Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 68: LƯƠNG TỘC CẦU CỨU


Dịch giả: Luna Wong


“Cái này kỳ quái.” Trịnh Văn Hải ngưng mi hỏi, “Có thiếu cái gì?”

Liêu Trình trả lời: “Có! Quân lương người phát ra, hắn cũng không có phát xuống. Hai vị phó tướng dưới tay hắn cũng không biết chuyện.”

“Quân lương cũng mất? Ta phát chính là ngân phiếu, trong tiền trang có người từng đi đổi không?” Trịnh Văn Hải hỏi.

Liêu Trình trả lời: “Trên đường trở về thuộc hạ đã phân phó người đi kiểm tra, hẳn là lập tức có tin tức.”

Trịnh Văn Hải rất phiền táo. Trịnh Văn Ngân làm việc rất ổn trọng, là kiện tướng đắc lực hắn tin được.

Nếu như Trịnh Văn Ngân thực sự vì quân lương mà phản bội, trong quân đội sẽ có ảnh hưởng mặt trái cực lớn.

Huống chi, một nhóm quân lương này cho hắn là hưởng ngân hai mùa sáu tháng, tổng cộng có hơn hai trăm vạn lượng. Nhiều bạc như vậy đối với bọn họ mà nói cũng không phải con số nhỏ.

Vô luận như thế nào, đều phải tìm được Trịnh Văn Ngân.

Người đi tiền trang kiểm chứng đã trở về, trả lời: “Gia chủ, thuộc hạ mới vừa đi hiệu đổi tiền Thăng Long hỏi, nhóm hưởng ngân người cho hải binh Giao An, đã đổi qua rồi.”

“Hơn nữa còn là phân biệt ở Thăng Long, Sùng An, Giao An mỗi nơi đổi một trăm vạn lượng.”

Trịnh Văn Hải âm u nói: “Đổi lúc nào?”

“Tổng cộng chia làm ba ngày. Thăng Long là mười sáu, Sùng An còn lại là mười bảy, ngày mười chín ở Giao An tiền trang đổi xong mười vạn lượng cuối cùng.”

“Có hỏi qua là ai đi đổi không?” Trịnh Văn Hải hỏi.

Tiền trang cũng là tiền trang của Trịnh thị.

“Hỏi qua, Thăng Long chưởng quỹ nói là Trịnh tam gia tự mình đổi tiền, một trăm vạn lượng, phân bốn lần mang đi.”

Ở Thăng Long đổi hưởng ngân vốn là rất kỳ quái. Nặng như vậy kéo đi Giao An, quá khó khăn phí sức. Trịnh Văn Hải không có khả năng làm chuyện ngu xuẩn như thế.

Coi như là kho ngân của Giao An không đủ, hắn cũng có thể trực tiếp đổi thành ngân phiếu tán toái, phát quân lương.

Trước Trịnh Văn Ngân từng thao tác như thế.

Hiện tại xem ra, chỉ có một loại giải thích, Trịnh Văn Ngân là sớm có dự mưu, muốn nuốt trọn số tiền này, cho nên mới phải lao lực như vậy, chia ba chỗ đổi ngân lượng.


“Tìm !” Trịnh Văn Hải nói, “Chính là quật đất ba thước, lật luôn biển, cũng phải tìm được!”

“Buồn cười, đồ hỗn trướng!” Trịnh Văn Hải cả giận nói.

Liêu Trình dâng trà lên cho hắn, nói: “Gia chủ, có chuyện rất kỳ quái.”

Trịnh Văn Hải nhìn hắn, hỏi: “Chuyện gì?”

“Nếu như Trịnh tam gia muốn mang tiền làm phản đào tẩu, vì sao hắn không mang theo Du công tử?”

Trịnh Văn Hải nói: “Ý gì? Trịnh Du tở nhà, phu nhân của Trịnh Văn Ngân có ở không?”

“Phu nhân không ở.” Liêu Trình nói, “Trong nhà chỉ còn lại có Du công tử. Thuộc hạ hỏi qua Du công tử tam phu nhân đi nơi nào, hắn nói mấy ngày trước phu nhân về nhà mẹ đẻ.”

“Hai lão bộc trong nhà cũng nói Trịnh tam gia chưa có về nhà, năm ngày trước phu nhân về nhà mẹ đẻ.”

Trịnh Văn Hải ngưng mi nói: “Nhà mẹ đẻ đã hỏi qua chưa?”

“Hỏi rồi, nói nàng trở về một chút rồi lập tức ly khai.”

Chẳng lẽ là phu thê hai người cùng nhau trốn? Nhưng đây không thể nào nói nổi, dù sao hai người bọn họ hiện tại chỉ còn lại có một nhi tử là Trịnh Du, bọn họ muốn đi, bỏ lại nhi tử thì quá kỳ quái.

“Ngươi đi gọi Trịnh Du tới, ta hỏi hắn một chút. Mặt khác, ngươi phái người đi tìm, bọn họ mang nhiều tiền như vậy, không có khả năng đi xa.”

Liêu Trình xác nhận, tự mình đi thỉnh Trịnh Du đến.

Trịnh Du năm nay mười tám tuổi, nuôi trắng trắng mập mập, cực ít đi ra ngoài lai vãng với người trong tộc. Hắn tiến lên đây hành qua lễ, Trịnh Văn Hải hỏi: “Phụ thân và mẫu thân ngươi đi nơi nào?”

“Ta không biết.” Trịnh Du lắc đầu nói, “Cha ta ba năm ngày mới về một lần, ta không rõ ràng lắm. Nương ta quay về nhà cữu cữu ta đã mấy ngày rồi.”

“Ta còn nghĩ nếu như ngày hôm nay nàng còn không trở lại, ta liền đi sang chỗ cữu cữu tìm nàng.”

Trịnh Văn Hải nói: “Phụ thân ngươi không ở trong quân Giao An, mẫu thân ngươi cũng không có quay về nhà cữu cữu ngươi.”

“Ngươi cũng biết bọn họ đi nơi nào?

Trịnh Du rất kinh ngạc: “Gia chủ, đây, đây là ý gì?”

Bookwaves.com.vn

“Mười lăm ngày đó, phụ thân ngươi ở chỗ của ta lĩnh hai mùa quân lương của hải binh Giao An, tổng cộng hai trăm mười vạn lượng. Hiện tại, những thứ hưởng ngân này và phụ thân ngươi cùng nhau mất tích.”


Trịnh Du gãi cúi đầu một hồi: “Gia chủ, có thể hắn ở trên đường trở về gặp phải bằng hữu hay không. Hắn mang theo bạc đào tẩu, khẳng định không có khả năng, phụ thân ta rất trung thành và tận tâm với người với trong tộc.”

“Hơn nữa, dù là phụ thân ta muốn chạy cũng không dễ dàng, tất cả mọi người của Thăng Long và Giao An đều quen biết hắn.”

Trịnh Văn Hải hỏi: “Ngươi cái gì cũng không biết?”

Trịnh Du lắc đầu.

“Vậy nương ngươi đâu, nàng không có trở về nhà cữu cữu ngươi, ngươi cũng biết nàng có thể đi nơi nào?”

Trịnh Du trả lời: “Nhà di mẫu ta thì sao? Trước đây nàng từng đi nhà di mẫu ta ở vài ngày.”

“Nhà di mẫu ngươi ở nơi nào?”

“Ở ngoài thành không xa, ta đây liền đi tìm!” Trịnh Du thông vội vàng hành lễ cáo từ.

Trịnh Văn Hải để người theo Trịnh Du đi tìm mẫu thân hắn.

Trịnh Du tìm nhà hai di mẫu, còn tiện đường hỏi mấy thân thích.

Không có người thấy mẫu thân hắn.

Trịnh Du ngây ngô, vội tới đáp lời Trịnh Văn Hải, cũng không khỏi không tin tưởng Trịnh Văn Hải nói: “Gia chủ. . . Ý của người là, phụ thân và mẫu thân ta cùng nhau, mang theo bạc trốn?”

Trịnh Văn Hải không phủ nhận.

“Điều này sao có thể? Ta, ta còn ở a.” Trịnh Du nói, “Ta là nhi tử duy nhất của bọn họ, bọn họ để ta ở lại chỗ này, tự đi?”

Điều này sao có thể? !

“Gia chủ, có phải là có người thấy hơi tiền nổi máu tham, hại phụ mẫu ta hay không?” Trịnh Du nói, “Không thôi, không có biện pháp giải thích.”

Trịnh Văn Hải nói: “Ở Thăng Long, ai dám đoạt tiền của hắn?”

“Cũng đúng.” Trịnh Du không nghĩ ra, “Nhưng, nhưng bọn họ đào tẩu, không đạo lý không dẫn ta đi.”

Trịnh Văn Hải phất phất tay, nói: “Ngươi về nhà ngẫm lại, nếu như nghĩ ra cái gì, tốc tốc tới nói cho ta biết.”

Trịnh Du gật đầu.

“Gia chủ, nếu như Trịnh tam gia không phải đào tẩu, vậy có thể thật là có người cướp giết hay không?” Liêu Trình hỏi.


“Từ đổi ra bạc cho tới hôm nay, cũng bất quá sáu bảy ngày rồi, tế tế đi thăm dò, nhất định có thể tra được.” Trịnh Văn Hải nói: “Sống phải thấy người chết phải thấy xác.”

Liêu Trình xác nhận, mang người đi thăm dò.

Đỗ Cửu Ngôn ở Tam Xích đường đập ruồi, chán đến chết nói: “Chỗ này, thế nào nhiều ruồi như vậy, phiền người!”

“Cửu ca, ” Đậu Vinh Hưng nói, “Trong Lương phủ không một vụ tranh cãi đánh nhau ẩu đả, từ hôn giá thú, chết người sao?”

Đỗ Cửu Ngôn trừng hắn, nói: “Không thôi thì sao, ngươi đi giết vài người, sau đó ta tới biện tụng cho ngươi?”

“Chớ! Ta một chút cũng không muốn nếm thử cẩu đầu trát người đặc chế!”

Đỗ Cửu Ngôn dựa vào ghế, than thở nói: “Lúc này mới dùng qua cẩu đầu trát, còn có hai cái chưa khai quang.”

“Ôi chao?” Đỗ Cửu Ngôn ngồi xuống, hỏi, “Thăng Long Di Hồng viện thế nào, cô nương đẹp không, có muốn đi kiến thức một chút hay không?”

“Không đẹp!” Lỗ Niệm Tông lắc đầu nói, “Không muốn kiến thức.”

Tầm mắt mọi người, cà một chút nhìn về phía Lỗ Niệm Tông, Đỗ Cửu Ngôn theo dõi hắn hỏi: “Người đi qua rồi?”

“Cữu gia, người đi lúc nào?” Đậu Vinh Hưng hỏi.

Lỗ Niệm Tông phất tay, nói: “Ta chưa đi qua, ta, ta chỉ ngồi xổm trong ngõ hẻm đối diện, quan sát mấy canh giờ.”

“Nhìn mười hai vị cô nương, lộ mặt ở phía trước cửa sổ và cửa chính.”

“Mặt kia bôi son phấn quá dày, mồ hôi chảy một cái, rất xấu!”

Lỗ Niệm Tông rất ghét bỏ.

Bookwaves.com.vn

Mọi người cười ha ha, Quế vương nói: “Cũng có người không bôi son phấn, thiên sinh lệ chất, ngươi đi xem thử đi.”

“Thực sự?” Lỗ Niệm Tông hỏi.

Quế vương gật đầu.

“Hét ôi!” Đỗ Cửu Ngôn đá Quế vương một cước, “Ngươi và cữu gia cùng đi nằm vùng?”

Quế vương đang muốn giải thích, Kiều Mặc chạy vào, rất hưng phấn nói: “Lương tộc có người đến.”

“Mời đến.” Đỗ Cửu Ngôn chỉ chỉ Quế vương, nói, “Gần đây ta rất rảnh rỗi, cẩn thận ta chỉnh ngươi.”

Quế vương lầu bầu nói: “Ta cũng không có đi. . . Chỉ biết khi dễ ta.”

Người Lương tộc tới tên Khâu Giới, là một thứ dân, nhưng ở dưới tay Lương Kiều làm công việc chân chạy.

Hắn thở hồng hộc tiến đến, nói: “Dập đầu cho Quế vương gia, vương phi.”


“Trước khi nhị công tử nhà của chúng ta đi, từng riêng tư phân phó mấy người chúng ta, nói nếu như gặp phải tranh cãi với ngoại tộc, bảo chúng ta tới tìm Quế vương và Quế vương phi chủ trì công đạo.”

“Chúng ta bây giờ gặp phải tranh chấp, còn thỉnh Quế vương và vương phi giúp chúng ta một tay.”

Đỗ Cửu Ngôn thỉnh hắn đứng lên, hỏi: “Tranh chấp cái gì, ngươi tinh tế nói một câu.”

“Là như thế này, ” Khâu Giới rũ tay, tự thuật một lần chuyện hắn biết được, “. . . Bọn hắn bây giờ một mực chắc chắn, nói là quản gia của chúng ta dẫn người cướp hai trăm vạn quân lương của Trịnh Văn Ngân cùng bọn họ.”

“Đây thật là oan uổng.”

“Quản gia của chúng ta làm sao có thể làm loại sự tình này. Cùng bọn họ giải thích nửa ngày, nhưng bọn họ chính là không nghe giải thích, bảo chúng ta đi Sùng An tìm gia chủ của chúng ta đến.”

“Bằng không, bọn họ liền trực tiếp xử trí quản gia.”

“Nếu thật là quản gia làm, còn dễ nói. Nhưng quản gia cũng không có làm gì a, đây không phải là khi dễ người sao.”

“Bọn họ không phân tốt xấu, trói quản gia của chúng ta, hiện tại người còn đang nhốt tại Trịnh phủ.” Khâu Giới nói, “Chúng ta gấp đến xoay quanh, chỉ có đi sang Sùng An hồi bẩm gia chủ, vừa phái tiểu nhân tìm đến nhị vị.”

“Người đã nhốt trong nhà Trịnh Văn Hải?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

“Vâng!” Khâu Giới nói, “Nói cho gia chủ chúng ta ba ngày đến can thiệp. Không thôi sẽ giết quản gia, còn muốn báo thù cho Trịnh Văn Ngân, cùng với đòi lại hai trăm mười vạn quân lương đã mất của bọn họ.”

“Ta còn hoài nghi bọn họ muốn lừa bịp tống tiền.”

Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi nói: “Bọn họ vừa lên đã bắt người giam, có phải biểu thị bọn họ có đầy đủ chứng cớ hay không?”

“Nói có người thấy quản gia của chúng ta nói chuyện với Trịnh Văn Ngân, hơn nữa, còn nói quản gia của chúng ta gần đây có thêm một khoản tiền, tiền này chính là của bọn họ.”

Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương liếc nhau, Quế vương hỏi: “Làm sao biết thêm tiền?”

“Tra tiền trang của Lưu thị. Quản gia ở trong tiền trang của Lưu thị, cất tám mươi vạn lượng.” Khâu giới nói.

Dựa theo suy luận của Liêu Trình, là bởi vì tiền trang trong tộc mình không dám tồn, tiền trang Trịnh thị dễ gây chú ý, cho nên tốt nhất chính là tồn đến tiền trang Lưu thị.

“Nói như vậy, đầu mối này là người Lưu gia cho Trịnh Văn Hải?”

Khâu Giới gật đầu xác nhận: “Mặc dù bọn họ không có nói, nhưng chắc là như vậy.”

Bọn họ đây đó là không có quyền lực tra tiền trang của đối phương, cho nên chỉ có thể là Lưu Trấn sai người, đưa tin tức này cho Trịnh Văn Hải.

“Đi Trịnh gia xem chứng cứ của bọn hắn.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Vụ án này, mặc kệ tình huống gì, nàng đều phải tham dự một chút.

Nếu như là vị quản gia này giết người giựt tiền, vậy nàng lộ cái mặt, tăng cường cảm giác tồn tại. Nếu như không phải quản gia làm, vậy thì có quan ti để đánh.

Ngày không đập ruồi, đều là ngày lành.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận