Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 75: CHÍNH LÀ Ở NHÀ

Dịch giả: Luna Wong

“Chuyện gì?” Lưu Vĩnh Lợi hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đó chính là phu nhân của Trịnh Văn Ngân Mã thị, buổi sáng hôm mười sáu nàng về nhà mẹ đẻ rồi sau khi về đến nhà, liền mất tích.”

“Về nhà rồi sao?” Trịnh Văn Hải hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Về nhà rồi. Hàng xóm nhà nàng, không chỉ thấy nàng, còn cùng nàng nói chuyện thật lâu ở trong ngõ hẻm mới giải tán, nhìn nàng đi vào cửa nhà.”

Trịnh Văn Hải rất kỳ quái, nhìn về phía Trịnh Du, hỏi: “Mẫu thân ngươi ngày mười sáu đã về nhà, vì sao ngươi nói không có trở về?”

“Không có a.” Trịnh Du gương mặt kỳ quái, nhìn Đỗ Cửu Ngôn, nói, “Là hàng xóm nhà ta nói với người sao, là giờ nào?”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Lưu Vĩnh Lợi, nói: “Làm phiền đại nhân lại truyền chứng nhân.”

Hàng xóm nhà của Trịnh Du bị mang lên công đường, Lưu Vĩnh Lợi hỏi: “Buổi trưa ngày mười sáu, ngươi quả thực thấy Mã thị, còn cùng nàng tán gẫu?”

“Phải!” Phụ nhân trả lời, “Lúc đó nàng mới từ nhà mẹ đẻ ngoài thành trở về. Ta hỏi nàng trở về sao lại không ở thêm một ngày, nàng nói cũng không có chuyện lớn gì, trở về nhà thương lượng một việc với tẩu tử, thương lượng xong liền trở lại.”

“Ở gần đúng là có chỗ ttố, muốn trở về qua lại một khắc đồng hồ là được.”

“Sau này nàng lại nói cho ta biết, trước đó vài ngày nàng nghe tẩu tử nhà mẹ đẻ của nàng nói, có một cô nương rất tốt, nàng động tâm tư, muốn đi gặp một chút, cảm thấy tốt, lại để cho Du công tử tục huyền.”

Lưu Vĩnh Lợi nhìn thoáng qua hồ sơ trên bàn, nói: “Điểm này, tương đồng với lời của tẩu tử Mã thị Khuất thị nói.”

“Tâm nguyện năm nay của Mã tẩu tử, chính là tục huyền cho Du công tử, không thôi Du công tử suốt ngày ở nhà ăn cơm ngủ, cũng không đi ra làm việc đi lại với người ljác, thời gian dài khẳng định không tốt.” Phụ nhân nói.

Lưu Vĩnh Lợi gật đầu.

“Đa tạ.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Thư ký vội vàng đi lên để phụ nhân ký tên.

“Du công tử, lúc đó ngươi không ở trong nhà sao, vì sao không nhìn thấy mẫu thân của ngươi?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Trịnh Du trả lời: “Ta không ra khỏi cửa, bất quá ta đều ở phòng ngủ hậu viện. Có phải là mẫu thân ta trở về xong, lại đi ra ngoài hay không?”

“Cũng có đạo lý.” Đỗ Cửu Ngôn hỏi, “Vậy phụ thân ngươi thì sao, lúc nào không thấy?”

Trịnh Du trả lời: “Phụ thân ta đêm hôm mười lăm còn ở nhà, sáng sớm mười sáu sau khi ra cửa liền cũng không trở về nữa.”

“Trịnh Văn Ngân thất tung, có thể hoài nghi Quản Phàm vì tài nảy lòng tham, nhưng Mã thị thất tung là bởi vì cái gì nhỉ?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi, “Ai biết?”

Ánh mắt của nàng đảo qua mọi người, lại chuyển hướng cửa, nhìn về phía người nghe ngoài cửa.

Liên bá đi đầu, tất cả mọi người kinh ngạc không thôi, Đỗ tụng sư không phải hỏi bọn hắn chứ?

“Liên bá, Liên bá người trả lời.” Có người thúc Liên Bá.

Liên bá lắc đầu, sau này rúc, nói: “Ta, ta không biết, ta cũng không dám a.”

Đây nào dám tùy tiện nói lung tung.

“Có phải là, là bắt cóc Trịnh phu nhân, mà uy hiếp Trịnh tam gia hay không?” Một vị bộ khoái đoạt đáp.

Đỗ Cửu Ngôn búng ngon tay vang một tiếng, nói: “Đẹp!”

Mặt của bộ khoái đỏ lên, cười hắc hắc nói: “Ta, ta không hiểu những thứ này.”

“Không quan hệ, sau này trọng điểm bồi dưỡng ngươi, cho ngươi trở thành bộ khoái chân chính!”

Nhãn tình của bộ khoái kia sáng lên, kích động dập đầu cho Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Đa tạ vương phi, đa tạ!”

Những bộ khoái khác đều hâm mộ nhìn hắn.

“Như vậy, thời gian tựa hồ lại thay đổi càng thêm chuẩn xác một chút, ngày mười lăm đó Trịnh Văn Ngân lấy được quân lương xong, sáng sớm hôm sau hắn ra cửa, sau đó Quản Phàm đồng mưu, bắt được Trịnh phu nhân, lại uy hiếp Trịnh Văn Ngân!”

“Để hắn cam tâm tình nguyện lấy quân lương ra.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nhưng, đây cũng có một những vấn đề mới ra đời.”

“Ta biết.” Lần đầu tiên công đường, ở trên công đường tiểu bộ khoái nhìn con nhện ngủ gà ngủ gật nhấc tay đoạt đáp, “Vừa rồi người còn nói, có người giả trang Trịnh tam gia lấy tiền, vậy rốt cuộc là Trịnh tam gia sớm đã bị bắt, hay là bắt được Trịnh phu nhân lại uy hiếp Trịnh tam gia?”

Đỗ Cửu Ngôn chỉ chỉ tiểu bộ khoái, nói: “Tiểu tử, rất nhạy bén a.”

Tiểu bộ khoái cười hắc hắc, nói: “Vậy, vậy người có thể cũng bồi dưỡng ta hay không?”

“Được!” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.

Tiểu bộ khoái hưng phấn không thôi, vẻ mặt đỏ bừng dập đầu.

Lần này, bộ khoái toàn trường từng người một trợn tròn cặp mắt, tỉ mỉ nghe tụng, chờ cơ hội đoạt đáp tiếp theo.

Bookwaves.com.vn

Trịnh Văn Hải nhìn mục trừng khẩu ngốc, công đường biện tụng còn có thể như vậy? Cư nhiên điều động những bộ khoái lăn lộn ăn chờ chết này, có vốn để cho bọn họ tranh tiên khủng hậu đoạt đáp vấn đề của nàng.

Thật không hỗ là Đỗ Cửu Ngôn, bản lĩnh đầu độc người, quả thực danh bất hư truyền.

“Vậy rốt cuộc là bắt Trịnh Văn Ngân trước, hay là bắt Mã thị trước? Nếu như bắt Trịnh Văn Ngân trước, giả trang sự hiện hữu của hắn, như vậy vì sao lại phải bắt Mã thị?”

“Nếu như bắt Mã thị trước, lấy tính cách của Trịnh Văn Ngân, hẳn là đi nói cho gia chủ trước, lại nghĩ cách cứu viện, mà không phải là như khôi lỗi, nghe theo uy hiếp và chỉ huy của người khác.”

“Ta biết.” Một vị bộ khoái cao lớn vạm vỡ khác trả lời, “Bắt trịnh tam gia trước, sau bắt Mã thị. Nhất định là ở trên đường phố, Mã thị phát hiện Trịnh Văn Ngân giả, sau đó đối phương diệt khẩu luôn một thể.”

Đỗ Cửu Ngôn vỗ tay, gật đầu nói: “Đây không hổ là nha Thăng Long mấy trăm năm, đơn giản là tàng long ngọa hổ a!”

“Lợi hại, lợi hại cực kỳ!”

Vị bộ khoái mập mạp kia quỳ xuống dập đầu, nói: “Tiểu nhân Liên Khuê, Đỗ tiên sinh người cũng nhớ bồi dưỡng ta a.”

“Nhớ kỹ, Liên Khuê!”

Liên Khuê vui vẻ ra mặt.

Hai vị khác thoáng cái nhớ tới vừa rồi chưa giới thiệu tên của mình, nhất thời áo não không thôi, xoa tay chờ đoạt đáp tiếp, để có cơ hội nói tên.

“Cho bọn hắn tràng pháo tay!” Đỗ Cửu Ngôn xoay người nói với bách tính ngoài cửa.

Liên bá cảm thấy vỗ tay không có gì, hắn nhất thời theo Đỗ Cửu Ngôn vỗ tay.

Hắn vừa động, người phía sau đều cùng hắn vỗ tay, trong ngoài nha môn, tiếng vỗ tay kịch liệt như tiếng sấm minh hưởng, kích động lại náo nhiệt.

Tất cả bộ khoái cùng có vinh yên, lần đầu tiên cảm thấy bọn họ ở trong nha môn, có hy vọng và bôn đầu mới.

“Vậy chúng ta tiếp tục.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Giả thiết, nhu Liên Khuê nói, hại Trịnh Văn Ngân trước, sau đó Mã thị phát hiện Trịnh Văn Ngân giả, mà bị đối phương cùng nhau diệt khẩu.”

Mọi người nghe đều phi thường chăm chú, theo nàng cùng nhau tự hỏi, bỗng nhiên thoại phong của nàng nhất chuyển, lên giọng, hỏi: “Như vậy, lúc nào Mã thị ra cửa?”

“A?” Có người không tự chủ được hô một tiếng, lại phát giác thất thố, hoảng vội che miệng.

Đây giống như đi bộ, Đỗ Cửu Ngôn rõ ràng đi thẳng về phía trước, mặc dù đều có phân nhánh, nhưng vẫn về phía trước. Nhưng nàng vừa lời này, chính là đột nhiên đánh mã quay lại, ý nghĩ của bọn họ thoáng cái đụng vào tường.

Mơ màng nhiên nhìn nàng.

“Trịnh Du, ngươi cảm thấy mẫu thân ngươi lúc nào lại rời nhà đi ra?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Trịnh Du.

Trịnh Du xoa xoa cái cổ, nói: “Ta, ta không biết.”

“Ngươi không biết, hai hạ nhân bà tử nhà ngươi cũng không biết sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Trịnh Du lắc đầu, nói: “Ta, ta không có nghe các nàng nói qua, ta không biết.”

“Đại nhân, thỉnh truyền hai bà tử của Trịnh gia đến.”

Lưu Vĩnh Lợi gật đầu, nói: “Truyền!”

Có bộ khoái đi đưa hai bà tử nhà Trịnh Du, Trịnh Văn Hải nghe liền có chút kỳ quái, hỏi: “Chuyện này, cùng Trịnh Văn Ngân thất tung có quan hệ sao? Cũng không có thể chứng minh, sự tình không phải Quản Phàm làm.”

“Vương phi, người đây là kéo xa mọi chuyện, thiên vị Quản Phàm đi?”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Trịnh chủ, án kiện còn chưa có rõ, người nghe xong tất cả biện tụng, nhắc lại ra nghi vấn cũng không muộn.”

Xem ngươi nói như thế nào! Nếu như ngươi thiên vị, ta nhất định sẽ không lưu bất kỳ mặt mũi gì cho ngươi, Trịnh Văn Hải thầm nghĩ.

Bookwaves.com.vn

Hai bà tử trong nhà Trịnh Du bị dẫn tới, hai người nơm nớp lo sợ quỳ xuống dập đầu, Lưu Vĩnh Lợi hỏi: “Ngày mười sáu, chủ mẫu nhà ngươi từ nhà mẹ đẻ về đến nhà, các ngươi có thấy được nàng không?”

“Phu nhân không có trở về a.” Hai bà tử liếc nhau, một vị bà tử da đen trong đó nói, “Buổi sáng hôm đó lão gia ra cửa trước, sau đó phu nhân cũng theo về nhà mẹ đẻ.”

“Sau này lão gia và phu nhân cũng không có trở về.”

Lưu Vĩnh Lợi vỗ kinh đường mộc, bàn cũ kỹ bị hắn vỗ run lên tam cái: “Hàng xóm nhà ngươi nói, buổi trưa ngày đó nàng đã từng nhìn thấy phu nhân các ngươi trở về, đồng thời còn cùng phu nhân các ngươi ở trong ngõ hẻm nói chuyện.”

“Tận mắt thấy nàng vào cửa, điểm này các ngươi giải thích như thế nào?”

Hai bà tử gương mặt kinh ngạc, một lát sau nói: “Vậy, vậy có phải là chúng ta đang ngủ trưa, phu nhân trở về chúng ta không biết hay không?”

“Buổi trưa chưa tới các ngươi đã ngủ trưa? Ngươi làm hạ nhân, còn sướng hơn cả chủ tử nữa.”

Mặt của bà tử da đen mắt chuyển nhanh như chớp, nói: “Ngày đó phu nhân và lão gia đều không ở nhà, Du công tử lại đang ngủ, chúng ta không cần làm bữa trưa, liền sớm nghỉ ngủ trưa.”

“Thật trùng hợp!” Lưu Vĩnh Lợi nói.

Hai bà tử không nói gì.

“Nói như vậy, ba người các ngươi mọi người nhận định, phu nhân các ngươi buổi trưa không có về nhà?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Trịnh Du.

Trịnh Du trả lời: “Ta quả thực không biết mẫu thân ta có về nhà hay là không.”

“Mẫu thân ngươi về nhà!” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, nói, “Nàng không chỉ trở về, hơn nữa, bây giờ nàng còn đang trong nhà!”

Trịnh Du cả kinh, ngẩng đầu nhìn nàng, gương mặt không giải thích được và phát mộng: “Ý, ý gì?”

“Cái gì gọi là nàng còn ở nhà?” Trịnh Văn Hải cũng không hiểu.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Mới vừa rồi, sau khi chúng ta giả thiết Quản Phàm là hung thủ, rất nhiều giả thiết có khả năng, nhưng tính khả năng của mỗi một loại, đều có nó tồn tại không hợp lý và điểm mâu thuẫn.”

“Chúng ta không ngừng tìm lý do và nguyên nhân những điểm mâu thuẫn, bằng không, nói suy luận không thành lập.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ở trên suy đoán, một khi xuất hiện lúc liên tục tìm lý do và đường lui cho suy luận của mình, như vậy thì biểu thị, suy luận này liền có khả năng tồn tại lỗ thủng và tính lệch lạc phương hướng.”

Mọi người đầy mặt kinh ngạc, liều mạng nỗ lực dùng hết trí tuệ theo sát tiết tấu của nàng, suy đoán lời nàng sắp nói, cùng với ý biểu đạt hiện tại.

“Cho nên, đây chỉ có thể nói rõ, tất cả suy luận phía trước của chúng ta đều là sai lầm, hung thủ không phải Quản Phàm, đồng thời, không hề can hệ với hắn!”

Trịnh Văn Hải cọ đứng lên, nói: “Vương phi, người đây là muốn giải vây cho Quản Phàm?”

“Cũng không phải!” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Ta đang tìm kiếm chân tướng cho án kiện. Mục đích của Trịnh chủ, chỉ là muốn định tội Quản Phàm, hay là muốn tìm được hung thủ thật sự đem ra công lý?”

Trịnh Văn Hải nhìn chằm chằm nàng.

“Trịnh chủ!” Lưu Vĩnh Lợi vỗ bàn, nói, “Đây là công đường, nếu có nghi vấn, xin sau hỏi lại!”

Trịnh Văn Hải chỉ chỉ Lưu Vĩnh Lợi, để hắn nhớ kỹ, bút trướng này hắn sẽ thu xong mới tính.

Lưu Vĩnh Lợi ngang đầu nhìn hắn, ánh mắt miệt thị.

“Vụ án này chỉ có một giải thích, cũng chỉ có một cái khả năng, chính là. . .” Nàng đi tới trước mặt của Trịnh Du, đe dọa nhìn đối phương, nói, “Phụ mẫu của ngươi vào ban ngày mười sáu chừa từng rời nhà.”

“Bởi vì, bọn họ một mực ở trong nhà.”

—— lời nói ngoài ——

Các ngươi xem Hồ Nam vệ thị 《 thanh lâm kỳ cảnh 》 không, Lý tiểu thư cực kỳ thích xem, đồng thời không rơi, gần nhất cầm thư mà bắt đầu đái tâm tình tình cảnh thay đổi thanh độc, rất có ý tứ.

Nói, nay trời mới biết đề lời nói với người xa lạ QQ thư thành tiểu tử bạn cũng có thể thấy, cám ơn các ngươi xem đại tụng sư. Nhưng tiếc nuối là QQ thư thành nhắn lại tiêu tương tác giả không có cách nào tiến hậu trường hồi phục, o(╯□╰)o, hầu như không có hỗ động con đường, xin lỗi xin lỗi!

Bát quá, có vé tháng và phiếu đề cử nhớ kỹ đầu quyển này a, ở thư thành thái ảm đạm, khóc!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui