Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 88: TRUY CẦU MỚI MẺ


Dịch giả: Luna Wong


Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn cấp tốc run run, nàng áp sát Lỗ Niệm Tông, thấp giọng cảnh cáo nói: “Răng trắng lớn, ngươi gọi nàng là muội muội sao?”

Lỗ Niệm Tông nháy con mắt nhìn nàng, cũng nhỏ giọng trả lời: “Phải gọi tỷ tỷ sao?”

“Ngươi thật dám gọi?” Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo hắn sáng một bên, cắn răng nghiến lợi nói, “Ngươi gọi nàng muội muội, ta gọi cái gì, ta sẽ rất mất mặt!”

Một tiểu cô nương, chẳng lẽ nàng còn phải theo gọi di?

Mí mắt của Lỗ Niệm Tông nhảy, khóe miệng run nói: “Vậy, vậy, ta đây, ta gọi cái gì? Chất nữ?”

Đỗ Cửu Ngôn nín cười.

“Ta gọi ngươi là cái gì?” Lỗ Niệm Tông không muốn nói chuyện với Đỗ Cửu Ngôn, hắn hồi thân nhích đến bên người Lương Di, mắt chiếu sáng nói, “Ta gọi ngươi là muội muội, hay là tỷ tỷ?”

Lương Di đánh giá hắn, hỏi: “Ngươi mấy tuổi?”

“Ta, ta. . .” Lần đầu tiên Lỗ Niệm Tông nhìn thẳng vào tuổi tác của mình, hắn cảm giác tuổi tác của mình có phải là hơi nhiều không, liền ấp a ấp úng nói, “Ta, ta là răng trắng lớn!”

Lúc nói chuyện, gõ răng của mình: “Có phải rất trắng hay không?”

“Ân, là rất trắng!” Lương Di nói, “Ngươi là người Đại Chu sao?”

Lỗ Niệm Tông gật đầu, nói: “Đúng vậy, đúng vậy! Ta hiện tại ở thư viện làm tiên sinh.”

“Ngươi làm tiên sinh, ngươi rất có học vấn sao?” Lương Di đầy mặt hiếu kỳ, “Ngươi đọc rất nhiều sách sao?”

Lỗ Niệm Tông kiêu ngạo mà nói: “Đúng vậy, ta đọc rất nhiều sách. Bất quá ta lợi hại nhất là, ta vẽ tranh rất đẹp.”

Lỗ Niệm Tông nói chuyện, đưa cho Đỗ Cửu Ngôn một nhãn thần.

Đỗ Cửu Ngôn lập tức hiểu ý tứ của hắn, kiên trì diễn vai phụ: “Ở Đại Chu, bức tranh của răng trắng lớn thiên kim khó cầu!”

“Thật là lợi hại a.” Lương Di vỗ tay, nói, “Vậy ngươi vẽ một bức cho ta được không?”

“Ta, ta cũng không để ngươi thua thiệt, ta khiêu vũ cho ngươi xem.” Lương Di nói chuyện, đưa cho Lương Kiều một nhãn thần.

Lương Kiều run khóe miệng nói cũng tâng bốc nói: “Muội muội ta múa, quả thực đẹp!”

Lương Di nhìn Lỗ Niệm Tông.


“Được!” Lỗ Niệm Tông gật đầu, “Chúng ta đến viện của ta, ta vẽ cho ngươi, nhất định bức tranh đẹp mắt nhất.”

“Được, được.”

“Ta đây có cần đổi kiện y phục đẹp mắt không? Ngày hôm nay nhan sắc của ta không dễ nhìn.” Lương Di nói.

“Không quan hệ, ngươi muốn y phục bộ dáng gì, ngươi nói cho ta biết, ta vẽ ra là được a.”

“Như vậy cũng được a, ngươi thật là lợi hại a.”

“Đúng vậy, đúng vậy, ta rất lợi hại, Ngôn Ngôn cũng nói ta như vậy.”

Hai người châu đầu ghé tai, ngươi một câu ta một câu, đi hậu viện.

Bọn họ vừa đi, phòng khách phía trước lập tức an tĩnh lại, châm rơi có thể nghe.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. . .

“Tình huống gì?” Đậu Vinh Hưng hỏi.

“Mùa xuân tới!” Chu Tiếu nói.

“Có phải hay không có chút. . .” Phá phong hóa, quá trực bạch? Tiền Đạo An lầu bầu.

Lương Kiều ho khan một tiếng, lúng túng mặt đều cứng, hắn nhìn mọi người, nói: “Muội muội ta ở nhà nhỏ tuổi nhất, là phụ thân lão lai nữ của ta, nuông chiều từ bé, nàng, nàng rất đơn giản tinh khiết.”

“Đã nhìn ra.” Đậu Vinh Hưng nói.

“Thật xứng a!” Chu Tiếu nhìn bóng lưng của Lương Di và Lỗ Niệm Tông, cảm thấy thực sự rất xứng.

Đỗ Cửu Ngôn lau mặt một cái, nói: “Mời ngồi, uống trà!”

Lương Kiều ha hả ngồi xuống, nói: “Lỗ công tử, cũng, cũng rất đơn giản tinh khiết, ha ha. . .”

“Rất đơn giản tinh khiết!” Quế vương nói, “Thế gian hiếm có.”

Lương Kiều tép tép môi, bưng trà uống, không biết nói cái gì.

Nhất đám người ngồi nói chuyện phiếm, một lát sau tất cả mọi người mượn cớ cáo từ, phòng khách cũng chỉ còn lại có Quế vương, Đỗ Cửu Ngôn còn có Lương Kiều.

“Chúng ta đi viện của răng trắng lớn giúp vui đi.” Đỗ Cửu Ngôn thật tò mò, Lỗ Niệm Tông và Lương Di đang làm gì.

Hai người đơn giản là ăn nhịp với nhau.

“Được, được.” Lương Kiều gật đầu, theo đến viện tử của Lỗ Niệm Tông.

Bookwaves.com.vn


Thật xa, chợt nghe tiếng cười như chuông bạc của Lương Di, chờ đến gần liền thấy, Lương Di ở trong viện tử khiêu vũ, Lỗ Niệm Tông ôm một cái ghế rỗng ruột gõ, thùng thùng, phối hợp tiết tấu.

“Đẹp quá a!” Lỗ Niệm Tông khen từ đáy lòng, “Như tiên nữ vậy!”

Lương Di cười khanh khách, mặt hồng phác phác, đặc biệt cao hứng.

“Nhị muội!” Lương Kiều hô, “Chúng ta nên đi rồi.”

Lương Di ồ một tiếng, dừng lại cầm bức tranh, nói với Lỗ Niệm Tông: “Hôm nào ta lại tới tìm ngươi chơi, ngươi vẫn ở chỗ này đúng hay không?”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Lỗ Niệm Tông nói, “Tiên nữ muội muội, ngày mai ngươi tới tìm ta có được hay không.”

Được người gọi tiên nữ, Lương Di cười mặt mày cong cong, gật đầu nói: “Được, ta đây buổi sáng ngày mai đi thư viện tìm ngươi, xem ngươi dạy học thế nào.”

Lỗ Niệm Tông gật đầu, lưu luyến tiễn Lương Di ra cửa.

“Nhị ca, ” Lương Di vui mừng nhảy nhót, “Răng trắng lớn rất thú vị, ngươi nghe được hắn gọi ta là tiên nữ không?”

“Hắn nói ta đẹp, khả ái, hắn chưa từng có gặp qua tiên nữ đẹp mắt như ta vậy.”

Lương Kiều bất đắc dĩ nhìn nàng: “Sao ta cảm thấy, hắn miệng lưỡi trơn tru nhỉ.”

“Hắn nói đều là thật, thế nào thành miệng lưỡi trơn tru.” Lương Di nói, “Ta cảm thấy hắn rất tốt, không cho ngươi nói răng trắng lớn như vậy!”

Lương Kiều không biết nói cái gì, lên kiệu đi.

Đỗ Cửu Ngôn dắt cánh tay của Lỗ Niệm Tông, kéo hắn vào trong viện: “Cữu cữu, thái độ người muốn thành thân, biểu hiện quá mau lẹ.”

“Suỵt, ” Lỗ Niệm Tông nói, “Không nên gọi ta là cữu cữu, lộ vẻ già!”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi vốn là rất già a, ngươi sắp ba mươi đi?”

“Vẫn chưa!” Lỗ Niệm Tông nghiêm mặt nói, “Ta, ta không biết, phản chính không phải ba mươi tuổi.”

Quế vương nói: “Trâu già gặm cỏ non!”

“Mặc Hề!” Lỗ Niệm Tông bất mãn nhìn Quế vương, “Ngươi cũng là trâu già gặm cỏ non!”

Quế vương nói: “Ta và Cửu Ngôn tuổi tác xấp xỉ.”

“Không có! Ngươi đều sắp ba mươi rồi, Cửu Ngôn mới chừng hai mươi.”

“Ngươi lặp lại lần nữa?”


“Trâu già gặm cỏ non!”

“Ngươi mới phải.”

“Hừ, không chơi với Mặc Hề nữa, ta viết thư cho củ cải nhỏ, bảo hắn cũng không nên để ý tới ngươi.”

“Hiếm lạ các ngươi, ta đi nói với Ngôn Ngôn, chúng ta sinh một đống khuê nữ ra.”

“Hừ!” Lỗ Niệm Tông thở phì phò đi.

Đỗ Cửu Ngôn yên lặng trở về, viết một phong thư cho Lỗ Chương Chi, thông báo một phen, biểu hiện của nhi tử hắn ở An Nam, ám chỉ, tương lai trở về, có thể đến tôn tử đều mang về luôn.

Trình độ câu mỹ nhân của Lỗ Niệm Tông cao, để mọi người theo không kịp.

Sùng bái, thưởng thức, không chút keo kiệt nào ca ngợi cùng với ngoan ngoãn phục tùng.

Chớ nói Lương Di, đổi thành bất kỳ cô nương nào, cũng sẽ chịu không nổi thế làn sóng tiến công này của hắn.

“Cữu ma?” Đỗ Cửu Ngôn nghĩ đến gọi một tiểu cô nương là cữu ma, cũng rất muốn đoạn tuyệt quan hệ thân thuộc với Lỗ Niệm Tông.

Quế vương thở phì phò tiến đến, ngồi ở đối diện Đỗ Cửu Ngôn, chỉ vào thư nói: “Nói với Lỗ Chương Chi, bảo hắn lĩnh nhi tử đi.”

“Không bằng người viết a, ” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn cười nói, “địa vị của người cao, ngươi tới viết.”

Quế vương hừ một tiếng, nói: “Không viết, ta bây giờ nhìn người của Lỗ gia không vừa mắt.”

“Cũng không biết Bả gia dùng thuốc chưa.” Đỗ Cửu Ngôn chống gò má nhìn hắn, “Dùng tục cốt cao phải đập gãy xương lần nữa, khẳng định rất đau.”

Bookwaves.com.vn

Quế vương dựa vào ghế, nhìn nóc nhà đờ ra: “Hãy mau giải quyết chuyện nơi đây, về sớm một chút.”

Quế vương lại gần ghé vào trên vai Đỗ Cửu Ngôn, củng củng, Đỗ Cửu Ngôn nắm bắt mặt của hắn, nói: “Tìm kiếm tình thương của mẹ?”

“Răng trắng lớn nói ta trâu già gặm cỏ non, ta rất già sao?”

“Ngươi không già. Chủ yếu là ta quá trẻ tuổi mạo mỹ, ngươi không xứng với ta, cũng có cảm giác trâu già gặm cỏ non.”

Quế vương dùng khóe mắt nhìn nàng, biểu tình da mặt của nàng thật dày, ta cũng không sánh bằng nàng.

“Sự thực như vậy.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

. . .

Khuất Tuyền mặc y phục chấp vá, kéo mũ đội lên, một đôi chân phơi nắng đen sì, hắn vừa ngồi ở ngưỡng cửa mang hài cỏ, vừa căn dặn người nhà: “Không nên vào trong thôn chơi, hiện tại nhà chúng ta không giống bọn họ, tùy tùy tiện tiện lui tới sẽ hạ thấp thân phận.”

“Cha a, thân phận của chúng ta cao sao, cũng là quý nhân?” Lão ngũ nhà hắn nãi thanh nãi khí mà hỏi thăm.

Khuất Tuyền gật đầu, nói: “Ngày hôm nay chúng ta đi nha môn làm hộ tịch, sau này chúng ta chính là bách tính.”

“Bách tính chính là quý nhân.”

Tức phụ hắn và mấy hài tử đều không rõ.


“Quên đi, không nói với các ngươi, phản chính các ngươi nhớ kỹ là được.” Hắn dương dương đắc ý vỗ vỗ cái mông, vừa đi hai bước, đại nhi tử của hắn chạy trở về, thở hồng hộc nói, “Cha, vì sao chủ nhà không cần ta nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Nhanh như vậy đã trở lại, mau, mau cùng với ta đi nha môn.”

“Đi nha môn làm gì?” Khuất Đại hỏi.

Hắn làm việc rất nghiêm túc, bỗng nhiên chủ nhà bảo hắn đi, hắn còn tưởng rằng trong nhà đã xảy ra chuyện, vội vàng chạy trở về.

Khuất Tuyền đem sự tình trước sau nói với đại nhi tử, Khuất Đại nghe vẻ mặt kinh hãi: “. . . Nói như vậy, sau này chúng ta không phải thứ dân của Lưu gia nữa, chúng ta là người một nhà?”

“Có thể nói như vậy.” Khuất Tuyền dào dạt đắc ý nói, “Đi thôi, làm xong hộ tịch, chúng ta phải đi thành đông xây nhà.”

Khuất Đại cũng không biết có được hay không, liền theo Khuất Tuyền ra cửa, người trong thôn thấy bọn họ, đều vây bắt tới hỏi: “Các ngươi là đi xây nhà sao? Nha môn tìm được đất rồi sao?”

“Đúng vậy, lập tức sẽ bắt đầu xây nhà, còn sắp gieo giống nga.”

“Đất sau này chính là của các ngươi? Phân bảo nhiêu đều là của các ngươi?” Thôn dân hỏi.

Khuất Tuyền nói: “Đó là đương nhiên, chúng ta là bách tính, ruộng đồng của bách tính đều là của bản thân bách tính.”

Lúc nói chuyện, lôi kéo nhi tử ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi.

Người trong thôn đứng ở cửa thôn nhìn bóng lưng của bọn họ, hơn nửa ngày có người nói: “Vẫn là Khuất Tam nhà hắn thông minh, đi học chính là bất đồng.”

“Vương phi nói đọc sách có thể hiểu lí lẽ, biện tốt xấu, quả nhiên là như vậy. Ta cũng phải đưa hài tử đi đọc sách.”

“Ta cũng thế!”

Mọi người nói chuyện, cấp bách về nhà thương lượng chuyện đi học với người nhà.

Buổi chiều, nha môn làm xong hơn hai trăm hộ tịch, ngày thứ hai, Lý Kiêu đưa bảng vẽ đất ra, hắn tự thân xuất mã, biểu diễn cho mọi người tối hôm qua hắn suốt đêm vẽ bản vẽ.

Hơn hai trăm hộ thôn an trí ở nơi nào, ruộng đồng ở địa phương nào, hải vực từ nơi nào tới chỗ nào.

Buổi chiều, tất cả mọi người bắt đầu khởi công, đào nền, đốn củi, vận đá, và bùn cát. . .

Bên này nhà dùng gỗ là chính, đá dùng ít hơn, nên lúc xây nhà, chỉ cần làm xong một gian, gỗ phía sau cứ dựa theo kích thước phía trước là được, làm đặc biệt nhanh.

Hai ngày sau, mấy thứ dân Lưu thị trong thôn phụ cận cũng len lén đi qua hỗ trợ, người càng ngày càng nhiều, nhìn xa xa, nhiều điểm đen, như con kiến đang vận chuyển thực vật, tụ lại cùng một chỗ, tiếng không ngừng, khí thế ngất trời.

“Gia chủ, ” một chiếc xe ngựa ở cách đó không xa dừng lại ở cạnh biển, có hai người từ trên xe bước xuống, “Người xem, đây là mục đích của Đỗ Cửu Ngôn.”

“Nàng muốn lấy chút này, chậm rãi gieo loại tư tưởng tự do tự chủ này, thẩm thấu vào trong lòng của mỗi một thứ dân.”

“Tương lai, chỉ cần nàng vung tay hô to, sẽ có vô số người phản loạn. Đây là thủ đoạn nàng quen dùng nhất.”

Lưu Trấn nhìn người nói chuyện, nhướng mày nói: “Chu tụng sư quả nhiên rất hiểu nàng.”

“Sinh tử chi giao, đương nhiên hiểu!”

(Luna: Người quen chăng?)



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận