Q3 – CHƯƠNG 81: MỘT HỒI BẠO LOẠN
Dịch giả: Luna Wong
Ảnh ngược của ngân nguyệt ở trên mặt biển, gió thổi trên biển nhẹ phẩy, tầng tầng lớp lớp cành hoa di động, phảng phất có ngàn vạn trăng sáng, chơi đùa ở trong nước.
Ở bên bờ, cũng có mười mấy cái đầu, dường như ánh trăng, bóng lưỡng đang lắc lư, bọn họ đeo cung tiễn trên, tay cầm trường tiên, ở bên bờ đi tới đi lui dò xét. Lập tức mấy chiếc thuyền bỏ neo ở bên bờ xà lan đi ra ngoài, trên thuyền có rất nhiều nam nhân thân thể trần truồng, cột dây.
Thuyền ra ngoài một chút cự ly, những người đó đeo cái sọt trên lưng nhảy xuống nước.
Không lâu sau, bọn họ lại nổi lên mặt nước để thở, xuống lần nữa, đi lên nữa, cứ lặp đi lặp lại như vậy, thẳng đến trong cái sọt phía sau lưng đựng đầy đủ cát.
Ban ngày tuy nóng, nhưng ban đêm vẫn có cảm giác mát, nhất là nước biển, trần truồng như thế xuống phía dưới, lạnh đến xương.
Thẳng đến nửa đêm về sáng, người trông coi bên bờ mệt mỏi, thuyền mới một lần nữa trở về.
“Đều xếp hàng, từng bước từng bước đi!” Người trông coi hò hét, vừa đếm xem có thiếu người hay không, vừa đuổi công nhân vào trong miếu.
“Thế nào lại thêm hai người.” Người trông coi kỳ quái lại đếm một lần, đồng bọn bên cạnh hắn đánh ngáp nói, “Nhất định là lúc tới ngươi đếm sai rồi. Không thiếu người là được.”
Cũng đúng, chỉ sẽ thiếu người, làm sao nhiều hơn được.
Tiếng gà gáy từ đằng xa truyền đến, tất cả mọi người mệt mỏi uể oải, như là gà lúc mặt trời lặn bị đuổi về ổ, im lặng không lên tiếng chen vào một lồng sắt trong bảo điện tràn đầy mùi mồ hôi thúi cũ nát bỏ hoang, hai bên cửa vừa khóa, gần trăm người ngồi xuống đất ngủ, từng người một co ro, chỉ chốc lát sau tiếng ngáy nổi lên bốn phía.
“Ngươi tới đã bao lâu?”
Trong bóng tối, có thanh âm đột ngột vang lên.
Một người nằm ngáp lên, trả lời: “Bốn tháng.”
“Còn ngươi?” Người nói chuyện lại hỏi người khác.
Một người trở mình, cư nhiên khóc lên, xoa chânvừa xuống biển làm đau , nói: “Ta đã tới năm tháng mười bảy ngày rồi, ta nhớ nương ta.”
Nghe thanh âm là thiếu niên.
“Trời sáng mau quá, phải nắm chặc thời gian ngủ một hồi, chờ trời sáng lại phải bắt đầu làm việc.”
“Về nhà hay không, cũng không phải chúng ta có thể quyết định, lúc nào Phật tổ nói chúng ta có thể trở về, chúng ta mới có thể đi.” Một đạo thanh âm niên kỷ hơi lớn nói.
Người vừa hỏi ho khan một tiếng, nói: “Phật tổ làm thế nào thông tri mọi người?”
Người lớn tuổi sửng sốt, tựa hồ bị đã hỏi tới, hắn mang theo não ý và không nhịn được, trả lời: “Chúng ta loại tiện mệnh này, Phật tổ làm sao sẽ báo mộng nói cho chúng ta biết chứ, tự nhiên là có các đại sư trong chùa nhắn nhủ.”
“Nga, như vậy a.” Người hỏi lại nói, “Nhưng Phật tổ biết ngươi tên gì, năm nay bao nhiêu tuổi tới mấy tháng không?”
“Hòa thượng trong miếu biết ngươi tên gì, năm nay bao nhiêu tuổi, tới mấy tháng không?”
“Phật tổ là phật chưa kể tới, hòa thượng làm sao biết Phật tổ nói là ngươi, mà không phải người khác chứ?”
Người lớn tuổi ngồi dậy, tức giận nói: “Có phải ngươi ngày hôm nay mới tới hay không, tinh thần của ngươi tốt thì tiếp tục ra ngoài làm việc đi.”
“Ở chỗ này ồn ào cái gì, ngươi không ngủ chúng ta còn phải ngủ.”
Hắn giống như mọi người, mỗi ngày ngủ không đủ giấc, cơm không đủ ăn, ngã xuống chỉ muốn có thể ngủ thêm một lát thôi.
“Ngươi vẫn chưa trả lời ta, Phật tổ và các hòa thượng làm sao phân biện thời gian chuộc tội của ngươi hoàn thành, mà không phải người khác. Phật tổ và hòa thượng có thể nhớ lầm người hay không?” Người hỏi hỏi tiếp.
Người lớn tuổi hiển nhiên đáp không được, gầm nhẹ nói: “Ta, ta làm sao biết, ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây.”
Chẳng biết lúc nào, tiếng ngáy trong phòng ít rất nhiều, có người đơn giản ngồi dậy, tuy rằng nhìn không thấy dung mạo của người nói chuyện, nhưng lại có thể tinh tường nghe được thanh âm của đối phương.
“Ngươi không biết ngươi ở nơi này làm cái gì?” Người hỏi nói xong, không nói với người lớn tuổi, lại đá đá tên còn lại bên chân, “Ngươi biết không?”
Người nọ lắc đầu, trả lời: “Ta cũng không biết. Các sư phụ trong tự nói chúng ta nghiệp chướng nặng nề, phải ở chỗ này tu hành rửa sạch tội nghiệt trên người.”
“Lúc nào rửa sạch?”
“Không biết.”
“Làm sao rửa sạch? Chính là cho các ngươi đói bụng làm việc, không cho ngủ không cho y phục mặc, như bầy dê, ra cửa bị vây đuổi, vào cửa thì khóa lại sao?”
“Đây. . . Đây là bởi vì, bởi vì sợ chúng ta không có thể ăn khổ, sẽ đào tẩu.” Thanh âm này từ trong góc phòng xa hơn truyền đến, một thanh âm xa lạ trả lời.
Bookwaves.com.vn
Người hỏi cười lạnh một tiếng, nói: “Biết thiên hạ bao lớn không? An Nam bao nhiêu người, Đại Chu bao nhiêu người?”
Người ngồi dậy nhiều hơn.
“Phật tổ chỉ có một đôi mắt, một đôi tay, một cái đầu, hắn coi như là Phật tổ, cũng không quản được nhàn sự của người nhiều như vậy.”
Có người hỏi: “Ngươi, ngươi có ý gì?”
“Ý của ta rất rõ ràng, các ngươi bị gạt.” Người hỏi nói, “Lừa các ngươi không phải Phật tổ, mà là một con lừa ngốc bên ngoài này!”
Có người kinh hô một tiếng, nói: “Ngươi làm sao có thể nói các đại sư là con lừa ngốc chứ?”
“Người xuất gia từ bi vi hoài, ta chưa từng thấy qua, người xuất gia như vậy, cho nên bọn họ chỉ có thể là con lừa ngốc.” Người hỏi nói, “Ta hỏi các ngươi, các ngươi nhớ nhà không?”
Thiếu niên mới vừa rồi khóc trả lời: “Nhớ!”
“Muốn chết ở chỗ này, hay là muốn sống ra ngoài?”
“Muốn sống ra ngoài.”
“Nhưng là chúng ta ra không được, Phật tổ sẽ trách chúng ta.” Có người nói.
Nam tử lớn tuổi mới vừa rồi cũng nói theo: “Chạy đi tội nghiệt quá nặng.”
Người nói chuyện đứng lên, trong phòng rất đen, thế nhưng nàng có thể cảm giác được, vô số ánh mắt chính nhìn nàng, “Đời này các ngươi bị nhiều tội như vậy, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, đến thân nhân cũng không thể gặp, sinh tử không thể nắm trong tay, các ngươi còn chưa đủ chuộc tội sao?”
“Còn có nhiều sinh hoạt, còn khổ hơn các ngươi hiện tại không?”
“Có không?”
Có người lắc đầu, chợt nhớ tới lắc đầu vô ích, liền ân một tiếng, nói: Không có!”
“Các ngươi sốngnhư vậy, đến heo cũng không bằng. Người nuôi heo vì để cho heo mập nhiều một chút, chưa từng quên cho heo ăn no, nhưng các ngươi ăn no không?”
“Không có!” Thiếu niên nói, “Ta thật lâu không có ăn no.”
“Chuộc tội? Chuộc tội gì? Đời này vậy là đủ rồi, nếu như còn chưa đủ, vậy kiếp sau tiếp tục.”
“Kiếp sau ai biết ngươi đầu thai thành cái thứ gì, một con cá, một con dê, hay một tảng đá?” Người kia nói, “Ngươi đến cơ hội hiện tại làm người đều nắm không được, hưởng không được phúc, ngươi còn quản chuyện kiếp sau sao?”
Mọi người hô hấp rất nặng, có người thấp thấp khóc lên.
“Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta bây giờ đang bị nhốt.” Có người nói.
“Chúng ta tổng cộng có bao nhiêu người?”
“Thêm cả ngươi, một trăm lẻ ba người!”
“Theo ta đi, từ nơi này xông ra!” Nàng đè thanh âm nói, thanh âm hồn hậu trầm thấp, nhấp nhô lệnh người tin phục trầm ổn, như một quân cổ, mỗi một chữ đều thùng thùng gõ ở trong lòng.
Nghe người nhiệt huyết sôi trào.
“Đừng nghĩ chuyện kiếp sau nữa, đó là ngươi vô pháp nắm trong tay. Đừng nghĩ Phật tổ sẽ tức giận hay không, trên đời người nhiều như vậy, Phật tổ căn bản không biết ngươi là ai. Ngươi phải làm, là không phụ đời này, không phụ lòng người yêu các ngươi, phụ mẫu cần các ngươi phải phụng dưỡng, hài tử kêu than cho thực phẩm, thê tử gian khổ bất lực một mình chống nhà!”
“Chúng ta không thể tiếp tục ở trong bóng tối, không ngừng không nghỉ nữa. Những hòa thượng kia giống chúng ta, ta cạo đầu đốt sẹo bằng nhang cũng là cao tăng đắc đạo. Cái gì chó má chuộc tội, bọn họ chính là giữ lại các ngươi làm việc còn không muốn trả tiền. Vàng các ngươi đào ra, để cho bọn họ ăn uống cờ bạc gái gú, dựa vào cái gì?”
“Có đi hay không?”
“Đi!” Thiếu niên đứng lên, nói, “Ta muốn về nhà.”
Một người vóc dáng cực cao cũng đứng lên, hắn hô: “Đi!” Hắn đứng thẳng, như hạc giữa bầy gà, cắt hình phi thường dễ thấy.
Người thứ ba. . . Người thứ tư
Người thứ năm.
Người thứ hai mươi.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đứng lên, đè thanh âm, thấp giọng hô: “Đi! Chúng ta đi theo ngươi.”
“Ngươi bảo chúng ta làm như thế nào, chúng ta liền làm như thế đó, chỉ cần có thể về nhà.”
Nàng gật đầu, nói: “Các ngươi đều là hảo dạng, đều là nam nhân, đều là nam nhân giỏi.”
Mọi người kích động không thôi, xoa tay.
Người già nua mới vừa rồi, nói: “Ngươi, là tới cứu chúng ta?”
“Ta không phải tới cứu các ngươi, ta giống như các ngươi. Yên tâm, chỉ cần các ngươi ra cánh cửa này, các ngươi nhất định sẽ tự do.”
“Sau đó, nếu có hòa thượng ngăn các ngươi, không cần lo, dùng nắm tay thì nắm tay, không thì xẻng dao chặt thịt cũng là có thể.”
Tất cả mọi người nghe nàng, mù quáng theo gật đầu.
“Được!”
“Đều đứng ngay ngắn, hai người một đội, tay nắm tay xếp thành hàng.”
Tất cả mọi người nghe lời của nàng, mù quáng theo lục lọi xếp hàng.
“Xếp xong rồi.” Người cuối cùng nói.
Trước mặt nhất nàng hướng về phía trên cửa vỗ vỗ, hô: “Người đến, mau tới người, có người sắp không được rồi, các ngươi tiến đến xem.”
“Hô cái gì, chết thì chết, trời sáng lại nói.” Hòa thượng phía ngoài không nhịn được nói.
“Không được, hắn cái này là kiết lỵ, đầy cả quần, nếu không đưa hắn ra ngoài, chúng ta đều phải chết.”
“Kiết lỵ?” Hòa thượng phía ngoài sợ hết hồn, đặng đặng chạy, một hồi lại chạy trở về, cầm theo chìa khóa, hướng về phía bên trong hô, “Các ngươi tất cả đi ra, không nên chạy loạn, ở trong viện tử đợi.”
“Con mẹ nó, thực sự là xui!”
Nếu thực sự là kiết lỵ, những người này không thể ở lại trong miếu nữa, phải nhanh chóng đuổi đi mới được.
Khóa bị lật phát sinh tiếng leng keng thùng thùng.
“Chuẩn bị.” Nàng hô.
Lạch cạch một tiếng, khóa mở, cửa trong nháy mắt bị nàng kéo, nàng một cước đá hòa thượng mở cửa lăn ra, nhéo cổ áo của hắn kéo sang hai bên trái phải, một người khác cũng từ bên trong lao tới, vặn cổ của hòa thượng, rắc một tiếng, hòa thượng tắt thở bị ném ở một bên.
Trời hiện lên trắng, tất cả công nhân đứng ở cửa đều nhìn thấy, hai người trước hết đi ra ngoài giết hai hòa thượng, bọn họ có chút khiếp sợ, cước bộ ở cửa trù trừ một chút, nhưng chỉ là trong nháy mắt, do dự tồn tại bị chân tướng bất minh sau cùng đẩy, trong nháy mắt tan rã.
“Đi!”
Mọi người dường như thủy triều, từ bên trong vọt ra, theo hai người dẫn đầu, phóng đi tiền viện. Người cầm đầu cũng không có để cho bọn họ lập tức đi, mà là mang theo bọn họ, tìm được gậy gộc, hô: “Trước khi đi, xuất khẩu ác khí trước, đem gậy gộcbọn họ đánh các ngươi, trả lại!”
“Phải!”
Mọi người như là thú bị nhốt lao ra khỏi lồng, vào trong tất cả sương phòng, thấy hòa thượng liền đánh, thấy đồ thì đập!
“Vương gia!” Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ vai của Quế vương, thấp giọng nói, “Đây gần như một hồi bạo loạn vượt thời đại!”
Nàng xem qua, An Nam đã gần hai trăm năm, không có phát sinh qua thứ dân khởi nghĩa và bạo loạn.
Bọn họ cần gấp một hồi bạo loạn.
“Chờ hừng đông!” Quế vương vỗ vỗ vai của Đỗ Cửu Ngôn. Phản ứng của tất cả thứ dân sau khi biết chuyện này, mới là trọng yếu nhất.