Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 61: TỰ MÌNH ĂN RỒI

Dịch giả: Luna Wong

“Tháng mười một năm ngoái, nữ nhi của ta Khuất Xảo nhi ở cửa phơi lưới đánh cá, Lưu gia lục công tử đi ngang qua, nói nàng đẹp, mạnh mẽ để người mang nữ nhi Xảo nhi của ta đi.”

“Vào ban đêm, Xảo nhi bị buộc vội nhảy lầu, lục công tử thấy được chẳng những không có cứu nàng, còn giết chết nàng.”

“Xảo nhi của ta mới mười hai tuổi a.”

Khuất Tuyền hờ hững hơn nữa, Xảo nhi cũng là nữ nhi của hắn, hắn vẫn tưởng niệm.

Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Lưu Vân Sinh, nhướng mày nói: “Việc này phát sinh, Di hồng viện chính là thượng khách, có thật nhiều người mục kích, ngươi tự mình dùng đao cắt đứt cổ của người bị hại, dồn người ta chết tại chỗ, ngươi có nhận hay không?”

“Nhận!” Lưu Vân Sinh không cho là đúng, nhẹ tựa lông hồng nói, “Lưu Vân Sinh ta làm việc, chưa từng chối cãi.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Được!” Lại trực tiếp nói với bên ngoài, “Đưa Phạm Khởi!”

Lưu Vĩnh Lợi há mỏ, câu này nên là hắn nói, Đỗ Cửu Ngôn đoạt lời thoại của hắn.

Phạm Khởi được dẫn lên, hắn trẻ tuổi, trong nhà chỉ có một đôi cha mẹ già, một nhà ba người ở hành cung vài ngày, bị trùng kích cực lớn, cảm thấy có sống hay không đã không có ý nghĩa nữa.

Cho nên, sinh tử không quan trọng, bất cứ giá nào, Đỗ Cửu Ngôn bảo hắn làm như thế nào, hắn liền làm như thế đó.

“Ngươi nói oan khuất của ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Phạm Khởi trả lời: “Mười chín tháng chạp năm ngoái, tức phụ hoài thai của ta đi mua hàng tết, ở lộ khẩu tây nhai, bị một con ngựa đang chạy đá phải, vào ban đêm nàng bắt đầu hô đau bụng, thời gian sinh xuất nhiều máu, hài tử sinh ra đã không còn thở nữa, tức phụ ta chẳng được bao lâu liền đi.”

“Một thi hai mạng a!” Phạm Khởi bụm mặt, gào khóc, “Hài tử đều đã thành hình, hài tử nhỏ như vậy a.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn Lưu Vân Sinh, hỏi: “Tình huống giống như vụ án đầu tiên, hành hung trên đường, ngươi có nhận hay không?”

“Không nhớ rõ.” Lưu Vân Sinh thờ ơ hỏi Phạm Khởi, “Ngươi xác định người phóng ngựa chính là ta?”

Hắn bình thường cưỡi ngựa ở trên đường, về phần có đá phải người nào hay không, hắn đã không nhớ rõ.

Phạm Khởi trả lời: “Là ngươi, đến chết cũng không quên.”

“Có thể tra.” Lưu Vân Sinh nói, “Bất quá, bất kể có phải là ta hay không, đi ở trên đường, không có đá phải người khác lại đá phải tức phụ ngươi, chuyện này cũng không trách được ta.”

“Dù sao, đường rộng như vậy, nàng ngu xuẩn không đi ven đường.”

“Bằng không, sao ta lại không có đá phải người khác chứ.”

Phạm Khởi tức giận mũi thở đóng mở sắc mặt đỏ bừng, nhưng cũng không dám chống đối cãi lại tại chỗ.

Phanh!

Một cước của Đỗ Cửu Ngôn đá vào ngực của Lưu Vân Sinh.

Lưu Vân Sinh bất thình lình bị đá, chịu không nổi rầm một tiếng té trên mặt đất, đau đến hắn nhe răng trợn mắt.

Trên công đường lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người sanh mục kết thiệt nhìn hình ảnh này.

“Ngươi, ngươi muốn chết!” Lưu Vân Sinh tức giận, miệng không chọn lời nói, “Hiện tại ta có thể giết chết ngươi.”

Hắn hướng về phía bên ngoài hô: “Người đến, giết tiện nhân này cho ta.”

“Ai là tiện nhân?” Quế vương hai ba bước qua đây, nhấc chân nghiền ép ngón tay chống đất mặt của Lưu Vân Sinh, cười lạnh nói, “Bia mộ tổ tiên nhà ngươi cũng phải sửa lại, từ tổ tông cho tới hôm nay, đều là tiện nhân!”

“Gan mập, chính là thái tổ gia gia của ngươi đứng lên, cũng phải dập đầu với bổn vương.”

“Tức phụ của bổn vương đánh ngươi, đó là nể mặt mũi của Lưu gia nhà ngươi, không thôi chỉ với hình dạng súc sinh này của ngươi, ô uế hài của nàng!”

Ngực của Lưu Vân Sinh đau, ngón tay cũng đau, nhìn Quế vương, hắn còn thật không dám mắng.

“Vương gia, thân phận người cao quý tới đâu, cũng phải phải nói một đạo lý chứ, các ngươi vô duyên vô cớ đưa ta tới nơi này, xả cái gì nguyên cáo bị cáo. Nếu các ngươi rảnh rỗi, ta bớt thời giờ bồi.”

“Nhưng chuyện gì cũng phải có đúng mực, một vừa hai phải.”

“Đây là An Nam Thăng Long, không phải kinh thành Đại Chu của ngươi!”

Quế vương nói: “Thế nào?”

“Không phục? Cho ngươi làm bị cáo, là bởi vì nàng lấy lễ đãi người.” Quế vương nhìn chằm chằm Lưu Vân Sinh, nói, “Chọc giận bổn vương, ngày mai bổn vương cho đòi ba mươi vạn binh, đạp bằng nơi này.”

Khóe miệng của Lưu Vân Sinh thẳng run.

Tất cả binh lực của bốn nhà bọn họ chung vào một chỗ cũng không có ba mươi vạn.

Đánh, là khẳng định đánh không lại. Đại Chu nhiều năm như vậy không đánh nơi này, là bởi vì quá xa không dễ thống trị, nếu thật chọc giận bọn họ. . .

Hậu quả không dễ nói.

“Có chuyện từ từ nói.” Lưu Vĩnh Lợi vừa nhìn tình huống này, vội xuống tới khuyên nói, “Vương gia, người không phải nói lấy lý phục người sao, người xem đây đả đả sát sát, tóm lại là không tốt.”

“Làm sai ước nguyện ban đầu của người a.”

Quế vương thu chân, phất tay áo trở lại chỗ ngồi.

Lĩnh binh đánh tới, là không có khả năng có. Nơi này dù là đánh xuống, cũng không tiện quản lý, tiêu hao nhân lực vật lực so với lấy được hoàn toàn không cân xứng.

Các đời giai đoạn trước, ở đây an trí quận trưởng, nhưng nên loạn vẫn là loạn, không qua bao nhiêu năm dân bản xứ lại khởi binh tạo phản.

Người nội bộ của bọn họ tự áp bức người của bản thân, nhân tâm tan rả. Nếu Đại Chu áp bách, vậy thì nhất định toàn quốc đồng lòng hợp lực đối kháng kẻ thù bên ngoài.

Cho nên, nói mang binh thuần túy hù dọa người, hắn sẽ không làm chuyện vất vả lại không được cám ơn.

Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía Quế vương nhướng hai hàng lông mày, sóng mắt lưu chuyển rất khiêu khích.

Quế vương nín cười, ở trong tay áo, dựng thẳng lên ba ngón tay.

Ba thức!

Đỗ Cửu Ngôn trừng hắn một mắt, không ngờ như thế hắn cung cấp giúp đỡ, đều cũng có phục vụ bồi thường.

Nàng dứt bỏ suy nghĩ miên man, đá đá Lưu Vân Sinh hỏi: “Biết vì sao ta đánh ngươi không?”

Lưu Vân Sinh lắc đầu.

“Ta cũng không biết.” Đỗ Cửu Ngôn đỡ hắn dậy, vẻ mặt phát mộng, cảnh giác phòng bị Đỗ Cửu Ngôn.

“Dù sao, vừa rồi cũng do ngươi đứng ở trước mặt ta, đây đều tại ngươi a, tại sao ngươi phải đứng trước mặt ta.” Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào người cả đường, nói, “Nhiều người như vậy, ta chỉ đánh ngươi, là vấn đề của ngươi.”

Da mặt của Lưu Vân Sinh cấp tốc run run, nghe ra được Đỗ Cửu Ngôn là vì chận lời nói mới rồi của hắn.

“Được rồi.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Chuyện nháo sự phóng ngựa đá thương thai phụ, để người ta một thi hai mạng, ngươi nhận không?”

“Nếu không nhận, ta còn có chứng cứ cung cấp.”

Lưu Vân Sinh nói: “Ta nhận!”

Là hắn giết, thì thế nào!

“Quế vương phi, ta phải nhắc nhở người một câu, những người này đều là thứ dân dân đen!”

Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nhìn hắn, hỏi: “Sau đó thì sao?”

Lưu Vân Sinh tự tiếu phi tiếu trả lời: “Không biết Đỗ tiên sinh tra rõ hay chưa, hai người chết là thứ dân, dân đen ai nhà! Nếu như không phải Lưu gia ta, chỉ cần chủ tử tới hỏi trách, ta nguyện ý gánh chịu trách nhiệm, một cái mạng bồi hai mươi lượng.”

“Nhà các ngươi là ai?” Lưu Vân Sinh hỏi Khuất Tuyền và Phạm Khởi.

Khuất Tuyền trả lời: “Ta, ta là Lưu gia.”

“Trịnh gia.” Phạm Khởi trả lời.

Lưu Vân Sinh cười nhìn Đỗ Cửu Ngôn, châm chọc nói: “Nếu như người muốn vấn trách, xin mời Trịnh chủ phái người tới tìm ta đi.”

“Bất quá, Trịnh chủ có thể sẽ không vì một thứ dân mà nháo không thoải mái với chúng ta đâu. Chuyện này đến cuối cùng, vẫn là Quế vương phi bận rộn không công một hồi.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, kỳ quái nói: “Còn có quy định như thế a.”

“Người làm tụng sư, tới An Nam đều không tìm hiểu tộc quy của tứ đại gia chúng ta một chút sao?” Lưu Vân Sinh cười khúc khích.

Đỗ Cửu Ngôn buông tay, nói: “Ta làm cái gì hiểu tộc quy của các ngươi, ta hiểu luật pháp An Nam là được.”

Lưu Vân Sinh sửng sốt.

“Luật lệ An Nam, giết người thì thường mạng, vô luận quý tiện!” Đỗ Cửu Ngôn châm chọc nói, “Về phần tộc quy, tộc nhân các ngươi tuân thủ là được, liên quan chuyện gì đến ta.”

Lưu Vân Sinh hơi biến sắc mặt.

“Hai tội như trên, tam nhân mạng!” Đỗ Cửu Ngôn không hề xả những thứ này với Lưu Vân Sinh, “Chứng cứ vô cùng xác thực, bị cáo cũng nhận hành vi phạm tội.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía thư ký, “Ghi lại chưa?”

Bookwaves.com.vn

Thư ký gật đầu.

“Cho hắn ký tên đồng ý.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Thư ký do dự, cầm vởghi chép, chiến chiến nguy nguy đi lên, đưa cho Lưu Vân Sinh, lại nâng mực đóng dấu, thỉnh hắn đồng ý.

Lưu Vân Sinh nhìn Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Ngươi không cảm thấy đây quá biết chơi rồi sao?”

“Luật pháp, cho tới bây giờ đều không phải là trò đùa.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Nếu ngươi không đồng ý, ta tiếp tục đưa chứng cứ.”

“Nếu ngươi đồng ý, chỉ chứng của hai tội này, liền ngừng lại.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Lưu Vân Sinh nhìn trang giấy ghi chép, không hề có động tác. Hắn mơ hồ cảm thấy, đây chính là hãm hại, nhưng, hắn lại nghĩ không ra Đỗ Cửu Ngôn có thể hãm hại gì hắn.

“Sợ?” Đỗ Cửu Ngôn khích tướng, nhìn hắn.

“Ta sợ ngươi?” Lưu Vân Sinh nói chuyện, dính mực đóng dấu ở phía trên.

Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, nói: “Rất tốt, là hán tử!” Nàng thu khẩu cung đã ký tên đồng ý, nhướng mày nói, “Có muốn nghe thử, dựa theo luật lệ An Nam, lúc này ngươi có tội danh gì không?”

Lưu Vân Sinh nói: “Quế vương phi, luật lệ An Nam là thùng rỗng kêu to, bao nhiêu năm cũng chỉ là bài biện.”

“Ta đã nói rồi, ngươi bảo Trịnh chủ đêbs, ta dựa theo gia quy của hắn, theo giá bồi thường!”

Đỗ Cửu Ngôn cười ha ha.

Thần sắc của Lưu Vân Sinh khẽ biến.

“Nếu như ta giết ngươi, có phải nói một tiếng với Lưu chủ, theo giá bồi thường hay không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Lưu Vân Sinh cười nhạt, nói: “Ta không phải dân đen, ngươi không thể dùng tiền so sánh!”

“Như vậy a.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay sau đít đi hai bước, bỗng nhiên lên giọng, nói, “Tính mệnh cửa một trăm lẻ chín công nhân Đại Chu thì sao?”

Lưu Vân Sinh kinh lui về phía sau một bước, lại cấp tốc trấn định lại, nói: “Có tội ta nhận, có tội ta sẽ không nhận. Những người này là ai giết ta không biết, nhưng không phải ta.”

“Nếu ngươi muốn tìm hung thủ, nể mặt thân phận của ngươi, ta có thể giúp ngươi, nhưng nếu ngươi muốn đem chậu phân này, đội lên trên đầu ta, ta tuyệt sẽ không đáp ứng.”

Đỗ Cửu Ngôn vỗ tay một cái, nói: “Đi lên!”

Có người đi lên, một vị là Mã Giác, một vị khác còn lại là sát thủ sai sử Mã Giác gánh tội thay xong bị bắt.

Hai người quỳ xuống dập đầu.

Lưu Vân Sinh nhìn sát thủ, người này là người của hắn không có sai, hắn cho rằng đối phương đã chết, thật không ngờ chỉ bị bắt.

“Đao Tử đúng không.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn sát thủ, hỏi, “Ở đây, có chủ sự sai sử ngươi ẩn núp ở Trấn An giết người không?”

Đao Tử cắn môi, hắn run rẩy nhìn Lưu Vân Sinh, bỗng nhiên dập đầu.

Hắn không có cách nào, lúc ở Trấn An cái gì hắn cũng không nói, là bởi vì ôm lòng hẳn phải chết. Nhưng Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn đến Thăng Long xong, đã bắt được người nhà của hắn.

Nếu như hắn không nhận tội, không chỉ hắn chết, ngay cả người nhà của hắn cũng phải xuống biển làm mồi cho cá.

Nhận là chết, không nhận cũng chết, nhưng nhận, tốt xấu hắn có thể bảo vệ tính mệnh người nhà của hắn.

“Là hắn!” Đao Tử bật người dậy, chỉ vào Lưu Vân Sinh, “Là Lưu gia lục công tử sai sử ta ẩn núp ở Trấn An giết Tiếu Chí Viễn, bởi vì lục công tử muốn diêm trường của nhà Lưu Càn.”

Lưu Vân Sinh hét lớn một tiếng, nói: “Nói bậy!”

“Tiếp tục!”

Lưu Vân Sinh nhìn Đỗ Cửu Ngôn, cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi còn có bao nhiêu chậu phân, người này ta căn bản không quen biết.”

“Đây là của ngươi, tự nhiên phải cho ngươi ăn rồi!” Đỗ Cửu Ngôn cười nhạt, nói với Đao Tử, “Có chứng cứ không?”

Đao Tử nói: “Có!”

—— lời nói ngoài ——

Ngày hôm nay đái Lý tiểu thư thượng trung bệnh viện, bắn trúng thuốc trở về cật. Ai, vừa nghĩ tới trung y viện đăng ký chờ một ngày, tựu chân nhũn ra!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui