Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 71: MẤY CHỖ NGHI ĐIỂM


Dịch giả: Luna Wong


“Nói một chút coi.” Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương ngồi xuống uống trà.

Đậu Vinh Hưng nói án kiện một lần, nói: “. . . Cửu ca, vụ án này ngươi thấy thế nào?”

Người thỉnh tụng là từ Quảng Tây Nam Ninh tới, công tượng thủ công, am hiểu điêu khắc và làm kim thân cho tượng phật. Hắn cùng sáu người đồng hương của hắn đến Tháp Tháp tự Thăng Long làm việc, làm ba tháng không chỉ không lấy được một phần tiền công, đồng bạn của hắn còn bị người trong miếu giam.

Nói bọn họ làm hư tượng phật, để cho bọn họ thường tiền, bằng không, sẽ không thả bọn họ đi.

“Tranh cãi sao, nghe một mình hắn nói cũng không được, điều tra xong rồi mới quyết định xem có nhận vụ án này hay không.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Chúng ta không thể bởi vì hắn là người Đại Chu, liền mù quáng không hỏi thị phi.”

Đậu Vinh Hưng gật đầu xác nhận, nói: “Ta đây cùng Tiền huynh đi thăm dò, hai ngày này Chu huynh còn có vài chỗ luật lệ phải tu bổ.”

“Đau đầu.” Chu Tiếu nói, “Hôm nay tu bổ luật pháp, mới biết được sách tới thời gian sử dụng hận ít.”

Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, nói: “Như vậy vừa vặn, để ngươi ôn lại luật pháp một phen, để nhớ kỹ càng rõ ràng hơn một ít.”

“Bên chỗ ngươi thế nào, Trịnh Văn Hải đồng ý cho ngươi nhận tra án biện tụng không?” Tiền Đạo An hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Hắn đồng ý, mới vừa rồi ta cùng vương gia đã đi qua nhà của Trịnh Văn Ngân.” Nàng nói chuyện ngừng lại, nói, “Quách Ao đâu?”

“Ở, ở, ở!”

Nàng vừa mới nói xong, Quách Ao từ cửa hàng văn chương trước đường chạy như bay đến: “Cửu gia, có cái gì phân phó, người cứ việc nói!”

“Cực lưu loát a.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói, “Thật là có chuyện cho ngươi làm.”

Quách Ao mắt lom lom nhìn nàng, không sợ không có việc gì làm, chỉ sợ sự tình không nhiều đủ.

“Trước tiên ta hỏi ngươi sự kiện, ngươi ngồi!”


Quách Ao ngồi xuống.

“Ở An Nam, nếu như ta được một số lớn bạc, mà lại không dám tùy tiện lấy chi tiêu, có biện pháp gì tốt không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Mắt của Quách Ao chuyển nhanh như chớp, thử mà hỏi thăm: “Nếu như ít tiền, có thể chia thành bạc vụn, nếu như nhiều tiền có thể vận đi Đại Chu, nếu như nhiều hơn nữa đến biên giới cũng không ra được, vậy cũng chỉ có thể tìm chợ đêm.”

“Chợ đêm, cái gì chợ đêm?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Mọi người cũng đều nhìn Quách Ao, chờ hắn giải thích nghi hoặc.

“Tổng thể mà nói, An Nam bị tứ đại gia tộc phân cách, chuyện trong nhà đa số đều là người trong nhà xử lý. Người nhà mình xử lý có tốt có không tốt.”

“Tốt là, lúc bọn họ gặp phải chuyện, có thể đồng lòng hợp lực.”

“Xấu chính là, bọn họ sẽ riêng tư tham tiền, chuyện trung gian kiếm lời vào túi tiền riêng hầu như mỗi người cũng sẽ làm. Nhưng tham bạc bọn họ không dám tùy tiện tiêu, bản thân lại không có cách giải quyết nào, vì vậy liền có bạc chợ đêm.”

“Những người này đều là người Hán tới từ Đại Chu . Bọn họ nói riêng tư thu những thứ bạc không thấy được ánh sáng này, giúp bọn hắn tiêu hết bạc, một lần nữa đổi thành nén bạc, các loại các dạng muốn dạng nào cũng được.”

“Bất quá, bạc đến trong tay bọn họ, bọn họ luôn sẽ lấy một chút, mười lượng bạc đưa sang, có thể trả lại cho ngươi tám lượng đã là có lương tâm, đa số đều là nửa phần.”

Đậu Vinh Hưng đầy mặt hèn mọn, nói: “Các quý nhân trong thế gia môn phiệt này cũng thật không tiếc, những thứ tham ô có được tiền này, tùy tiện đưa một nửa cho người ngoài.”

“Nếu không có những người này, bọn họ đến phân nửa đều không chiếm được.” Quách Ao nói.

Đậu Vinh Hưng lắc đầu, nhớ tới cái gì, lại nói: “Nói như vậy, vẫn là người Hán chúng ta thông minh.”

“Vậy ngươi đi chợ đêm Sùng An và Giao An một chuyến, hỏi thăm một chút, gần đây có thu được nhóm lớn bạc hay không.” Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện của Trịnh Văn Ngân cho bọn hắn nghe, “. . . Nhiều bạc như vậy, vô luận là hắn bị người cướp hay là tự mang bạc lẩn trốn, mang theo là không có khả năng tiêu sái, khả năng duy nhất, chính là hắn bán số bạc này đi, đổi thành ngân phiếu.”

“Có đạo lý.” Quế vương ngưng mi nói, “Dựa theo phương hướng này đi thăm dò, hẳn không có vấn đề.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.

“Thành, vậy tiểu nhân đi thăm dò ngay, Thăng Long bên này có cần tra một chút hay không?” Quách Ao nói, “Ta có một huynh đệ, chính là làm cái này.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vậy khổ cực ngươi, chờ được chuyện xong chúng ta lấy được tụng phí, mọi người cùng nhau phân chia.”


“Ta, ta cũng có?” Quách Ao kích động nói.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu: “Phải có, ít nhiều bất định, nhưng tâm ý không thể thiếu.”

Bookwaves.com.vn

“Vậy tiểu nhân đi gọi các huynh đệ làm việc.” Quách Ao nói chuyện, như một làn khói đi ra ngoài, xế chiều hôm đó hắn phái người đi Sùng An và Giao An, bản thân hắn lại đi tìm bằng hữu làm chợ đêm ở Thăng Long.

Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương ra cửa, đi nhà mẹ đẻ của phu nhân Trịnh Văn Ngân. Nhà mẹ đẻ của nàng cũng là tộc nhân Trịnh thị, họ Mã, huynh đệ mấy người đều có công việc, điều kiện trong nhà cũng không tệ lắm.

Hỏi qua huynh tẩu của Mã thị, Mã thị là buổi sáng hôm mười sáu về nhà mẹ đẻ, ở nhà mẹ đẻ ngồi một canh giờ, nói phải về nhà, sau đó liền đi.

“Trò chuyện gì? Nàng cũng không nói mục đích nàng về nhà mẹ đẻ sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Tẩu tẩu của Mã thị họ Khuất, Khuất thị nhớ lại một chút, nói: “Trước đó vài ngày, ta đề nghị chuyện tìm tục huyền cho Trịnh Du với nàng, ta có một cô nương nhà tỷ muội không tệ.”

“Nàng cũng quen biết, cho nên lần này trở về, đã hẹn trước thời gian với ta , nói cuối tháng tháng này, có thể đi nhà đối phương bái phỏng hay không.”

“Ta một ngụm đã ứng. Nàng thấy sự tình nói xong, nên không có lưu lại nữa, ngồi một chút liền nói phải về nhà. Ngày đó Trịnh tam gia chắc là về nhà, mặc dù nàng không nói, ta đoán chừng là nguyên nhân này.”

Mã thị nói xong, tò mò nhìn Đỗ Cửu Ngôn, tiểu tâm dực dực hỏi: “Vương phi nương nương, gia chủ của chúng ta thật để cho người dựa theo luật pháp tra thẩm biện tụng?”

“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Luật pháp, mới là công chính nhất, tất cả mọi người nên tin tưởng luật pháp.”

Mã thị ha hả cười, có lệ gật đầu, nàng cũng không biết công chính hay không công chính, phản chính gia chủ nói cái gì, nàng làm cái đó là được.

Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương cáo từ ly khai, hai người lắc lư trên đường, lúc vào thành môn, Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, tìm sai dịch thủ cửa thành hỏi: “Ngày hai mươi, các ngươi có nhìn thấy Trịnh Văn Ngân Trịnh tam gia vào thành không?”

“Hai mươi? Ta không biết.” Người nọ hoàn toàn không có ấn tượng, “Mỗi ngày lui tới rất nhiều người, nếu như không phải cố ý nói chuyện nhiều, ta đều không nhớ rõ.”

Đỗ Cửu Ngôn lấp cho đối phương một lượng bạc, cười nói: “Ngươi hỏi người đang làm nhiệm vụ cùng ngươi một chút.”

“Thành.” Đối phương thu tiền, vui vẻ đi giúp hỏi vụ đồng liêuđang làm nhiệm, một lúc lâu hắn mang theo một thanh niên nhân mười lăm mười sáu tuổi trở về, chỉ vào đối phương nói, “Hắn nói hắn thấy được.”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn thiếu niên.

“Ta thấy được, Trịnh tam gia cưỡi tông mã bình thường hắn hay cưỡi , mang theo đấu lạp, lúc vào thành ta dập đầu cho hắn, hắn còn gật đầu với ta.”

Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, hỏi: “Trừ cái này ra, ngươi còn nhớ rõ cái khác không?”

“Chuyện khác?” Thiếu niên gãi đầu, biểu tình khổ não, do dự nói, “Không có khác. Bất quá ngày đó có thể nhìn ra tâm tình của Trịnh tam gia không tệ, bởi vì trước đây ta dập đầu cho hắn, hắn đều không để ý tới, ngày đó còn gật đầu với ta.”

“Những thứ khác, ta thực sự nhìn không ra. Chỉ một lát sau.”

Đỗ Cửu Ngôn đưa tiền thưởng cùng Quế vương đi.

Bookwaves.com.vn

Ánh mắt của hai thủ vệ chiếu sáng, xúm lại nói: “Không nghĩ tới Quế vương và Quế vương phi xuất thủ hào phóng như vậy, khen thưởng còn dùng bạc.”

“Đây rộng lượng hơn các quý nhân của chúng ta nhiều.”

Thiếu niên thấp giọng nói: “Bọn họ là vương gia của Đại Chu. Nghe nói ở Đại Chu mọi người rất có tiền, hơn nữa bọn họ dựa vào luật pháp, mặc kệ ai giết người đều phải phán hình chém đầu.”

“Việc này ngươi còn phải nói, ta đã sớm biết.”

Hai người cười hì hì cất bạc xong, tiếp tục thủ vệ.

Đỗ Cửu Ngôn đứng ở trên Tây Nhị nhai, Cố Thanh Sơn từ đối diện đón, nói: “Gia, vương phi. Ta nghe được, người có tiếp xúc với Trịnh Văn Ngân , đều nói thái độ làm người của hắn nghiêm túc, làm việc rất ổn trọng, trong ngày thường bất cẩu ngôn tiếu.”

“Phu nhân của hắn mặt mũi hiền lành cũng không tệ lắm.”

“Sở thích thì sao.” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

“Trịnh tam gia không có sở thích gì, mỗi lần trở về hắn cũng sẽ đi một ngõ hẻm ở phía trước, ăn một chén bánh cuốn. Về phần bài bạc đi kỹ viện hắn đều không đi.”

Thật đúng là người có lực khắc chế.

“Phu nhân hắn Mã thị lại ưa nghe hí, phía trước có một Ngõa Tứ, nàng thỉnh thoảng sẽ từ hậu môn đi vào, ở nhã gian trên lầu nghe một một hồi, những thời gian khác, nàng cũng không ra đại môn.” Cố Thanh Sơn nói.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, ba người cùng nhau đi hành cung, nàng suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi để Quách Ao lại chỉ một huynh đệ cho ngươi, đi thăm dò bằng hữu nửa năm gần nhất thường đi lại với Mã thị, hoặc là, nàng có phát sinh chuyện đặc biệt, cần dùng tiền gấp để giải quyết hay không.”

Cố Thanh Sơn xác nhận, hỏi: “Vậy Trịnh Văn Hải thì sao?”

“Tra Mã thị trước, từng bước từng bước mà làm.”


Cố Thanh Sơn lên tiếng đi.

“Hiện tại có vài điểm rất mâu thuẫn” Đỗ Cửu Ngôn nói với Quế vương, “Nếu như là cướp đoạt, nhưng vì sao Trịnh Văn Ngân thái độ khác thường ở Thăng Long đổi bạc?”

Đổi còn phải tốn hai ngày kéo đi Giao An, không hợp lý.

“Còn có, nếu như là cướp đoạt, như vậy vì sao Mã thị cũng mất tích?”

Quế vương nói: “Ta có một ý tưởng. Có thể đối phương bắt được Mã thị, uy hiếp Trịnh Văn Ngân, bắt cóc vơ vét tài sản hay không? Không phải nói cảm tình của phu thê bọn họ rất tốt sao?”

“Nhưng ngày hai mươi, Mã thị còn trở về nhà mẹ đẻ, có thể thấy được nàng hành động tự do.”

Quế vương ngưng mi nói: “Hạ độc, sinh tử uy hiếp?”

“Dựa theo cẩn thận tỉ mỉ, tính cách chính trực của Trịnh Văn Ngân, hắn cầu cứu Trịnh Văn Hải mới là phản ứng bình thường.”

Quế vương gật đầu: “Nàng nói có đạo lý.”

“Cho nên, vụ án này là hai phu thê mang tiền đào tẩu, thích hợp nhất.”

Đỗ Cửu Ngôn cũng cảm thấy thế: “Trừ bọn họ không có mang độc tử đi nên không hợp lý ra, cái khác hết thảy đều rất hợp lý.”

Mười lăm lấy được quân lương, phân bốn ngày lấy ra bạc lại xử lý xong, hai mươi phu thê hai người gặp nhau, sau đó mang theo bạc đã đổi, ly khai Thăng Long.

“Nếu như là như vậy, như vậy động cơ của bọn họ là cái gì?”

“Nàng để Cố Thanh Sơn tra hành tung của Mã thị, chính là nguyên nhân này?”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Động cơ bất minh!”

“Mặt khác, nàng sớm bài trừ Quản Phàm ra ngoài như vậy, vậy tám mươi vạn lượng của hắn, ta cho rằng phải tra một chút.”

Hai người vừa nói chuyện đi đến cửa cung, Quách Ao đang kiển chân chờ, nói: “Vương gia, vương phi, ta tìm được bằng hữu ta rồi, nếu như nhị vị muốn gặp người bây giờ, ta đây sẽ mang người đến.”

“Hắn nói, bọn họ gần đây quả thực thu một khoản, một trăm vạn bạc.”

—— lời nói ngoài ——

Đáo 9 hào ban đêm 12 điểm mới thôi, vé tháng đều là tăng gấp bội, sở dĩ mọi người thừa dịp mấy ngày nay thanh không oa. Cảm tạ đang cùng lần ngoại các ngươi, sao sao đát!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận