Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 74: SUY ĐOÁN CÔNG ĐƯỜNG


Dịch giả: Luna Wong


Phủ nha đại môn là mở, có kinh nghiệm lần trước, lần này Liên bá sớm liền đến chiếm vị trí.

Hắn vừa đến, nhất thời có người theo, nhỏ giọng hỏi: “Liên bá, đây là lại khai đường sao? Ta vừa hình như thấy Trịnh chủ ở bên trong đó.”

“Lần này thẩm chính là án tử Trịnh tam gia mất tích.”

“Vậy bị cáo là ai a?”

Liên bá nói: “Bị cáo là thê đệ của Lương nhị công tử, người của Lương thị.”

Thân phận của hai người, nhất thời khiến cho mọi người có hứng thú thật lớn, có người thấp giọng nói: “Đây coi như là hai nhà đánh quan ti sao?”

“Coi là vậy đi.” Liên bá nói, “Một hồi chăm chú nghe, không nên nói lung tung.”

Tất cả mọi người theo gật đầu.

“Liên bá, Liên bá, nghe như vậy không có vấn đề chứ, các quý nhân có thể mất hứng hay không?”

“Sẽ không, lần trước chúng ta cũng không nghe lén, các quý nhân sẽ không tức giận.”

Tất cả mọi người cao hứng không ngớt, ngươi một câu ta một câu suy đoán nội tình án tử.

Đỗ Cửu Ngôn quay người lại, liền thấy mười mấy người đứng ngoài cửa nghe, nhất thời tâm tình của nàng không tệ. Lần thứ hai, lại có nhiều người cảm thấy hứng thú tới nghe tụng như vậy.

Nàng cũng không phải quan tâm người nghe ít hay nhiều.

Nhưng người nghe bao nhiêu, nhưng có thể phản ánh ra, thứ dân Thăng Long độ quan tâm và tán thành đối với luật pháp. Nàng tin tưởng, trong mỗi lần nghe tụng, bọn họ sẽ từ từ đổi mới, từ từ có tự chủ ý thức, từ từ minh bạch, mỗi một một sinh mệnh đều là bình đẳng. Cũng sẽ biết tranh thủ và bảo hộ quyền lợi của chính mình.

Quản Phàm bị dẫn đi lên, quỳ gối dưới đường.

“Nguyên cáo là ai?” Lưu Vĩnh Lợi hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Trịnh Văn Hải, nhướng mày nói: “Trịnh chủ, người xem người muốn làm nguyên cáo, hay là thỉnh nhi tử của Trịnh Văn Ngân Trịnh Du để làm nguyên cáo?”


“Nói như thế nào, có khác nhau sao?” Trịnh Văn Hải thật đúng là không hiểu.

“Nhi tử hắn cáo, thì có hai danh mục, giết người, cướp đoạt. Người cáo đương nhiên cũng có thể, đương nhiên nhi tử hắn làm nguyên cáo, ở trên tình lý, càng lưu loát hơn một ít.”

Trịnh Văn Hải gật đầu, nói: “Vậy hãy để cho Trịnh Du cáo!”

Hắn làm gia chủ, nếu như một hồi cãi vả với Quản Phàm ở trước công chúng, thì quá mất thể diện.

“Vậy mang nguyên cáo Trịnh Du lên đường!” Lưu Vĩnh Lợi nói.

Sau đó, Trịnh Du bị mang lên công đường. Hắn mặc đoản đả lam sắc, vóc dáng tầm trung thân hình hơi mập.

“Bái kiến gia chủ, bái kiến Đỗ tiên sinh, bái kiến Lưu đại nhân!” Trịnh Du nhất thi lễ.

Trịnh Văn Hải gật đầu: “Đỗ tiên sinh cho ngươi làm nguyên cáo, ngươi liền làm nguyên cáo đi.”

“Vâng!” Trịnh Du xác nhận.

Trịnh Văn Hải lại nhìn Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Đỗ tiên sinh, bắt đầu đi.”

Hắn thực sự không kịp đợi, Đỗ Cửu Ngôn muốn biện vụ án này thế nào! Phản chính từ tục tĩu hắn đặt ở phía trước, nếu như Đỗ Cửu Ngôn thiên vị Quản Phàm mà làm giả, vô luận như thế nào hắn cũng sẽ không thỏa hiệp.

“Được!”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía mọi người, nói: “Mười lăm tháng bảy ngày ấy, Trịnh Văn Ngân theo lệ, từ Giao An trở lại Thăng Long. Lúc này đây không lúc xưa, bởi vì hắn phải lĩnh hai quý, tổng cộng hai trăm mười vạn lượng quân lương.”

“Thuận lợi lĩnh ngân phiếu quân lương, Trịnh Văn Ngân vào lúc xế chiều hôm đó, ngay tiền trang Trịnh thị ở Thăng Long, đổi một trăm vạn lượng ngân phiếu. Một mình hắn, dùng ngựa kéo xe đẩy tay, dùng bốn lần, vận bạc đến trong một viện bỏ trống.”

“Sau đó, hắn tìm được chợ đêm, bán một trăm vạn bạc này, một lần nữa đổi thành ngân phiếu năm mươi vạn lượng của tiền trang nhà khác.”

“Ở mười bảy tháng bảy Sùng An, mười chín Giao An, hắn dùng phương pháp y hệt, đem bạc còn sót lại, đổi thành ngân phiếu!”

“Hỏa kế của mấy gian tiền trang, đều có thể chứng minh, lúc đó người đi đổi ngân lượng, chính là Trịnh Văn Ngân!”

“Đồng thời, vào ngày hai mươi ở ngoài cửa thành Sùng An, Quản Phàm tùng và Trịnh Văn Ngân đụng phải nhau, lúc đó hai người còn hàn huyên hai câu.” Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện, nhìn Quản Phàm, “Lúc đó các ngươi nói gì đó?”

Quản Phàm trả lời: “Chúng ta hẹn sau khi trở lại Thăng Long, lúc rảnh rỗi uống rượu với nhau.”

“Không có cái khác?”


Quản Phàm lắc đầu, trả lời: “Ta và Trịnh tam gia không quen, tầm thường chính là sơ giao, trò chuyện nói không sâu.”

“Như vậy, vì sao Trịnh chủ và nguyên cáo hoài nghi là ngươi giựt tiền giết người?”

Quản Phàm lắc đầu, lớn tiếng nói: “Ta không biết a, nếu như biết sẽ như vậy, lúc đó gặp hắn, cũng sẽ không nói chuyện với hắn.”

Bookwaves.com.vn

“Không phải như thế.” Lần đầu tiên Trịnh Du mở miệng, nói, “Sao ta thế nào nghe nói ngươi cất rất nhiều tiền ở tiền trang?”

“Ân.” Trịnh Văn Hải gật đầu, nói, “Tổng cộng tám mươi vạn lượng bạc, trong đó còn có thật nhiều bạc in tộc huy của chúng ta.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu: “Hoài nghi như vậy, coi như là có lý có cư!”

Trịnh Văn Hải nở nụ cười, tương đối thoả mãn với lời nói của Đỗ Cửu Ngôn, cũng không biết, phía sau nàng có thiên vị hay không.

Quản Phàm cả kinh, nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, miệng động vài cái, vội vã muốn tự biện, nhưng rốt cuộc không có dám nói, bởi vì Đỗ Cửu Ngôn nói qua, nàng hỏi, hắn mới có thể nói chuyện, lúc không hỏi, không nên tùy tiện xen mồm.

Nàng chắc là đã điều tra xong đi? Quản Phàm đè bất an, cúi thấp đầu.

“Thế nhưng, nếu như là Quản Phàm làm, như vậy hắn nhất định phải có đồng mưu, bởi vì trước hai mươi mốt tháng bảy, hắn một mực ở Sùng An, cũng không ở Thăng Long. Mà Trịnh Văn Ngân lại là buổi trưa ngọ hai mươi vào Thăng Long thành xong, mới mất tích.”

“Vì sao có thể xác định hắn là ở buổi trưa hai mươi mốt mới mất tích?” Trịnh Văn Hải hỏi.

Trịnh Du theo gật đầu.

“Ta có chứng nhân.” Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện, hướng về phía Lưu Vĩnh Lợi chắp tay nói, “Làm phiền đại nhân truyền thủ vệ sai dịch hai mươi mốt tháng bảy lên đường.”

Lưu Vĩnh Lợi gật đầu, nói: “Truyền!”

Sai dịch lên đường, dập đầu hành lễ. Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Ngày ấy, ngươi tinh tường thấy Trịnh Văn Ngân vào thành? Cụ thể là thời giờ gì, ngươi có nhớ không?”

“Buổi chiều giờ Thân chưa tới, lúc đó Trịnh tam gia cưỡi một con ngựa tông sắc, ta dập đầu cho hắn.” Sai dịch trả lời, “Trịnh tam gia còn cười với ta, hắn bình thường đều đầy mặt nghiêm túc bất cẩu ngôn tiếu, hôm đó lại hướng về phía ta nở nụ cười, nên ta nhớ rất rõ ràng.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Làm phiền ngươi, đa tạ.”

Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện nhìn thoáng qua thư ký quan.


Thư ký cảm thụ đường nhìn của Đỗ Cửu Ngôn, lập tức cầm hồ sơ ghi lại lời chứng, tiến lên đây để sai dịch ký tên đồng ý.

Sai dịch lui xuống.

“Cho nên, nếu như Quản Phàm muốn giựt tiền Trịnh Văn Ngân, nhất định phải có người giúp đỡ.”

Lưu Vĩnh Lợi gật đầu, nói: “Y theo lời chứng, quả thực như vậy. Bản thân hắn ở Sùng An, là không thể nào làm được điều này.”

“Bất quá bổn quan nhớ kỹ, lúc Trịnh thị bắt, cáo Quản Phàm, nói là ngay sau ngày Quản Phàm gặp phải Trịnh Văn Ngân, mới thấy hơi tiền nổi máu tham, động sát tâm với hắn, có phải như vậy không?” Lưu Vĩnh Lợi nhìn về phía Trịnh Văn Hải và Trịnh Du.

Trịnh Văn Hải sửng sốt, rất kinh ngạc nhìn Lưu Vĩnh Lợi. Hôm nay Lưu Vĩnh Lợi thật đúng là có bãn lĩnh a, không chỉ ngữ điệu có khí thế, ngay cả nội dung nói chuyện cũng có lệ quỷ kéo.

Lưu Vĩnh Lợi bị phu thê Quế vương thu phục rồi?

Nhắc tới Quế vương, ngày hôm nay hình như hắn không có nhìn thấy Quế vương.

Phanh!

Lưu Vĩnh Lợi vỗ kinh đường mộc, nói: “Bổn quan hỏi chuyện, trả lời.”

Trịnh Văn Hải sợ hết hồn, nhất thời trừng hướng Lưu Vĩnh Lợi, Lưu Vĩnh Lợi này ăn gan báo đi, cư nhiên vỗ kinh đường mộc với hắn. Hắn đang muốn nói, lại phát hiện Lưu Vĩnh Lợi lại là hướng về phía Trịnh Du vỗ kinh đường mộc, hắn chỉ phải ngượng ngùng câm miệng.

Bookwaves.com.vn

“Lúc đó chưa có điều tra rõ, cho nên mới có nói như thế.” Trịnh Du cũng không phải vô cùng rõ ràng, nhìn thoáng qua Trịnh Văn Hải, thấy đối phương không có phản đối, hắn nói tiếp, “Rất có thể, Quản Phàm thật sự có đồng mưu.”

Lưu Vĩnh Lợi trừng mắt hắn, tiếp tục nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Ngươi nói tiếp.”

“Nếu Quản Phàm có đồng mưu, như vậy là hắn và đồng mưu cùng nhau, làm đại án này. Như vậy, vụ án này nên bắt đầu thế nào nhỉ?”

Nàng nói chuyện ngừng lại, mọi người đều nhìn nàng, vô số ánh mắt lộ ra hiếu kỳ, nghe nàng leng keng hữu lực suy đoán.

Ngoài cửa, người nghe tụng lại hựu nhiều một chút, bọn họ cẩn cẩn dực dực, không dám phát ra âm thanh, làm ra chuẩn bị một khi có quý nhân đến, lập tức đào tẩu, nhưng vẫn là không chịu nổi, bị lời của Đỗ Cửu Ngôn hấp dẫn, nghe đến ngon lành.

“Chắc là bắt đầu từ lúc Trịnh Văn Ngân đến Thăng Long, lĩnh được ngân phiếu quân lương.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Trịnh Văn Hải, “Trịnh chủ, lúc đầu người là giờ nào cho hắn quân lương?”

Trịnh Văn Hải trả lời: “Buổi trưa qua đi.”

“Sau khi lấy được quân lương, Trịnh Văn Ngân đã bị Quản Phàm và hắn đồng đảng theo dõi. Vì vậy, bọn họ dùng một loại thủ pháp rất lợi hại, uy hiếp Trịnh Văn Ngân, để hắn nghe lời thân lực thân vi đi lây bạc, giao cho Quản Phàm, lại chạy đến hai nơi Sùng An và Giao An, lại trở lại Thăng Long, bị đối phương giam giữ hay diệt khẩu.”

“Dù sao, hạ lạc của Trịnh tam gia, đến nay cũng chưa có đầu mối.”

Đỗ Cửu Ngôn hỏi mọi người, nói: “Là như vậy đúng không?”

Mọi người không tự chủ được theo gật đầu, nếu như Quản Phàm thực sự là hung thủ, chỉ có như vậy mới có thể hoàn thành.

“Nhưng là, Quản Phàm có thủ đoạn lợi hại gì, uy hiếp được Trịnh Văn Ngân luôn luôn nghiêm túc ổn trọng nhỉ?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Mọi người lại là vẻ mặt không giải thích được, đúng vậy, Trịnh Văn Ngân là có rất nhiều cơ hội đào tẩu hoặc phản sát.

Hắn là Trịnh Văn Ngân tay cầm trọng binh, không phải thứ dân bình thường, chỉ có thể làm sơn dương tùy ý người làm thịt.

“Du công tử, ngươi cho rằng đối phương có biện pháp nào có thể uy hiếp phụ thân ngươi?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Trịnh Du ngẩn ra, lắc đầu, nói: “Ta, ta không biết.”

“Tham ô, làm phản thông đồng với địch, loạn tạo phản nào đó?”

Trịnh Du biến sắc, khoác tay nói: “Không, không có khả năng, phụ thân ta trung thành và tận tâm với gia chủ.”

Trịnh Văn Hải cũng không tin, Trịnh Văn Ngân trung tâm với hắn hắn vẫn tin tưởng.

“Vậy thì vì cái gì nhỉ?” Ánh mắt của Đỗ Cửu Ngôn dò xét một vòng, tất cả mọi người theo nàng lắc đầu.

Quản Phàm gật đầu nói: “Phải đó, ta cũng không có bản lãnh lớn như vậy.”

“Có một vấn đề, ” Trịnh Văn Hải nói, “Có thể người lấy tiền, từ vừa mới bắt đầu đã không phải là Trịnh Văn Ngân?”

“A!” Đỗ Cửu Ngôn mừng rỡ không thôi, hướng về phía Trịnh Văn Hải dựng thẳng một ngón tay cái lên, nói, “Không hổ là Trịnh chủ, người kiến thức rộng rãi, thoáng cái đã nói đến trọng điểm rồi.”

Khóe miệng của Trịnh Văn Hải run lên.

“Nếu như ngày mười sáu đó đi lấy tiền không phải là Trịnh Văn Ngân, sau đó mọi người thấy Trịnh Văn Ngân, đều là do hung thủ giả trang thì sao?” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Thư ký gật đầu không ngừng, cảm thấy cái ý nghĩ này rất đúng, cũng chỉ có ý nghĩ này, mới cảm giác hợp tình hợp lý.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nhưng là, có mấy người thấy Trịnh Văn Ngân, liền biểu thị, người kia chính là Trịnh Văn Ngân!”

“Cái này giải thích thế nào nhỉ?”

Nàng dẫn mọi người cùng nhau tự hỏi, tham dự. Chỉ có thiết thân tham dự, cuối cùng suy đoán của mình chiếm được chứng minh, mới có thể cao hứng lây, nhận định công chính của luật pháp.

“Ngươi nói.” Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên chỉ vào thư ký hỏi.

Thư ký kinh ngạc vừa nhảy, vừa khẩn trương lại kiêu ngạo mà đứng lên, hồi đáp: “Bởi vì, bởi vì người kia giả trang rất giống, giống, giống đến nỗi đến người quen biết Trịnh tam gia đều nhận không ra, chứng minh hắn và Trịnh tam gia rất quen thuộc.”

“Thông minh! Ta vô cùng thưởng thức ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Mặt già của thư ký đỏ lên, đè nén hưng phấn ngồi xuống, càng thêm nghiêm túc ghi lại án tình.

“Nói đến lý giải, chúng ta còn có một chuyện vô cùng trọng yếu, vẫn chưa từng đề cập qua.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận