Vừa tới cửa, Đỗ Cửu Ngôn liền thấy một vị phụ nhân mặc cung trang màu nho, đẹp đẽ quý giá minh diễm do cung nữ ma ma vây quanh bước nhanh mà đến bên này.

“Vương gia, Đỗ tiên sinh!” Quý Ngọc cơ hồ là chạy bước nhỏ, thở phì phò đứng ở trước mặt bọn họ, chờ thấy rõ bọn họ, vành mắt đỏ lên nhất thời lại nhịn xuống, hướng về phía bọn họ hành qua lễ.

Quý Ngọc gầy không ít, rút đi ngây ngô, mặc long trọng, nàngcó vẻ đoan trang mà đẹp đẽ quý giá.

Đỗ Cửu Ngôn không kinh ngạc, lúc nàng quen biết Quý Ngọc, nàng không phải là một tiểu cô nương làm vẻ ta đây, thành thục lại ổn trọng, biết mình muốn cái gì.

“Ân.” Quế vương hơi gật đầu, hắn và Quý Ngọc không có gì để nói nhiều.

Quý Ngọc kích động nhìn Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Biểu tỷ!”

“Không ốm.” Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói, “Xem ra sống không tệ!”

Quý Ngọc nở nụ cười, tiến lên đỡ cánh tay của Đỗ Cửu Ngôn, nhìn về phía Lý Kiêu, nói: “Bệ hạ đối xử với ta rất tốt, sau khi ta tới nơi này vẫn luôn rất thư thái, nên không ốm nỗi.”

Đây đương nhiên là lời thể diện, Quý Ngọc không chỉ ốm, còn có vẻ có chút tiều tụy.

Lý Kiêu hàm tiếu, nói: “Quá nắng, đi vào trong điện nghỉ tạm trước.”

Đoàn người vào trong điện, thị nữ dâng trà và hoa quả, mọi người vây bắt ngồi xuống.

—— lời nói ngoài ——

Lý tiểu thư nóng rần lên, thảng bên cạnh ta đang ngủ ở nói lầm bầm, cái này thiên lúc lạnh lúc nóng khó khăn sinh bệnh a!

Các ngươi cũng nhiều chú ý thân thể, sao sao đát.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận