Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 73: PHỦ NHA THĂNG LONG


Dịch giả: Luna Wong


Bả Đỗ Cửu Ngôn tương hỏa kế gọi qua, miêu tả một chút tình huống lúc đó.

Trịnh Văn Ngân đội mũ, lộ ra râu mép trên cằm, mặc một bộ đoản quái màu đen tay áo dài, phía dưới là cái quần rộng thùng thình.

Không có khác với ăn diện bình thường.

“Một mình hắn? Bạc làm sao lấy đi?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Hỏa kế nói: “Tổng cộng mười sáu cái rương, hắn dùng ngựa kéo xe đẩy tay, lôi bốn chuyến. Ta còn hỏi có muốn chúng ta hỗ trợ hay không, hắn nói không cần, bảo chúng ta bưng lên xe ngựa, hắn liền tự đánh xe đi.”

“Thời gian sử dụng bao lâu?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

“Mỗi chuyến cách nhau bao lâu?” Hỏa kế hỏi, thấy Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, hắn nói tiếp, “Nhiều lắm hai trản trà.”

“Chúng ta đứng ở cửa trông rương cho hắn, tính toán thời gian.”

“Hắn không có mồ hôi đầy người? Rất cật lực?”

“Có, khẳng định có. Một mình hắn xử lý nhiều rương như vậy, khẳng định mồ hôi đầy người.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Đa tạ, có việc ta sẽ còn trở lại.”

“Nếu như lên phủ nha khai đường, có thể phải mời các ngươi lên đường làm chứng.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Hỏa kế không dám nói tiếp, nhìn Trịnh chưởng quỹ.

“Người xin cứ việc phân phó, đến lúc đó chúng ta nhất định đi.” Gia chủ của bọn họ đều đồng ý rồi, hắn không có lý do gì ngăn.

Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương đi ra.

Quách Ao đầy mặt nghi ngờ nói: “Đỗ tiên sinh, sao ta càng nghe càng cảm thấy kỳ quái nhỉ?”

“Nói một chút coi, chỗ nào kỳ quái?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Quách Ao gãi đầu, nói: “Hắn là Trịnh tam gia, lại chiếm binh quyền Giao An lớn như vậy, người như vậy, làm sao có thể thân lực thân vi đi lái xe ngựa, dọn rương.”


“Kỳ quái, lại không kỳ quái.” Đỗ Cửu Ngôn nhàn nhạt nói.

“Bởi vì, ngày mười lăm, người tới lấy tiền, căn bản không phải Trịnh Văn Ngân.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

“Hắn có chỗ có thể giấu bạc, lại đã nghĩ xong xử lý bạc như thế nào. Trên thực tế, vào ban đêm, hắn để Lý Song Miêu đổi năm mươi vạn ngân phiếu cho hắn.”

“Hắn ở ngân trang lại không có bị hoài nghi.”

“Hắn đại khả để hỏa kế trong điếm, đưa đi bạc cho hắn. Vì căn bản cũng không có người hoài nghi động cơ của hắn.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Hắn làm như vậy, có khả năng duy nhất, chính là hắn căn bản không phải Trịnh Văn Ngân, hắn không dám tiếp xúc nhiều mở miệng nhiều, một mặt bại lộ bản thân.”

Quách Ao nghe mục trừng khẩu ngốc, không dám tin nói: “Vậy còn người Quản Phàm gặp phải thì sao?”

“Hơn phân nửa cũng không phải.”

“Thấy cả người nhìn thấy Trịnh Văn Ngân, đều nói hắn đội mũ, bọn họ không ai thấy rõ ràng mặt mũi của đối phương, chỉ từ thân hình và cảm giác để phán đoán.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Ngày mai, huynh đệ ngươi từ Giao An mới có thể trở lại không?”

Quách Ao gật đầu.

Trong đầu của Đỗ Cửu Ngôn thật nhanh chuyển, vụ án này mỗi một loại thiết tưởng và suy lý, đều sẽ gặp phải chỗ không hợp lý.

Trịnh Văn Ngân mang tiền tư đào, nhưng lưu lại nhi tử của mình.

Hắn bị người giựt tiền, nhưng đối phương cư nhiên có thể lớn mật đến giả trang Trịnh Văn Ngân tới lấy tiền. Còn có, Mã thị đi nơi nào? Đối phương đòi tiền, vì sao đến Mã thị cũng hại luôn?

Phu thê bọn họ hiện tại sống hay chết?

“Vương gia, ” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Khó bề phân biệt a.”

Quế vương gật đầu, nói: “Nghĩ như thế nào, đều cảm thấy không hợp lý.”

“Ngươi cảm thấy, bọn họ bây giờ là đã chết, hay là còn sống?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

“Đã chết.” Ngữ khí của Quế vương bình tĩnh nói, “Không cần phải giữ lại tính mệnh của Trịnh Văn Ngân.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Có đạo lý.”

“Đi, chúng ta đi một địa phương.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Có mấy nghi vấn, chờ giải thích nghi hoặc.”

. . .

Trịnh Văn Hải hỏi Liêu Trình, nói: “Ngày hôm nay bọn họ đi tiền trang hỏi chuyện?”

“Vâng, hỏi hỏa kế, lúc đó Trịnh tam gia làm sao mang bạc đi.” Liêu Trình nói, “Còn nói, nếu có cần, có thể sẽ thỉnh hỏa kế lên đường làm chứng.”


Bookwaves.com.vn

Trịnh Văn Hải khinh thường nở nụ cười, nói: “Những thứ này, ngươi đều tra hỏi qua đúng không?”

Liêu Trình xác nhận.

“Bất quá, bọn họ tìm được Lý Song Miêu của chợ đêm. Nói Trịnh tam gia kéo bạc vào trong viện, cùng Lý Song Miêu đổi tiền chia năm năm.”

Trịnh Văn Hải cũng ngẩn ra, đây cùng bọn họ hoài nghi Quản Phàm có chút xuất nhập, dù sao mấy ngày đó Quản Phàm đang ở Sùng An.

“Gia chủ, tiểu nhân một mực nghĩ, có phải là tam gia và Quản Phàm hợp mưu hay không?”

“Bằng không, chính là tam gia dự định riêng tư nuốt số tiền này, lại không cẩn thận bị Quản Phàm cướp?”

Trịnh Văn Hải cảm thấy cũng không đúng, nói: “Đó chính là Quản Phàm còn có đồng bọn, người khác mặc dù ở Sùng An, nhưng đồng bọn của hắn có thể.”

“Không ai uy hiếp Văn Ngân, hắn không có khả năng phản bội ta.”

Liêu Trình không dám nói chuyện Trịnh Văn Ngân hợp mưu nữa.

“Tra tới tra lui, bọn họ cũng tra cũng không được gì. Ngày mai sẽ là kỳ hạn, xem hắn nói như thế nào.” Trịnh Văn Hải nói, “Lúc này đây, ta cũng sẽ không ngu như Lưu Trấn vậy!”

. . .

Lưu Trấn cảm thấy ngày này trôi qua rất chậm, hắn rất chờ mong ngày mai đến, chờ mong Đỗ Cửu Ngôn biện tụng cho Quản Phàm, mặc kệ thắng thua, hắn đều cao hứng.

Tốt nhất là, Quản Phàm không tội lại chết ở trên tay Trịnh Văn Hải.

Đến lúc đó, chuyện này đã có thể thực sự dễ nhìn.

“Quế vương phi Đỗ Cửu Ngôn này, ta thấy cũng là có tiếng không có miếng, tra xét hai ngày cũng không có tiến triển gì lớn.” Trịnh Văn Hải uống một hớp rượu, lắc đầu nói.

Lưu Vân Lâm nói: “Phụ thân, y theo nhi tử thấy, Đỗ Cửu Ngôn rất có thể vì có án tử biện tụng, mà cố ý biện Quản Phàm vô tội.”

“Đến cuối cùng, bất định sẽ kéo ra nhân thủ dưới tay của Trịnh Văn Hải. Chỉ có như vậy, tát tai vang dội, Đỗ Cửu Ngôn nàng mới có thể nổi danh.”

Nhãn tình của Lưu Trấn sáng lên, gật đầu nói: “Ngươi nói rất có lý, chờ xem ngày mai.”

. . .


Buổi trưa ngày thứ hai, thủ hạ Quách Ao khiển đi Giao An tra hành tung của Trịnh Văn Ngân đã trở về, Quách Ao mang theo hắn qua đây bẩm.

“Tra được rồi, buổi sáng hôm mười chín đó, một mình hắn kéo bạc ra ngoài, đặt ở nơi nào không biết. Thế nhưng trưa hôm đó, hắn liền tìm chợ đêm Sùng An, đổi bạc.”

“Đối phương cũng quen biết Trịnh Văn Ngân, nói mặc dù đội mũ, nhưng nói chuyện và thân hình cũng phải, râu mép và cằm lộ ra ngoài cũng phải.”

Vậy thì giống tình huống của Thăng Long, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cực khổ, để lão đại các ngươi khao các ngươi một bữa, ăn chút đồ ngon.”

“Vâng!” Thủ hạ của Quách Ao vui vẻ ra mặt đi.

“Cửu gia, vụ án này sao bây giờ ta nghe vẫn là hồ lý hồ đồ, rốt cuộc ai là hung thủ, người sống hay là chết?” Quách Ao nghe xong cũng là không hiểu ra sao, không làm rõ được.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngày mai ngươi liền hiểu.”

Nàng dứt lời, trong hành cung nội thị hầu hạ tiến đến hồi bẩm nói: “Vương phi nương nương, Liêu Trình bên người Trịnh chủ cầu kiến.”

“Để hắn vào đi.”

Bookwaves.com.vn

Liêu Trình hành qua lễ, nói chuyện so sánh với lần trước, ngày hôm nay ngữ khí của hắn rõ ràng khách khí rất nhiều, cung cung kính kính nói: “Vương gia, vương phi nương nương, gia chủ của chúng ta nói hôm nay là ngày cuối cùng của ước định, không biết án tử như thế nào rồi?”

Lúc hắn nói chuyện, nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn.

Đỗ Cửu Ngôn thần sắc lạnh nhạt uống trà, không có lo nghĩ cũng không có chắc chắc, hoàn toàn nhìn không ra tâm tình.

“Có chút mi mục.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

“Vậy, tiểu nhân trở về hồi bẩm gia chủ, để gia chủ đến hành cung nghe nhị vị nói án tình?” Liêu Trình nói. Nói cái gì án tình, nàng làm những chuyện nào, bọn họ nhất thanh nhị sở.

Sự tình làm thật nhiều, nhưng lại cái gì kết luận đều không có được.

Đoán chừng, ngày hôm nay gặp mặt gia chủ, rất có thể sẽ nháo kéo dài ba ngày.

“Không cần.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Ngày mai Thăng Long phủ nha, ngay giờ thìn thăng đường.”

Liêu Trình ngẩn ra, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, vừa kinh giác thất lễ, vội cúi thấp đầu xác nhận nói: “Ngày mai, thăng đường sao?”

“Phải.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Thăng đường.”

Là tra rõ thăng đường, hay là đại chúng mặt sưng thăng đường? Liêu Trình cảm thấy là cái sau, nhưng bất kể là cái gì, bây giờ hắn không dám hỏi.

“Vậy tiểu nhân trở về đáp lời cho gia chủ, xin cáo lui!”

Quách Ao cũng kinh nhảy dựng lên, mỗi ngày hắn theo Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương, chưa từng biết rõ ràng trạng huống: “Thật muốn thăng đường?”

Nếu như biện không rõ ràng thì làm sao bây giờ?


Bất quá, nàng là Đỗ Cửu Ngôn a, sẽ không có chuyện lên công đường biện không rõ phát sinh.

Hai mươi chín tháng bảy, khí trời quen mắt như trước, Lưu Vĩnh Lợi một đêm không ngủ, đang cầm đơn kiện, ngồi ở trong thư phòng, không biết hít bao nhiêu khẩu khí.

“Lại có án tử, ” hắn xoa xoa tóc, nói, “Lúc này đây nếu như chém đầu của người nào nữa, vậy kế tiếp chính là của ta.”

Hắn than thở, nương nhờ thư phòng không muốn ra ngoài, phụ tá của hắn ở bên ngoài hô vài tiếng, hắn mới chậm rì rì thay đổi quan phục, cầm mũ đi ra.

“Đại nhân, canh giờ sắp tới, người muốn ngồi kiệu tử hay là cưỡi ngựa?”

Lưu Vĩnh Lợi nói: “Ngồi kiệu tử đi.”

Hắn lên cỗ kiệu, nhắm mắt dưỡng thần. Cỗ kiệu lắc lư vào hậu đường phủ nha, tiền đường lại sớm đã chuẩn bị xong, cái bàn bệ cửa sổ được lau không nhiễm một hạt bụi, môn bộ khoái thư ký trong nha, đã sớm vào chỗ.

“Đại nhân, Trịnh chủ và vương phi nương nương đều đến rồi.” Bên ngoài thúc giục.

Lưu Vĩnh Lợi khẩn trương cực kỳ, vội vả nói: “Đi chuẩn bị trước, ta hầm cầu xong liền đến.”

Lúc hắn ra cửa vừa đi tè, hiện tại căng thẳng, cảm giác không nín được.

Bên trong tiền đường, Trịnh Văn Hải khách khí chắp tay với Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Không nghĩ tới vương phi người làm việc hiệu suất cao như thế, ngắn ngủi ba ngày, người đã tra rõ án kiện.”

“Bội phục, bội phục!”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nói điều tra rõ cũng còn thật chưa có tra rõ, bất quá, đã đến giờ, công đường vẫn là phải lên.”

Khóe miệng của Trịnh Văn Hải run lên, không ngờ nàng thật đúng là chưa có tra rõ như thế, còn kiên trì lên a.

Hai người vừa nói chuyện, Lưu Vĩnh Lợi một thân quan phục từ phía sau đi tới. Lưu Vĩnh Lợi bước đi bước tiến rất yếu đuối, vạt áo mang theo gió, lên bàn, thành thạo vỗ kinh đường mộc, nói: “Canh giờ đã tới chưa?”

“Đã đến.” Thư ký quan quái nhìn thoáng qua Lưu Vĩnh Lợi, nhỏ giọng nói với bộ đầu bên người, “Sao nhìn, vóc dáng của Lưu đại nhân cao hơn không ít nhỉ?”

Tiểu bộ khoái cũng cảm thấy thế, hiện tại nhìn, thân quan phục này của Lưu đại nhân ngắn đi rất nhiều.

Không chờ bọn họ hồ nghi suy nghĩ nhiều, Lưu Vĩnh Lợi vỗ kinh đường mộc, nói: “Thăng đường!”

Trịnh Văn Hải bày hình dạng đang nghe thẩm ngồi xuống.

Đỗ Cửu Ngôn đánh giá Lưu Vĩnh Lợi, trong mắt tràn đầy tiếu ý.

“Đưa bị cáo, Quản Phàm!”

(Luna: Quế vương haha, hai ông họ Lưu đều không thoát khỏi tay ổng)

—— lời nói ngoài ——

Cũng không có đoán được hung thủ là thùy? Đoán không được không có việc gì, ngày mai Đỗ Cửu Ngôn sẽ giải thích nghi hoặc.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận