Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 62: MUỐN MẠNG CỦA NGƯƠI

Dịch giả: Luna Wong

Đao tử từ trong lòng ngực xuất ra một phần thư tay, nói: “Đây là thư tay của tùy tùng đắc lực nhất của lục công tử La An cho ta.”

Lưu Vân Sinh đầy mặt giận dữ.

“Thư tay a, ” Đỗ Cửu Ngôn nhận lấy xem qua, nhướng mày nói với Lưu Vân Sinh, “Bêm trên giao phó rất rõ ràng, bảo hắn giết Tiếu Chí Viễn.”

Trước khi Đao tử đi Trấn An, lĩnh được mệnh lệnh, hiệp trợ Tiếu Chí Viễn. Sau này Tiếu Chí Viễn thất bại, hắn lại lĩnh mệnh tìm Mã Giác gánh tội thay, sau đó chuyện Mã Giác gánh tội thay cũng thất bại, vì vậy hắn lại nhận được một phong thư tay, bên trên trực tiếp nói cho hắn biết, bảo hắn nhân loạn giết Tiếu Chí Viễn, giá họa cho bốn nhi tử của Lưu Càn.

Khi bốn nhi tử của Lưu gia đều vì tội giết người bị bỏ tù, Lưu Càn gia tất nhiên sẽ sinh loạn, Lưu gia rối loạn đâu còn rảnh rỗi xử lý diêm trường nữa.

Đến lúc đó, Lưu Vân Sinh có thể không cần tốn nhiều sức có được diêm trường.

Thủ tay giết người của Đao Tử, giống như suy đoán của Đỗ Cửu Ngôn lúc đó, từ nóc nhà xuống phía dưới, nên trước nhà sau nhà đều không có để lại bất luận vết chân nào.

“Cái đó lại có quan hệ gì với ta” Lưu Vân Sinh tiếp tục giảo biện, nói, “Dù phong thư tay này là của La An viết, cũng không có thể chứng minh, có quan hệ với ta.”

“La An là tùy tùng của ngươi, hắn làm một chuyện gì đều phải nghe lệnh ngươi. Mà chuyện này, người sau cùng được lợi chính là ngươi, mà không phải là La An, cho nên vô luận là trên luật pháp hay là trùng hợp, dù phong thư tay này không phải xuất từ tay ngươi, ngươi cũng thoát không khỏi liên quan.”

Lưu Vân Sinh còn muốn nói nữa, Đỗ Cửu Ngôn không cho hắn cơ hội, nói: “Đừng nóng vội, còn nữa!”

Lưu Vân Sinh cả kinh, hướng ra phía ngoài nhìn lại.

Hàn Đương và huynh đệ của Quách Ao Ma Tử đi lên, hai người mặc trang phục tư binh của Lưu Vân Sinh.

Lúc Hàn Đương ở diêm trường mang da mặt, Lưu Vân Sinh không biết, nhưng mặt của Ma Tử, Lưu Vân Sinh lại nhìn quen mặt: “Các ngươi là. . . Người của ta?”

Ma Tử không để ý tới hắn.

“Nói đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Lai lung khứ mạch nói một câu với lục công tử, miễn cho hắn còn nói không có quan hệ gì với hắn.”

Hàn Đương chắp tay xác nhận, nhìn Lưu Vân Sinh, nói: “Tiệc tối mười tám tháng sáu, tư binh của Lưu Vân Sinh, chạy vào diêm trường của Lưu Càn, lạm sát một trận. Một đêm này, trong diêm trường tổng cộng đã chết một trăm lẻ chín người, sau khi bọn họ chết, di thể bị ném vào sườn núi La Đằng, là ta tự mình đưa bọn họ về.”

“Cực kỳ tàn ác, lạm sát kẻ vô tội như thế, quả thực mất đi nhân tính súc sinh không bằng!” Hàn Đương cả giận nói, “Cầu vương gia, Đỗ tiên sinh làm chủ.”

Lưu Vân Sinh ha hả cười nhạt, nói: “Xem ra ngươi nằm vùng ở trong tư binh của ta, chính là vì tìm hiểu?”

“Liền được cái kết luận này? Chứng cớ đâu, không có chứng cứ lời của các ngươi nói, đều bất quá là lời vô ích mà thôi.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không có chứng cứ, tìm ngươi tới uống trà nói chuyện phiếm sao?”

“Đây là hồ sơ đối lập vết thương, ” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Vết thương của một trăm lẻ chín người chết, vô luận sẽ độ rộng hay là độ dày, đều có thể xác nhận là xuất từ một loại đao đồng nhất.”

“Mà loại đao này, chính là tạo ở trong mỏ của Điền Nam Miêu gia.” Đỗ Cửu Ngôn cho Lưu Vân Sinh xem phần hồ sơ thứ hai, “Đây là ghi lại mỏ của Miêu gia bán công cụ đao ra ngoài, bên trên tinh tường viết đại danh của ngươi.”

“Năm kia và năm ngoái mỗi năm mua ba trăm thanh.”

“Mà tư binh của ngươi, hôm nay còn đang dùng đao của mỏ Miêu gia tạo ra .” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Ma Tử nâng đao Lưu Vân Sinh phối phát lên đỉnh đầu, Đỗ Cửu Ngôn nhận lấy so phân lượng một chút, “Ngươi không nên nói đao này cũng có người khác dùng. Phải, An Nam quả thật có người đang dùng, nhưng kích cỡ của đao này trừ ngươi mua chừng trăm ra, những thứ khác đều là số lượng lẻ tẻ.”

“Theo như ngươi biết chuyện làm chứng, đêm đó giết người trước sau bất quá nửa canh giờ, trong thời gian ngắn như vậy, nếu là rất ít người tiến hành tàn sát, căn bản không làm được.”

Lưu Vân Sinh nghi ngờ nói: “Nói không chừng mỏ của Miêu gia riêng tư bán cho người khác nữa. Ngươi nói như vậy, quá gượng ép.”

“Tiếp tục.” Đỗ Cửu Ngôn nói xong, Hàn Đương ra ngoài dẫn theo hai nam nhân tiến đến, hai người chỉ mặc mã giáp, đoản khố, hài rơm, trang phục điển hình của người Thăng Long, Lưu Vân Sinh thấy sửng sốt, cả giận nói, “Các ngươi dám bắt người của ta? !”

Hai người cúi thấp đầu, bị Hàn Đương dẫn vào, quỳ trên mặt đất, hình dạng sợ hãi.

“Bắt cái gì, là bọn hắn tự nguyện làm chứng.” Đỗ Cửu Ngôn hỏi hai người, nói, “Ban đêm cùng ngày, các ngươi cũng tham dự hành động tàn sát một trăm lẻ chín người trong diêm trường sao?”

Trong hai người, một trung niên nam tử trong đó nuôi râu mép nói: “Có tham dự.”

“Các ngươi tổng cộng bao nhiêu người tiến diêm trường?”

“Chúng ta tổng cộng đi bảy tám chục huynh đệ.”

“Ai bảo các ngươi làm như thế?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Không đợi người nọ trả lời, Lưu Vân Sinh chợt quát một tiếng, nói: “Các ngươi muốn chết!”

Hai người sợ run lên, cúi thấp đầu lạnh run.

Bookwaves.com.vn

“Bọn họ đây là bỏ gian tà theo chính nghĩa.” Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ vai của người nói chuyện, nói, “Các ngươi nhớ kỹ, ngày hôm nay các ngươi làm, tương lai nhất định sẽ được nhập sử sách, lan truyền thiên cổ.”

Hai người không hiểu nhìn nàng.

“Nghe theo trái tim của các ngươi, lựa chọn của mình. Bỏ gian tà theo chính nghĩa, đúng.” Đỗ Cửu Ngôn khích lệ nói.

Hai người không biết đúng hay không, nhưng Hàn Đương cho rất nhiều tiền, cũng đủ người nhà của bọn họ hưởng dụng suốt đời.

Hơn nữa, người nhà của bọn họ đã được chuyển giao đến Trấn An, dù là bọn họ lập tức chết, cũng không sao.

“Là lục công tử bảo chúng ta làm như thế, lại phát tiền, hắn nói cho bọn ta biết, chỉ cần lấy được diêm trường này, mỗi người chúng ta có thể lĩnh được một lượng bạc.”

“Sau đó, chúng ta cũng xác thực mỗi người chiếm được một lượng bạc.”

“Ký tên đồng ý!” Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía thư ký, thư ký tiến lên đây, để cho bọn họ ấn vân tay đồng ý trên lời khai của mình.

Lưu Vân Sinh chăm chú nhìn Đỗ Cửu Ngôn, cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

“Ngươi nhận không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi, “Sai sử tư binh giết một trăm lẻ chín công nhân trong diêm trường của Lưu Càn, ngươi nhận không?”

Lưu Vân Sinh nói: “Không nhận!”

“Quên nói cho ngươi biết, có những thứ này ngươi có nhận hay không đã không còn là vấn đề nữa.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Vì làm bằng cớ vô cùng xác thực!”

Lưu Vân Sinh nói: “Thì thế nào?”

“Những người này, ” Lưu Vân Sinh chỉ vào hai thủ hạ làm chứng chỉ ra và xác nhận là hắn , “Bọn họ đều là dân đen, lời dân đen nói vô ích.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta nói hữu dụng thì hữu dụng.”

“Ngươi toán. . .” Lưu Vân Sinh muốn mắng người, nhưng nghĩ tới tình huống bị đánh mới vừa rồi, hắn nhịn xuống, nói, “Ta không muốn cùng ngươi dài dòng, ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó đi.”

“Thứ cho không phụng bồi.”

Hắn xoay người muốn đi.

Hàn Đương và Cố Thanh Sơn đứng ở cửa, tự tiếu phi tiếu nhìn hắn.

“Tránh ra.”

Ngoài cửa, Trịnh Ngọc Cầm hô: “Ta thủ tại chỗ này, dù là hắn ra được cửa trông, cũng ra không khỏi viện tử này.”

“Người xấu!” Lỗ Niệm Tông hô, “Ngươi tên hung thủ này, người xấu!”

Lưu Vân Sinh quay đầu lại trừng Đỗ Cửu Ngôn: “Ta cho đủ các ngươi mặt mũi. Ngươi còn muốn thế nào?”

“Muốn mạng của ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

“Muốn giết ta? Ta là thân nhi tử của Lưu Trấn.” Lưu Vân Sinh nói, “Ở An Nam, ngoại trừ cha ta, không ai có thể phán định ta có tội, muốn mạng của ta!”

“Chính là Lý Kiêu hắn cũng không dám!”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Từ giờ trở đi, ở An Nam ai cũng không thể muốn mạng của ngươi.”

Lưu Vân Sinh ngẩn người, không rõ ý của nàng.

“Có thể muốn mạng của ngươi, chỉ có là luật pháp, luật pháp An Nam!” Nàng dùng sách luật pháp dày, vỗ mặt của Lưu Vân Sinh, “Bất luận kẻ nào!”

Lưu Vân Sinh như nghe được thiên đại chê cười, cười ha ha, nói: “Luật pháp nhằm nhò gì!”

“Những thứ dân đen này, nếu ngươi muốn ta bồi thường, ta cho ngươi mặt mũi, một người hai mươi lượng.” Lưu Vân Sinh nói, “Nhưng muốn ta đền mạng, bọn họ xứng sao?”

Bookwaves.com.vn

“Đều là cha sinh nương dưỡng, mạng của ngươi ở trong bản luật pháp, không có bỉ bất luận kẻ nào cao quý.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

“Chê cười! Ngươi đi hỏi những dân đen này thứ xem, bọn họ có dám nói mạng của bọn họ giống như ta hay không?” Lưu Vân Sinh nói, “Không nên lấy cái bộ ở Đại Chu của ngươi đến An Nam, không thể thực hiện được.”

“Từ hôm nay trở đi, từ ngươi bắt đầu, có thể thông!” Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện, vung tay lên, nói, “Cho hắn hắn đồng ý!”

Thư ký lấy ghi lại sai khiến binh giết một trăm lẻ chín nhân mạng ở diêm trường đến, nâng mực đóng dấu, một đầu mồ hôi ra hiệu Lưu Vân Sinh đồng ý.

“Không có khả năng!” Lưu Vân Sinh nói, “Đỗ Cửu Ngôn, ngươi quá càn rỡ.”

“Còn có càng ngông cuồng hơn!” Đỗ Cửu Ngôn quát dẹp đường, “Cầm tay hắn, ấn dấu đồng ý!”

Không phải là lấy quyền đè người sao, nói tới như không ai biết vậy!

Hàn Đương và Cố Thanh Sơn mỗi người một bên, Ma Tử cầm tay của Lưu Vân Sinh, dính vào mực đóng dấu, ấn ở trên giấy.

Lưu Vân Sinh chửi ầm lên.

Lưu Vĩnh Lợi trợn mắt há hốc mồm mà ngồi ở trên bàn, hắn muốn xuống phía dưới, nhưng Quế vương an vị ở cách hắn không xa, hắn không dám động.

Sẽ. . . sẽ không giết người chứ?

Quế vương và Quế vương không đến mức đần như vậy chứ, giết nhi tử của Lưu Trấn. Nếu như Lưu Trấn tức giận, thiên hạ này sẽ lập tức rối loạn a, đến lúc đó Lý Kiêu có thể thật không làm được vương nữa.

Lưu Vân Sinh nói: “Ta đồng ý thì thế nào.”

“Ngươi dám giết ta sao?”

“Ngươi nghĩ kỹ hậu quả, phụ thân ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, coi như các ngươi là Quế vương và Quế vương phi thì thế nào.”

“Nơi này là An Nam.”

Đỗ Cửu Ngôn theo dõi hắn, thấp giọng nói: “Nghe nói qua một câu tục ngữ của Đại Chu chưa?”

“Giết gà dọa khỉ!” Nàng thấp giọng nói, “Ngày hôm nay tay ta cầm hai phần thư nhân tội ngươi đã ấn dấu đồng ý, y theo luật lệ An Nam, danh chính ngôn thuận giết con gà như ngươi.”

“Ngươi dám!” Lưu Vân Sinh nói.

“Lên trát đao!” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Lưu Vân Sinh hoảng sợ thất sắc, đầu óc của Lưu Vĩnh Lợi ông ông vang lên, đứng lên, nói: “Quế, Quế vương phi, bớt giận a, người không thể như vậy!”

Trong viện, Quách Ao và một huynh đệ của hắn, mang một trát đao lên.

Một câu trát đao cắt cỏ thông thương, thế nhưng mới, mài hàn quang lẫm lẫm, vô cùng sắc bén!

Trên chuôi của trát đao, treo một miếng vải may đầu chó.

Nếu bình thường nhìn, một thanh trát đao này có chút buồn cười hài hước.

Nhưng giờ này khắc này, người thấy nó, không ai cảm thấy nó hài hước, bởi vì, Đỗ Cửu Ngôn không chút ý khôi hài hù dọa người nào.

“Đẩy ra ngoài cửa.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Trát đao đặt ở trên thềm đá nha môn.

Hàn Đương và Cố Thanh Sơn bắt chéo hai tay của Lưu Vân Sinh ra sau lưng, đẩy ngã hắn ở cửa, đá trúng sau đầu gối của hắn, để hắn quỳ gối trước trát đao.

“Đỗ Cửu Ngôn, ngươi dám!”

“Ngươi điên rồi sao?”

“Nếu ngươi dám xằng bậy, phụ thân ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, người Lưu gia ta đều sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

“Lưu Vĩnh Lợi, ngươi có phải choáng váng hay không, đi tìm phụ thân ta đến.”

Lưu Vĩnh Lợi bị sợ choáng váng, hắn cho rằng Đỗ Cửu Ngôn nặng nhất chính là đánh Lưu Vân Sinh một trận, quỷ biết nàng sẽ nâng một thanh đao đầu chó lên.

“Gọi người, đi gọi người a.” Lưu Vĩnh Lợi thúc giục đám bộ khoái đồng dạng bị hách sỏa trên công đường thượng, “Nhanh lên một chút.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui