Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 57: MỌI NGƯỜI PHÂN CÔNG


Dịch giả: Luna Wong


Đỗ Cửu Ngôn không có cụ thể nói qua ý tưởng của nàng.

Cho nên tất cả mọi người không hiểu nhìn nàng, chờ nàng giải thích.

“Pháp luật!” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Lý Kiêu, chờ phản ứng của hắn, “Trị quốc theo phá[, phải có nhân tâm trước.”

Cả người của Lý Kiêu chấn động, nói: “Đỗ tiên sinh, không dối gạt người, cái ý nghĩ này ta cũng từng nghĩ. Bởi vì thánh nhân từng nói, dân là nước, có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền.”

“Nhưng người nói là bách tính Đại Chu, ở chỗ này, bách tính không phải nước, mà là bùn.”

“Đời đời kiếp kiếp của bọn họ đã quen với cuộc sống gian khổ bị chèn ép như vậy rồi, không ai lo lắng chuyện không thỏa đáng như vậy, không ai huyễn tưởng, cải biến cục diện, chính bọn nó cùng với hậu thế sẽ thoải mái dễ dàng.”

“Rất khó, quá khó khăn.” Lý Kiêu nói.

Quý Ngọc cũng gật đầu, nói: “Tình hình trong nước bất đồng, lúc này tất cả hải vực cùng với thổ địa của An Nam, đều không thuộc về bách tính. Bệ hạ coi như là muốn giảm miễn thu thuế, để lung lạc nhân tâm, đều làm không được.”

“Bọn họ đều là tá điền, bọn họ chỉ nhìn thấy chủ nhà, thậm chí sợ không có chủ nhà, bọn họ tìm ai để thuê ruộng.”

“Rất khó.” Quý Ngọc bất đắc dĩ nói.

“Việc này, nếu chúng ta làm.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có thể uỷ quyền đến mức nào? Đối với kết quả thất bại, hạn độ lớn nhất ngươi thừa thụ là cái gì?”

Lý Kiêu ngồi thẳng thân thể, nhìn Quế vương lại nhìn Đỗ Cửu Ngôn, gằn từng chữ: “Vương gia vì ta mà đích thân đến, phàm là người ta có thể sử dụng binh mã ta có thể điều động, đều nghe chỉ thị của vương gia.”

“Dù là cuối cùng thất bại, ta chỉ cầu lúc các vị đi, mang theo ta và Quý Ngọc. Ta theo nàng quay về Đại Chu, làm nữ tế tới cửa của nàng!”

Đây là Lý Kiêu nói, tối hôm qua nói một lần Quý Ngọc không có cảm giác gì, nhưng hôm nay nói, bỗng nhiên chóp mũi của nàng đau xót, trong lòng sinh ra một tia cảm động.

Lý Kiêu phảng phất như con khỉ bị trói tay buộc chân, chỉ cần có người giúp hắn mở những gông xiềng này ra, nàng nghĩ, một ngày nào đó, Lý Kiêu sẽ nhất phi trùng thiên, trở thành minh quân danh thùy thiên sử khai sáng thịnh thế.

“Không hối hận?”

Lý Kiêu kiên định lắc đầu, nói: “Cuộc đời này, không hối hận.”

“Được.” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói, “Vậy thì dày vò đi. Chơi cho Thăng Long, An Nam nghiêng trời lệch đất.”

“Người định làm gì?” Lý Kiêu hỏi.


“Ta nói, trị quốc theo pháp. Chỉ có luật pháp hoàn thiện, để bách tính thiết thực cảm thụ được, luật pháp đối với bọn hắn mà nói, là bảo vệ mà không phải lang nha bổng, lòng của bọn họ mới có thể chân chính hướng về phía ngươi.”

Lý Kiêu bừng tỉnh tựa hồ hiểu Đỗ Cửu Ngôn muốn làm gì, nhưng vừa chuyển niệm, lại cái gì đều không rõ.

Hắn không biết, tầm quan trọng của luật pháp chu toàn đối với phát triển của quốc gia, coi như là Quế vương có tổ sư gia hun đúc, cũng bất quá kiến thức nửa vời, thẳng đến gặp phải Đỗ Cửu Ngôn, thiết thân cảm thụ được nhiều biến hóa và chấn động xong, mới cảm nhận được, tầm quan trọng của toàn bộ luật pháp chu toàn.

“Chuyện này, chúng ta làm rất thích hợp.” Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói.

Lý Kiêu và Quý Ngọc liếc nhau, không rõ, trong lòng nhiều hơn rất nhiều cảm giác an toàn.

“Ta đây phân công một chút chuyện kế tiếp mọi người chúng ta cần làm.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Tất cả mọi người chờ nàng phân phó.

“Làm phiền Lý vương phái một người có năng lực, giúp đỡ Chu huynh và Tiền huynh của chúng ta, dời tất cả luật pháp của An Nam ra ngoài, chỉnh lý một phen, có lỗ thủng và bất túc nào, thực thì tra lậu bổ khuyết.”

“Dù là tạm thời phổ biến không ra cũng không có vấn đề gì, bổ túc lỗ thủng xong, người lập tức ban bố thiên hạ.”

Lý Kiêu gật đầu xác nhận.

“Đậu Vinh Hưng, ngươi phụ trách chỉnh lý gia quy trong bốn đại tộc, phải chu toàn một chút, mỗi nhà một quyển không nên hỗn loạn.”

Đậu Vinh Hưng hỏi: “Gia quy? Cái này cũng phải để vào trong luật pháp sao?”

“Tri kỷ tri bỉ.”

Luật pháp An Nam thông dụng tỷ số cũng không bằng gia quy bốn nhà.

“Được.” Đậu Vinh Hưng xác nhận.

Quách Ao nhích tới hỏi: “Cửu gia, ta thì sao?”

“Ngươi có chuyện khác, ” Đỗ Cửu Ngôn lại nhìn Quý Ngọc, hỏi, “Có thể ở Thăng Long làm một cửa hàng không?”

Quý Ngọc và Lý Kiêu liếc nhau, nàng gật đầu: “Ngươi tính cần bao nhiêu cửa hàng?”

“Sát đường, phía trước mở cửa hàng bút mực, do Trịnh cô nương và Kiều Mặc làm chưởng quỹ, phía sau làm tụng hành.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Mục đích nàng để Trịnh Ngọc Cầm làm chưởng quỹ, là bởi vì tính cách nàng thân thiện.

Một nữ nhân xuất đầu lộ diện ở ngoài làm chưởng quỹ, vừa cường thế vừa có thể làm.

Đây đối với người quanh thân mà nói, nhất định vô cùng có lực đánh vào.


Điểm mấu chốt của con người, đều là từng bước một đột phá.

Bookwaves.com.vn

“Ta làm chưởng quỹ?” Mắt của Kiều Mặc chiếu sáng, cười hắc hắc nói, “Ta đây và Cầm Cầm. . .”

Trịnh Ngọc Cầm ngăn chặn cái miệng của hắn, nói: “Câm miệng!”

“Ân ân, câm miệng.” Lỗ Niệm Tông vẫn an tĩnh ăn điểm tâm theo phụ họa, lại nhấc tay nói, “Ngôn Ngôn, ta làm cái gì?”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta muốn cho ngươi làm tiên sinh.”

“Cái gì tiên sinh?”

“Tiên sinh dạy học a.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Lại từ Đại Chu chiêu mộ các vị tiên sinh có học vấn đến, mở một gian thư viện không lớn không nhỏ, ngay từ đầu mỗi ngày uống trà đập ruồi là được, tiền công cứ phát.”

“A? Nga!” Lỗ Niệm Tông nói, “Ta, ta có thể đi triều đình.”

Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói: “Cữu gia, chuyện này đến cuối cùng, ngươi sẽ phát hiện công đức vô lượng.”

Lỗ Niệm Tông sờ sờ mũi, nói: “Được rồi.”

“Ta đây và vương hậu thì sao?” Lý Kiêu hỏi.

“Ngươi phụ trách giải quyết tốt hậu quả a, chuyện về sau khẳng định không ít, cân đối triều đình còn cần ngươi nắm giữ.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Lý Kiêu gật đầu.

“Vậy động đi!” Đỗ Cửu Ngôn gõ bàn một cái nói, nói, “Từ hôm nay trở đi, mỗi người mỗi chức, nên làm cái gì thì làm cái đó.”

Chu Tiếu và Tiền Đạo An theo Lý Kiêu vào trong cung, chỉnh lý luật lệ của An Nam.

Quý Ngọc lại cùngTrịnh Ngọc Cầm và Kiều Mặc đi xem cửa hàng, tất cả đồ trong cửa hàng đều phải chuẩn bị.

Cố Thanh Sơn trở lại Trấn An, thỉnh trấn An tri phủ Mã đại nhân, hỗ trợ tìm tiên sinh dạy học.

Lỗ Niệm Tông cũng theo Quý Ngọc xem phòng có thể dùng để dạy học. Làm tư thục không cần quá lớn, nhưng môn đầu phải thấy được.

Trong hành cung, thoáng cái cũng chỉ còn lại có Quách Ao và Hàn Đương cùng với Bùi Doanh ba người, mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương.

“Bùi Doanh có chuyện của Bùi Doanh, ngươi là ngỗ tác, không thể lại thêm cho ngươi làm chuyện khác.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Ngươi không có gì làm, tiếp tục chỉnh lý bút ký của ngươi.”

Bùi Doanh cũng không ngại, gật đầu xác nhận.


Xế chiều hôm đó, tất cả mọi người bận rộn, thêm mười ngày, thời gian mọi người gặp mặt đều rất ít, Lỗ Niệm Tông càng bận đến chân không chạm đất, lau một đầu mồ hôi ép hỏi Đỗ Cửu Ngôn, lúc nào tiên sinh sẽ đến.

Ngày tiếp theo, Cố Thanh Sơn mang theo hai vị tiên sinh mời từ Trấn An đến rồi.

Một vị Mạnh Vũ, năm nay bốn mươi lăm tuổi, một vị khác tên là Cố Kim Sơn, năm mươi tuổi. Hai người đều là cử nhân thi vài chục năm, không lên được nữa, nên liền về cố hương Trấn An làm tiên sinh.

Đỗ Cửu Ngôn gặp qua hai người, lại giao cho Lỗ Niệm Tông.

Nàng không sợ bọn họ không phục Lỗ Niệm Tông.

Học thức của Lỗ Niệm Tông, coi như là cùng Lỗ Chương Chi và Trần Lãng, cũng có thể biện trước hắc bạch, không thua gì.

. . .

Lưu Vân Sinh dưỡng nửa tháng bệnh, đau đến hắn chết đi sống lại, đến rượu đều bị đại phu ra lệnh cưỡng chế ngừng.

Hắn hoài nghi là Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn đã hạ thủ, nhưng đêm hôm đó người thủ cửa thành chính là của hắn, căn bản không có người thấy Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn, thậm chí người bên cạnh bọn họ ra khỏi thành.

“Thực sự là tiểu nhân, vương gia và vương phi Đại Chu, chính là đức hạnh này, quả thực chính là địa bĩ lưu manh.”

“Thứ không biết xấu hổ.” Lưu Vân Sinh nói, “Chờ cho ta, ta không giết chết các ngươi không được.”

Lưu Vân Sinh khí nộ nhìn La An tiến đến, hỏi: “Gần đây bọn họ đang làm gì?”

“Bọn họ gần đây mở một cửa hàng văn chương, phía sau cửa hàng là một tụng hành, lại mở một gian thư viện, ngày hôm qua đã lạc thành, nhưng căn bản không có người vào đọc sách.”

Bookwaves.com.vn

“Người còn lại hình như đang chỉnh lý luật pháp, thần thần bí bí, không biết muốn làm gì.”

Lưu Vân Sinh nở nụ cười, gắt một cái, nói: “Còn làm thư viện, đầu óc bị hư đi.”

Thăng Long thứ dân, không ai có thể đọc nỗi sách, mà môn phiệt sĩ tộc có thể đọc sách, đều là ở học đường trong tộc của mình, thỉnh tiên sinh Đại Chu tốt nhất để dạy.

Cho nên, ở dân gian mở học đường, căn bản không khả năng chiêu mộ được học sinh.

“Phải đó, còn cho là bọn họ có bản lĩnh bao lớn nữa, không nghĩ tới chỉ chút kỹ lưỡng ấy.” La An cười nói.

“Tiểu nhân nghe nói, bọn họ là vương hậu mời tới giúp Lý Kiêu vững chắc triều đình.”

Lưu Vân Sinh cười ha ha.

Nhu nhau như nhau, Lưu Trấn cũng là gương mặt kinh ngạc, nói: “. . . Ngoại trừ những thứ này, không có chuyện gì khác?”

“Đã không có, hơn nửa tháng vẫn đang làm việc này.”

Lưu Trấn ngồi uống trà, thở phào nhẹ nhõm, thần sắc so với trước đây dễ dàng hơn rất nhiều, nói: “Nếu là như thế này, thì không cần lo lắng.”

“Vốn còn cho là bọn họ có chút năng lực, chúng ta phảu ứng phó chu toàn một đoạn thời gian, dù sao đối phương cũng là Quế vương, trừng phạt không được giết không được.”


“Hiện tại xem ra, cũng không gì hơn cái này.”

Phụ tá của hắn xác nhận, nói: “Trịnh chủ quan vọng chừng mười ngày, đêm qua rốt cục nhịn không được bày yến hội lớn.”

“Để hắn làm ầm ĩ đi.” Lưu Trấn nói, “Không có quan hệ gì với chúng ta.”

“Vân Sinh gần nhất thế nào, thương dưỡng tốt chưa?”

“Không có thương tổn gân động cốt, nuôi nửa tháng khỏi không sai biệt lắm rồi.” Phụ tá trả lời.

Lưu Trấn gật đầu, nói: “Ngươi đi dặn hắn, bảo hắn ngày mai theo đại ca hắn đi Sùng An một chuyến.”

Đi Sùng An, đương nhiên là tìm Lương chủ.

Hắn muốn vòng qua bên kia một vòng, để ngừa chỉ Lý Kiêu và Trịnh chủ cấu kết với nhau làm việc xấu, đến lúc đó hai mặt giáp công, dùng tới não cân với hắn.

Đỗ Cửu Ngôn nói với Quách Ao: “Nói đi, ngươi tra được cái gì?”

“Lúc đó, tiểu cô nương mười hai tuổi lúc đó bị Lưu Vân Sinh đích thân giết ở trên đường, còn thật là Lưu Vân Sinh cướp về.” Quách Ao nói.

“Tiểu cô nương chính là hài tử ở trong làng chài tên Đáo Ngạn ngoài thành Thăng Long. Lưu Vân Sinh nhìn thấy tiểu cô nương kia, nói chớp mắt cũng rất thích, mạnh mẽ mang nàng về, vốn là muốn để ở nhà, nhưng phu nhân hắn nói cái gì cũng không muốn.”

“Hắn không có cách, đã ném người vào Di hồng viện.”

“Vào ban đêm uống rượu muốn khai bao, sợi dây của tiểu cô nương kia bị mở rai, ai ngờ nàng cư nhiên từ mái nhà nhảy xuống.” Quách Ao nói.

Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Người nhà nàng có phản ứng gì, hôm nay còn đang ở làng chài chứ?”

“Nhà nàng hài tử nhiều, huynh đệ tỷ muội sáu người, nàng là lão tứ.” Quách Ao nói, “Người nhà như vậy, nhiều hay ít một hài tử đều không có gì lớn.”

Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi, dựa vào ghế, không nói gì.

“Cửu gia, ” Quách Ao nói, “Người có muốn tự mình đi gặp bọn họ một lần hay không? Nói không chừng người ra ngựa, bọn họ sẽ đồng ý trạng cáo Lưu Vân Sinh đó.”

Tiểu cô nương này, là Lưu Vân Sinh giết bên đường, lúc ấy có rất nhiều người thấy.

Không giống Lưu Vân Sinh sai khiến người hành hung giết người, chứng cứ khó tra, phán định cũng càng không dễ dàng.

“Được.” Đỗ Cửu Ngôn nói,

“Sau khi trời tối, chúng ta đi làng chài.”

—— lời nói ngoài ——

Nội dung vở kịch có điểm mạn, nhưng hoán bản đồ mới, yếu giao phó nhiều lắm, o(╯□╰)o. Chờ viết xong người thứ nhất án kiện, phía sau tựu thuận, bởi vì không cần lớn hơn nữa độ dài giới thiệu.

Ngày hôm nay tháng ba ngày đầu tiên, chúc mọi người thuận lợi.

Có giữ gốc vé tháng, nhớ kỹ đầu nga, đầu hoàn lãnh bao tiền lì xì. Nếu như ta lúc đó không có khai, khả dĩ đợi lát nữa trở lại lĩnh, hữu hiệu!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận