Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 79: ĐỌC SÁCH TỐT A


Dịch giả: Luna Wong


“Đỗ tiên sinh, người cực khổ rồi.”

“Đỗ tiên sinh, sau này người đều biện tụng như vậy sao?”

“Đỗ tiên sinh, giết quý nhân thật không có quan hệ sao?”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn từng cái mặt thuần phác, ánh mắt đều cẩn thận một chút, nàng nói: “Quý nhân, chỉ quý ở địa vị, không hơn.”

“Mà địa vị, ở trong luật pháp là đối xử bình đẳng.”

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, đều gật đầu, Khuất Tam nói: “Nếu có án tử, có thể đi tìm người sao?”

“Có thể a, ” Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách nói, “Bất quá phải trả tụng phí cho ta, một văn tiền, một cái màn thầu, một bó hoa hay một chén hàu biển, đều được!”

“Dù sao, ta cũng là danh tụng sư của Tam Xích đường, không miễn phí biện tụng bao giờ.”

Mọi người đều cười lên, Liên bá nói: “Đỗ tiên sinh, một chén hàu biển sao được, nếu là có chuyện tìm người, tối thiếu phải một thùng!”

“Hải sản không bao nhiêu tiền, Đỗ tiên sinh thích ăn cái gì, hôm nào chúng ta đưa đi cho người.”

Mọi người ngươi một lời ta một lời, náo nhiệt không ngớt.

“Nhắc tới, còn có một việc, trên Tây Tam nhai có một gian thư viện, miễn phí cho học sinh đọc sách. Muốn đọc sách thì tự đi đưa tin, bất luận lớn nhỏ, đi có sách có mực.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Yêu cầu duy nhất, chính là chăm chú nghe tiên sinh dạy, không thể quấy rối!”

Mọi người đầy mặt kinh ngạc, Khuất Tam nhảy ra ngoài, hỏi: “Không thu học phí sao?”

“Không thu!” Đỗ Cửu Ngôn nói.

“Ta, ta có thể đi không?” Khuất Tam hỏi.

“Có thể a! Nếu ban ngày không rảnh, buổi tối ngươi đi, nếu như thực sự băn khoăn, có thể giúp tiên sinh làm chút chuyện, giặt y phục làm bữa cơm đều có thể.”

Mắt của Khuất Tam chiếu sáng, hắn muốn đi đọc sách, hắn muốn biết chữ.


“Ta, ta đi!” Khuất Tam nói, “Chuyện gì ta đều có thể giúp tiên sinh làm.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Đi đi, chăm chú học.”

Viền mắt của Khuất Tam hồng hồng, gật đầu nói: “Ta nhất định chăm chú học!”

“Ta, ta đây trở về nhà thương lượng với cha nương ta.” Lúc Khuất Tam nói chuyện, nhanh như chớp chạy về nhà.

Những người còn lại đều nhìn nàng, có người nhỏ giọng hỏi: “Đỗ tiên sinh, đọc sách lại không thể xuất đầu, uỗng phí công phu này, còn không bằng làm chút chuyện kiếm chút tiền.”

“Cờm đều ăn không đủ no, đọc sách có ích lợi gì.” Có người phụ họa nói.

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, nói: “Đọc sách không chỉ vì xuất đầu, càng hiểu lí lẽ.”

“Huống chi, ” nàng nhìn mọi người nói, “Cơ hội, là chuẩn bị cho người có chuẩn bị!

Nàng nhướng mày nhìn mọi người, mọi người nghe không hiểu, Liên bá lại là bừng tỉnh hiểu được, giật mình một cái xong, hắn kích động nhìn Đỗ Cửu Ngôn, chiến run môi nói: “Đỗ tiên sinh, người. . . Nói là sự thật?”

“Đây là khuynh hướng tất nhiên a.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Liên bá dùng sức gật đầu, nói: “Ta, ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, đa tạ Đỗ tiên sinh!”

Hắn nói chuyện, gọi mọi người, nói: “Đều đi theo ta, ta nói với các ngươi.”

“Đỗ tiên sinh, chúng ta đây cáo từ.” Mọi người thất thất bát bát cáo từ, tốp năm tốp ba theo sát Liên bá đến trong một ngõ cụt, Liên bá để một thiếu niên canh gác, hắn nhìn mười mấy người theo hắn tới, thấp giọng nói: “Đỗ tiên sinh hiện tại ở phổ biến luật pháp, luật pháp phổ biến chính là vì thứ dân chúng ta.”

“Tương lai, địa vị của thứ dân tất nhiên sẽ đề cao, không như bây giờ một con chó cũng không bằng.”

“Chờ đến lúc đó, thứ dân từng đọc sách, có nhiều cơ hội hơn.”

Liên bá kích động nói: “Nghe hiểu không?”

Mọi người ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, mỗi người đều gật đầu.

“Đỗ tiên sinh nói, ban ngày không rảnh đọc sách thì buổi tối đi, vô luận lớn nhỏ, chỉ cần muốn đọc sách đều có thể đi.” Liên bá lau nước mắt, nói, “Nàng đây là vì chúng ta, dụng tâm lương khổ a!”

“Ta đây đưa hai nhi tử của ta đi được không?” Có một nam tử thành thật nói, “Sau này, chúng ta có thể không phải là thứ dân nữa hay không?”

Liên bá cũng không rõ ràng lắm, hắn nói: “Nếu có cơ hội, nhất định là cho người có chuẩn bị.”


“Phải! Phải” Nam tử kiến thức nửa vời, bọn họ hiểu phân nửa, đủ để để hắn nhiệt huyết sôi trào, dù là hắn chết lại thế nào, có thể để cho các tử tôn của hắn không làm thứ dân đê tiện nữa, hắn hi sinh đáng giá.

Bookwaves.com.vn

Bên này thương nghị khí thế ngất trời, Khuất Tam về đến nhà, đem sự tình nói với Khuất Tuyền, Khuất Tuyền thả chén nhìn nhi tử, hỏi: “Đọc sách có ích lợi gì? Biết chữ ngươi vẫn là phải rời bến!”

“Ta không làm lỡ việc rời bến, ” Khuất Tam nói, “Đỗ tiên sinh nói, buổi tối ta đi đọc sách.”

Khuất Tuyền ngưng mi, nói: “Buổi tối cửa thành đều đóng, ngươi làm sao đi ra?”

“Ta sẽ ở trong thư viện, ta ngủ ở chỗ nào đều được. Cha, ta nhất định phải đọc sách.”

Khuất Tuyền nhìn nhi tử lớn lên, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì, một lúc lâu hắn nói: “Tùy ngươi đi, chỉ cần không làm lỡ chuyện trong nhà là được.”

“Ta nhất định không làm lỡ!”

Khuất Tam nói chuyện, dẫn theo đôi hài suy nhất của mình, chạy đi đánh nước, rửa bùn trên chân của mình, lại tỉ mỉ rửa mặt, để mẫu thân hắn giúp hắn chải đầu, hắn đứng ở trong sân, hướng về phía người nhà nói: “Ta sẽ đi thư viện ngay bây giờ!”

Khuất Tuyền phất phất tay, tùy hắn đi.

Khuất Tam như là một con chim trận phá tan trọng trọng cách trở, thoáng cái liền xông ra ngoài, chạy rất nhanh, tóc khô vàng múa loạn ở sau ót, một hơi thở hắn chạy đến Tây Tam nhai, chờ hắn đến, lại phát hiện trong thư viện có mấy hài tử không hơn kém tuổi hắn hắn bao nhiêu, đang câu thúc lại tò mò nhìn ba vị tiên sinh.

Trong đó có một vị thiếu niên rất đẹp, trắng trắng sạch sạch, niên kỷ cũng rất nhỏ, vừa nhìn chính là gia cảnh rất tốt rất có học vấn.

Thiếu niên hướng về phía mọi người cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng sáng, nói: “Ta họ Lỗ, sau này các ngươi gọi ta là Lỗ tiên sinh, hay răng trắng lớn đều có thể.”

“Răng của ta rất trắng đi.” Hắn gõ gõ răng của mình, “Tuy rằng, ta là tiểu hài tử, nhưng học vấn ta dạy các ngươi, khẳng định không có vấn đề, bởi vì Ngôn Ngôn cũng nói ta rất học vấn.”

Tâm tình khẩn trương câu thúc, ở trong đồng thú hoa ngữ tràn ngập của Lỗ Niệm Tông thư giãn không ít, các thiếu niên đều cười lên.

“Không thu học phí không có vấn đề, thế nhưng, phải thay phiên quét rác lau bàn!” Lỗ Niệm Tông nói, “Dù sao, quét rác rất khổ cực, ta cũng không thích quét sân.”

Khuất Tam nhấc tay, lớn tiếng nói: “Tiên sinh, chuyện gì ta cũng biết!”

“Được!” Lỗ Niệm Tông nói, “Đây là bé ngoan!”

Mọi người phía sau tiếp trước nói mình có thể làm việc.


. . .

Lưu Vĩnh Lợi ở trong sài phòng hậu viện, đợi một buổi sáng.

Vừa mới được Liên Khuê thả ra.

Đầu hôn não phồng hắn cùng sai vặt của mình đi ra, mới phát hiện, án kiện của Quản Phàm đã kết thúc.

“Lưu đại nhân, ” Quế vương chắp tay qua đây, đứng ở trước mặt hắn, chỉ chỉ bào tử trên người, “Quan phục quá nhỏ, ngươi làm hai kiện lớn hơn một chút.”

Lưu Vĩnh Lợi đầy mặt kinh ngạc nhìn Quế vương: “Vương gia, buổi sáng người. . . Người giả hạ quan thẩm án?”

“Việc này, chỉ có ta ngươi biết là được.” Quế vương cúi đầu nhìn hắn, “Không thể nói với bất kỳ người nào!”

Lúc nói chuyện, không nhanh không chậm đi.

Lưu Vĩnh Lợi nhìn bóng lưng của Quế vương, muốn khóc. Hắn nhất định là phạm vào thái tuế, mới vừa lên chức đã gặp phu thê Quế vương, tới thì tới đi, còn thành khôi lỗi.

Buổi sáng Quế vương cũng không biết làm chuyện gì, danh tiếng này đều đội hết lên đầu của hắn.

Một lúc lâu hắn vô lực nói: “Chúng ta trở về đi.”

Hai chân của hắn nhũn ra ra phủ nha môn, vừa rẽ vào một ngõ nhỏ, bỗng nhiên từ trong ngõ hẻm nhảy ra hai người, che mặt cầm gậy gộc, thấy hắn liền quát hỏi: “Ngươi là Lưu Vĩnh Lợi?”

“Ta là, các ngươi là ai?” Lưu Vĩnh Lợi nói.

Hai người cầm gậy gộc xông lại, nói: “Cho ngươi càn rỡ, cho ngươi ngang! Thật coi mình là đại quan, đánh không chết ngươi.”

Bookwaves.com.vn

Lưu Vĩnh Lợi cùng sai vặt của mình, bị đè trên mặt đất, bị đánh đầu cháng váng hoa mắt.

Hai người kia đánh xong lập tức chạy đi, Lưu Vĩnh Lợi giận đứng dậy, mắng: “Buồn cười!”

“Các ngươi chờ cho ta, ta nhất định có thể tra được các ngươi.”

. . .

Quản Phàm liên tiếp địa tạ ơn: “Nếu không có nhị vị, cái mạng này của tiểu nhân, nhất định là phải vứt bỏ rồi.”

“Đa tạ vương gia, đa tạ vương phi.”

“Tiểu nhân quay về Sùng An, đem chuyện này hồi bẩm cho gia chủ.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không cần cảm tạ. Bất quá ngươi trở về là phải đem chuyện củaTrịnh Văn Hải nói cho gia chủ các ngươi biết, cũng tốt để cho hắn biết, trái tím ác tha của Trịnh Văn Hải và Lưu Trấn.”


“Vâng, vâng!” Quản Phàm xác nhận, mang người kỵ mã đi.

Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương cùng nhau quay về hành cung, Quế vương đổi lại trường bào, cảm thấy thoải mái hơn, sống giật gân cốt của mình nói: “Trịnh Văn Hải bọn họ là đánh quyền đánh sợ rồi, bằng không chuyện Lưu Trấn làm, dù thế nào cũng phải đánh một trận mới được.”

“Bọn họ hiện tại cũng còn ở nghỉ ngơi lấy lại sức, nói đánh nhau cũng liền ngoài miệng ngoan.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Vương gia, người ngày hôm nay rất tuấn tú uy phong a.”

Quế vương nhướng mày nói: “Không làm nàng mất mặt?”

“Sao có thể a. Ta là ỷ vào thế của người, mới dám ở chỗ này diễu võ dương oai.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Vương gia, tụng phínày ta ngươi chia đều, tối nay ta mời người ăn cơm.”

Quản Phàm ra hai nghìn lượng tụng phí, không cao cũng không thấp, rất hợp.

“Ta là quan tâm một bữa cơm của nàng sao?” Quế vương đắp bả vai của nàng, thấp giọng nói, “Ta quan tâm cái gì, nàng có thể không biết sao?”

Đỗ Cửu Ngôn cười hắc hắc: “Dễ nói.”

Hai người về nhà rửa mặt, ngủ trưa, Lỗ Niệm Tông đã chạy trở về, kích động vỗ cửa, hô: “Ngôn Ngôn, mau thức dậy.”

Quế vương trần nửa người trên mở cửa, chống nạnh đứng ở cửa, biểu diễn đường cong tốt đẹp của bản thân, khiêu khích nói: “Cữu gia, biết đây là ngọa thất chứ, ngọa thất chỉ dùng để ngủ, ngủ chỉ dùng để làm cái gì?”

“Ông trời của ta!” Lỗ Niệm Tông che miệng, vẻ mặt kinh ngạc hiếu kỳ xấu hổ, “Ban ngày tuyên dâm?”

Khóe miệng của Quế vương run lên, nói: “Phu thê hai người, chú ý bầu không khí, ngươi quản ta trăm hay là đêm!”

Lúc nói chuyện, rất không khách khí đóng cửa.

Mắt của Lỗ Niệm Tông cô lỗ lỗ chuyển, lỗ tai dán ở trên cửa.

Bỗng nhiên, cửa lần thứ hai bị mở ra, lỗ tai của hắn bị Đỗ Cửu Ngôn nhéo: “Cữu cữu, người nghe góc tường của tiểu bối, già mà không kính a!”

“Ta không già!” Lỗ Niệm Tông lầu bầu, mau nhanh đổi trọng tâm câu chuyện, “Ngôn Ngôn, ta có mười một học sinh, lợi hại không?”

Đỗ Cửu Ngôn dựng thẳng ngón tay cái, nói: “Cữu cữu lợi hại nhất. Vậy người cùng hai vị tiên sinh khác vội vàng lên lớp đi, chăm chú dạy học, đừng chậm trễ hài tử người ta.”

“Không có khả năng!” Lỗ Niệm Tông nói, “Ta phụ trách dạy quốc học còn có vẽ tranh!”

“Vẽ tranh?” Đỗ Cửu Ngôn nghĩ đến hắn vẽ bảy mươi hai thức, thấp giọng nói, “Cữu cữu, người ta là tới học kiến thức, người không được dạy mấy thứ ngổn ngang.”

Lỗ Niệm Tông có lệ gật đầu: “Ân ân, đã biết, đã biết.”

“Cửu ca, Cửu ca!” Đậu Vinh Hưng vội vã chạy vào, “Ta cần ngươi hỗ trợ!”

Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Làm sao vậy, án kiện của ngươi gặp phải phiền toái sao?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận