Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 64: VÒNG ĐẾN NGƯỜI CHOÁNG


Dịch giả: Luna Wong


Tiếng bước chân ùng ùng, như địa chấn, áp sang bên này.

“Binh . . của Lưu chủ tới!” Có người hô một tiếng.

Trong khiếp sợ bách tính nhất thời hoàn hồn, từng người một hách đến sắc mặt trắng bệch, lập tức ngươi lôi kéo ta, ta đẩy ngươi, như th bị hoảng sợ, tiêu thất ở trong các ngõ hẻm.

“Xảy ra đại sự, ” Liên bá lo âu nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương ở đối diện, vừa chạy vừa do dự, chạy vài bước bỗng nhiên quay lại, thật nhanh nói, “Thăng Long có con đường nhỏ ly khai, ta có thể đưa bọn ngươi đi.”

“Lưu chủ có binh, các ngươi tránh một chút đi.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn Liên bá, hơi sửng sờ xong, thanh âm thấp nhu nói: “Đa tạ lão bá lo lắng, chúng ta không có việc gì.”

“Ai!” Liên bá không dám ngừng lại lâu nữa, hắn đắc tội không nổi bất luận kẻ nào, lúc nói chuyện, quay đầu chạy vào trong ngõ hẻm.

Trên đường phố lại trống trải, nhưng trong một số cửa đang đóng, ở các ngõ ngách, lại có không ít con mắt tò mò theo dõi.

“Tới rồi, tới rồi.” Lưu Vĩnh Lợi quỳ trên mặt đất, trong đầu đang suy tư hắn phải làm sao, mới có thể tự cứu, chớp mắt, hắn bỗng nhiên rút bội đao của bộ khoái, xông về phía Quế vương, nói, “Ta, ta giết ngươi!”

Hắn biết mình giết không được Quế vương, hắn cầu là bị Quế vương đả thương.

Dù là bị chặt cánh tay, cũng tốt hơn là Lưu Trấn cho rằng hắn tham sống sợ chết giết người của Lưu gia, đến lúc đó hắn liền trở thành tốt thí rồi.

Đao lao qua, Quế vương nhẹ tựa lông hồng vừa lên, cánh tay dài nhất túm ở bờ vai của hắn, lập tức, đao bị Quế vương cướp đi, ném ở trên mặt đất.

“Lưu đại nhân!” Quế vương cúi đầu nhìn Lưu Vĩnh Lợi, nhướng mày nói, “Bằng hữu này như ngươi giao định rồi!”

Kết giao bằng hữu? Đây là giao mệnh a.

“Vương, vương gia, tiểu nhân chỉ là một chân chạy bán mạng, người tha mạng, đại nhân có đại lượng, đánh tiểu nhângần chết không tàn, đại ân đại đức tiểu nhân kiếp sau làm trâu làm ngựa, báo đáp người.” Lưu Vĩnh Lợi nói.

Quế vương trừng mắt hắn, nói: “Đánh người tay đau, trực tiếp chém đi.”

Lưu Vĩnh Lợi sợ hai cổ run rẩy, mồ hôi tích tích chảy.

“Vương gia, nghe tiếng bước chân, người tới cũng không ít a, người. . . Người ngày hôm nay nhất định phải thua thiệt.”


Quế vương giao hắn cho Cố Thanh Sơn, một thân máu Cố Thanh Sơn hòa khí ôm lấy vai của Lưu Vĩnh Lợi, hảo huynh đệ giảng nghĩa khí vỗ vỗ đối phương, nói: “Vương gia xem người là bằng hữu, sau này chúng ta đều là bằng hữu.”

Lưu Vĩnh Lợi tự cứu, hướng phương hướng cước bộ truyền tới, hô: “Gia chủ, cứu mạng!”

Bụi mù nổi lên bốn phía, tỷ số năm trăm tinh binh của Lưu Trấn, trong nháy mắt vây phủ nha trên dưới chật như nêm cối.

“Triệu Đỉnh!” Lưu Trấn tức sùi bọt mép, vừa đến gần liền nhìn thấy Lưu Vân Sinh mất đầu, như con chó hoang quỳ rạp trên mặt đất, cả người là máu, “Ngươi trả lại mạng cho hài nhi của ta!”

Ngày hôm nay nếu hắn không trừng trị phu thê Triệu Đỉnh, sau này, Lưu Trấn hắn sẽ vô pháp đặt chân ở An Nam nữa. Hắn sẽ trở thành trò cười của người trong thiên hạ.

“Chuẩn bị!” Lưu Trấn nói.

Ùng ùng!

Hắn mang tới năm trăm tinh binh, xếp thành một hàng, bốn bề từ nóc nhà tới trên đất, vô số mũi tên um tùm nhắm ngay cửa phủ nha, nhắm ngay Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn.

Mấy người Cố Thanh Sơn và Hàn Đương, tiến lên che ở trước mặt của Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn.

Thần sắc của Quế vương lạnh nhạt đi ra phía trước, chắp tay nhìn Lưu Trấn, nhướng mày nói, “Đây là dự định giải quyết bằng vũ lực?”

“Ngươi giết hài nhi của ta, có cùng hài nhi của ta giảng đạo lý sao?” Lưu Trấn cả giận nói.

“Hôm nay, ta phải báo thù cho hài nhi của ta!”

Quế vương nở nụ cười, nói: “Lời này ngươi thật đúng là nói đúng rồi, hôm nay chúng ta thật là giảng đạo lý với Lưu Vân Sinh.”

“Nhìn thấy không.” Quế vương chỉ vào thi thể của Lưu Vân Sinh, “Cẩu đầu trát cố ý chuẩn bị cho hắn. Nếu không phân rõ phải trái, ngày ta đến Thăng Long, hắn cũng đã chết không toàn thây rồi.”

Sắc mặt của Lưu Trấn cực kỳ khó coi, cả giận nói: “Triệu Đỉnh, nơi này là An Nam, cũng không có chỗ người ăn phách lối của ngươi, chúng ta cũng sẽ không tung hô ngươi.”

“Nếu ta muốn mạng của ngươi, bất quá như trong khoảnh khắc bóp chết một con con kiến hôi mà thôi.”

Quế vương gật đầu, nói: “Thật đúng thế, nhiều mũi tên như vậy, ngươi ra lệnh một tiếng chúng ta liền thành con nhím.”

“Coi như ngươi tự mình hiểu lấy.” Lưu Trấn cười lạnh nói.

“Bắn đi.” Quế vương liếc nhìn Lưu Trấn, chỉ chỉ trán của mình, “Nào, bắn vào đây!”

Lưu Trấn sửng sốt, sợ.


Nếu như Quế vương sợ, hắn tuyệt đối sẽ không do dự, nhưng Quế vương đạm nhiên không sợ chết như thế, trong lòng hắn bỗng nhiên không có đáy.

Bookwaves.com.vn

“Phụ thân, ” Lưu Vân Lâm thấp giọng nhắc nhở, “Quế vương lớn lối như thế, chỉ có bẫy.”

Đầu lông mày của Lưu Trấn khẩn túc.

Lưu Vân Lâm lại nói: “Phu thê bọn họ trước khi đến An Nam, từng ở Trấn An dừng hơn tháng, nói là chờ thủ dụ của thánh thượng Đại Chu, nhưng nói không chừng trước khi Quế vương đến đã ởTrấn An an trí rất nhiều binh mã rồi.”

“Đồn đãi, ngay lúc đó thủ dụ là Mạnh Giao đưa tới, mà cùng đi Mạnh Giao lại là Quách Đình, thủy chung không có lại về Bảo Khánh cùng kinh thành.”

Lưu Trấn thấp giọng hỏi: “Ý của ngươi là, Quế vương sớm đã chuẩn bị xong?”

“Rất có thể, Lý Kiêu đều bị hắn lừa. Mục đích căn bản của hắn, chính là khơi mào chiến hỏa, dễ tìm cớ cử binh xâm nhập An Nam.”

Loại tính khả năng này thật đúng là không phải không có.

Nghĩ tới đây, Lưu Trấn lại nhìn Quế vương, lộ vẻ do dự.

Thù của Lưu Vân Sinh khẳng định báo, nhưng, quyết không thể cho Quế vương cơ hội, để hắn mang binh đánh tới. Thực lực của Đại Chu hắn vẫn rõ ràng, dù là bốn nhà bọn họ liên thủ, cũng chống không lại tập kích của Đại Chu.

“Nghĩ gì thế?” Quế vương đợi nửa ngày, thấy Lưu Trấn không có động tĩnh, cư nhiên rất không nhịn được, “Bổn vương đưa đầu, đợi lâu như vậy, vì sao ngươi không bắn tên?”

Vẫn không lên tiếng Đỗ Cửu Ngôn theo gật đầu, phụ họa nói: “Vì sao không bắn tên?”

Lưu Trấn hừ một tiếng, nói: “Quế vương gia, ngươi không cần cố lộng huyền hư với ta, ngươi giết nhi tử ta, ta và ngươi thế bất lưỡng lập.”

“Thiệt là phiền!” Quế vương đi tới, đứng ở trước mặt Lưu Trấn, “Ta đưa đầu, cho ngươi bắn tên, bắn ta thành con nhím, bắn thành tổ ong vò vẽ.”

“Nào!”

Quế vương tới gần một bước, Lưu Trấn không tự chủ được lui về sau một bước, vừa lui hắn nhất thời hối hận.

Hắn là Lưu chủ, quyết không thể để tộc nhân cùng với các thủ hạ của hắn, thấy hình dạng tỏ ra yếu kém sợ hãi của hắn.

“Ngươi nghĩ rằng ta không dám?”


“Ta nghĩ ngươi dám!” Quế vương nói.

“Ngươi khinh người quá đáng!” Lưu Trấn hét lớn một tiếng, nói, “Chuẩn bị!”

Quế vương đang muốn nói, Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên giơ tay lên, nói: “Chờ một chút!”

Lưu Trấn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Quế vương và Quế vương phi một thể, nếu như nàng nhận sợ lãnh phạt bồi tội, ngày hôm nay hắn liền tha bọn họ một lần, chờ tra rõ Quế vương rốt cuộc có áp binh ở Trấn An hay không, rồi quyết định là giết hay là dùng những phương pháp khác để báo thù.

Quân tử báo thù, không quan tâm thống khoái nhất thời.

Lưu Trấn hắn cũng không phải bao cỏ không đầu óc như Trịnh Văn Hải.

Đỗ Cửu Ngôn vui vẻ chạy tới, phất bào tử một cái, hướng về phía Lưu Trấn cười, nói: “Phu thê chúng ta một thể, muốn chết cùng chết!”

“Cửu Ngôn!” Quế vương cảm động nhìn Đỗ Cửu Ngôn.

“Vương gia!” Đỗ Cửu Ngôn dường như sắp tách rời nhìn Quế vương.

Thịt trên mặt Lưu Trấn cấp tốc run run, đầu của hắn hình như trúng tên, trong nháy mắt đau đến khó nhịn.

Hai phu thê này, không phải có bệnh, nhất định là áp binh ở Trấn An rồi.

Chỉ cần hắn dám bắn tên, bọn họ nhất định có biện pháp giải vây, sau đó Quách Đình lại thuận lý thành chương mang binh đến thảo phạt.

Hai phe liền giằng co.

Trịnh Ngọc Cầm quay đầu sang chỗ khác, cứng rắn nuốt nụ cười bản thân sắp phun ra ngoài trở về.

Lưu Vĩnh Lợi ngồi ở cửa, nhìn trợn mắt hốc mồm, tình thế này. . . Hắn xem không hiểu a.

Vì sao gia chủ do dự, đây không phải tác phong hành sự của hắn a?

Bookwaves.com.vn

Lưu Vân Lâm ho khan một tiếng, chuẩn bị tiến lên giải vây, đúng lúc này, ngoài đoàn người của Lý Kiêu khoái mã mà đến, hắn từ trên lưng ngựa xuống, một đường chạy chậm hướng về phía hai phe nhân mã, cười nói: “Đều bớt giận, bớt giận.”

“Sự tình chúng ta từ từ nói, hà tất đánh nhau.”

Hắn nói chuyện, hướng về phía cung tiễn thủ ở nhai đạo và trên nóc nhà xua tay, nói: “Thu thu. Tránh cầm không ổn, ngộ thương người một nhà.”

“Bệ hạ!” Lưu Trấn ngày hôm nay cư nhiên nhìn Lý Kiêu có chút thuận mắt. Lý Kiêu vừa đến, bầu không khí giằng co cư nhiên hòa hoãn, hắn nói: “Phu thê Quế vương không hề có lý do giết hài nhi của ta, thù này không báo, ngươi bảo Lưu Trấn ta ăn nói như thế nào vớitộc nhân của ta và bách tính ăn nói.”

“Ôi chao!” Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách nói, “Không phải vô duyên vô cớ, điểm này cần nói rõ ràng.”

Lý Kiêu thông minh bao nhiêu, vừa nghe Đỗ Cửu Ngôn nói, lập tức thuận thế hỏi: “Quế vương phi, ngươi vì nguyên nhân gì, phải chém đầu của Lưu Vân Sinh?”

Từ hắn dùng chính là chém!


Chỉ có những danh mục chính đáng, người bị phán hình, mới dùng cái chữ này.

Chém và giết có bất đồng căn bản.

“Đúng vậy, tại sao vậy chứ?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Lưu Trấn, cười, nói: “Thù này kết là kết rồi, nhưng mọi người đều là người có mặt mũi, có lời thế tất phải nói rõ ràng.”

“Ta và vương gia không ý kiến với Lưu Vân Sinh, chúng ta cùng hắn không có cùng xuất hiện không có lai vãng. Huống chi, ta muốn nhằm vào Lưu chủ ngươi, giết trưởng tử của ngươi chẳng phải trực tiếp hơn sao, hà tất giết một tư sinh tử không đến nơi đến chốn, không chút ảnh hưởng nào đến đại cục của ngươi, đúng không.”

Lưu Vân Lâm ngẩn ra, âm thầm sợ lời nói tốt đẹp này của Đỗ Cửu Ngôn.

Không hỗ là tụng sư nổi danh Đại Chu.

Hắn mơ hồ có loại cảm giác, hai phu thê đối diện này, rất sớm đã liệu đến một màn của giờ phút này, từng bước tính toán xong, cho nên hiện tại bình tĩnh thong dong, không có sợ hãi.

“Ngươi nói cái gì ta đều tin sao? Hắn là nhi tử của Lưu Trấn ta, ngươi giết hắn thì không được!” Lưu Trấn nói.

“Người của Lưu gia ta, ngoại trừ bản thân chúng ta, ai cũng đều không có tư cách cướp đi tính mạng của bọn họ.”

Đỗ Cửu Ngôn xua tay, nói: “Lời nói này của Lưu chủ quá thú vị. Người của Lưu gia là người, nhưng người của Lưu gia cũng là người An Nam.”

“Có đại quốc mới có tiểu gia, có An Nam mới có Lưu Trấn ngươi, đúng không.”

Tim của Lưu Trấn vừa nhảy, nàng không phải là ám chỉ bọn họ muốn lĩnh binh đánh tới chứ? Bằng không làm sao sẽ nhắc tới có An Nam mới có Lưu Trấn như lời vừa nãy?

“Đúng, đúng!” Lý Kiêu nói, “Lời nói này của Quế vương phi có đạo lý, ta nhớ kỹ có vị thánh hiền cũng nói như vậy.”

Đỗ Cửu Ngôn không biết vị thánh hiền nào, nhưng Lý Kiêu, vẫn là rất biết nói chuyện.

“Tục ngữ nói, quốc có quốc pháp, gia có gia quy!” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Tộc quy của Lưu thị ta thấy rồi, chế định phi thường nghiêm cẩn, ta rất thưởng thức.”

Lưu Trấn nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, hắn đương nhiên sẽ không tin tưởng, Đỗ Cửu Ngôn là đang khen hắn thật.

Cho nên, hắn dự toán xem nàng muốn nói gì.

“Nhưng, quốc gia cũng có quy củ của quốc gia. Ngươi không tuân thủ quy củ của quốc gia, lại có tư cách gì, yêu cầu tộc nhân của ngươi thủ tộc quy?” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Đầu lông mày của Lưu Trấn khẩn túc, bị Đỗ Cửu Ngôn nói, nhiễu loạn: “Ta làm gì không tuân thủ quy củ?”

Lưu Vân Lâm bỗng nhiên hiểu được, thấp giọng ho khan một tiếng, cắt đứt lời của Lưu Trấn nói, “Quế vương, Quế vương phi, thù hai người các ngươi giết huynh đệ ta, chúng ta nhất định phải báo. Dù là ngày hôm nay nể thân phận của hai người các ngươi, tha cho các ngươi một ngựa, nhưng phụ thân ta cũng phải cho tộc nhân Lưu thị một công đạo.”

“Bằng không, người trong thiên hạ chẳng phải cho là người của Lưu gia ta dễ khi dễ, tùy tùy tiện tiện có thể bị tàn sát hay sao? !”

Đỗ Cửu Ngôn rất thưởng thức nhìn thoáng qua Lưu Vân Lâm, hắn cư nhiên có thể vẫn nắm trọng điểm không tha.

Cũng không tệ lắm.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận