Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNg 72: ĐƯỜNG ĐI CỦA BẠC

Dịch giả: Luna Wong

Bằng hữu của Quách Ao họ Lý, tên là Song Miêu, sáu năm trước sau khi tới Thăng Long, bắt đầu theo đồng hương cùng nhau làm buôn bán chợ đêm.

Hắn người cao mã đại, mặc y phục đoản đả màu đen, để râu quai nón, điển hình trang phục của người lăn lộn chợ đêm.

“Không nghĩ tới ở Thăng Long nhìn thấy Đỗ tiên sinh.” Lý Song Miêu cười hắc hắc, kích động nói, “Tiểu nhân năm ngoái và năm kia trở về, khắp nơi đều đang nói người lợi hại, không nghĩ tới ở chỗ này gặp được. Đỗ tiên sinh, một hồi người có thể ký một chữ trên mũ của ta không?”

“Như vậy ta đội mũ trở về, tất cả mọi người biết, ta đã gặp Đỗ tiên sinh người.”

Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, nói: “Được a, hiện tại ta viết cho ngươi, ngươi muốn viết cái gì?”

“Liền viết. . .” Lý Song Miêu suy nghĩ một chút, ôm gáy nói, “Song Miêu huynh đệ, làm người phúc hậu!”

Đỗ Cửu Ngôn cười ha ha, chấp bút viết tám chữ trên mũ hắn, cuối cùng ấn tư chương của mình.

“Hắc hắc, tháng sau ta trở về, cho tất cả mọi người nhìn một cái, bọn họ nhất định ngưỡng mộ chết.”

“Đỗ tiên sinh, người tới tìm ta là vì chuyện gì?” Lý Song Miêu hỏi.

Không đợi Đỗ Cửu Ngôn nói, Quách Ao đạp hắn một cước, nói: “Ngươi la lý ba sách nói hồi lâu, mới nhớ tới qua đây là có chuyện sao?”

“Ta, ta đây không phải là kích động sao!” Lý Song Miêu nói, “Đỗ tiên sinh, mấy ngày hôm trước ta quả thực thu một khoản một trăm vạn bạc, chia năm năm, ta cho đối phương năm mươi vạn ngân phiếu.”

Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Bạc dạng gì? Có tộc huy Trịnh thị không.”

“Có!” Lý Song Miêu nói, “Thuần một sắc đều là bạc của Trịnh thị.”

Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Có biết đối phương là ai không?”

Lý Song Miêu nhìn hai bên một chút, lúc này ngồi ở trong phòng yến hội nghe bọn hắn nói chuyện, chỉ có một mình Quế vương.

“Là Trịnh Văn Ngân!” Lý Song Miêu nói, “Loại sự tình này chúng ta đều phải thay khách nhân bảo mật, nhưng ngày hôm nay ta nghe nói Trịnh Văn Ngân mất tích, đang muốn đi ra ngoài tị tị phong đầu, không nghĩ tới tiểu tử Quách Ao này liền lên đây.”

“Ngươi có nói chuyện với hắn không? Lúc đó hắn mặc trang phục, thời gian cụ thể ngươi nói một câu.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Lý Song Miêu nhớ kỹ rất rõ ràng: “Ban đêm ngày mười lăm. Ta uống rượu trở về, vừa tới cửa nhà, bỗng nhiên có người ngăn ta, hỏi ta một trăm vạn lượng có dám thu hay không!”

“Ta không có gì không dám, liền nói chỉ cần ngươi có, ta liền dám lấy.”

Sau đó ta liền mang theo mấy huynh đệ, theo hắn đi một viện hẻo lánh.

“Một mình hắn sao? Viện tử ở nơi nào, ngươi có thể tìm được không?”

Lý Song Miêu gật đầu: “Nếu người muốn đi, hiện tại ta dẫn người sang đó.”

“Vậy đi xem.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Vương gia, đi một chuyến?”

Vương gia gật đầu.

Lý Song Miêu len lén dùng dư quang sợ đánh giá Quế vương, Quế vương nói: “Thế nào, dáng dấp của ta giống nén bạc?”

“Không, không phải. Tiểu nhân. . .” Hắn khẩn trương ấp úng, Quế vương trừng mắt hắn, nói: “Chợ đêm các ngươi rất có tư bản a, một tay liền thu một trăm vạn lượng của người ta.”

Lý Song Miêu sợ nói: “Vương gia người không biết, buôn bán này của chúng ta là một vốn bốn lời, căn bản không dùng đưa bao nhiêu tiền vào. Chỉ cần có người đến đưa tiền, chúng ta có thể xoay vòng dòng tiền nữa.”

Đầu nhập lớn nhất, chính là nhân thủ nấu chảy bạc đúc.

“Là một tốt nghề.” Quế vương tán thưởng nói.

Mặt của Lý Song Miêu chiếu sáng, nhất thời tinh thần tỉnh táo, thấp giọng nói: “Vương gia, người có muốn cùng làm không, nếu ngươi buôn bán tuyệt đối rất tốt.”

“Nói bậy bạ gì đó.” Quách Ao ho khan một tiếng.

Lý Song Miêu nhất thời che miệng, nói: “Tiểu nhân nhất thời đắc ý vênh váo, cầu vương gia chớ trách.”

Quế vương phủi Quách Ao một mắt, mất hứng.

Cái gì liền thay hắn nói chuyện. Vương gia như hắn, vương gia thì không thể làm mua bán chợ đêm sao?

Một trăm vạn nuốt phân nửa của người khác, tiền này như gió thổi tới.

Theo hắn thấy, hắn có thể làm buôn bán này.

Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn nín cười, không cần đoán cũng biết Quế vương đang suy nghĩ gì, người này, mặc dù không nói thấy tiền sáng mắt, nhưng thấy tiền không chiếm, hắn chắc là sẽ không thoải mái.

“Chính là tiểu viện này.” Lý Song Miêu chỉ vào một cái nhà, cửa viện là đang đóng, trên cửa khóa, “Viện này ta biết, bình thường ở đây không người ở, hình như là một người Đại Chu tới nơi này mua trạch tử, thỉnh thoảng qua đây ở vài ngày liền đi.”

“Vào xem.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Lý Song Miêu và Quách Ao liếc nhau, Quách Ao tiến lên, chẳng biết thế nào liền mò ra một châm nhỏ, đảo hai cái trên khóa, khóa liền mở ra.

“Lợi hại!” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Quách Ao lúng túng cười, đẩy cửa ra: “Trước đây không bản lĩnh, lại muốn ăn cơm, cho nên liền theo một sư phụ học vài ngày.”

Đẩy cửa ra, trong viện rất sạch sẽ.

“Lúc đó bạc liền để ở chỗ này.” Lý Song Miêu nói, “Mấy huynh đệ chúng ta ở nơi này đếm kiểm tra, bạc hàng thật giá thật, không vấn đề gì chúng ta tại chỗ dọn bạc trở về.”

“Đúng, chúng ta bày phía sau nơi này, dọn đi không xa.”

Đỗ Cửu Ngôn đánh giá viện tử, nói: “Lúc ngươi nói một trăm vạn một nửa cho, hắn không có cò kè mặc cả?”

“Không có! Hắn khẳng định biết quy củ của chúng ta, cho nên ta báo giá, hắn liền ứng.”

Quế vương nhìn bậc thang hai cấp ở cửa, hỏi: “Bạc chỉ dùng cái gì để đựng?”

“Cái rương. Cái rương hắn cũng không cần, liền trực tiếp cho chúng ta.” Lý Song Miêu nói, “Cái rương chính là trong tiền trang Trịnh thị, dùng để đựng bạc cho khách nhân.”

“Tổng cộng mấy cái rương?”

“Tổng cộng có mười sáu cái rương!” Lý Song Miêu nói.

Đuôi lông mày của Quế vương nâng lên, nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Dù là chia làm mười sáu cái rương, một cái trọng lượng cũng không nhẹ a.” Nàng nhìn hướng Lý Song Miêu, “Thân hắn cao bao nhiêu, nhìn qua rất cường tráng sao?”

“Trịnh Văn Ngân có chút béo, nghe nói hắn tập võ lúc sớm, nên phải có chút võ công.” Lý Song Miêu nói chuyện, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nói, “Ý của người là, một mình hắn nâng không được nhiều rương như vậy?”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu: “Các ngươi dời đi thế nào?”

“Hai người mang.”

Quách Ao a một tiếng, nói: “Nói như vậy, một mình Trịnh Văn Ngân không làm được, hắn phải có giúp đỡ mới được!”

“Nhưng ta không nhìn thấy trợ thủ của hắn a.” Lý Song Miêu nói.

Đoàn người từ trong viện đi ra, Đỗ Cửu Ngôn nói với Quế vương: “Hiện tại có thể khẳng định là, Trịnh Văn Ngân không phải một mình, hắn có ít nhất một người trợ giúp.”

“Mã thị?” Quế vương hỏi.

“Nếu quả thật là như vậy, vậy cũng được có thể giải thích thông, vì sao Mã thị cũng cùng nhau mất tích.” Đỗ Cửu Ngôn dừng lại nhìn Quế vương, “Ngươi nói, vì sao hắn không tìm nhi tử mình hỗ trợ? Người cao mã đại đại, khẳng định có khí lực hơn Mã thị.”

“Lý Song Miêu.” Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện, Lý Song Miêu chạy bước nhỏ theo kịp, nói, “Ở!”

Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Ở trong viện tử, các ngươi ngoại trừ trò chuyện bạc ra, không có nói qua chuyện khác sao?”

“Chuyện khác? Hắn có thể có chút chột dạ, cho nên toàn bộ hành trình chưa từng mở miệng.” Lý Song Miêu nhớ lại, “Nga, đúng rồi! Lúc hắn đứng ở bên cạnh cái rương, ở một cái, ta ngửi thấy được vị tỏi trong miệng của hắn. Như là lúc ăn món hấp gì, cắt một đống tỏi ăn.”

Thăng Long bên này hải sản nhiều, các loại các dạng phương pháp nấu nướng, loại cắt tỏi hấp này rất thông thường.

“Ngoại trừ những thứ này, hết rồi.”

Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói với Quách Ao: “Giúp ta tra một chút, đường về của chủ nhân trạch tử này.”

“Không cần tra, tiểu nhân biết.” Quách Ao nói, “Chủ nhân của tòa nhà này là người Quảng Tây, làm buôn bán tư muối, một năm tới nơi này ba lần, mỗi lần ở ba năm ngày. Hắn đều là lấy muối của Lương gia, không có đi lạ gì với Trịnh thị bên này.”

Đỗ Cửu Ngôn không có hỏi lại, sau khi nói cám ơn Lý Song Miêu, trở về hành cung.

Buổi tối, Cố Thanh Sơn đã trở về, trả lời: “Dọc theo đường đi nghe ngóng, bởi vì Mã thị ngồi cỗ kiệu, nên không có người thấy qua.”

“Nhưng một hàng xóm nhà nàng có thể chứng minh, ngày đó Mã thị ở cửa viện xuống cỗ kiệu, bọn họ còn ở trong ngõ hẻm nói nói mấy câu.”

Ngày mười lăm, Mã thị đi nhà mẹ đẻ ngồi một hồi, liền về nhà.

“Hàng xóm kia xác định?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Cố Thanh Sơn gật đầu: “Hàng xóm nói xác định, không chỉ nàng nhìn thấy, chính là hài tử và nam nhân nhà nàng cũng nhìn thấy.”

“Vụ án này, nghe thật kỳ quái a.” Lỗ Niệm Tông ghé vào trên bàn, mắt đạp lạp, nói, “Ngôn Ngôn, Quản Phàm kia xác định không có vấn đề sao?”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không phải hắn. Vậy tám mươi vạn lượng kia của hắn, chỉ có một phần nhỏ in tộc huy của Trịnh thị, ngoại trừ Trịnh thị còn có mấy nén bạc của mấy tộc khác. Hắn không nói là bởi vì đường về của bạc của hắn bất minh, mà không có vấn đề gì với Trịnh Văn Ngân.”

“Nhưng cũng quá trùng hợp, hắn gặp được Trịnh Văn Ngân, còn nhặt được vòng tay của hắn.” Lỗ Niệm Tông lầu bầu nói.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đường về của số tiền này của hắn rất dễ tra.” Ngừng lại, phân phó Quách Ao, “Ngươi phái người đi theo thủ hạ đắc lực nhất của Quản Phàm, xem hai ngày này hắn đang làm cái gì.”

Quách Ao xác nhận.

“Nếu như không phải Quản Phàm, vậy Trịnh Văn Ngân rốt cuộc là mang tiền tư đào, hay bị người giựt tiền?” Lỗ Niệm Tông nói, “Ngôn Ngôn, có muốn ta cùng các ngươi tra hay không, ta rất lợi hại.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không dám làm phiền người, người an tâm ở trong thư viện đọc sách là được.”

“Ta vẫn là vẽ tranh.”

Lỗ Niệm Tông đạp lạp vai đi ra ngoài, lại đột nhiên quay đầu lại hỏi nói: “Lúc nào đi vương thành chơi?”

“Mấy ngày nữa liền đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Lỗ Niệm Tông rất hài lòng, cười híp mắt đi.

Trong vương thành có cô nương xinh đẹp, nhìn cô nương xinh đẹp tương đối thú vị.

Ngày thứ hai, Đỗ Cửu Ngôn đi hết hai cửa thành của Thăng Long.

Nếu như Trịnh Văn Ngân mang tiền tư đào, khả năng duy nhất, chính là quá cảnh Đại Chu, chỉ có đi Đại Chu mới an toàn nhất.

“Đi ngân trang xem.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Chưởng quỹ ngân trang họ Trịnh, cũng là tộc nhân Trịnh thị, từ lúc còn rất trẻ, ở nơi này làm chưởng quỹ.

Chuyện Đỗ Cửu Ngôn biện tụng cho Quản Phàm, sáng sớm hôm nay liền truyền khắp Thăng Long, cho nên Đỗ Cửu Ngôn đến, hắn một chút cũng không kỳ quái.

“. . . Vương gia và vương phi đến, có phải muốn hỏi chuyện của tam gia hay không?”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu: “Ngươi cùng hắn quen thuộc không?”

“Quen thuộc, đều là huynh đệ nhà mình, chúng ta thường uống rượu với nhau.” Trịnh chưởng quỹ nói, “Hắn đối xử với người khác cũng tương đối khá.”

“Nói thật đi, chúng ta cũng không tin, hắn sẽ mang tiền tư đào, rất có thể là bị người uy hiếp.”

Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Ngày đó hắn tới lấy bạc, ngươi tự mình làm, có nói chuyện với hắn không?”

“Vậy thật không có, ngày đó ta chơi ở cửa nhà, nên đập trúng đầu. Rất sớm ta trở về nhà xem đại phu đi.” Trịnh chưởng quỹ nói.

“Bằng không, ta nhất định phải hỏi hắn một chút, sao lại đổi bạc ở Thăng Long, đây cũng quá phiền toái. Bất quá lúc đó là hỏa kế làm việc, thấy tam gia cũng không dám hỏi nhiều, liền đưa tiền.”

Đỗ Cửu Ngôn nghe, trong lòng khẽ động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui