Q3 – CHƯƠNG 90: THIẾU NIÊN CHI TỬ
Dịch giả: Luna Wong
Lưu Trấn lúc trước cũng không có coi trọng Chu Nham bao nhiêu, chỉ phát tiền mỗi tháng cho hắn, về phần Chu Nham làm sao phát triển cái gì, hắn cũng không có quan tâm.
Nhưng sau khi Đỗ Cửu Ngôn tới, hắn bắt đầu quan tâm Chu Nham.
Lúc này, hắn ngồi ở trong tụng hành của Chu Nham, đánh giá bài biện trong nhà, chỉ vào tranh chữ treo trên tường, nói: “Đây là sư phụ ngươi viết?”
“Cũng không phải là gia sư, mà là trên đường đến An Nam kết giao một vị thế ngoại cao nhân. Ta đã viết thư cho hắn, mời hắn đến An Nam trợ Lưu chủ người một tay.”
Lưu Trấn hơi gật đầu, nói: “Là tụng sư rất nổi danh ở Đại Chu?”
“Tiên sinh nói danh khí như phù vân qua nhãn, không đáng nhắc đến. Nhân sinh trên đời, vì hậu thế lưu lại cái gì, mới là thứ hắn theo đuổi.” Chu Nham kiêu ngạo mà nói.
Lưu Trấn gật đầu, lại nhìn bốn vị tụng sư trẻ tuổi đang ngồi trong viện, nhướng mày nói: “Những thứ này đều là tụng sư ngươi mời từ Đại Chu sao?”
“Phải, có hai vị là cùng trường ở Tây Nam tụng hành, còn có hai vị còn lại là tiên sinh đề cử cho ta, đều là tụng sư rất có tài hoa.” Chu Nham nói.
Lưu Trấn rất hài lòng, tán thưởng nói: “Có các ngươi ở ta cũng yên tâm. Ngươi yên tâm, chỉ cần chuyện như ta nguyện, nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi.”
“Không dám! Chúng ta không cầu lợi lộc, chỉ muốn có một chỗ có thể mở bão phục, thực hiện mong muốn.”
Lưu Trấn gật đầu, nói: “Tốt, tiít! Thanh niên nhân nên có bốc đồng mạnh dạn đi đầu như vậy, không nhìn lại quá khứ không úy kỵ tương lai.”
“Đa tạ Lưu chủ chỉ điểm.” Chu Nham lòng tin mười phần nói.
Lưu Trấn đứng dậy rời đi, lúc này ngoài cửa có người gõ cửa, phụ tá của hắn Văn Quảng Liệt đi nhanh tiến đến, thần sắc kinh hoảng: “Gia chủ, học đường bên kia đã xảy ra chuyện.”
“Làm sao vậy?” Lưu Trấn ngưng mi, hỏi.
Chu Nham nhướng mày, rất có hăng hái nghiêng tai nghe.
“Bằng công tử đã chết.” Văn Quảng Liệt nói, “Sáng sớm hôm nay, phát hiện ở trong phòng của hắn.”
Người của Lưu thị cũng không phải mỗi người đại phú đại quý, trong bọn họ rất nhiều người ngoại trừ thân phận là quý nhân ra, cũng là nghèo rớt mồng tơi. Cho nên, rất nhiều học sinh từ phần đất bên ngoài đến Thăng Long đọc sách, vì có thể triển lộ diện mạo trước mặt chủ nhà, kiếm được nhỏ nhoi, xuất nhân đầu địa.
Những người từ phần đất bên ngoài tới này, sẽ ở tại trong túc xá học đường.
Ký túc xá rất lớn, thức ăn cũng rất ngon, cho nên có chút học sinh địa phương, vì có thể thanh tịnh đọc sách, cũng sẽ ở bên trong. Thứ nhất bầu không khí tốt, thứ hai đều là người bộ tộc, sau này còn có thể là đồng liêu, hiện tại ở chung nhiều, có giao tình, sau này cũng có thể trở thành trợ lực của nhau.
“Chết bất ngờ?” Lưu Trấn ngưng mi nói, “Hắn năm nay mới mười chín đi?”
Thanh niên nhân hôm qua mới gặp, trong mắt có việc trong miệng có chuyện, là một nhân tài. Tương lai chờ Lưu Dân lui ra, hắn dự bị để Lưu Hữu Bằng trên đỉnh.
Không nghĩ tới ngày hôm qua vừa về Thăng Long, ngày hôm nay liền chết.
Hắn rất giật mình.
“Thỉnh đại phu đi xem, bây giờ còn không rõ ràng lắm. Thuộc hạ vừa đi một chuyến xem qua, mặt úp xuống thùng nước tắm, sắc mặt tím bầm, như là bị chết chìm.” Văn Quảng Liệt nói.
Lưu Trấn càng kinh ngạc, hỏi: “Chết đuối trong thùng nước tắm? Đây cũng quá không nói được.”
“Đi, đi xem!” Lưu Trấn đi nhanh đi ra ngoài, đi mấy bước chợt nhớ tới, nói với Chu Nham, “Chu tiên sinh, ngươi cùng đi với ta đi!”
Chu Nham cầu còn không được, gật đầu: “Vâng!”
Lúc nói chuyện, gọi một vị sư huynh: “Đồng tùng, ngươi đi cùng ta.”
Đồng Tùng trước kia cũng là học sinh Tây Nam, thi qua tụng sư chứng, phải giữ đạo hiếu về nhà ba năm, ba năm sau trở lại, Tây Nam từ lâu không phải Tây Nam mà hắn từng ở năm đó nữa.
Hắn liền dự định đi Yến kinh, ở khách sạn trên nửa đường, gặp sư đệ Chu Nham năm xưa, hai người nói chuyện trắng đêm, liền kết bạn đi tới Thăng Long.
Bookwaves.com.vn
“Được.” Đồng Tùng và Chu Nham cùng nhau, theo Lưu Trấn đi học đường.
Học đường Lưu thị ở ngay phía sau đại trạch chủ viện, tầng tầng lớp lớp rường cột chạm trổ vô cùng hoa lệ, từ hậu môn học đường ra cửa chính là cửa thành nam, cửa này thuộc về quản hạt của Lưu thị, qua cửa thành này, bên ngoài chính là biển.
Có người nói, nơi này là nơi phong cảnh cùng phong thủy tốt nhất toàn bộ Thăng Long.
Cửa nam nhiều năm không đóng, thuyền của Lưu thị phải dựa vào cửa cảng ở ngoài cửa, hàng hóa từ nơi này vận vào bên trong thành, so với mấy nhà khác đều gần và tiện hơn rất nhiều.
Lưu Trấn vừa vào cửa học đường, Lưu Nghĩa đón, hắn là tiên sinh học đường cũng là người phụ trách: “Gia chủ, đến người đều kinh động, thật sự là hạ thần thất trách, thỉnh gia chủ trách phạt.”
“Không cần nói lời vô dụng, đại phu có tới không, người là chết hẳn hay có thể cứu sống?”
“Đại phu tới, nói người đã chết hẳn.” Lưu Nghĩa nói, “Người nằm ở trong thùng nước tắm, thùng nước tắm kia, thùng nước tắm cũng không lớn, các học sinh trong học đường đều dùng thùng như vậy tắm rửa, chính là bảy tám tuổi hài tử, cũng không có xảy ra chuyện chết chìm.”
“Thật sự là quá, quá kỳ hoặc.”
Lưu Nghĩa sợ gánh trách nhiệm, đi lên cấp hống hống muốn phủi sạch quan hệ với mình: “Hôm qua Bằng công tử mới trở về, ta còn tưởng rằng hắn muốn về nhà ở vài ngày mới trở lại học đường, ai biết tối hôm qua hắn ở trong học đường.”
“Sớm biết xảy ra loại sự tình này, nói cái gì ta cũng. . .”
“Đừng nói nữa.” Lưu Trấn cắt đứt lời của Lưu Nghĩa, người đã vào khu vực túc xá, các học sinh thấy hắn đều hành lễ, hắn nhất nhất gật đầu, thô thô quan sát quá mọi người, vào viện tử.
Chu Nham và Đồng Tùng liếc nhau, hai người cũng theo vào phòng.
Viện tử rất rộng, thân phận của Lưu Hữu Bằng bởi vì có chút cao, học tập lại tốt, cho nên một mình hắn ở một tiểu viện tử. Như là cách gian, trong viện một gian thư phòng một gian phòng ngủ, hai bên trái phải là tiểu trù phòng còn có thể dùng để nấu nước.
Hai viện tử dùng chung một người sai vặt hầu hạ, sai vặt của Lưu Hữu Bằng bên này là thứ dân của Lưu thị, năm nay mười bảy tuổi, vốn có ở nơi khác làm việc, nhưng năm nay đến phiên hắn đến thư viện làm việc, vừa năm mới hắn đã tới.
Đi vào viện tử, liền thấy Lưu Dân ngồi ở trên cái băng, ở lau nước mắt, mẫu thân của Lưu Hữu Bằng Lô thị cũng đang ôm nhi tử ở khóc thét. Nàng ước chừng bốn mươi, bởi vì nhi tử chết bất ngờ, chỉ có nửa, nguyên bản tóc đen thui của nàng trắng phân nửa, người có vẻ già nua lại tiều tụy.
Chu Nham thấy Lưu Hữu Bằng được Lô thị ôm.
Người Lưu Hữu Bằng nằm ở trên giường, trên người đắp một cái chăn mỏng, không có mặc y phục. Mặt lộ ra ngoài có chút xanh tím, cánh tay và khóe mắt có máu ứ đọng, như là bị người đánh.
Lưu Trấn xuất hiện, Lưu Dân phù phù quỳ xuống, dập đầu nói: “Gia chủ, cho, thêm phiền toái cho gia chủ.”
“Đứng lên đi.” Lưu Trấn đỡ Lưu Dân dậy, nói, “Chuyện xảy ra đột nhiên, ngươi nén bi thương thuận thay đổi, chú ý thân thể của chính mình.”
Lưu Dân lau nước mắt xác nhận.
Trưởng tử của hắn đi sớm, chỉ lưu lại hài tử này, Lô thị nuôi lớn Lưu Hữu Bằng, rất không dễ dàng.
Cũng may Lưu Hữu Bằng từ nhỏ thông tuệ hiểu chuyện, lại rất nghe lời tổ phụ như hắn, hắn cố tình bồi dưỡng thật tốt, tương lai tiếp nhận công việc của hắn, cũng tin tưởng, Lưu Hữu Bằng nhất định làm tốt hơn hắn nhiều, càng có thể được Lưu chủ thưởng thức và coi trọng.
“Gia chủ! Gia chủ người phải làm chủ cho Bằng nhi của ta a.” Lô thị phát hiện Lưu Trấn tới, đỡ giường quỳ xuống, nói, “Bằng nhi xưa nay thân thể tốt, không có khả năng đột nhiên chết.”
“Ta không tin hắn chết.”
Lô thị thương tâm lấy khăn tay bụm mặt, gào khóc.
Bên giường thượng, ngoại trừ Lô thị ra, còn có thứ tử của Lưu Dân Lưu Tăng Khoa cùng với tiểu nhi tức khoa thị, tôn tử Lưu Hữu Luân và Lưu Hữu Cầm.
Lưu Hữu Luân nhỏ hơn Lưu Hữu Bằng một tuổi, năm nay mười tám, đã ở học đường đọc sách, đệ đệ hắn Lưu Hữu Cầm năm nay mười một, cũng đang đi học, nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ, cùng bọn họ không tính là cùng trường.
“Đứng lên đi, hiểu rõ sự tình trước, lại nói chuyện khác.” Lưu Trấn nói.
Khoa thị đỡ Lô thị đứng lên, Lưu Trấn hỏi đại phu hầu ở một bên: “Ngươi nói một chút, kết quả sau khi kiểm tra thực hư.”
“Vâng!” Đại phu trả lời, “Bụng vừa ấn thì có nước phun ra ngoài, đúng là chết chìm. Nhưng tại sao hắn tắm lại chết đuối, tiểu dân không dám xác định.”
“Bất quá, trên người hắn có thương tích. Vai, phía sau lưng cùng với xương gò má trên mặt đều có máu ứ đọng, hẳn là sinh tiền bị người đánh.” Đại phu nói.
Lưu Trấn ngưng mi, đi tới bên giường.
Chu Nham cũng đi tới bên giường quan sát mặt của người chết, quả thực dường như lời của đại phu, trên mặt và vai đều có máu ứ đọng.
“Chu tiên sinh, ” Lưu Trấn hỏi Chu Nham, “Ngươi xem một chút?”
Chu Nham xác nhận.
Lưu Trấn nhường lại vị trí, Chu Nham và Đồng Tùng tiến lên kiểm tra.
Lưu Trấn và người một nhà của Lưu Dân nói chuyện, hắn nói: “Người chết không thể sống lại, nếu quả thật có oan tình, ta tự nhiên sẽ làm chủ cho các ngươi. Nhưng cũng nói trước, nếu quả thật là ngoài ý muốn, các ngươi cũng không nên không cam lòng nháo sự, khuấy đến tộc nhân không được an bình.”
Lô thị cảm thấy Lưu Hữu Bằng nhất định là người khác hại chết, nên không nói lời nào.
Lưu Dân lại khéo nói: “Vâng, gia chủ chúng ta nhất định ghi nhớ trong lòng.”
Lưu Trấn gật đầu.
“Thế nào?” Lưu Trấn hỏi Chu Nham.
Chu Nham hỏi: “Quần áo sinh tiền Bằng công tử mặc đâu?”
“Ở chỗ này.” Lưu Hữu Luân chỉ vào bình phong khoác y phục bên thùng nước tắm, “Đây là quần áo ngày hôm qua hắn mặc, ta nhớ kỹ.”
Chu Nham đi tới, cầm quần áo lên quan sát một chút, y phục sạch sẽ, cũng không có đồ gì, ngoại trừ có chút dính ra, cái khác tất cả bình thường.
Chu Nham lại đánh giá bài biện trong phòng.
Gian phòng dọn dẹp coi như sạch sẽ, không có bụi gì, nhưng cũng không phải vô cùng ngăn nắp sạch sẽ, hắn mở tủ quần áo, trong ngăn kéo bày y phục, có chút cũ nhăn, tùy ý treo hiển nhiên là không thường mặc.
Đáy giường bày hài, hài cũng sạch.
“Chu Nham, ” Đồng Tùng chỉ vào trong thùng nước, nói, “Ngươi xem đây là cái gì.”
Đồng Tùng khom lưng, cong đầu gối bên thùng nước, vớt ra nửa phiến lá xanh, là một loại lá cây quán mộc có thể thấy ở khắp nơi Thăng Long. Bản thân lá cây chỉ có bằng móng tay, hiện tại chỉ còn lại có nửa phiến, dán tại bên cạnh thùng nước tắm, không dễ dàng thấy.
“Lá cây này. . .” Chu Nham nói, “Trong học đường hình như cũng có.”
Lưu Nghĩa đi lên quan sát một mắt, chắc chắc nói: “Lá cây này trong học đường rất nhiều, hái dọc theo đường, rất thông thường.”
“Nước tắm là ai nấu?” Chu Nham để Đồng Tùng thú lá cây.
Lưu Nghĩa cũng không rõ ràng lắm, hướng về phía Lưu Hữu Luân hỏi: “Viện tử bên này, là người nào chịu trách nhiệm phục vụ?”
“Hình như là Diệp Hổ, ” Lưu Hữu Luân nói, “Hắn phụ trách hai viện tử của Tử Tuấn ca và Hữu Bằng ca.”
Ở viện tử độc lập này cũng liền hơn mười gian, người bình thường đều là sáu người một gian lớn.
“Có thể tìm Diệp Hổ tới hỏi hay không?” Chu Nham nói.
Lưu Nghĩa gật đầu, đứng ở cửa hướng về phía bên ngoài hô một tiếng: “Diệp Hổ ở đâu?”