Q3 – CHƯƠNG 66: KHÔNG THỂ KHÔNG NHƯỜNG
Dịch giả: Luna Wong
Lưu Trấn đã mất mặt, về nhà phát một trận lửa, sinh mẫu của Lưu Vân Sinh đến nhà khóc nháo, ôm thi thể của nhi tử, cầu Lưu Trấn làm chủ.
Lưu Trấn phiền táo không ngớt, để người mang mẫu thân của Lưu Vân Sinh đi, dặn dò Lưu Vân Lâm: “Ngươi đi an bài hậu thế của Vân Sinh.”
“Cha, hậu thế của Vân Sinh, nên đại táng hay là. . .”
Lưu Trấn xua tay, nói: “Giản táng hậu táng đều không quan trọng. Quan trọng là đừng cho hắn nhập tổ lăng.”
“Vâng.” Lưu Vân Lâm hiểu ý của Lưu Trấn, bọn họ ngày hôm nay hùng hổ muốn đi báo thù cho Lưu Vân Sinh, nhưng không ngờ sát vũ mà về, chẳng những không có báo được thù, còn một chút tiện nghi không chiếm được.
Trong mắt của thế nhân, ngày hôm nay Lưu gia chính là mất mặt to, lúc này Trịnh Văn Hải không biết đang chê cười bọn họ thế nào.
Cho nên, phương pháp duy nhất để bọn họ vãn hồi mặt mũi, chính là thừa nhận phu phụ Quế vương làm đúng.
Tội của Lưu Vân Sinh nên chém.
Trực tiếp thừa nhận không có khả năng, nhưng chỉ phải làm như ba phải cái nào cũng được là được.
“Phụ thân, ” Lưu Vân Lâm đóng cửa thư phòng, thấp giọng nói, “Chúng ta hôm nay vẫn bị Đỗ Cửu Ngôn hồ lộng xoay vòng.”
“Nói như thế nào?” Lưu Trấn tính là thấy được lợi hại của Đỗ Cửu Ngôn, trên đời này lại có tụng sư lợi hại như vậy, nghe nàng nói, sẽ không tự chủ được đi theo ý nghĩ của nàng, căn bản không có đầu óc dư thừa lo lắng thị phi đúng sai của nàng.
Người như vậy, nếu như lúc đánh giặc, tất nhiên còn lợi hại hơn tiếng trống trước trận, bản lĩnh đầu độc lòng người, văn sở vị văn.
“Nàng một mực cường điệu luật pháp An Nam, cường điệu công bằng công chính, nói với mọi người, chỉ cần có bất công có oan khuất, cũng có thể đi Tam Xích đường tìm nàng.” Lưu Vân Lâm nói.
Lưu Trấn gật đầu: “Nàng đúng là nói như vậy.”
“Nhưng, nàng có tư cách gì ở An Nam nói lời nói này? Nàng không phải người An Nam!”
Lưu Trấn vỗ bàn một cái, cả giận nói: “Ta vừa nghe nàng nói chuyện, vẫn cảm thấy quên mất cái gì.”
“Hiện tại ngươi vừa nói ta đây mới nhớ tới. Ta quên chính là điểm này. Thảo nào a. . . Thảo nào lúc nàng chất vấn lý do chúng ta giết nàng, chỉ nói nàng không phải người của bộ tộc Lưu thị, lại một từ cũng không có nói, nàng không phải người An Nam.”
“Nàng đương nhiên không dám nói, bởi vì đây là lỗ thủng lớn nhất của nàng ngày hôm nay.” Lưu Vân Lâm nói.
Lưu Trấn bừng tỉnh đại ngộ. Đúng rồi, nàng vẫn cường điệu, phản bác. Bọn họ triệt để quên mất, Đỗ Cửu Ngôn căn bản không phải người An Nam. Nàng một ngoại nhân, dựa vào cái gì đứng ở chỗ này, cùng bọn họ thảo luận luật pháp An Na, cùng bọn họ nói giữ gìn luật pháp công chính.
Nàng căn bản không có lập trường và quyền lực.
“Đã muộn rồi!” Lưu Trấn giận đi hai bước, nói, “Chúng ta mang theo thi thể Vân Sinh ly khai, chẳng khác nào thầm chấp nhận ngôn từ giữ gìn luật pháp An Nam của nàng.”
“Phụ thân!” Lưu Vân Lâm nói, “Sau này, chúng ta phải bỏ qua tộc quy, bồi nàng làm ầm ĩ luật pháp An Nam sao? Nếu cứ thế mãi, tộc nhân chẳng phải là quên mất thân phận của mình là người Lưu thị, mà chỉ nhớ rõ mình là người An Nam sao.”
“Nàng làm không được.” Lưu Trấn nói, “Ngày hôm nay nàng lấy Vân Sinh ra tế cờ, nhìn thuận lợi. Nhưng nàng không biết, thực hành luật lệ ở An Nam, trở ngại lớn nhất không phải bốn nhà chúng ta, mà là tất cả bách tính.”
“Không ai ủng hộ của nàng, mấy trăm năm tư tưởng thâm căn cố đế, há là nàng muốn thay đổi thì thay đổi.”
Lưu Vân Lâm cảm thấy có đạo lý, suy nghĩ một chút lại nói: “Trịnh Văn Hải bên kia. . . Có cần làm chút tay chân hay không?”
“Đương nhiên cần, ta muốn nhìn nàng đối phó Trịnh Văn Hải thế nào. Còn có Lý gia, đây chính là chủ nhà của Lý Kiêu, bọn họ có dám dõng dạc tiếp tục chấp pháp theo lẽ công bằng hay không.”
Lưu Vân Lâm gật đầu, nói: “Nhi tử đã biết. Chuyện của Trịnh gia ta đi an bài.” Lại nói, “Biên giới Trấn An có chuyện áp binh hay không, nhi tử ta cũng đi tra một chút.”
“Còn có, Lưu Vĩnh Lợi xử trí như thế nào? Ngày hôm nay hắn thật thật tại tại làm một hồi phủ nha, nhìn tận mắt Vân Sinh bị chém đầu.” Lưu Vân Lâm đi mấy bước lại quay đầu hỏi nói.
Lưu Trấn phất phất tay, nói: “Tạm thời giữ lại hắn. Ngày hôm nay lòng hắn có hổ thẹn, sau này làm việc càng sẽ cẩn cẩn dực dực.”
Lưu Vân Lâm xác nhận đi.
Trịnh Văn Hải vội vã về đến nhà, cấp tốc triệu tập phụ tá trong nhà, phụ tá đắc lực nhất của hắn Liêu Trình hỏi: “Gia chủ, người vội vã cho đòi chúng ta tới, là bởi vì chuyện phu thê Quế vương chém Lưu Vân Sinh?”
“Thực sự chém rồi?” Có người còn không biết.
“Thực sự chém rồi. Ngay cửa nha môn, dùng cái gì cẩu đầu trát để chém.”
Người không biết, nhất thời hít một hơi lãnh khí.
Bookwaves.com.vn
Có người phản ứng rất nhanh, lập tức lại hỏi: “Vậy Lưu Trấn đâu? Hắn sẽ không có giận tím mặt, trả thù cho nhi tử sao?”
“Không có!” Trịnh Văn Hải còn hồi ức hình ảnh mới vừa rồi, sắc mặt trầm ngưng phất phất tay, nói, “Lưu Trấn dẫn theo năm trăm tư binh khí thế hung hăng đến, nhưng hôi lưu lưu đi.”
Tất cả mọi người không dám tin tưởng.
“Nhi tử bị giết, hắn liền vấn trách?”
“Là bởi vì Quế vương phi nói, nàng tuân theo chính là luật pháp An Nam, thẩm vấn qua đường. Trên hồ sơ còn có dấu vân tay của Lưu Vân Sinh tự mình đồng ý. Lúc này dán tại tường ngoài phủ nha.” Liêu Trình nói.
Mọi người đều bị ngôn từ luật pháp làm kinh ngạc một chút, nhất thời ngươi từng lời từng câu bắt đầu thảo luận.
“Gia chủ, thuộc hạ thấy việc này không thành được đại khí.” Có người nói, “Tình hình trong nước của An Nam và Đại Chu hoàn toàn bất đồng, dù là phu thê Quế vương có năng lực hơn nữa, cũng không sửa đổi được cách cục.”
“Phải, ta cũng đồng ý lời này. Dù là bọn họ cố tình, nhưng cách cục mấy trăm năm, bọn họ muốn một sớm một chiều, trong mấy năm liền có chuyển biến, quả thực chính là người si nói mộng. Huống chi, phu thê Quế vương cũng không có khả năng vẫn ở lại An Nam không đi.”
Tất cả mọi người cảm thấy có đạo lý, đều ứng.
Trịnh Văn Hải gõ bàn một cái nói, nói: “Lo lắng của ta là, Lưu Trấn sẽ âm thầm xuống tay với chúng ta.”
Hắn quả thực bội phục một phen ăn nói của Đỗ Cửu Ngôn hôm nay, bội phục thủ đoạn của phu thê bọn họ hơn, kẻ xướng người hoạ, lấy một thủ đoạn kinh thiên động địa, trong cục diện trăm năm qua của An Nam, xé một nút buộc to lớn.
Nhìn thô bạo, nhưng qua ngày hôm nay, tất cả mọi người biết, bản lĩnh của phu thê Quế vương.
Đây rất có thể chính là mục đích của bọn họ hôm nay.
“Ngươi là cảm thấy, Lưu Trấn sẽ dùng ám chiêu, để người cùng phu thê Quế vương chính diện đối chọi?”
Trịnh Văn Hải gật đầu.
“Còn thật là hoàn toàn có thể.” Liêu Trình nói, “Mặc dù không biết hai phu thê Quế vương rốt cuộc có bản lĩnh và quyết tâm bao lớn, nhưng cái đầu mở hôm nay, phía sau bọn họ khẳng định còn có động tác kế tiếp.”
“Ân.” Trịnh Văn Hải dặn dò mọi người, nói, “Phân phó, ngày gần đây tất cả mọi người cẩn thận một chút. Mặc dù không phải sợ phu thê Quế vương, nhưng cũng không cần phải cứng đối cứng bọn họ.”
“Hai phu thê bọn họ quả thực chính là lưu manh, đấu với bọn họ chính là tú tài gặp phải binh.”
Then chốt, binh này còn có khẩu tài vô cùng tốt.
Trên biện luận, bọn họ căn bản không phải đối thủ của đối phương.
“Gia chủ, thuộc hạ còn có một cách nghĩ.” Liêu Trình nói, “Trong phủ Lưu Trấn, nuôi tụng sư, trong phủ chúng ta có phải cũng cần tăng thêm các vị tụng sư hay không?”
Trịnh Văn Hải gật đầu, nói: “Ngươi nói có đạo lý, việc này giao cho ngươi đi làm.”
Trịnh Văn Hải luôn cảm thấy, chuyện ngày hôm nay rất không bình thường. Không bình thường ở đây cũng không phải phu thê Quế vương giết Lưu Vân Sinh, mà là bởi vì cái khác. . .
Nhưng bởi vì cái gì, hắn nhất thời khó có định luận.
Chỉ có thể đi một bước xem một bước.
Trong vương thành, người hầu hạ vừa đi, Lý Kiêu ôm quyền hướng về phía hai phu thê Quế vương, hành đại lễ: “Không dối gạt nhị vị. Tử Ngọc hoàn toàn thật không ngờ, các ngươi vừa thẩm Lưu Vân Sinh, vừa hành hình.”
“Chính là muốn nhanh.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Nếu như còn muốn giao cho hình bộ chờ này bài biện nha môn thẩm vấn, tất nhiên sẽ phức tạp.”
Bookwaves.com.vn
“Quan trọng nhất, giết Lưu Vân Sinh là vì kinh sợ. Việc này, động tĩnh càng lớn tính kinh sợ cũng to, không sợ Lưu Trấn không đến, chỉ sợ hắn không đến.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Lý Kiêu bội phục không thôi, chắp tay nói: “Một cẩu đầu trát này, chính là cường thế xé ra một vết nứt.”
“Tử Ngọc nghĩ tới rất nhiều phương pháp, ám chiêu minh chiêu đều nghĩ hết. Nhưng không có nghĩ đến, nhị vị biết dùng thủ đoạn kịch liệt như vậy.”
Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn làm chuẩn bị trước hôm nay, hắn không chỉ biết còn tham dự.
Cho nên, hắn thiết tưởng rất nhiều.
Nhưng hết thảy hôm nay, vẫn là làm hắn rất giật mình.
Hắn kích động không thôi, có khởi đầu tốt này, đường tương lai, nhất định thuận lợi hơn trong dự đoán của hắn rất nhiều.
“Chỉ là bắt đầu mà thôi.” Quế vương ngồi, thần sắc thật không có rất kích động, “Kế tiếp mới là đường càng khó đi.”
Lý Kiêu ngẩn ra, không hiểu nhìn Quế vương.
“Ngươi chớ xía vào. Sau này tựa như ngày hôm nay vậy. Nếu có người tìm ngươi cáo trạng, ngược lại là chuyện tốt, có thể thấy được hoàng quyền của ngươi ở trong mắt bọn hắn bắt đầu trọng yếu, nếu không có người cáo trạng, vậy ngươi tạm thời quan vọng, dễ dàng.”
Lý Kiêu xác nhận, nói: “Tử Ngọc hiểu, hết thảy đều nghe vương gia.”
“Không phải chủ ý của ta, là của Đỗ tiên sinh.” Quế vương nói.
Lý Kiêu quay đầu muốn cảm tạ Đỗ Cửu Ngôn, Đỗ Cửu Ngôn phất tay nói: “Đâu đâu, đều là Quế vương gia chỉ điểm.”
Mí mắt của Lý Kiêu run lên, lần đầu tiên nhìn thấy phu thê hai người, tâng bóc đối phương như thế.
“Vương gia, biểu tỷ!” Quý Ngọc từ bên ngoài chạy vào, hỉ sắc trên mặt không đè ép được, hướng về phía hai người hành lễ, nói, “Hôm nay bắt đầu thuận lợi như vậy, tương lai nhất định thuận thuận lợi lợi.”
“Khổ cực nhị vị. Hôm nay ta xuống bếp, nhị vị nhất định phải ở lại trong cung ăn cơm xong hãy đi.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn Quế vương, Quế vương cũng nhìn Đỗ Cửu Ngôn, hai người cùng nhau gật đầu, nói: “Từ chối thì bất kính.”
. . .
Trong vòng một ngày, chuyện nhi tử của Lưu Trấn bị định tội trảm thủ, như xuân phong thổi bốn phương tám hướng của An Nam.
Mọi người nghe được, đều khiếp sợ không thôi.
“Tam Xích đường ở ngay phía sau cửa hàng văn chương, không có mở rộng cửa, còn mở trắc môn. Muốn tìm rất dễ.”
Trên đường phồn hoa đông đúc, chỉ có một cửa hàng văn chương.
“Ngươi nói, hắn thật có thể làm chủ cho chúng ta sao?” Có người nghe thấy được.
“Chắc. . . có thể đi? Bất quá, ngươi dám đi không?”
Mọi người sửng sốt, suy nghĩ một chút thật đúng là thở dài. Chuyện của bọn họ đều là bẩm báo gia chủ, do gia chủ làm chủ, lúc nào đến phiên bọn họ ra ngoài tìm người để chủ trì công đạo.
“Không đúng a, chúng ta có thể đi nha môn gõ trống a. Quế vương phi không phải đã nói rồi sao, luật pháp An Nam là có phủ nha chủ trì, chúng ta là người An Nam, nên được luật pháp bảo hộ.”
Mọi người đều gật đầu, ba năm người ngồi xổm trong một tiểu viện tử, nhỏ giọng thảo luận.
Ngày thứ hai khí trời mát mẻ, Lương chủ nhị công tử Lương Kiều, ôm nhi tử đi lại ở trong viện tử, nhi tử hắn năm nay mới sáu tháng, khoẻ mạnh kháu khỉnh, thập phần khả ái.
Mặt hắn tươi cười đùa với nhi tử, hắn thường tùy vội vã tiến đến, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Nhị công tử, phu phụ Quế vương tới.”
Đầu lông mày của Lương Kiều run một cái, gương mặt kinh ngạc.