Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 69: CHI TIẾT ÁN TÌNH


Dịch giả: Luna Wong


Đỗ Cửu Ngôn đến Trịnh phủ, nói muốn gặp Quản Phàm, vẫn không bị ngăn trở.

Quản gia tên là Quản Phàm, là thê đệ của Lương Kiều. Lương Kiều đi rồi, lưu hắn ở Thăng Long xử lý sự vụ.

Quản Phàm năm nay mười bảy, lưng hùm vai gấu, trời sinh một cổ man lực, nhìn qua rất hàm hậu, nhưng vừa mở miệng, liền biết người này một chút cũng không khờ sỏa.

“Quế vương, Quế vương phi!” Quản Phàm nói, “Tiểu nhân dù là đầu óc hỏng, cũng không có khả năng đi đoạt quân lương của Trịnh gia, đây không phải là thêu dệt chứ!”

“Ta lấy tiền của bọn họ, một khi thẩm tra, không chỉ vớt không được chỗ tốt, còn có thể bị hai nhà định tội truy sát.”

Quản Phàm nói: “Thỉnh Quế vương và Quế vương phi làm chủ cho ta, ta khẳng định không có đoạt tiền giết người.”

“Nói không chừng, chính là Trịnh Văn Ngân tự mang theo tiền chạy, Trịnh chủ tìm không được tiền, muốn hố gia chủ của chúng ta.”

Quản Phàm bị trói ngồi ở trên ghế, vẻ mặt kích động nói.

Liêu Trình đứng ở cửa, lẳng lặng nghe, đánh giá Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn.

“Bọn họ có chứng cớ gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Quế vương ngồi ở trên ghế, gác chéo chân uống trà.

“Ta không biết.” Quản Phàm nói chuyện, hướng về phía cửa hô, “Liêu Trình ngươi tiến đến, nói rõ ràng với Quế vương phi, dựa vào cái gì bắt ta.”

Liêu Trình khom người tiến đến, hướng về phía Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn hành qua lễ, nói: “Thỉnh an nhị vị quý nhân.”

Lại ngẩng đầu nhìn Quản Phàm, hỏi: “Ngươi không mời gia chủ của ngươi đến, thỉnh Quế vương và Quế vương phi đến chủ trì công đạo?”

“Ngươi xác định, ngươi có thể làm như vậy?”


Thỉnh Quế vương và Quế vương phi đến có nghĩa, muốn bằng luật lệ An Nam đi phủ nha thẩm đường.

“Gia chủ nhà ta sẽ không đi phủ nha thẩm đường.”

Liêu Trình nói trước mặt của Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn.

Quản Phàm hô: “Các ngươi oan uổng ta, ta lại không muốn liên lụy gia chủ của ta. Chuyện này thỉnh vương gia và vương phi chủ trì công đạo thích hợp nhất.”

“Có bọn họ ở, các ngươi mơ tưởng mượn đề tài để nói chuyện của mình, liên lụy gia chủ của ta.”

Liêu Trình cười lạnh một tiếng, không nói gì, lại xoay người nói: “Nhị vị quý nhân, việc này là gia sự của Trịnh tộc, chúng ta chắc chắn sẽ không thẩm đường, tất cả dựa theo tộc quy thẩm xử liền được.”

“Gọi Trịnh Văn Hải đến nói chuyện.” Quế vương nhàn nhạt nói.

Liêu Trình ngẩn ra, muốn bịa là Trịnh Văn Hải không ở, nhưng lại nghĩ tới Lưu Vân Sinh chết, hắn không dám nói, ba phải cái nào cũng được nói: “Tiểu nhân cho tới trưa cũng không có nhìn thấy gia chủ, chẳng biết hắn có ở trong phủ hay không, lập tức đi tìm chủ viện ngay.”

“Thỉnh nhị vị quý nhân chờ.”

Liêu Trình ra ngoài. Thời gian uống cạn một chun trà, Trịnh Văn Hải đến, thật xa liền ha ha cười, vẻ mặt khách khí nhiệt tình ôm quyền tiến đến: “Không có tiếp đón từ xa. Thật sự là buổi sáng nhiều chuyện, vừa đến nhà. Nếu như biết Quế vương và vương phi giá lâm, nhất định sẽ không ra cửa.”

“Nếu hạ nhân trong nhà có chỗ thất lễ, thỉnh Quế vương trách phạt!”

Quế vương chắp tay, nói: “Đã là hạ nhân, sẽ không tính toán.”

Quả nhiên mồm mép lợi hại, Trịnh Văn Hải không có được lời khách khí của Quế vương, khóe miệng run lên, lại nói: “Nghe Liêu Trình nói, vương gia và vương phi lần này đến, là vì chuyện của Quản Phàm?”

“Quả thực.” Quế vương nói, “Không biết các ngươi bắt hắn đến, có chứng cứ không.”

Trịnh Văn Hải cười ha ha một tiếng, nói: “Thăng Long nhiều người như vậy, nếu chúng ta bắt hắn, thì nhất định là có đầy đủ chứng cứ.”

“Huống chi, hắn là thê đệ của Lương nhị công tử, nếu không có chứng cứ vô cùng xác thực, chúng ta cũng sẽ không bắt hắn, khiến cho phân tranh với Lương chủ.” Trịnh Văn Hải nói.

Bọn họ không sợ Lương gia, muốn đánh thì đánh, nhưng bây giờ không phải là thời cơ, nếu hắn động thủ, nói không chừng Lý Kiêu sẽ âm thầm liên lạc hai nhà Lưu Lương, kết phường xử hắn.

Hắn mới sẽ không cho bọn hắn cơ hội.

“Chứng cứ là cái gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi, “Làm phiền cho chúng ta xem.”


Trịnh Văn Hải ngẩn ra, nói: “Quế vương phi, chúng ta không đi công đường. Y theo tộc quy làm việc là được.”

“Y theo tộc quy của người nào?” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Trịnh Văn Hải ha ha nở nụ cười, nói: “Đương nhiên là y theo tộc quy của chúng ta.”

Bookwaves.com.vn

“Không có khả năng.” Quản Phàm nói, “Ta không có giựt tiền giết người, dựa vào cái gì y theo tộc quy của các ngươi. Ta còn nói phải y theo tộc quy của chúng ta, tra rõ các ngươi có mục đích gì.”

“Ta thấy, các ngươi chính là lòng muông dạ thú, muốn khơi mào phân tranh. Ta nói cho các ngươi biết, gia chủ của chúng ta sẽ không sợ các ngươi.”

Trịnh Văn Hải không vui nhìn chằm chằm Quản Phàm, nói: “Việc này ngươi không làm chủ được, muốn cũng phải chờ gia chủ các ngươi tới, ta và hắn đàm.”

“Gia chủ của chúng ta sẽ không tới, bởi vì ta mời vương gia và vương phi chủ trì công đạo cho ta.” Quản Phàm nói, “Thỉnh Tam Xích đường của vương phi biện tụng, ta muốn chứng minh trong sạch của ta.”

Trịnh Văn Hải giận dữ phản tiếu, nói: “Án kiện tranh cãi trong tộc, là không có khả năng để ngoại nhân nhúng tay.”

“Vương gia, vương phi, thứ cho ta đắc tội, loại sự tình này ta sẽ không thoái nhượng!”

Hắn nghĩ đến thời điểm mấy ngày trước đây Lưu Vân Sinh chết, nói lời của Lưu Trấn nói, hắn một chtú đều không muốn đối diện bài xả An Nam luật cùng với Đỗ Cửu Ngôn.

Chuyện trong tộc của hắn, nhất định phải giải quyết ở trong tộc.

“Ta xem chứng cứ của ngươi một chút.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Đây không vi phạm quy củ của ngươi chứ?”

Trịnh Văn Hải sửng sốt, hướng về phía Liêu Trình ra dấu tay.

Liêu Trình tiến lên đây, tay đang cầm hồ sơ, nói: “Trịnh tam gia mười ba tháng bảy ly khai Giao An phủ, buổi trưa mười bốn vội tới thỉnh an gia chủ, lại lĩnh hai mùa quân lương, tổng cộng hai trăm mười vạn lượng.”

“Mười sáu hắn ở tiền trang Thăng Long, mười bảy ở tiền trang Sùng An, cùng với ngày mười chín ở tiền trang Giao An, mỗi nơi tự mình lấy hết tất cả quân lương ra, nhưng hắn lại cũng không có phát những thứ này cho trong quân, mà thất tung.”

“Ngày hai mươi, có người ở ngoài thành Sùng An, thấy Quản Phàm và Trịnh tam gia nói chuyện với nhau.”


Quản Phàm nói: “Ta là nói chuyện với hắn, nhưng đây có thể nói rõ cái gì? Lúc đó đụng phải, liền hàn huyên vài câu, sau đó đều tự đi, quỷ biết hắn sẽ thất tung chứ.”

Liêu Trình nhìn về phía Quản Phàm, hỏi: “Cách ngày, ngươi ở trong tiền trang Lưu thị Thăng Long , tồn vào tám mươi vạn, tiền này, như thế nào?”

“Đây là tiền của bản thân ta, không cần giải thích với các ngươi.” Ánh mắt của Quản Phàm lóe ra, giảo định nói, “Nói chung, không phải là quân lương các ngươi mất.”

“Không phải?” Liêu Trình nói, “Trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy? Hơn nữa, tám mươi vạn lượng bạc này tồn vào, có không ít đều khắc in, tộc huy của Trịnh thị chúng ta.”

Quản Phàm không thể động, liền dậm chân nói: “Ta nói, tiền này là của bản thân ta, không có quan hệ gì với các ngươi. Về phần tộc huy của các ngươi ở phía trên, cũng rất dễ giải thích. Bạc này làm ra không phải là dùng để chi tiêu sao, ta có được một khoản bạc, vừa lúc có mấy cái là của các ngươi, có mấy cái là của Lương thị, đây đều là chuyện bình thường.”

“Bạc của An Nam lưu động dùng, chẳng lẽ còn có nhà khác?”

Liêu Trình cười lạnh cười, nói: “Từ chỗ Lưu gia kiểm rõ kim ngạch, bên trong tám mươi vạn lượng bạc trắng, tổng cộng có hai nghìn hai trăm đĩnh đều là của chúng ta.”

“Ta, ta không biết.” Quản Phàm nói chuyện, nhìn Đỗ Cửu Ngôn, nói, “Đỗ tiên sinh, ta cũng không có làm gì, thực sự.”

Đỗ Cửu Ngôn không có tiếp lời của hắn, mà là hỏi Liêu Trình, “Có thể xác định, Trịnh Văn Ngân là từ ngày nào bắt đầu, chân chính mất tích hay không?”

Bookwaves.com.vn

“Hai mươi. Ngày đó có người ở ngoài thành Sùng An thấy hắn nói chuyện với Quản Phàm xong, liền không có người thấy hắn nữa.” Liêu Trình nhìn Quản Phàm nói, “Cho nên, trừ hắn ra không có khả năng khác.”

Hôm nay là hai mươi bốn. Đỗ Cửu Ngôn lại hỏi: “Ngoại trừ tám mươi vạn lượng ra, có còn bạc sót lại không?”

“Cái này cứ hỏi hắn.” Liêu Trình chỉ vào Quản Phàm nói, “Nhất định là hắn giấu bạc rồi.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, hỏi ngược lại: “Tám mươi vạn lượng, mười lượng một thỏi?”

“Phải!”

Đỗ Cửu Ngôn xoa xoa đầu, nói: “Sao ta nghe nói, phu nhân của Trịnh Văn Ngân cũng mất tích nhỉ. Có mi mục không?”

“Không có!” Liêu Trình nói, “Tất nhiên là hắn giết người giựt tiền, chôn thi thể của phu thê người ta rồi.”

“Như vậy trừ chứng nhân mục kích ngươi mới vừa nói, cùng với trong tám mươi vạn lượng có hai ba phần mười in tộc huy của các ngươi ra, còn có chứng cứ khác không?”

Liêu Trình nói: “Có!”

Hắn nói chuyện, từ trong túi cầm một chuỗi vòng tay làm bằng gỗ, mài trơn bóng êm dịu, rất có khuynh hướng cảm xúc, vừa nhìn chính là giá trị bất phàm.

“Vòng tay này, tất cả mọi người biết là Trịnh tam gia thường chơi trong tay. Nhưng, ngay đêm qua chúng ta soát phòng của hắn, phát hiện vòng tay này.” Liêu Trình nói, “Nếu như hắn không có giết Trịnh tam gia, làm sao có thể có vật này?”

Đỗ Cửu Ngôn nhận lấy chơi một chút, vòng tay này vừa nhìn không có gì đặc biệt, nhưng nếu nhìn kỹ, mặt trên có khắc văn thật nhỏ, hơn nữa đi qua tay người, gỗ được ma sát sáng loáng, rất có độ công nhận.


“Ngươi xác định là vòng tay của Trịnh Văn Ngân?”

Liêu Trình gật đầu.

“Ta cũng có thể xác định.” Trịnh Văn Hải nói, “Mỗi ngày không rời tay của hắn.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Quản Phàm, nhướng mày nói: “Ngươi giải thích thế nào?”

“Ta nhặt được.” Quản Phàm nói.

“Ở nơi nào nhặt được?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

“Ở trên đường từ Sùng An trở lại Thăng Long nhặt được. Ở bên cạnh đình cho người xuống ngựa nghỉ ngơi giữa đường, lúc ta buộc ngựa liền thấy vòng tay này ở trong bụi cỏ.” Quản Phàm nói, “Ta thấy là đồ tốt, liền thuận thế bỏ vào trong ngực, sau khi về đến nhà liền ném lên bàn, không chạm nữa.”

“Ai biết đây là đồ của Trịnh Văn Ngân đâu, sớm biết ta mới không nhặt!”

Trịnh Văn Hải cả giận nói: “Ngươi còn giảo biện, trên đời này sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy.”

“Người đến!” Trịnh Văn Hải chỉ vào Quản Phàm, nói, “Người này thực sự giả dối, đánh hắn ba mươi trước, ta cũng không tin Lương Khắc Hưng không cho ta đánh!”

Liêu Trình xác nhận, lập tức gọi người đến đánh.

Đỗ Cửu Ngôn xoa xoa trán, cũng không có thể nói Trịnh Văn Hải oan uổng Quản Phàm, chỉ với những chứng cớ hiện tại, nàng cũng bắt đầu hoài nghi Quản Phàm có phải thật là hung thủ hay không.

Hiện tại Quản Phàm chính là liều chết không chịu nhân, nếu như Trịnh Văn Hải đợi không được Lương chủ đến, cũng không dám thực sự giết Quản Phàm.

Bất quá, vụ án này còn có vài chỗ không rõ, nàng lại cười nói: “Trịnh chủ bớt giận, có đánh hay không cũng chính là thời gian uống cạn một chun trà, người chờ chút lại đánh.”

“Dù sao ta cũng là nữ tử, không thể thấy những chuyện máu tanh này.”

Trịnh Văn Hải không chút khách khí há to miệng, kinh ngạc nhìn nàng, muốn xác định hắn có nghe lầm hay không.

Ngày đó chém Lưu Vân Sinh, hắn là tận mắt thấy nàng rất hưng phấn.

Vung tay hô to, dõng dạc, đến hắn nghe đều sắp bị kích động.

“Ha hả. . .” Trịnh Văn Hải không biết nói cái gì.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Trịnh chủ, ta có một ý tưởng.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận