Q3 – CHƯƠNG 65: CHÍNH LÀ ĐẠO LÝ
Dịch giả: Luna Wong
Lý Kiêu ngưng mi, có chút lo âu nhìn Đỗ Cửu Ngôn.
“Báo thù? Vừa rồi đã cho ngươi báo a.” Đỗ Cửu Ngôn đầy mặt ngạc nhiên nói, “Vương gia nhà của ta đưa đầu chờ nửa ngày, nhưng các ngươi không có động thủ.”
“Việc này, chỉ có một loại biện pháp, chính là các ngươi lập tức bắn cung, để chúng ta máu tươi tại chỗ!”
Lời này nói quá ngang! Lý Kiêu kính nể Đỗ Cửu Ngôn không thôi!
Lưu Vân Lâm ngẩn ra, một hơi thở gõ trong lòng, giải không ra, lập tức hắn nghe thoại phong của Đỗ Cửu Ngôn nhất chuyển: “Bất quá, giết Lưu Vân Sinh cũng không phải là tư oán, mới vừa rồi cũng đã giải thích qua.”
“Giết hắn có lý có cư có quốc pháp!”
“Giết hắn hợp tình hợp lý!”
Lưu Trấn cũng tỉnh thần qua đây, vừa rồi quả thật hắn bị Đỗ Cửu Ngôn nhiễu choáng, lúc này nhìn nàng, tâm đề phòng càng mạnh, ngờ tới mục đích cuối cùng của lần ngôn luận này của nàng, nhất thời nói: “Ngươi không cần nói nữa. Ở An Nam chúng ta chỉ biết tộc quy, đây là quy củ mấy trăm năm.”
“Không ai có thể đánh vỡ. Về phần quốc pháp ngươi nói, có hay có cũng không trọng yếu. Coi như là bệ hạ, đối với điểm này cũng không nghi vấn. Bệ hạ, người nói xem?”
Hắn nói chuyện, đe dọa nhìn Lý Kiêu.
Lưu Trấn thượng vị lâu, có xưng hào Tiếu Diện Hổ. Lúc này hắn đối diện Lý Kiêu, nhất thời một cổ cảm giác áp bách đặt ở trên người của Lý Kiêu.
Lý Kiêu, ngươi chớ quên, tuy ngươi là An Nam vương, nhưng cũng là nhi tử của Lý chủ.
Lý Nhiêu Bình và ta không có chút khác nhau nào.
Chỉ cần Lý Kiêu bác bỏ thuyết pháp của hắn, sau khi trở về, Lý Nhiêu Bình tất nhiên sẽ không khinh tha cho hắn. Ngay cả thân cha và tộc nhân của mình đều không ủng hộ, vương vị này của Lý Kiêu cũng nên chấm dứt.
Đầu lông mày của Lý Kiêu cau lại, hắn đương nhiên biết ý đồ của Lưu Trấn, lời này hắn trả lời thế nào cũng không đúng.
Giữa lúc hắn do dự muốn mở miệng, Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên nói: “Lớn mật!”
Nàng bỗng cất cao thanh âm, trung khí mười phần!
Kinh đến mọi người sửng sốt, kinh ngạc nhìn nàng
“Bệ hạ tôn sư quý, là ngươi có thể tùy tiện chất vấn sao?” Đỗ Cửu Ngôn chất vấn Lưu Trấn.
“Hắn là vương của một quốc gia, là trời của An Nam, là người chí cao tôn quý nhất trong mắt của bách tính An Nam, là ngươi có thể chất vấn sao?”
“Ngươi đây là dĩ hạ phạm thượng, ngươi đây là con mắt không vương pháp con mắt không có vua chủ!”
“Ngươi đồ hỗn trướng này!” Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện, quay mặt của hắn phin một cái.
Lưu Trấn giận tím mặt, quát dẹp đường: “Ngươi muốn chết!”
Nàng lại còn nói hắn vô liêm sỉ, cư nhiên phun nước bọt hắn!
Nữ nhân này, quả thực. . . Quả thực không có rất ngoan vô sỉ, Lưu Trấn tức giận run.
“Đã chết cũng giảng một quy củ! Ta giết Lưu Vân Sinh là y theo quốc pháp, ngươi giết ta y theo quy củ gì?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn.
Lưu Trấn và Lưu Vân Lâm đều muốn nói.
Đỗ Cửu Ngôn làm sao có thể cho cha con bọn họ cơ hội được, tiếp tục chất vấn: “Y theo tộc quy?”
“Ta không phải tộc nhân của ngươi!”
“Y theo quốc pháp?”
“Không phải mới vừa rồi ngươi không thừa nhận tồn tại của quốc pháp sao?”
Lưu Trấn rốt cục sáp nói: “Ân oán cá nhân, ngươi giết hài nhi của ta, ta giết ngươi báo thù cho hắn.”
“Đây chính là ngươi nói!” Tiếng nói của Đỗ Cửu Ngôn vừa dứt, Lưu Trấn chỉ cảm thấy nhân ảnh trước mắt nhoáng lên, trên cổ đã bị một thanh đao dày đặc lưỡi dao sắc bén gác, Quế vương tự tiếu phi tiếu nói, “Ngươi nói chuyên làm tức phụ ta ta mất hứng, ta ngươi cũng có thù riêng, ngươi nói ta có nên giết ngươi báo thù hay không?”
“Ngươi!” Lưu Trấn chỉ vào hắn, tức giận run, nhưng lại không dám động.
Bốn phía, dây cung kéo chặt hơn, phát sinhthanh âm sột soạt.
“Ngươi không nên loạn.” Lưu Vân Lâm cảnh cáo nói.
Quế vương trừng mắt hắn.
“Xem, thù riêng nên báo như thế! Ngươi nói, vương gia nhà của ta có nên báo thù cho ta hay không?”
Thần sắc của Lưu Trấn đều trắng.
Phía sau lưng của Lý Kiêu tí tách mồ hôi lạnh, thấm ướt vạt áo. Phu thê Quế vương thật đúng là lợi hại, một thân phỉ khí này, Lý Kiêu hắn sống thêm vài chục năm nữa cũng học không được.
Bookwaves.com.vn
Trước khi đến, hắn đặt rất nhiều giả thiết, nhưng thế nào cũng thật không ngờ, hiện trường sẽ diễn biến thành cảnh tượng như vậy.
Giật mình không chỉ là hắn, còn có Trịnh Văn Hải vẫn đứng ở góc đường, nhìn hồi lâu, hắn sờ sờ mũi, hắc một tiếng, nói: “Hai phu thê Quế vương này, là xuất thân từ thổ phỉ đi?”
“Xác định là Quế vương và Quế vương phi, mà không phải thổ phỉ giả mạo?”
Phụ tá của hắn trả lời: “Chủ tử, sơn phỉ nào có loại khí thế và khí chất này như bọn họ.”
“Cũng đúng.” Trịnh Văn Hải nói, “Ngươi đoán, kế tiếp sẽ có phát sinh cái gì?”
Phụ tá lắc đầu, nói: “Khó liệu!”
Người không làm việc theo quy luật, ai cũng đoán không được bước cờ tiếp theo bọn họ sẽ đi như thế nào a.
“Ta cũng không có đắc tội các ngươi, mà các ngươi giết hài nhi của ta, nên báo thù là ta.” Lưu Trấn nói.
“Ta bụng dạ hẹp hòi, không được?” Quế vương nói.
Lần thứ hai Lưu Trấn bị nghẹn.
“Cho nên, ngươi giết chúng ta là y theo quy củ gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi hắn.
“Không lời nào để nói?”
“Bởi vì ngươi không có lý do gì giết chúng ta!” Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào từng mũi tên nhọn đằng đằng sát khí chỉ về phía bọn họ, “Cho nên, bọn họ chỉ dám giơ tiễn, cũng không dám thực sự bắn ra!”
“Ngày hôm nay, dựa theo luật pháp An Nam, trảm thủ người có tội Lưu Vân Sinh!”
“Đây là một cái bắt đầu, cũng là đề tỉnh mọi người. Luật pháp chính là luật pháp, là cao nhất, là công bằng công chính, vô luận là ai chỉ cần vi phạm luật pháp, nhất định phải sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.” Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện, hướng về phía Lý Kiêu ôm quyền, nói, “Tiền triều trọng điển, có nói đến tam trái, sở dĩ nhân cơ hội này, làm phiền bệ hạ làm tam môn trát đao.”
“Bày ở cửa nha môn, vô luận ngưu quỷ xà thần, phàm là người vi phạm luật pháp, trảm thủ như nhau!”
Lý Kiêu nghe được trong lòng thoải mái, kích động không thôi, nhất thời vong tình cư nhiên chắp tay đáp: “Được!”
Tư thái này của hắn, cư nhiên không ai chú ý, chỉ lo nhìn Đỗ Cửu Ngôn, chờ nàng nói xong.
“Cố Thanh Sơn!” Đỗ Cửu Ngôn đưa ba tờ giấy Lưu Vân Sinh đã ấn vân tay đồng ý cho hắn, “Dán tại trên tường bát t, mỗi sáng tối mời người đọc mười lần!”
“Vâng!” Cố Thanh Sơn đáp.
“Ngươi đây là khinh người quá đáng!” Lưu Trấn nói.
“Ta lấn ngươi?” Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, nói: “Lưu chủ, nếu không phải ngươi sinh một gương mặt nam nhân, ta đều phải xem ngươi là nữ tử xinh đẹp làm nũng với ta đó.”
“Thứ nhất, mới vừa rồi ngươi muốn báo thù tư oán, ta và vương gia vẫn không né tránh, tùy ngươi báo!”
“Ngươi không dám, là chúng ta khi dễ ngươi?”
“Thứ hai, ta giết Lưu Vân Sinh là y theo quốc pháp, như vậy ngươi giết chúng ta là y theo quốc pháp hay là tộc quy?”
“Ngươi không đáp, là chúng ta lấn ngươi?”
Lưu Trấn cả giận nói: “Nếu không phải ngươi ỷ vào thế của Đại Chu, ngươi cho là ta không dám giết hai người các ngươi sao? Ngươi đây là ỷ thế hiếp người!”
“Nếu không phải ta xem ngươi là Lưu chủ, ngươi cho là ta sẽ cùng ngươi nói nhiều hơn một câu sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi ngược lại.
Lưu Trấn nghẹn họng.
“Sinh ra làm người, tự có thân phận, nhưng đây không thể lựa chọn! Ngươi không thể bởi vì vận khí tốt, trở thành Lưu Trấn, mạng của ngươi liền tôn quý hơn người khác.”
“Ánh mắt của người khác chỉ dùng để nhìn vật, của ngươi chẳng lẽ dùng để phun lửa sao? Cho nên cao quý hơn một chút sao?”
“Cái mông của người khác dùng để đi đại tiện, của ngươi chẳng lẽ là dùng để ăn cơm? Cho nên cao quý hơn một chút sao?”
Lưu Trấn tức giận run, Lưu Vân Lâm mở miệng, Đỗ Cửu Ngôn chỉ chỉ chủy thủ trên cổ Lưu Trấn, hắn ngẩn ra, không dám lên tiếng.
“Lưu chủ!” Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ vai của Lưu Trấn, ngữ trọng tâm trường nói, “Tộc quy của Lưu thị ngươi rất tốt, thế nhưng luật pháp của An Nam cũng rất chu toàn.”
“Có đại quốc mới có tiểu gia.”
“Lưu Vân Sinh là người thứ nhất, nhưng tuyệt không phải người cuối cùng. Nếu ngươi không muốn để cho tộc quy của ngươi và quốc pháp có xung đột, ở chỗ này quật không ý nghĩa, không bằng dặn dò tộc nhân nhu thuận đàng hoàng một chút, không nên vi phạm luật pháp.”
“Một khi bị tra ra, tuyệt không tha thứ!”
Thanh âm hút lãnh khí, từ bốn phương tám hướng truyền đến, này đóa ở nhà nhìn lén thứ dân trợn tròn cặp mắt, toàn bộ hành trình không dám tin tưởng, phảng phất trong đầu có dòng nước lưu động chảy xiết, một lần một lần gột rửa, nhận tri từ lâu thâm căn cố đế của bọn họ.
Quá mức chấn động và kích mãnh, để cho bọn họ ngoại trừ chóp mũi ê ẩm sưng, giọt lệ khóe mắt ra, thì không làm được phản ứng dư thừa khác.
“Nhằm vào Lưu Trấn ta?” Lưu Trấn nhìn nàng vừa nhìn về phía Lý Kiêu, tốn hơi thừa lời nghiến răng nói.
“Không!” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Luật pháp không nhằm vào ai, Lưu thị ngươi, Trịnh thị, Lương thị. . . mọi người ở An Nam, bao quát bệ hạ cùng với hài tử của hắn ở bên trong, bất luận kẻ nào, chỉ cần vi phạm luật pháp, vẫn theo lẽ công bằng đốc thúc, phán hình xử quyết theo pháp!”
“Sau này, ” Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào tường bát tự, “Bất kể là ai vi phạm luật pháp, bị phán hình. Hình phạt khẩu cung lời chứng chứng cứ của hắn, cũng sẽ dán ở trên bức tường này, có nghi vấn thì đọc luật pháp, hoan nghênh mọi người giám sát, tham thảo!”
Không rõ, oán khí của Lưu Trấn ít một chút, hỏi: “Ngươi quả thực có thể làm được công chính?” Lúc nói chuyện, ánh mắt của hắn nhìn về phía đầu ngõ xa xa, nói, “Nếu Trịnh Văn Hải vi phạm luật pháp thì sao?”
“Theo luật, theo lẽ công bằng!”
“Lý Nhiêu Bình thì sao?”
Bookwaves.com.vn
“Theo luật, theo lẽ công bằng!” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Tất cả mọi người.”
Nàng đáp nói, leng keng hữu lực ngữ khí trầm ổn, nghe được người không ai hoài nghi độ có thể tin tưởng, không tự chủ được tín phục, tin tưởng nàng nói theo lẽ công bằng, thì nhất định là theo lẽ công bằng.
Sẽ không có bất kỳ bất công nào.
“Quả thế?” Lưu Trấn hỏi.
“Hồ sơ dán rồi, nếu ngươi có nghi vấn, thỉnh ôm luật pháp An Nam đến đối lập!” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương buông Lưu Trấn ra.
Lưu Trấn nhìn lướt qua tường bát tự, đường nhìn rơi vào thi thể bị cắt đôi của Lưu Vân Sinh. Nhi tử của hắn đã chết, chết ở trước mắt bao người.
Hắn nổi giận đùng đùng muốn đi qua báo thù.
Lại bị thân phận của Quế vương chấn nhiếp, lại bị chất vấn liên tiếp của Đỗ Cửu Ngôn ngăn chặn lửa giận đầy ngập. Nàng nói hắn sư xuất hữu danh, phản vấn hắn lấy lý do gì?
Hắn có thể có lý do gì, tộc quy? Đỗ Cửu Ngôn căn bản không phải người của Lưu gia hắn.
Quốc pháp? Đỗ Cửu Ngôn y theo quốc pháp giết Lưu Vân Sinh, nếu hắn nói ra khỏi miệng, chẳng khác nào thừa nhận quốc pháp, nếu thừa nhận quốc pháp, như vậy Đỗ Cửu Ngôn giết Lưu Vân Sinh thì không thể chỉ trích.
Ngày hôm nay một trận chiến này, Lưu Trấn hắn vận dụng năm trăm binh lực, lại không có địch nổi hai phu thê đối phương.
Dù là trong cơn giận dữ, hắn cũng cả người vô lực.
“Phụ thân, bàn bạc kỹ hơn lại nói.” Lưu Vân Lâm ghé vào lỗ tai hắn nói, “Quân tử báo thù, không vội nhất thời.”
Hiện tại chỉ có thể bàn bạc kỹ hơn lại nói. Đỗ Cửu Ngôn nói, nàng làm việc theo luật, ngày hôm nay có thể giết Lưu Vân Sinh, ngày mai có thể giết nhi tử của Trịnh Văn Hải.
Không cần tra kỹ, trên tay người nào đều có mạng người.
Chỉ là, hắn luôn cảm thấy nơi nào đó không thích hợp, hắn tựa hồ bỏ quên cái gì, nhưng đối mặt với gây sự của Đỗ Cửu Ngôn, hắn nhất thời cư nhiên nghĩ không ra.
“Mọi người đều là người một nhà, cũng là vì tốt cho An Nam. Nếu nói ra, vậy biến chiến tranh thành tơ lụa!” Lý Kiêu hợp thời xuất hiện ba phải, “Như vậy, ta làm chủ mọi người đi vương thành, lại mời hai vị gia chủ khác, chúng ta cùng uống một ly, tâm tình nhân sinh tâm sự phong nguyệt, không say không về thế nào?”
“Không có tâm tình.” Lưu Trấn nói, “Hài nhi của ta đã chết, ta lo liệu hậu sự cho hắn.”
Hắn nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, hỏi: “Ta có thể mang hai nhi của ta trở về không?”
“Dựa theo luật pháp, có thể!” Đỗ Cửu Ngôn giải quyết việc chung nói.
Lưu Trấn tức giận tốn hơi thừa lời, rất muốn động thủ đánh một trận. Nhưng hắn không thể không nhịn, cắn răng nhận lý này của Đỗ Cửu Ngôn.
“Mang đi.” Lưu Trấn sai sử thủ hạ vận chuyển thi thể của Lưu Vân Sinh, lại để cho các cung tiễn thủ rút lui.
Đối lập lúc tới hùng hổ, lúc này bóng lưng của bọn họ rời đi, tràn đầy chật vật.
Trên đường phố lần thứ hai trống trải.
“Quế vương, Đỗ tiên sinh!” Lý Kiêu kích động không thôi, vành mắt hơi nóng, thấp giọng nói, “Trận hôm nay, bội phục đến cực điểm.”
Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, đường nhìn lại bay đến đầu hẻm, trên người Trịnh Văn Hải.