Q3 – CHƯƠNG 60: KHÔI LỖI CÔNG ĐƯỜNG
Dịch giả: Luna Wong
Lưu Vĩnh Lợi có được công việc tri phủ này, tặng cho Lưu gia nhị gia vô số chỗ tốt.
Tuy không công việc không liên quan gấp gáp, không có tác dụng gì.
Nhưng lấy năng lực và địa vị của hắn, có thể được chức vị này đã rất tốt rồi.
Lúc này, hắn đứng ở trong công đường, nhìn Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn, chỉ cảm thấy trong đầu ông ông vang. Hắn mới lên chức hai tháng, vì sao Quế vương và Quế vương phi đã tới rồi.
Lão thiên chính là muốn hắn chết a.
Trước đây người của Trịnh gia làm tri phủ, không có phát sinh qua chuyện như vậy.
“Quế vương gia, vương phi.” Lưu Vĩnh Lợi tiến lên hành lễ, ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Chẳng biết nhị vị quý nhân giá lâm nha môn, có gì chỉ giáo.”
Ngày hôm qua đã có người tới gõ đăng văn cổ, bộ khoái trong phủ nha nhận đơn kiện, bởi vì hắn hiếu kỳ thật đúng là nhìn kỹ một lần. Không nhìn không biết, vừa nhìn hồn phi phách tán dở khóc dở cười.
Khuất Tuyền cáo Lưu Vân Sinh.
Đây không phải là chê cười sao.
Nếu cáo Lưu Vân Sinh, còn không bằng trực tiếp đi cáo với Lưu chủ, nói không chừng Lưu chủ vì mặt mũi và mượn hơi nhân tâm, còn cũng có thể đánh Lưu Vân Sinh một trận đại bản làm tràng diện.
Đến chỗ hắn cáo, không nói hắn cái gì cũng không dám làm, chính là Lý Kiêu cũng không dám a.
Quế vương nói: “Luật lệ của An Nam đã học thuộc lòng chưa?”
“A?” Lưu Vĩnh Lợi đầy mặt không giải thích được, “Luật lệ An Nam?”
Còn có thứ đồ chơi này?
“Đặt luật lệ lên trên mặt bàn, triệu tập nhân thủ thăng đường!” Quế vương nói.
“Vương gia, người, người mới đến, đối với hành sự của chúng ta người có thể không biết.” Lưu Vĩnh Lợi giải thích, “Ở Thăng Long thậm chí An Nam, đây. . .”
Quế vương không muốn nghe, cắt đứt lời của hắn, nói: “Làm theo lời ta.”
Lúc nói chuyện, đao của Cố Thanh Sơn, đã gác ở trên cổ của hắn.
Lưu Vĩnh Lợi sợ đầu gối mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ, đáp: “Vâng, vâng! Hạ quan đi làm ngay.”
Đại Chu Quế vương là điên rồi sao, rốt cuộc hắn muốn làm gì.
“Triệu tập nhân thủ.” Lưu Vĩnh Lợi hướng về tạp dịch bộ khoái tham đầu tham não xem náo nhiệt phía hậu nha, “Mau!”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, có người nhỏ giọng hỏi: “Đại nhân, đây. . . Thăng đường cần bao nhiêu người?”
“Thư ký một người, bộ khoái bốn người, tạp dịch bốn ngườn!” Đỗ Cửu Ngôn đảo qua những người này, ánh mắt rơi vào trên mặt của Lưu Vĩnh Lợi, “Tri phủ một người!”
Mọi người nga nga đáp lời, trong hậu nha một mảnh hỗn loạn, kêu: “Cho bốn bộ khoái, bốn tạp dịch.”
(Luna: Như vào nhà hàng gọi món)
“Bộ khoái không đủ làm sao bây giờ? Có người ngày hôm nay không có tới a.”
“Bộ khoái không đủ thì tạp dịch bổ sung.”
Một đống tiếng người kêu loạn, Lưu Vĩnh Lợi mặc y phục hàng ngày thúc thủ mà đứng, sắc mặt xanh đỏ đen trắng chuyển hoán.
“Đi thay quần áo.” Quế vương nói.
“Vâng, vâng!” Lưu Vĩnh Lợi chạy trối chết, vừa ra đại đường, để người đi báo tin, lau mồi hôi đi lấy quan phục tri phủ của mình.
Hắn nhớ kỹ hắn lĩnh một bộ, nhưng không nhớ rõ đã nhét ở nơi nào.
Trịnh chủ Trịnh Văn Hải đầy mặt giật mình, hỏi: “Đánh quan ti?”
“Vâng!” Phụ tá của hắn nói, “Quế vương và Quế vương phi tự mình xuất thủ, để người cáo Lưu Vân Sinh.”
Trịnh Văn Hải cười ha ha, nói: “Mặc dù sai lầm, nhưng thực tại thú vị. Lưu Trấn tức giận râu mép đều phải dựng lên đi.”
“Đúng vậy, như thế có thể nhìn ra, Lý vương quyết định định hôn chính là đối phó Lưu Trấn.”
Trịnh Văn Hải cười lạnh một tiếng, nói: “Chỉ dựa vào bản thân hắn, là ăn không hết cục thịt béo Lưu Trấn này.”
“Không cần hai tháng, hắn phải xám xịt đi cầu ta.”
“Vậy chuyện Quế vương và Quế vương phi xui khiến thứ dân cáo Lưu Vân Sinh, có cần mau chân đến xem không?” Phụ tá hỏi.
Trịnh Văn Hải cười nói: “Khiển một sai vặt đi xem náo nhiệt đi, Quế vương tóm lại là Quế vương của Đại Chu, đi xem náo nhiệt, cũng cho là cho hắn mặt mũi.”
“Vâng.” Phụ tá xác nhận đi.
Trịnh Văn Hải khinh miệt nói: “Muốn xử chết Lưu Trấn, không đến cầu ta, cũng chỉ có thể bị đánh không còn chút sức đánh trả nào. Thật coi Lưu Trấn hắn là ngồi không sao?”
Bookwaves.com.vn
Trong vương thành, Lý Kiêu ngẩng đầu ra khỏi bản, có chút kinh ngạc nhìn Quý Ngọc, hỏi: “Nhanh như vậy?”
“Ân.” Quý Ngọc nói, “Nói lập tức sẽ thăng đường, thiếp thân muốn đi nghe một chút.”
Lý Kiêu phất phất tay, nói: “Ngươi đừng đi. Quế vương gia và Quế vương phi ở trên, nếu như không thành chúng ta còn có thể phải làm người hòa giải, đến lúc đó còn có thể tranh thủ thêm một chút thời gian chuẩn bị.”
“Hiện tại chúng ta cùng lên trận, xé rách mặt thì không thể lui được nữa.”
Quế vương không cho mượn binh, cho nên hắn phải làm thêm chút chuẩn bị.
Dù là cuối cùng hắn thua thất bại thảm hại, cũng quyết không thể để những người này sống khá giả.
“Vâng.” Quý Ngọc minh bạch, ý của Lý Kiêu là trứng gà không thể bỏ cùng một sọt, rổ lý, “Ta để người đi hỏi thăm.”
Lý Kiêu gật đầu, nhưng tâm thần không yên.
Thành chắc là không thành, huống chi đối với xử tử Lưu Vân Sinh tội. Nhưng, có một bắt đầu là chuyện tốt, vạn sự luôn phải có mở đầu.
Có thể tạo được tác dụng gỗ sơn chấn hổ, như vậy đủ rồi.
. . .
Sáng sớm Lưu Vân Sinh tắm rửa, uống một bình trà, cố ý thay đổi một thân quần áo mới, phe phẩy cây quạt lảo đảo đi phủ nha.
Dọc theo đường đi, liên tục có người dập đầu thỉnh an.
Hắn nhướng mày, trên mặt lộ dáng tươi cười cư cao lâm hạ, nói với La An: “Một hồi chờ Quế vương nháo xong, chúng ta liền làm khó dễ.”
“Bảo ta lên công đường, dù là hắn là Quế vương Đại Chu cũng không được.”
“Tất cả an bài xong. Chờ bọn hắn nháo xong, lục công tử người té trên mặt đất, đại phu sẽ đi vào.” La An nói.
Đến lúc đó, cứ nói Quế vương đến Thăng Long nháo sự, ý đồ nội ứng ngoại hợp với Đại Chu, muốn chiếm đoạt An Nam.
Dù là không thể làm gì Quế vương, nhưng đến lúc đó khiến cho mấy nhà nhiều người tức giận, đánh đuổi bọn họ, vẫn là có thể.
Thần sắc của Lưu Vân Sinh thoải mái mà đi tri phủ nha môn.
Hắn cũng không phải lần đầu tiên tới, nhưng là lần đầu, dùng thân phận bị cáo xuất hiện ở nơi này. Hắn nghênh ngang đi vào, liền thấy Lưu Vĩnh Lợi mặc quan phục tri phủ, ngồi ở sau bàn, làm như thế. Lưu Vĩnh Lợi thấy hắn, nặn ra một nụ cười bất đắt dĩ.
Quế vương ngồi ở quyển ỹ, bên tay bày trà, hắn một thân trường bào chu hồng mặt mày tuấn lãng, khí chất tự phụ, một mắt có thể kết luận, người này xuất thân bất phàm, quyền thế ngập trời.
(Luna: quyển ỹ một dạng gần như ghế thái sư, 圈椅)
Trừ bọn họ ra, công đường còn có bộ khoái và nha dịch, thư ký cũng cầm bút, phải ghi án kiện.
“Lưu Vân Sinh!” Có người gọi hắn, hắn xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn. Đôi mi thanh tú tiếu mục, mặc tụng sư phục trong trắng ngoài xanh của Đại Chu, trong tay cũng cầm cây quạt, không nhanh không chậm phe phẩy, tư thái thanh thản nhìn hắn.
Lưu Vân Sinh tiến lên hành lễ.
“Ngươi thỉnh tụng sư chưa?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
“Ta cũng không biết mời ta tới nơi này làm gì. Ta còn cần thỉnh tụng sư sao?” Lưu Vân Sinh giả ngu, ngữ khí châm chọc, “Quế vương phi, nếu người có chỗ bất mãn với ta, ngươi cứ nói với phụ thân ta.”
“Phụ thân sẽ làm chủ cho người.”
Đây là lấy thân phận ra, áp Đỗ Cửu Ngôn một đầu.
“Người làm chủ cho ta, trên đời này ngoại trừ thánh thượng Đại Chu và phu quân nhà của ta, những người khác đều không có tư cách này.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Cha ngươi không được, thấp một chút.”
Lưu Vân Sinh biến sắc, muốn tức giận.
“Suỵt!” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Làm chính sự trước, một hồi lại cãi nhau là được. Hơn nữa ngươi cũng cãi không lại ta, tiết kiệm chút khí lực đi.”
Nàng nói chuyện, nhìn về phía Lưu Vĩnh Lợi, nói: “Gõ trống, thăng đường!”
Lưu Vĩnh Lợi không có biện pháp, hướng về phía tạp dịch phất tay.
Tạp dịch cầm dùi trống, ở cửa nha môn gõ đăng văn cổ chẳng bao giờ kêu tiếng lên.
Thùng thùng thùng!
Bookwaves.com.vn
Tiếng trống vừa vang lên, trên đường phố nha môn, tất cả mọi người tò mò dừng bước lại, kỳ quái đánh giá người gõ trống.
“Nương, trống ở cửa này thật có thể gõ.”
“Sao lại gõ trống, là chuyện vui gì sao?”
“Ngày hôm nay thăng đường. Nghe nói ở Trấn An, phủ nha thăng đường chính là thẩm vấn người mang tội giết người.” Có người đi qua Trấn An, giải thích cho mọi người, “Ngày hôm nay Thăng Long phủ nha thăng đường, chính là thẩm vấn người mang tội giết người.”
“Người mang tội giết người?” Có người kỳ quái nói, “Việc này không phải chuyện của mấy chủ tử sao? Phủ nha cũng có thể làm sao?”
“Thẩm ai, ai là người mang tội giết người?”
“Lưu chủ Lưu công tử!”
“Đây. . . Quý nhân cũng có thể thành người mang tội giết người, cũng có thể thẩm?”
“Không biết a. Nghe nói còn có tụng sư nữa đó. Chúng ta đi xem đi?”
“Không đi, chuyện của quý nhân chúng ta không nhìn không nghe cho thỏa đáng. Đi, đi.”
Tiếng trống ngừng, tiếng nói chuyện rơi, trên trường nhai một người cũng không chừa.
“Bách tính Thăng Long, lòng hiếu kỳ thtạ mỏng.” Đỗ Cửu Ngôn tương đối thất vọng, không gì sánh được tưởng niệm Lưu thẩm ở Thiệu Dương.
Cuộc quan ti kế tiếp, nếu như không người đến nghe hiện trường nữa, nàng phải mời Lưu thẩm tới.
“Đỗ tiên sinh!” Bỗng nhiên, ngoài cửa Trịnh Ngọc Cầm vung tay hô, “Cố lên a!”
Đỗ Cửu Ngôn cười ha ha, nhìn mấy người Trịnh Ngọc Cầm, Lỗ Niệm Tông đứng ngoài cửa, lòng chua xót vừa khó coi.
“Cố gắng một chút!” Đỗ Cửu Ngôn ho khan một tiếng, ôm quyền nói với Lưu Vĩnh Lợi, “Có thể bắt đầu chưa?”
Lưu Vĩnh Lợi gật đầu.
“Thăng đường!” Lưu Vĩnh Lợi nói.
Lưu Vân Sinh có nhiều hăng hái nhìn Đỗ Cửu Ngôn, vô cùng hiếu kỳ. Lưu gia có Chu tụng sư, năng lực của hắn cũng là rất tốt, thứ dân trong tộc hay tộc nhân có tranh cãi, cũng có thể đi tìm biện tụng của bọn họ.
Hắn còn từng thấy, tràng diện rất thú vị, biện đến được gọi là đặc sắc kịch liệt, nhịn không được vỗ tay tỏ ý vui mừng.
“Truyền vị nguyên cáo đầu tiên lên đường.” Lưu Vĩnh Lợi nhìn thoáng qua lời thoại bày trên bàn.
Đây là Quế vương phi chuẩn bị cho hắn, để hắn nói như bên trên, cái khác không cần hắn lắm miệng.
Ngày hôm nay hắn chính là một khôi lỗi.
Đều là người không đắc tội nổi, Lưu Vĩnh Lợi khóc không ra nước mắt.
Khuất Tuyền bị đưa lên công đường, hắn vừa nhìn thấy Lưu Vân Sinh, nhất thời đầu gối mềm nhũn, phù phù quỳ trên mặt đất, dập đầu nói: “Thỉnh an chủ tử.”
“Không chịu nổi thỉnh an của ngươi.” Lưu Vân Sinh cười lạnh nói, “Một thứ dân trèo lên cành cao của quý nhân, bước tiếp theo có phải sẽ lên trời hay không? Ai biết hôm nao nhìn thấy ngươi, ta còn phải thỉnh an ngươi.”
Khuất Tuyền dập đầu cầu xin tha thứ, liên thanh nói: “Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Khuất Tuyền, nói oan khuất của ngươi.”
Quế vương ho khan một tiếng.
Khuất Tuyền vừa nhìn, phát hiện Quế vương ngồi ở công đường, mà Lưu Vân Sinh còn là đứng, rất hiển nhiên Quế vương cao quý hơn Lưu Vân Sinh.
Hắn đã như vậy, chỉ có thể chặt chẽ dựa vào hai phu thê Quế vương, mới có thể bảo trụ tính mệnh của cả nhà.
Phu thê Quế vương nói, sau khi án tử kết thúc, nếu bọn họ thực sự sợ, có thể đưa bọn họ đi Đại Chu Quảng Tây, ở bên kia không người nào dám làm gì bọn họ, còn phân ruộng đồng cho bọn họ trồng trọt.
Loại cuộc sống này, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, nếu quả thật có thể đi, dù là không trở lại Thăng Long, hắn cũng nguyện ý.