Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 70: LÀM NGƯỜI CHÍNH TRỰC


Dịch giả: Luna Wong


“Vụ án này ở trong mắt của ta, điểm đáng ngờ và chỗ không xác định nhiều lắm. Nếu Quản Phàm mời ta điều tra rõ biện tụng, những điểm đáng ngờ này ta không thể làm như không thấy.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Trịnh Văn Hải xua tay, “Vương phi, ta đã nói rồi chuyện của Trịnh gia ta, không lên công đường.”

“Người có từng nghĩ tới, lấy thân phận của Quản Phàm, nếu cuối cùng oan uổng hắn, Lương chủ bên kia có chịu để yên hay không? Hắn hội bồi ngươi còn dư lại một trăm ba mươi vạn?” Đỗ Cửu Ngôn nói.

“Đương nhiên phải thường.”

“Án tử ta qua tay, không có một nghìn cũng có một nửa. Vạn sự không tới một khắc cuối cùng, cũng không muốn kết luận.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Còn nữa, là Quản Phàm biện tụng cho bản thân, không phải người mời ta, cũng không có phá hỏng quy củ của các ngươi.”

“Ta tra, cuối cùng người có thể được chân tướng, lại tránh cho kết thành hận thù với Lương chủ, đây chuyện rất tốt.”

Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện, nhất nhất nhận lấy hồ sơ trong tay Liêu Trình, gật đầu: “Cứ quyết định như vậy.”

“Nhưng là. . .” Trịnh Văn Hải muốn nói, Đỗ Cửu Ngôn lại nói, “Chẳng lẽ ngươi không muốn sống thấy người, chết thấy xác sao?”

Trịnh Văn Hải gật đầu, lại bỗng nhiên phản ứng kịp, sao hắn còn tán đồng Đỗ Cửu Ngôn, hắn nói: “Việc này chúng ta đều có thể tự đi làm. Không dám làm phiền vương phi.”

“Ta nói, không phải ngươi mời ta, mà là Quản Phàm mời ta. Hắn không phải cá trên tấm thớt, không thể nào để cho các ngươi cầm chứng cứ như đã nói, tùy ý xử trí.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Hắn có quyền lợi chứng minh sự trong sạch của mình.”

Đầu lông mày của Trịnh Văn Hải chăm chú nhíu lại, có chút không vui, lại không dám phát ra ngoài.

“Vẫn là lời nói mới rồi, ta theo luật pháp, không thiên vị ai, đối với án kiện hai tọc các ngươi tranh cãi, thích hợp nhất.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Quản Phàm gật đầu, hô: “Phải đó, vương phi nhất định có thể tra rõ, chứng minh các ngươi oan uổng ta.”

“Hắn mời ngươi phá án, chẳng lẽ ngươi không thiên vị hắn sao? Ai nào biết, cuối cùng ngươi sẽ không dấu diếm chứng cứ và sự thực, mà cố ý nói Quản Phàm vô tội.” Trịnh Văn Hải nói.


“Điểm này Trịnh chủ không cần lo lắng. Ta không sẽ vì bất kỳ một án kiện nào, vứt bỏ trách nhiệm đạo đức và hành vi thường ngày của ta. Bất kể là ai, án kiện nào, ta cũng không làm như vậy, kính xin giám sát.”

Trịnh Văn Hải nghe đến choáng váng đầu, không nhịn được phất tay nói, “Vương phi. Minh nhân bất thuyết ám thoại, vụ án này người nhất định muốn tra, vậy thì mời ngươi đi tra. Thế nhưng ta chỉ có thể cho người ba ngày, ba ngày sau chúng ta muốn dựa theo tộc quy xử lý.”

“Ta không chỉ muốn giết Quản Phàm, còn muốn cho Lương Khắc Hưng bồi quân lương còn sót lại cho ta!”

“Đến lúc đó, còn thỉnh vương gia vương phi làm chứng, không phải Trịnh Văn Hải ta muốn khiêu khích hắn Lương Khắc Hưng, mà là người của hắn tay chân không sạch sẽ.”

Lúc nói chuyện, cường điệu nhìn thoáng qua Quản Phàm, hướng về phía Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không nói nhiều nữa, ba ngày sau chúng ta gặp lại.”

“Tra, còn có thể tra được cái gì.” Trịnh Văn Hải vừa bĩu môi, vừa lầu bầu nói, “Chúng ta quật ba thước đất quanh thân, cũng không có tìm được người và thi thể, lẽ nào nhân thủ của các ngươi còn có thể nhiều hơn ta, quen thuộc hơn An Nam hơn người của ta sao.”

“Gia chủ, người làm đúng. Cho bọn hắn ba ngày, không có hất mặt mũi của phu phụ Quế vương, lại bảo lưu quyền lực của chúng ta. Chỉ có ba ngày, bọn họ không có khả năng tra ra cái gì. Đến lúc đó chúng ta dựa theo tộc quy làm việc, bọn họ cũng không có thể nói thêm cái gì.” Liêu Trình nói.

Trịnh Văn Hải cũng nghĩ như vậy, phất tay nói: “Ngươi khiển người âm thầm theo bọn họ.”

“Cũng để chúng ta biết một chút, đại tụng sư của Đại Chu, ngoại trừ một cái khéo mồm khéo miệng ra, còn có bản lĩnh tra án gì.”

Lúc này, Lưu Trấn cười ha ha, nói: “Phu phụ Quế vương quả thực đi rồi?”

“Đi rồi!”

“Hay!” Lưu Trấn nói, “Trịnh Văn Hải cũng không có dễ nói chuyện như ta vậy, tốt nhất hai bên có thể đánh nhau.”

“Tra án, ở Đại Chu người người thổi phồng mà thôi, hiện tại lại muốn đến An Nam dương oai bày giá.” Một hơi thở trong lòng Lưu Trấn không nuốt trôi, “Cứ chờ bọn họ hôi đầu thổ kiểm cút về.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn Quản Phàm, nhợt nhạt cười, nói: “Hiện tại ta là tụng sư của ngươi, chúng ta là cùng nhau, lợi ích của ngươi ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực bảo vệ, giúp ngươi điều tra rõ chân tướng án kiện.”

“Cảm tạ vương phi, cảm tạ!” Quản Phàm kích động nói.

“Nhưng trước khi ta bắt đầu làm việc, cần ngươi thẳng thắn nói rõ ngọn ngành với ta, đã làm chưa làm, ngươi đều phải thẳng thắn nói ra. Bằng không, một khi tự ta điều tra rõ ngươi từng lừa dối ta, ta sẽ lập tức ngưng hẳn hợp tác, sẽ không quản sống chết của ngươi.”


Quản Phàm nói: “Lời nói của ta đều là thật. Ngày đó ở ngoài thành Sùng An ta quả thực đụng phải Trịnh Văn Ngân, trên đường ta trở lại Thăng Long, cũng quả thực gặp được một chuỗi vòng tay.”

Bookwaves.com.vn

“Nếu ta dối gạt người một từ, ta nguyện ý thiên lôi đánh xuống.”

Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Nói từng cái từng cái. Ngươi ở ngoài thành Sùng An nhìn thấy Trịnh Văn Ngân, các ngươi nói cái gì, nói bao lâu? Trước đây các ngươi từng tiếp xúc sao, rất quen thuộc?”

“Ta lúc đó quay về Sùng An làm việc, trước sau ở Sùng An hai ngày, buổi trưa ngày hai mươi, ta vừa lúc ra khỏi thành làm việc, cứ trùng hợp như vậy, cùng Trịnh Văn Ngân đi ra thành. Chúng ta dừng lại, ta hỏi hắn làm cái gì, hắn nói trở lại Thăng Long, hắn lại hỏi ta làm cái gì, ta nói ta làm việc.”

“Sau đó chúng ta hẹn sau khi trở lại Thăng Long tìm cơ hội uống một chén. Nhưng đây là lời khách khí, chúng ta ở Thăng Long cũng đã gặp hai lần, nhưng cho tới bây giờ chưa từng cùng uống rượu. Tầm thường gặp mặt chính là sơ giao, không coi là quen thuộc.”

“Lúc đó một mình hắn?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi, “Người cưỡi ngựa, không có mang theo xe?”

Quản Phàm trả lời: “Lúc đó một mình hắn, cưỡi một con ngựa tông sắc, mang một mũ rơm rộng vành, mặc đoản đả quần dài. Nói xong hắn đánh ngựa đi.”

“Không có mang bạc?” Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương liếc nhau, Quế vương nói, “Ngày mười chín hắn ở Giao An đổi hết mười vạn lượng bạc trắng, mười bảy ở Sùng An đổi một trăm vạn. Nhiều bạc như vậy hắn muốn mang theo trên người thì quá chói mắt, rất có thể ngay tại chỗ giấu ở địa phương nào.”

“Có đạo lý.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Nếu như tiếng gió qua đi, hắn có thể một lần nữa nấu chảy bạc lấy ra chi tiêu.”

Quản Phàm nghe xong sửng sốt một chút, chen miệng nói: “Nói như vậy, vương phi người hoài nghi Trịnh Văn Ngân là mang bạc tư đào?”

“Rất cổ quái, vẫn không thể xác định.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Còn có một vấn đề, lúc ngươi nhặt được chuỗi vòng, chung quanh cũng không có ai?”

Quản Phàm nói, hắn là ngày thứ hai, chính là hai mươi mốt nghỉ ngơi giữa đường lúc trở lại Thăng Long, buộc ngựa thì nhặt được chuỗi vòng.

“Có người nhất định là có người, nhưng đều là người đi đường. Bất quá trong đình không ai, ta ngồi một lúc lâu, mới có đoàn người tiến đến, cũng không biết, lúc đó ta nghỉ ngơi không sai biệt lắm, liền cưỡi ngựa đi.” Quản Phàm nói.

Đỗ Cửu Ngôn hơi gật đầu, nói: “Một vấn đề cuối cùng, tám mươi vạn lượng của ngươi là như thế nào?”

“Đây, đây là chuyện riêng của ta.” Ánh mắt của Quản Phàm lóe ra, nói, “Ta, ta dám cam đoan một chút quan hệ cũng không có với Trịnh Văn Ngân, nếu như ta nói sạo, thiên lôi đánh xuống.”


Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nhìn hắn.

“Vương phi, thật không có vấn đề gì với vụ án này, nếu không có, ta có thể không nói đúng không?”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chứng cớ trọng yếu mà mgươi bị Trịnh Văn Hải hoài nghi nhất, chính là đột nhiên tồn số tiền này nhập tiền trang Lưu gia, ngươi cho rằng lại không có vấn đề gì?”

“Ta, ta cùng một bằng hữu buôn bán tiền kiếm. Số tiền này là của cá nhân ta, ta lại không muốn bị gia chủ của ta phát hiện, cho nên, cho nên liền tồn tại tiền trang Lưu gia.” Quản Phàm vừa nói vừa mămns Lưu Trấn, “Lưu Trấn này nham hiểm, cư nhiên đem chuyện trong tiền trang nhà mình, nói với ngoại nhân.”

“Chờ ta ra ngoài, ta nhất định trắng trợn tuyên dương, để thứ dân của hắn, cũng không dám đi tiền trang nhà hắn tồn tiền.”

Đỗ Cửu Ngôn thấy hắn quyết tâm không muốn nói, đơn giản không hỏi nữa, gật đầu: “Ngươi ở chỗ này ở vài ngày trước đi, ta giúp ngươi cởi sợi dây ra, ngươi cũng không cần nghĩ chạy trốn, miễn khiến cho hiểu lầm bị Trịnh Văn Hải giết.”

Bookwaves.com.vn

“Hai ngày này nếu có nữa nghi vấn, ta còn có thể lại đến tìm ngươi.”

Quản Phàm không ý kiến, giả như là có người hãm hại hắn, hắn ở chỗ này trái lại an toàn chút. Phản chính Trịnh Văn Hải nhất thì bán hội không dám làm gì hắn.

Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương ly khai Trịnh phủ, trực tiếp đi nhà Trịnh Văn Ngân.

Trịnh Du vóc dáng trung đẳng vóc người có chút hơi mập, mặc y phục nhiều nếp nhăn, có vẻ rất chán chường, hắn nhìn hai người hỏi: “Nhị vị, tìm ai?”

Đỗ Cửu Ngôn nói rõ ý đồ đến.

“Vậy, vậy nếu gia chủ đồng ý, ta cũng không có ý kiến, bằng không các ngươi vào nhà ngồi nói?”

Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương đi vào, ngồi dưới mái che nắng ở trong viện tử.

Nhà của Trịnh Văn Ngân không phải rất lớn, trước sau tiểu viện tử nhị tiến, trong nhà có hai bà tử nấu cơm giặt giũ, cái tên kiện tướng đắc lực của Trịnh Văn Hải này so với trong tưởng tượng của nàng, còn nghèo khó hơn một ít.

Dâng trà, Trịnh Du câu thúc ngồi ở đối diện, ngượng ngùng nói: “Các ngươi muốn hỏi gì?”

“Ngươi rất ít đi ra ngoài sao, thành thân chưa?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Trịnh Du gật đầu lại lắc đầu, nói: “Lúc ta mười bảy tuổi đã thành thân, thế nhưng không bao lâu nàng liền sinh bệnh qua đời.”

Lúc nói chuyện, gãi đầu rất bất an nói: “Sau, sau này ta không muốn thành thân nữa, hiện tại không tức phụ.”

“Không vội, ngươi còn trẻ.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Phụ thân ngươi là hạng người gì, ngươi cảm thấy hắn mất tích, là mang tiền đào tẩu, hay bị người hại?”


Trịnh Du nói: “Thái độ làm người của cha ta rất chính trực, hắn không có khả năng mang tiền đào tẩu. Hơn nữa, hắn và nương ta đi, làm sao có thể để ta ở nhà, đều không nói với ta.”

“Chỉ một điểm này cũng rất không thể nào nói nổi.” Trịnh Du nói, “Cha nương ta rất tốt với ta, không có khả năng bỏ lại ta mặc kệ.”

Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy hắn nói có đạo lý.

“Có thể xem căn phòng của phụ mẫu ngươi hay không?”

Trịnh Du gật đầu.

Đỗ Cửu Ngôn vào ngọa thất của phu thê Trịnh Văn Ngân. Trong phòng ngủ dọn dẹp rất sạch sẽ, trên bàn trang điểm bày các dạng đồ trang sức, trong tủ treo quần áo treo y phục của hai phu thê, cạnh cửa để mấy đôi hài.

“Phụ thân ngươi trường kỳ ở tại Giao An sao?” Đỗ Cửu Ngôn mở tủ quần áo, y phục bên trong treo nhan sắc và kiểu dáng rất nhiều. Bên này mùa đông cũng thật ấm áp, cho nên một năm một mùa y phục là được rồi.

Nàng đếm một chút, y phục kiểu nữ tổng cộng mười sáu bộ, y phục kiểu nam lại có mười một bộ.

“Hắn đều là đi lại hai bên. Lúc không có chuyện quan trọng, hắn ở Sùng An ba ngày, sẽ trở lại Thăng Long ở một ngày, hồi bẩm sự vật bên kia với gia chủ, tiện đường về nhà thăm ta và mẫu thân.” Trịnh Du nói.

“Phụ mẫu ngươi cảm tình tốt chút?”

Trịnh Văn Ngân tựa hồ không có nạp thiếp.

“Rất tốt. Nghe nói mẫu thân ta lúc còn trẻ là mỹ nhân rất đẹp.” Trịnh Du nói chuyện, nhếch miệng cười.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, đi mấy bước lại đột nhiên hỏi: “Nếu như hắn có bất trắc gì, một mình ngươi làm sao bây giờ?”

“Bọn họ khẳng định sẽ còn trở lại.” Trịnh Du nói, “Khẳng định.”

Đỗ Cửu Ngôn quan sát hắn một mắt cùng Quế vương đến trong viện, hai bà tử, một ở giếng giặt y phục, một ở tại trù phòng làm bữa trưa.

Bọn họ cáo từ đi ra, trực tiếp trở về Tam Xích đường.

“Cửu ca, Cửu ca.” Đậu Vinh Hưng thoáng cái lao tới, lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn, nói, “Vừa rồi sau khi các ngươi rời đi, lại có người đến thỉnh tụng.”

Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói: “Hôm nay là ngày hoàng đạo a.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận