Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 85: THOÁT LY HỘ TỊCH

Dịch giả: Luna Wong

“Giết người là không đúng.” Lưu Vĩnh Lợi nói, “Nhưng bọn họ có oan khuất trước, chuyện này, phải dựa theo luật pháp để xử lý!”

Hắn nói chuyện, phất phất tay, nói: “Mang tất cả mọi người về nha môn, chậm rãi thẩm, dựa theo luật pháp làm rõ, nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó.”

“Không được!” Lưu Trấn chỉ vào những người này nói, “Lưu đại nhân nên xử lý như thế nào không liên quan tới ta, nhưng là ở đây có rất nhiều người đều là thứ dân của Lưu gia ta, xử lý như thế nào phải do ta quyết định.”

Lưu Vĩnh Lợi nói: “Bọn họ ở Thăng Long nháo sự, giết là hòa thượng của Tháp Tháp tự, chuyện này đương nhiên do phủ nha quản!”

“Mang về!” Lưu Vĩnh Lợi nói.

Mấy người Cố Thanh Sơn cùng bộ khoái hành động, đi lên hướng về phía đám thứ dân nói: “Đều đi nha môn, đại nhân sẽ nhất nhất hỏi chuyện!”

“Đại nhân, người phải làm chủ cho chúng ta a.” Thứ dân dẫn đầu nói.

Cố Thanh Sơn gật đầu, nói: “Đây là khẳng định, đều dọn dẹp một chút, chớ nháo đằng, đi thôi.”

“Vâng!” Mọi người thuận theo xác nhận, muốn đi theo phía sau Cố Thanh Sơn.

Lưu Trấn nhìn chằm chằm Lưu Vĩnh Lợi, cười lạnh nói: “Lưu đại nhân, tay của người có phải vươn quá dài hay không!”

Lưu Vĩnh Lợi nói: “Hòa thượng của Tháp Tháp tự, thuộc các ngươi quản sao?”

“Không, thế nhưng. . .” Lưu Trấn chưa nói xong, Lưu Vĩnh Lợi đã đoạt lời, nói, “Nếu không phải các ngươi quản, những hung thủ này, ta tự nhiên phải mang về.”

“Ngươi định xử lý như thế nào?” Lưu Trấn hỏi.

“Xử lý như thế nào không có quan hệ với ngươi.” Lưu Vĩnh Lợi nhìn Lưu Trấn, nhướng mày thấp giọng nói, “Lưu gia chủ, lúc này chỉ cần giải quyết chuyện này, dẹp loạn không cam lòng và lửa giận của bọn họ là được rồi.”

“Về phần Tháp Tháp tự, lại không có vấn đề gì với ngươi.”

“Ngươi quản nhiều như vậy, đã rời lòng của thứ dân rồi, lại không chiếm được chỗ tốt gì, làm loại chuyện cật lực không được cám ơn này, ý nghĩa ở đâu?”

Lưu Trấn cũng nhìn Lưu Vĩnh Lợi, cười lạnh một tiếng, nói: “Lưu đại nhân không cần quấy đục nước, vì sao ta áp lần bạo động này, lẽ nào ngươi không rõ?”

Là bởi vì trong mắt những thứ dân này, đã không có kính nể bọn họ.

“Ngươi, là nhất định phải giết?” Lưu Vĩnh Lợi hỏi.

Lưu Trấn nói: “Phải! Trừ phi ngươi ở trong nha môn giết bọn họ, bằng không, một khi bọn họ đi ra, ta thế tất sẽ không lưu.”

“Ta giết thứ dân, nếu nha môn lại đưa tay, thì không nên trách ta không khách khí.”

“Ngươi bây giờ không cần khách khí, để cho ta nhìn một cái!” Lưu Vĩnh Lợi không kiên nhẫn.

Sắc mặt của Lưu Trấn khó coi, hận ép dây thần kinh ngứa xuống.

“Ai nha nha, ” Đỗ Cửu Ngôn thở hồng hộc chạy tới, vẻ mặt kinh ngạc nói, “Ngày hôm nay náo nhiệt như thế a, ai nha, đất này đều nhuộm thuốc màu, nhan sắc không tệ, ta nhìn đã thích.”

Người nghe thấy mí mắt nhảy lên, lời nói này của Quế vương phi, thấy máu liền hưng phấn như thế sao?

“Trịnh gia chủ!” Đỗ Cửu Ngôn mặc nam trang, tiến lên rất quen thuộc đắp vai của Trịnh Văn Hải, “Mấy ngày không gặp, tính tình của người tốt a.”

Cánh mũi của Trịnh Văn Hải thở phập phồng, run vai, nói: “Quế vương phi, tự trọng.”

“Keo kiệt nga, vai này của người lại không có vàng, ta đắp ngươi sẽ gầy sao?” Đỗ Cửu Ngôn tằng hắng một cái, nói, “Đều chớ quấy rầy cái a, mọi người đều là người quen, sau này ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp.”

“Chuyện này, ta mà nói một biện pháp trung hòa.”

Đỗ Cửu Ngôn hoà giải sửa mái nhà dột.

“Tháp Tháp tự có nhiều đất, còn có hải vực, ta nghe nói mảnh biển kia có thể đào ra vàng, không bằng như vậy, hai vị gia chủ chia đi.”

Trong Tháp Tháp tự có không ít thứ tốt, nhất là bãi cát kia! Vàng so với muối còn đáng tiền hơn.

“Cho chúng ta? Vì sao?” Trịnh Văn Hải lập tức động tâm.

Lưu Vĩnh Lợi quát dẹp đường: “Không được!”

“Đại nhân, người đừng nóng giận, nghe ta khuyên một câu.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Lưu Vĩnh Lợi, “Gia hòa vạn sự hưng, An Nam đều là người một nhà, hà tất vì những chuyện nhỏ nhặt này tổn thương hòa khí.”

Lưu Vĩnh Lợi hừ một tiếng.

“Trịnh gia chủ, ” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Cho chút thể diện, bạo động này do chúng ta xử lý, chỗ tốt các ngươi lấy!”

“Chết là những hòa thượng cũng không phải người nhà của người, ngươi quản nhiều như vậy làm gì. Ngày mai ta hỏi lại thử ai nguyện ý cạo đầu, thì đưa vào, Tháp Tháp tự có thể náo nhiệt lên rồi.” Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói, “Người nói phải chứ.”

Bookwaves.com.vn

“Chuyện như hạt mè, gió thổi qua, liền đi qua.”

Mọi người bị nàng nói sửng sốt một chút, Trịnh Văn Hải theo gật đầu. Còn thật là thế, hòa thượng của Tháp Tháp tự, cùng bọn họ một chút quan hệ cũng không có.

Lưu Trấn muốn phun Trịnh Văn Hải một ngụm, tên ngu xuẩn này!

“Bãi cát một chia thành hai, một bên lớn một bên nhỏ, nhị vị đoạt một chút? Ai đáp ứng trước lớn thuộc về người đó!” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Cái này như làm bộ dỗ tiểu hài tử, nhưng kẹo này quá ngọt quá lớn, Trịnh Văn Hải lập tức nói: “Ta đồng ý, những bạo dân này các ngươi xử lý đi, ta nhưng nói cho các ngươi biết, phải nghiêm gia xử lý, bằng không hậu quả không thể tưởng tượng.”

Chỉ trên dưới một trăm một bạo dân mà thôi, hắn còn lười xử lý.

Hắn không phải không hiểu lo lắng của Lưu Trấn, trong mắt những người này không có kính nể, thì thế nào? Chớ nói chút người bạo động này tạo phản, dù là nhân số thêm thập bội có thể nhấc lên bao nhiêu sóng?

Một đám tiện mệnh, tay không tấc sắt, người già yếu. Đây là bọn hắn lười ở cửa nhà giết người, bằng không, dẹp loạn bọn họ, thời gian một chun trà cũng không tới.

Trái lại Lưu Trấn đại kinh tiểu quái.

“Người đến!” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Liệt chứng từ.”

Cố Thanh Sơn tiến lên đây, chấp bút hướng về phía thứ dân phía sau hỏi: “Thứ dân Trịnh gia, tới nơi này đăng ký.”

Mọi người đều đi lên, đăng ký tính danh hộ tịch.

“Tổng cộng chín mươi sáu người.” Đỗ Cửu Ngôn đếm, nói, “Nào nào, chữ ký của người, sau này sống chết của bọn họ, người chớ để ý.”

Trịnh Văn Hải khinh thường nói: “Ta mới lười quản. Còn có, sau này ruộng đồng bọn họ trồng, cũng không thể trồng nữa, tất cả tài sản và phụ cấp liên quan đến Trịnh thị chúng ta, đều thu hồi.”

“Không phải người nhà người, đương nhiên không thể hưởng thụ đãi ngộ, đây là nhất định.”

Trịnh Văn Hải gật đầu, tuyệt bút vung lên ký.

Thứ dân mới vừa rồi đăng ký, không hiểu phát sinh một trận tiếng kinh hô, bọn họ có đối với ước mơ chưa biết, vừa sợ, vừa giống như hài tử đột nhiên bị phụ mẫu từ bỏ, dù là phụ mẫu không tốt, nhưng rốt cuộc đó là cũng một cái nhà từ nhỏ lớn lên.

“Suỵt!” Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía bọn họ ra dấu tay, nàng lại cầm tờ danh sách tên còn lại đưa cho Lưu Trấn, “Tám mươi người, Lưu gia chủ người cũng ký chứ.”

Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói: “Cật lực không được cám ơn a! Những người này nếu người giết thật, mới thực sự khiến bạo loạn, người xem xem mắt của người hai bên, trình độ đáng sợ.”

“Giết một trăm một nghìn người là chuyện giơ tay lên, nhưng ảnh hưởng với người còn lại, mới thật sự là đại sự.” Đỗ Cửu Ngôn tự lai thục, ngữ trọng tâm trường vỗ vỗ cánh tay của Lưu Trấn, “Ta thật là vì tốt cho người, không thôi Lưu đại nhân liền cứng rắn mà xử lý, đến lúc đó đánh nhau, cũng không có cho các ngươi xuống bậc thang.”

“Đánh thật? Tính tình của Lưu đại nhân thật là không tốt, ép, hắn liền triệu hoán thần long.”

Cái gì thần long? Lưu Trấn ngưng mi, không hiểu nhìn Đỗ Cửu Ngôn, lẽ nào binh mã của Quế vương gọi là Thần Long?

“Vô luận solo hay là quần ẩu, người đều không phải là đối thủ của hắn.” Đỗ Cửu Ngôn bày tư thế ta vì muốn tốt cho ngươi, ba phải , “Mấu chốt là, không cần thiết a, hòa thượng của Tháp Tháp tự không một người tốt.”

“Nếu ngươi sợ sau này không chỗ bái phật, ngày mai sẽ có rất nhiều người tự nguyện cạo đầu đi vào.”

Khóe miệng của Lưu Trấn thẳng run, gằn từng chữ: “Quế vương phi khẩu tài rất cao.”

“Ta biết.” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.

Bookwaves.com.vn

Lưu Trấn nhịn không được xoa mi tâm, đôi phu thê này, kẻ xướng người hoạ còn vô sỉ không biết xấu hổ, muốn đạt được mục đích, thủ đoạn gì đều có thể dùng.

“Nào nào nào!” Đỗ Cửu Ngôn để Lưu Trấn ký tên, “Để chúng ta phỉ nhổ đám hòa thượng bẩn này!”

Lưu Trấn huy một khoản, quên đi, ký.

“Tháp Tháp tự làm sao chia, tùy các ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn nói với hai người, “Bất quá bên trong còn có chút vàng, chừa chút cho chúng ta.”

“Một hồi ta để người đi lấy, những thứ khác quan phủ cũng tốt, Lý vương cũng tốt, đều mặc kệ.”

“Hợp tác vui vẻ!” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói.

Lưu Trấn là đất và biển của muốn Tháp Tháp tự, nhưng so sánh hắn càng muốn giết những thứ này thứ dân!

Đây là lần thứ hai thoái nhượng, Lưu Trấn nhìn Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn, ánh mắt thật sâu.

Hắn có loại cảm giác mơ hồ, hôm nay quyết định này, tương lai hắn nhất định sẽ hối hận, nhưng là lúc này, mặc dù hắn cảm thấy nghiêm trọng, nhưng lại khó liệu rốt cuộc có bao nhiêu nghiêm trọng.

Nếu thật là thứ dân tạo phản phản loạn. . . Nhưng nhiều người hơn nữa cũng đều là người thường tay không tấc sắt, hẳn là không dậy được sóng gió.

Huống chi, bọn họ bị cầm giữ mấy đời người, nếu muốn thay đổi, không phải là việc một sớm một chiều một thì có thể thành.

“Đi, đi!” Cố Thanh Sơn và mấy người Liên Khuê gọi thứ dân tham dự bạo động.

Còn có thật nhiều người là Lý thị, sau đó để Lý Kiêu ký là được.

Một đoàn người, từ trước đến naychỉ mấy người không mấy nhà đình, chừng hai trăm ba mươi bốn người.

Bọn họ hưng phấn mà đi phủ nha.

Trên đường phố, chậm rãi thanh tịnh, Quách Ao mang người thanh lý thi thể của các hòa thượng, thứ dân xem náo nhiệt hai bên cũng đi theo cửa nha môn, bọn họ không cần đi vào, vẫn như cũ muốn đứng ở bên ngoài nhìn.

“Khuất Tam!” Khuất Tuyền nghe được tiếng gió chạy tới, ở trong đám người tìm được nhi tử của mình, phẫn nộ quát, “Ngươi đang làm gì?”

Khuất Tam ở trong danh sách người Lưu gia, từ nay về sau, cả nhà bọn họ không còn là thứ dân của Lưu gia nữa.

Khuất Tuyền muốn đánh chết nhi tử này.

Đầu tiên là muốn đọc sách, hiện tại lại bạo động, còn thoát ly Lưu thị.

Thoát khỏi rồi, sau này bọn họ ăn cái gì uống cái gì, sợ rằng đến chỗ ở cũng không có.

“Cha!” Khuất Tam nói, “Người tới thật đúng lúc, cùng đi phủ nha với ta.”

Khuất Tuyền tức giận đi tới tất nhi tử một cái, mắng: “Ngươi muốn bỏ đói cả nhà chúng ta có phải hay không, ngươi ở đây hồ đồ cái gì.”

Tuy rằng mắng, nhưng hắn cũng không biết chuyện này nên thế nào vãn hồi xử lý như thế nào.

“Sao ngươi lại đánh người.” Có một trung niên nhân nói, “Hài tử này không có làm sai, là có tâm huyết, ngươi không biết thì không nên nói lung tung.”

“Cha!” Khuất Tam không ngại, lôi kéo Khuất Tuyền vào phủ nha, “Người tiến vào trước, nghe Đỗ tiên sinh nói người liền hiểu. Nàng sẽ không hại chúng ta!”

Khuất Tam cảm giác mãnh liệt, bọn họ sẽ nghênh đón cuộc sống mới.

Khuất Tuyền không có cách nào, chỉ phải đi theo vào.

“Các vị!” Mọi người đứng ngay ngắn, Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khác đi ra, hướng về phía mọi người chắp tay nói, “Làm quen một chút, tại hạ Đỗ Cửu Ngôn!”

Sáng sớm ở Tháp Tháp tự, bọn họ cũng đã thương lượng xong, một khi ra khỏi Tháp Tháp tự, thì làm bộ không quen biết.

“Hiện tại do Lưu đại nhân thẩm vấn!” Đỗ Cửu Ngôn giới thiệu Lưu Vĩnh Lợi. Lưu Vĩnh Lợi nhìn mọi người, nói, “Giết người khẳng định không đúng, nhưng các ngươi tình hữu khả nguyên, sau đó, mỗi người đi lãnh phạt ba mươi quân côn!”

Không ai bởi vì quân côn mà cảm thấy sợ, bọn họ cùng hô lên: “Vâng!”

“Ngoại trừ chuyện quân côn, các ngươi còn bị trừ tịch. Quan phủ sẽ làm hộ tịch cho các ngươi một lần nữa, sau này các ngươi chính là dân thường, điền, thuyền còn có mệnh, đều là của bản thân các ngươi!”

Mọi người hít một hơi lãnh khí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui