Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 87: ĐÚNG DỊP ĐÚNG DỊP

Dịch giả: Luna Wong

“Vì sao?” Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói.

“Bởi vì hòa thượng của Tháp Tháp tự dễ khi dễ.” Liên Khuê cười nói.

Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía hắn dựng thẳng một ngón tay cái lên: “Thông minh.”

Hòa thượng của Tháp Tháp tự lợi hại hơn nữa, nhưng cũng chỉ là một tự. So sánh với mấy đại tộc mà nói, bọn họ chính là trái hồng mềm.

Thí dụ như ngày hôm nay, nếu như dưới bạo loạn giết là người của bất luận bộ tộc nào, chuyện này tuyệt đối sẽ không nhẹ nhõm cho qua như thế, thế nhưng giết hòa thượng thì không giống nhau, cùng bên kia đều không thể làm chung, ngay cả Lưu Trấn biết rõ sự tình không đúng, nhưng bởi vì sự không liên quan đến mình, còn có thể có được chỗ thật tốt, nên quyết định mặc kệ.

Chính là bởi vì như vậy, cho nên nàng thương lượng với Quế vương xong, quyết định thật nhanh biểu thị muốn bạo loạn một lần.

Không phải chân chính đánh giết đánh cướp, phủ định vương triều, mà là trên cơ sở chém Lưu Vân Sinh cùng với Trịnh Du, cảnh tỉnh cho tất cả thứ dân.

Một gậy này hiệu quả tốt, ngoài dự liệu của bọn họ.

Chờ nửa năm sau, thấy nhóm “Bách tính” đầu tiên có cuộc sống tốt, tình tự của các thứ dân khác, nhất định sẽ đạt đến đỉnh điểm.

Cho đến lúc này, chỉ cần có một tiết điểm, có người vung tay hô to một tiếng, nhất định sẽ nhất hô bá ứng.

Bạo loạn như vậy, không phải là cướp giật địa bàn giữa các gia tộc của trước đây, mà là thứ dân và môn phiệt đối kháng, dù là máu chảy thành sông, cũng giá trị tuyệt đối được.

Mở ra văn chương mới, đáng mong đợi.

“Hắc hắc, ” Liên Khuê xoa xoa cái cổ cười, nói, “Tiểu nhân vốn có không rõ, chỉ vừa rồi, lúc người hỏi Lưu gia chủ hoà thượng có chết hay không có quan hệ với hắn không, ta mới hiểu được.”

Một chiêu này, quá hoàn mỹ.

Ác hòa thượng trongTháp Tháp tự, cuối cùng còn có thể có dạng tác dụng này, coi như là công đức vô lượng.

Mọi người nghỉ ngơi một hồi, Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương cùng đi vương thành, Lý Kiêu đã biết toàn bộ, hắn kích động thỉnh hai người ngồi, nói với Quế vương: “Một chiêu này quá đẹp, mặc dù người giải tịch ít, nhưng tuyệt đối là khúc dạo đầu tốt nhất.”

“Kế tiếp, làm như thế nào?” Lý Kiêu hỏi bọn hắn.

Quế vương nói: “Dàn xếp những người này trước, còn có diêm trường Lưu Vân Sinh cướp giật, vẫn chưa có bắt tay vào làm xử lý. Nếu ngươi rảnh rỗi, ngươi tới xử lý đi.”

“Bao quát chuyện khai hoang đấy, xây nhà xây thôn.”

Lý Kiêu nói: “Những chuyện giải quyết tốt hậu quả này, các ngươi cứ giao cho ta. Ta nhất định xử lý thỏa đáng.”

“Khổ cực bệ hạ.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Lý gia cũng có một chút thứ dân giải tịch, người xem là người ký hay tìm phụ thân người?”

Lý Kiêu nói: “Ngươi giao luôn cho ta là được, ta xử lý.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, cùng Quế vương không có ở lâu nữa liền đi.

Lý Kiêu mời Lý Nhiêu Bình đến vương thành. Lý Nhiêu Bình cũng đang có việc muốn hỏi hắn, vừa vào cửa hắn húc đầu hỏi: “Chuyện của Tháp Tháp tự, là ngươi thương lượng với Quế vương làm?”

“Phải!” Lý Kiêu thỉnh Lý Nhiêu Bình ngồi, nói, “Chuyện tiếng vọng rất tốt, phụ thân, chúng ta sắp thành đại sự, sắp tới rồi!”

Lý Nhiêu Bình như chế giễu nhìn hắn, nói: “Không động đao không động thủ, ngươi có thể thực hiện?”

Ý nghĩ kỳ lạ.

Lý Nhiêu Bình phất tay nói: “Tự ngươi xem mà làm, sau này chuyện của ngươi ta sẽ không xen vào nữa.”

Nhi tử này quả thực thông minh, hắn cũng rất thưởng thức coi trọng hắn. Nhưng giới hạn trong gia tộc, hiện tại hắn làm An Nam vương, dã tâm càng lúc càng lớn, thậm chí động nổi lên vứt đi gia tộc môn phiệt ý niệm trong đầu.

Nếu như An Nam biến thành An Nam của Lý gia hắn đương nhiên nguyện ý thấy.

Nhưng đây nói dễ vậy sao?

“Ta tới là muốn nói cho ngươi, loại sự tình này ngươi không nên dính dáng đến Lý gia. Ngươi còn phải nhớ kỹ, trong nhà là cái chắn sau cùng và đường lui của ngươi, ngươi không nên sỏa đến đem toàn bộ thân gia của Lý thị vào.” Lý Nhiêu Bình không muốn nhiều lời.

Thất bại, hết thảy của Lý thị đều vẫn là đương đương vững vàng.

Bookwaves.com.vn

“Vâng!” Lý Kiêu đưa danh sách thứ dân cho hắn, “Nếu phụ thân đã tới, liền ký cái này đi.”

“Động nhất định phải động, không có thể như quá khứ được, đều là đấu tranh giữa gia tộc. Lúc này đây bất đồng!” Lý Kiêu nóHắn chưa từng có cho rằng Lý Nhiêu Bình sẽ giúp đỡ hắn, Lý thị đối với hắn mà nói, cùng Trịnh thị, Lưu thị không có khác nhau chút nào.

“Đây là danh sách giải hộ tịch?” Lý Nhiêu Bình hỏi.

Lý Kiêu xác nhận.

Lý Nhiêu Bình không có nhiều lời, không phải rất bình tĩnh ký, liền đẩy cửa đi.

Phụ tá của hắn ở ngoài vương thành chờ hắn, thấp giọng nói: “Gia chủ, có phải bệ hạ nói chuyện bạo loạn buổi trưa với người hay không?”

“Nói một câu.” Lý Nhiêu Bình nói.

Phụ tá hỏi: “Bệ hạ cũng để cho người ký tên chứng từ sao?”

“Ân.” Lý Nhiêu Bình đi mấy bước dừng lại, nhìn phương hướng hoàng thành, thấp giọng nói, “Ngươi nói, lúc đó ta ủng hộ hắn lên vị trí này, là đúng hay sai?”

Có đôi khi hắn rất mê man.

“Vậy khẳng định là quyết sách anh minh.” Phụ tá nói, “Hoa nở hai đóa, cùng nhau trông coi, là chuyện tốt a.”

Lý Nhiêu Bình gật đầu, nói: “Thủ đoạn của phu phụ Quế vương rất cao, nếu quả như thật không ngăn cản, để cho bọn họ làm ầm ĩ, sau này sẽ như thế nào, còn thật là khó mà nói.”

“Có thể làm ầm ĩ hơn nữa cũng ở nơi một tấc vuông này, hay là trong khống chế của người.”

“Kết quả này, không giống với suy nghĩ của ta.”

Hai người nói chuyện, tiệm hành tiệm viễn.

Buổi chiều, Cố Thanh Sơn từ trong miếu lấy vàng trở về, Đỗ Cửu Ngôn chia tiền cho những công nhân này.

Người thỉnh tụng Đằng Hồng và sáu đồng hương của hắn lấy được tiền công xong, xế chiều hôm đó tìm xe ly khai An Nam.

Đậu Vinh Hưng lấy được tụng phí, lấy tiền ra để trù phòng mua thức ăn, buổi tối hắn mời khách ăn cơm.

“Cửu ca, ” Đậu Vinh Hưng hỏi, “Tiếp tới định làm gì?”

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, nói: “Không biết a, đi một bước xem một bước.”

“Ta thấy cục diện hiện tại, còn hơn ngay từ đầu, tính là triệt để mở ra.” Chu Tiếu nâng ly kính rượu Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương, “Dựa theo loại tốc độ này, chúng ta ở An Nam không cần lưu lâu.”

Đỗ Cửu Ngôn không xác định, không nhanh không chậm uống rượu.

“Các ngươi bây giờ là không phải rất rảnh rỗi sao?” Lỗ Niệm Tông hỏi bọn hắn.

Tất cả mọi người nhìn hắn, Quế vương hỏi: “Ngươi lại muốn ra chuyện yêu thiêu thân?”

“Cái gì là ta ra chuyện yêu thiêu thân!” Lỗ Niệm Tông bỉu môi, bất mãn nói, “Ta là quá bận rộn, buổi chiều lại có thật nhiều thật nhiều thật là nhiều người đi thư viện.”

“Ba người chúng ta căn bản bận đến không được.”

“Rất nhiều người?” Tiền Đạo An hỏi, “Bao nhiêu người?”

Lỗ Niệm Tông xòe mấy ngón tay một chút, trả lời: “Xế chiều hôm nay nga, đi sáu mươi đệ tử, còn có một lão đầu!”

“Hợp với mười mấy người trước, hiện tại trong thư viện đã sắp tám mươi người.”

“Các ngươi nói, chúng ta bận hay không?”

Đậu Vinh Hưng nở nụ cười, thấp giọng hỏi: “Cữu gia, có nữ tử hay không?”

“Nói đến cái này thì càng giận a.” Lỗ Niệm Tông cắn răng bất mãn nói, “Chớ nói không có nữ hài tử, chính là lão thái thái cũng không có.”

“Tịch mịch!”

Bookwaves.com.vn

Hắn bỉu môi, hoành mi lãnh đối vẻ mặt bất mãn, hình dạng thập phần thú vị khả ái, mọi người nhịn không được cười ha hả.

“Nói như có lão thái thái, người có thể không tịch mịch vậy!” Đỗ Cửu Ngôn ngữ trọng tâm trường nói, “Cữu gia, thà thiếu không ẩu.”

Lỗ Niệm Tông đang muốn nói, một vị nội thị tiến đến, đứng ở cửa nói: “Vương gia, vương phi, Lương nhị công tử cầu kiến.”

“Lương Kiều?”

Quế vương nói: “Mời hắn vào đi.”

Tất cả mọi người ăn xong rồi, vì vậy cùng nhau dời bước đến phòng khách uống trà, chỉ chốc lát sau Lương Kiều từ bên ngoài tiến đến.

Hắn cười khanh khách đi vào cửa, chắp tay nói: “Chúc mừng vương gia và vương phi, đánh một trận đại thắng!”

“Cùng vui cùng vui!” Quế vương nói.

“Chuyện của Quản Phàm, đa tạ nhị vị. Nếu không có vương phi biện tụng, vụ án kia thực sự không dễ dàng biết rõ ràng.” Lương Kiều cười nói phân nửa, bỗng nhiên phía sau truyền đến một tiếng ho khan kiều tích tích, hắn sửng sốt nhớ tới cái gì, nói, “Cái kia. . . Xá muội cứ muốn theo cùng đến, ta, ta để nàng cùng đi.”

Hắn hướng về phía mọi người lúng túng cười, quay đầu lại đi đón muội muội tiến đến.

“Mau mời tiến đến a.” Đỗ Cửu Ngôn thấy Lương Kiều như vậy, liền biết hắn nhất định là bị hiếp bách, bất đắc dĩ cười, tự mình tới cửa, liền thấy Lương Kiều đang đứng ở trên đường mòn, nói chuyện với một nữ tử trẻ tuổi.

Nữ hài tử vóc dáng không cao, da từ bạch, mắt tròn vo, môi anh đào, vẻ mặt bất mãn nói chuyện với Lương Kiều.

Lương Kiều đầy mặt cưng chìu và bất đắc dĩ, dỗ hai câu.

Nữ tử nghe hắn nói hai câu liền nở nụ cười, nàng cười khóe miệng có hai lúm đồng tiền, còn có một cái răng nanh. . . mắt của Đỗ Cửu Ngôn chiếu sáng, tấm tắc than thở: “Không nghĩ tới muội muội của Lương nhị công tử, đáng yêu như vậy đẹp a.”

Sưu một cái, các nam nhân vốn đang đều tự uống trà, trong nháy mắt xuất hiện ở bên cạnh thân nàng.

“Rất khả ái đi?” Đỗ Cửu Ngôn và hỏi Quế vương.

Quế vương gật đầu, nói: “Là rất khả ái.”

“Không có!” Quế vương khen xong, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vừa quay đầu nhìn Đỗ Cửu Ngôn, nghiêm trang nói, “Không đáng yêu, không dễ nhìn, không đẹp!”

Lúc nói chuyện, vẻ mặt ghét bỏ trở về ngồi, tiếp tục uống trà, lầu bầu nói: “Trên đời này sẽ không có nữ tử đẹp mắt!”

Đỗ Cửu Ngôn sờ soạng cây trâm trên búi tóc, ném về phía hắn một cái, Quế vương tay vừa nhấc, sắc mặt vô ba tiếp được, hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn cười, nói: “Không thể tùy tiện ném đồ.”

“Hừ hừ!” Kỳ thực Đỗ Cửu Ngôn không thể nói là hắn khen ai đẹp, thế nhưng đức hạnh này của hắn, có vẻ rất thiếu đòn.

Nàng và Quế vương nháo xong, Lương Kiều mang theo muội muội của mình đi sang phía bên này, giới thiệu với mọi người: “Đây là nhị muội muội của ta, sáng sớm ta đến, vừa lúc nàng cũng có việc cùng đi.”

“Còn nói muốn gặp tài tử giai nhân tới từ Đại Chu, nên ta mang nàng cùng đi. Thêm phiền toái cho mọi người.”

“Ta là Lương Di!” Thiếu nữ mặc một bộ quần lụa mỏng thật mỏng, vóc người giảo hảo, cười khanh khách nhìn mọi người, lúm đồng tiền ngọt ngào, vô cùng đòi hỉ.

Đỗ Cửu Ngôn đang muốn nói, bỗng nhiên Lỗ Niệm Tông sát vách nàng hút nước miếng, hỏi: “Lương Di muội muội, ngươi thành thân chưa?”

Mọi người ngẩn ra, khóe miệng của Lương Kiều run lên, nhìn Lỗ Niệm Tông, gương mặt kinh ngạc.

Hắn lần đầu tiên nhìn thấy Lỗ Niệm Tông, không biết cá tính của hắn. Hắn cũng là lần đầu tiên thấy được, nam tử trẻ tuổi thẳng hỏi hôn sự của cô nương như vậy.

“Cái kia. . .” Lương Kiều muốn nói nói, Lương Di hướng về phía Lỗ Niệm Tông nói, “Chưa a!”

Lỗ Niệm Tông thoáng cái nhảy dựng lên, vỗ tay nói: “Trùng hợp trùng hợp, ta cũng chưa!”

—— lời nói ngoài ——

Cuối tuần khoái trá!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui