Q3 – CHƯƠNG 89: NHIỆT HỎA TRIÊU THIÊN
Dịch giả: Luna Wong – khí thế ngất trời
“Nói như vậy, ngươi có biện pháp đối phó bọn họ?” Lưu Trấn hỏi.
“Vâng! Thủ đoạn nàng dùng, người tự thân xuất mã đối ứng, một là không cần thiết, hai là bởi vì, từ trước đến nay miệng lưỡi nàng bén nhọn, chiếm luật pháp, nơi chốn thượng cương login tẩy não, dưới tình huống như thế, người nhất định sẽ có hại.”
Lưu Trấn gật đầu, nói: “Ngược lại cũng phải, ta đã ăn hết hai lần thua thiệt.”
“Vậy theo biện pháp của ngươi?”
“Nàng nói luật pháp, tuyên dương chính là công bằng công chính. Nhưng gia quy của người cũng có thể làm được công bằng công chính! Ta đến Thăng Long đã hơn một năm, nhờ người trông nom, hiện tại chính là lúc ta báo đáp người.”
Lưu Trấn cười ha ha, gật đầu: “Ta nhớ kỹ Đại Chu có câu nói thế nào. . .”
“Dĩ tử chi mâu, công tử chi thuẫn!”
(Luna: Lấy mâuhoặc thương của người để công kích người đó)
“Đúng!” Lưu Trấn gật đầu, “Nàng nói công bằng, vậy nhìn, ai mới có thể làm được công bằng chân chính!”
Hai người nói chuyện, tiếu ngữ doanh doanh rời khỏi nơi này.
Bọn họ ly khai, cách đó không xa Cố Thanh Sơn đầy mặt nghi ngờ nhìn chằm chằm xe ngựa của bọn họ, hơn nửa ngày hắn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vội trở về tìm Đỗ Cửu Ngôn, nói: “. . . Mới vừa rồi ta ở ngoài Bách Gia thôn, thấy một người quen.”
Đỗ Cửu Ngôn ngẩng đầu nhìn hắn, hiếu kỳ nói: “Người quen?”
“Vâng. Lúc ỏ kinh thành, tụng sư kia đối nghịch với người, từ Tây Nam tụng hành đi ra, họ Chu.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn Chu Tiếu và Tiền Đạo An: “Tây Nam có tụng sư họ Chu sao?”
“Ta biết, ” Đậu Vinh Hưng nói, “Chu Nham.”
(Luna: Oh, đúng là ta cũng quên mất ông này. Chỉ là lúc trước mỗi khi nhắc đến ổng ta đều không cảm thấy ổng có tài năng hay thần bí gì như lúc xuất hiện chút xíu ở đoạn cuối chương trước nên nhất thời liên tưởng không ra. Hay tác giả chơi buff skill???)
Đỗ Cửu Ngôn bừng tỉnh nhớ tới có người như vậy, người không quá trọng yếu, trong lúc nhất thời thật đúng là nàng không có ấn tượng: “Ta nhớ lại, lúc đó Thân Đạo Nho chỉ cho hắn một con đường sáng, để hắn đến An Nam tìm người.”
“Tám chín phần mười, chắc là Quý Ngọc. Thân Đạo Nho và quý thái phi là chỗ quen biết, cùng Quý Ngọc cũng có một chút quan hệ cá nhân, để Chu Nham đến An Nam ngược lại cũng hợp tình hợp lý.”
Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Hắn cùng Lưu Trấn?”
“Phải, hai người ở cửa thôn đứng chút rồi lập tức đi.”
Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ cằm, như có điều suy nghĩ nói: “Ta không có nghe Quý Ngọc nhắc tới Chu Nham tìm nàng, xem ra, sau khi Chu Nham đến Thăng Long, cũng không có đi tìm nàng, mà là trực tiếp tìm Lưu Trấn.”
“Hắn có thể âm thầm làm mấy chuyện xấu, gian lận hay không?” Tiền Đạo An ngưng mi hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Đó là nhất định.”
“Không có việc gì, ta rất chờ mong hắn đi ra nháo sự.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Cũng không thể vẫn luôn là chúng ta chủ động đâm dao nhỏ, thỉnh thoảng cũng phải để cho đối phương cầm dao đến chứ.”
Đậu Vinh Hưng thâm dĩ vi nhiên, gật đầu nói: “Ta cảm thấy rất có đạo lý.”
. . .
Lỗ Niệm Tông ghé vào trước cửa sổ hướng ra phía ngoài nhìn, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, hô: “Di Di tiên nữ, ta ở chỗ này.”
Lúc hắn nói chuyện, như con chim bay ra ngoài.
“Răng trắng lớn, ta nói chuyện giữ lời đúng không, nói đến ta đã đến rồi.” Hôm nay Lương Di mặc một kiện sa quần đậu lục, đứng dưới ánh mặt trời, tựa hồ mang theo một trận gió mát, thấm vào ruột gan, sảng khoái đến cực điểm.
Lỗ Niệm Tông gật đầu, lôi kéo nàng đi vào, nói: “Ngươi tới đúng lúc, ta sắp bắt đầu lên lớp rồi.”
“Ta cũng đi nghe một chút.” Lương Di nói, “Ta ngồi ở sau cùng.”
Lỗ Niệm Tông lắc đầu, nói: “Không, ngươi phải ngồi ở trước nhất, như vậy ta có thể thấy rõ ngươi.”
“Được rồi, ” Lương Di vào phòng học. Bên trong phòng học Khuất Tam cùng mười mấy nam hài tử nửa lớn ngồi đó, Lương Di đi vào tất cả mọi người phát sinh một trận tiếng kinh hô, nhất là bởi vì nàng là nữ tử, lại còn là bởi vì nàng đẹp.
Nữ hài tử xinh đẹp tinh xảo như vậy, bình thường ở trên đường là nhìn không thấy.
“Suỵt!” Lỗ Niệm Tông chỉ mình, nói, “Đều nhìn ta, không được nhìn nàng!”
Mọi người nhìn nhìn Lỗ Niệm Tông, lại nhìn Lương Di, nhất thời hì hì cười ha hả, có hài tử hô: “Tiên sinh, là sư nương sao?”
Lương Di đằng một chút đỏ mặt, chỉ vào hài tử kia nói: “Nói nữa, ta vả miệng của ngươi.”
Hài tử kia sợ ngậm miệng lại.
Bookwaves.com.vn
“Bọn họ nói đùa, ngươi mau ngồi mau ngồi.” Lỗ Niệm Tông đuổi người ngồi trước nhất ra sau, để Lương Di ngồi, còn nghiêm trang cho nàng một quyển sách, “Ngươi nghe nga, ta sắp bắt đầu lên lớp.”
Lương Di gật đầu, nâng hai gò má tò mò nhìn Lỗ Niệm Tông.
Lỗ Niệm Tông chỉnh chỉnh y phục, hắng giọng một cái bắt đầu dạy học.
Lúc hắn không có chuyện gì làm, tư tưởng rất khiêu thoát, chỉ khi nào bắt đầu làm một chuyện, là rất chuyên tâm nghiêm túc, cùng hình dạng ngây ngốc đơn thuần bình thường của hắn tuyệt nhiên bất đồng.
Lương Di nghe đến say, một tiết khóa không biết buồn chán.
Tan học, nàng nhỏ giọng nói với Lỗ Niệm Tông: “Ngươi nói thật là dễ nghe, ngày mai ta còn muốn đến.”
“Vậy ngươi ở nơi này đọc sách đi.” Lỗ Niệm Tông nói, “Như vậy chúng ta có thể mỗi ngày chơi cùng nhau.”
Lương Di gật đầu, nói: “Tốt, tốt!”
“Ta mời ngươi ăn cơm.” Lỗ Niệm Tông nói, “Có hài tử làm cơm ngon lắm, ngươi nhất định có thể ăn thêm mấy chén.”
“Có thể ngon bao nhiêu, khẳng định không ăn ngon bằng trù tử của nhà ta.”
“Sẽ không, đến Ngôn Ngôn đều cảm thấy ngon.”
“Ngươi là cữu cữu của vương phi sao?”
“Đúng vậy, làm sao ngươi biết.”
“Vậy, ngươi thật là nhi tửcủa Lỗ các lão rồi, ngươi dự định lúc nào quay về Đại Chu?” Lương Di hỏi.
“Ta không biết, lúc nào Ngôn Ngôn trở về lúc đó ta trở về.”
Lương Di ồ một tiếng, hỏi: “Vậy phụ thân ngươi cũng không quản ngươi sao? Có phải hắn bề bộn nhiều việc hay không?”
“Ân, bề bộn nhiều việc.”
“Cũng phải nga, hắn là đại quan. Ta nghe cha ta nói, thủ phụ ở Đại Chu có địa vị rất cao rất cao!” Lương Di nói.
Lỗ Niệm Tông không muốn vẫn nhắc Lỗ Chương Chi, lôi kéo nàng đi trù phòng, la hét nói: “Đồ ăn xong chưa, muốn ăn cơm.”
“Ân, Ăn không ngon.” Lương Di ăn một miếng thịt, nhất thời cau mày, suy nghĩ một chút lại nói, “Bất quá, cũng không có khó ăn như vậy.”
Lỗ Niệm Tông cao hứng rất, nói: “Vậy ngươi thích ăn cái gì? Ngày mai ta để cho bọn họ đi mua.”
Sau đó, Lương Di thực sự mỗi ngày đều đến học, Lương Kiều cũng là bất đắc dĩ, ngăn không được chỉ có thể đưa đón mỗi ngày.
Tháng tám Thăng Long nóng bức như trước, nhưng sớm muộn gì cũng có cảm giác mát, nhà ở Bách Gia thôn đã thấy được quy mô mới, mọi người làm khí thế ngất trời, tuyệt không cảm thấy khổ cực. Chỉ cần nghĩ đến nhà này tương lai là của bọn họ, nghĩ đến đời đời con cháu đều có thể ở bên trong, không có bất luận ai đuổi bọn hắn đi, bọn họ hận không thể ban đêm không ngủ, ngày đêm làm việc.
Ở phía sau Bách Gia thôn có một miếng đất lớn, đất coi như tốt, nhưng bởi vì không có nước ngọt, nên một khối này lúc trước đều trồng cây ăn quả, mọc cỏ dại, bây giờ bọn hắn tới, cây ăn quả để lại một bộ phận, nhưng đại đa số đất, bị khai hoang, chuẩn bị gieo trồng.
Nước ngọt từ đằng xa đào mương máng, còn làm đập trữ nước chứa nước, mọi người đứng ở phía trước đập chứa nước trống không vui vẻ ra mặt, nói: “Chờ nguồn nước lên, mấy nhà chúng ta thay phiên đi đạp, ta dám cam đoan, trong một tháng, ở đây có thể chứa đầy đủ nước.”
“Không cần phải một tháng, chúng ta một nhóm người ban ngày, một nhóm người ban đêm, nửa tháng vậy là đủ rồi!”
Mọi người một thân bùn, cười rộ lên trên mặt xanh đen, chỉ có hàm răng hơi chút trắng, mỗi người bởi vì ngủ ít làm việc nhiều nên ốm như một bộ xương khô, nhưng như trước nhiệt tình mười phần.
“Chủ ý này hay, ban ngày ban đêm chia ra, thêm chút sức sớm dọn đến đây.”
Nam nhân gật đầu, dẫn đầu hô một tiếng, nói: “Chớ chỉ nói chuyện phiếm, làm việc!”
“Được!”
Bookwaves.com.vn
Mọi người nhảy vào trong đập chứa nước, tiếp tục đào đất nâng đất, một người chợt nhớ tới cái gì, hỏi: “Ngày hôm qua trong thư viện thi, hài nhi của ta thi thượng đẳng, hài nhi của ngươi thế nào?”
“Đừng nói nữa, tiểu tử thúi kia. Mỗi ngày vùi đầu vào trù phòng làm cơm cho tiên sinh, nói cho tới bây giờ chưa thấy qua nhiều đồ ăn ngon như vậy, học một tháng hơn, không biết được mấy chữ.” Một người khác thở phì phò nói.
“Làm trù tử tốt, Đỗ tiên sinh không phải đã nói rồi sao, làm cái gì đều có thể, chỉ cần tự mình cố gắng tự lập không làm chuyện vi pháp loạn kỷ đều được.”
“Nói nói như vậy, nhưng vẫn là sốt ruột. Chúng ta đều không biết chữ, liền muốn hài tử có thể đọc sách a.”
Mọi người ngươi một câu ta một câu bắt đầu nói chuyện đi học của hài tử nhà mình.
Xa xa cạnh biển, một con thuyền biển từ từ đi qua, mọi người dừng lại chỉ vào thuyền, nói: “Chiếc thuyền kia là thuyền của nhà Lưu chủ đi?”
“Phải, ta trước đây thường tới khuân đồ. Lần này đoán chừng lại chuyển không ít hàng trở về.”
“Vậy Bằng công tử cùng Dân lão gia đã trở về!”
Lưu Dân là người của Lưu thị, cùng Lưu Trấn chỉ có thể xem là tộc nhân, thân thích mấy ngũ phục, hai người bàn về bối phận, Lưu Trấn lớn hơn một bối phận, nhưng niên kỉ kỷ của Lưu Dân lớn hơn Lưu Trấn mười tuổi.
Lưu Dân có hai nhi tử, trưởng tử qua đời, lưu lại một nhi tử tên Lưu Hữu Bằng, thứ tử trái lại khai chi tán diệp, con nối dòng sum xuê.
Lưu Dân mặc dù lớn tuổi, nhưng còn quản vùng buôn bán của Lưu thị với Xiêm La, muối, trái cây và thiết, từ Đại Chu chuyển quặng sắt vận đến xiêm la khứ, sau đó sẽ từ bên kia mua tơ lụa mang về.
“Đừng xem, phản chính không có quan hệ gì với chúng ta, bọn họ cũng không dám để chúng ta đi dọn hàng!”
“Ngẫm lại đã cảm thấy vui vẻ, làm việc làm việc.”
Mọi người hì hì cười ha hả, cảm thấy đặc biệt cao hứng, có loại sợi dây buộc mình rốt cục cũng dễ dàng kéo đứt rồi.
Thuyền lớn cặp bờ, Lưu Hữu Bằng đỡ Lưu Dân rời thuyền, an bài xong vận chuyển hàng hóa, tổ tôn hai người trở về trong thành, hồi bẩm với Lưu Trấn chuyện trên đường, nộp lên số bạc đi thuyền hai tháng.
Sau khi Lưu Trấn xem xong, gật đầu: “Đoạn đường này khổ cực các ngươi, sau này chi tiêu trên đường cũng không tất quá mức tiết kiệm, tiền là thứ yếu, người vẫn là quan trọng nhất.”
“Gia chủ có lòng, ” Lưu Dân gầy teo thật cao, bởi vì đã lớn tuổi rồi răng cũng rớt hai cái, nói liền có chút thều thào, “Chúng ta cũng không có tiết kiệm, chỉ là chỗ không nên chi tiêu, không tiêu mà thôi.”
Lưu Trấn rất hài lòng, cười nói: “Trở về nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay không cần thỉnh an ta, dưỡng tốt thân thể.”
“Vâng!” Lưu Dân xác nhận.
Lưu Trấn lại nói: “Hữu Bằng không tệ, theo tổ phụ ngươi đi hai chuyến, có phải học được không ít thứ hay không?”
“Vâng! Thuyền ở trên biển, chuyện đột phát rất nhiều, theo tổ phụ đi mấy chuyến, mới chính thức cảm nhận được rời bến không dễ.” Lưu Hữu Bằng nói.
Lưu Trấn vui mừng gật đầu, nói: “Ngươi nhất định phải học thêm một ít, tổ phụ ngươi hiểu biết cũng không chỉ năng lực đi thuyền a.”
Lưu Hữu Bằng xác nhận.
Tổ tôn hai người lại nói chuyện một hồi, liền cáo từ về nhà.
Nhà Lưu Dân cách nhà Lưu Trấn rất xa, xuyên nhai đi hạng một khắc đồng hồ mới đến. Lưu Dân ngủ, Lưu Hữu Bằng lại đi học đường Lưu gia.
Hắn vừa vào cửa, bên trong học sinh đang đi học trên dưới một trăm người của Lưu gia lập tức sôi trào, đều vây bắt hắn, hỏi lung tung này kia.
“Có gì đặc biệt hơn người.” Lưu Tử Phong cười lạnh một tiếng, cùng Lưu Tử Quân cách một cái bàn, cũng không có sang đó nói chuyện nói, “Mỗi lần rời bến như lập bao nhiêu công vậy, lại không phải là tự đi!”
Lưu Tử Quân thấp giọng nói: “Ai bảo hắn có bản lĩnh lại đòi hỉ của mọi người chứ.”
Lưu Tử Phong vỗ bàn, phất tay áo đứng lên, nói: “Thật muốn xử chết hắn!”
Lúc nói chuyện, liền đi.