Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 92: MƠ MƠ MÀNG MÀNG

Dịch giả: Luna Wong

“Ngươi muốn ngỗ tác?” Lưu Trấn nhìn Chu Nham, hỏi, “Rất trọng yếu?”

Chu Nham gật đầu, nói: “Phải! Nguyên nhân cái chết của Bằng công tử không thể xác định là chết đuối trong thùng nước tắm, rốt cuộc là chết đuối hay là nguyên nhân khác, nếu như không thể xác định việc này, tất cả mọi chuyện phía sau, đều muốn là hư vô.”

“Không phải có một điểm đáng ngờ sao, hắn không sẽ tự mình đổ tắm rửa sao?” Lưu Trấn nói, “Đây không có tính khả định?”

Lưu Trấn là thường dân, sẽ nói như vậy không kỳ quái.

Chu Nham gật đầu, nói: “Đây là chỗ kỳ quái, nhưng cũng không thể xác định điểm mấu chốt nguyên nhân cái chết của hắn, nếu như lên công đường, dây là không thể làm luận cứ và chứng cứ định tội sau cùng.”

“Huống chi, ta cũng có thể phản bác người, nếu như nước tắm rửa không phải tự hắn đổ, chẳng lẽ là hung thủ giúp?”

“Thứ nhì, nếu như là hung thủ làm, trừ phi là Diệp Hổ, bằng không, đổi thành hung thủ khác, việc này không thể thành lập. Đổi lại một phương hướng, đó chính là Bằng công tử ở bên ngoài bị người giết, hung thủ mang hắn về, sau đó cố ý làm rabiểu hiện giả dối hắn tắm rửa chết chìm.”

“Như vậy, rốt cuộc hắn chết ở nơi nào, hung thủ giết làm sao hắn, nguyên nhân cái chết của hắn là cái gì?”

Chu Nham liên tiếp phản vấn, để Lưu Trấn rộng mở trong sáng, hắn gật đầu: “Thì ra là thế.”

“Ta nghĩ biện pháp đi phủ nha mượn ngỗ tác qua đây.” Lưu Trấn nói.

Chu Nham chắp tay nói tạ ơn, nói: “Vậy di thể của Bằng công tử tạm thời để ở chỗ này không nên di động, còn phiền người nói một tiếng với người nhà của hắn.”

Lưu Trấn rất ủng hộ Chu Nham, một phen hôm nay, cũng khẳng định năng lực của hắn: “Việc này ta dặn dò, những chuyện khác khổ cực Chu tiên sinh.”

“Không dám nhận khổ cực, đây là Chu mỗ phải làm.”

Chu Nham rất hưng phấn, đây là một cơ hội, hắn muốn cho những thứ dân Lưu thị cảm thụ được, ở trong tộc Lưu thị cũng là công bằng, tất cả tộc quy đều là công bằng công chính.

“Vậy Chu mỗ đi làm việc, rất nhiều chuyện đều phải nhất nhất chải vuốt rõ ràng, thuyết pháp không ở tại chỗ của các vị người hiềm nghi cũng muốn điều tra rõ.” Chu Nham chắp tay, cáo từ.

Lưu Trấn cũng phân phó dăn dò xuống phía dưới, liền hô Lưu Vĩnh Lợi đến, phân phó nói: “Mời ngỗ tác trong nha môn mời tới, ta cần.”

“Gia chủ, vì sao không đưa đi nha môn xử lý?” Lưu Vĩnh Lợi bật thốt lên lên nói.

Lưu Trấn bỗng nhiên vừa chuyển mâu theo dõi hắn.

Lưu Vĩnh Lợi kinh mồ hôi lạnh bá một cái chảy ra, dập đầu nói: “Hạ quan đi làm ngay!”

Đầu hắn choáng rồi, ở trước mặt Lưu Trấn nói đem án tử cho phủ nha thẩm tra xử lí.

Thực sự là bị hai phu thê Quế vương ám ảnh rồi.

“Ngươi tên ngu xuẩn này, mỗi lần Quế vương giả trang ngươi, ngươi cũng không biết đi ra vạch trần chuyện giả trang sao? Cư nhiên cam tâm tình nguyện núp ở trong phòng không đi ra!” Lưu Trấn nói.

Lưu Vĩnh Lợi lâu mồ hôi, nói: “Hạ quan, hạ quan không dám.”

“Thực sự là nhìn lầm ngươi.” Lưu Trấn nói, “Lần sau hắn còn làm như thế nữa, ngươi tự nghĩ biện pháp, bằng không, tri phủ này ngươi cũng không cần làm nữa.”

Hắn không làm tri phủ, phía sau còn nhiều người làm.

“Vâng!” Lưu Vĩnh Lợi xác nhận, để thủ hạ đi nha môn thỉnh ngỗ tác đến. Ngỗ tác của Thăng Long phủ nha kinh nghiệm đương nhiên không bằng đám người Điếu Đại, nhưng dầu gì cũng là tay nghề tổ truyền, thời gian điều tra, thành thạo hơn đại phu phổ thông rất nhiều.

Ngỗ tác tên là Tằng Chiêu, năm nya 30 có hai, dung mạo xấu xí, mắt lồi răng hô xương gò má rất cao, có vẻ rất khắc nghiệt âm lãnh.

“Đi đi, đang ở bên trong.” Chu Nham để Tằng Chiêu đi tra nghiệm, hắn vẫn chưa yên tâm, tự mình theo qua.

Tằng Chiêu tỉ mỉ kiểm tra thực hư một phen, trả lời: “Người chết là chết đuối, sau đầu và trên người có ngoại thương, sinh tiền nên cùng người phát sinh tranh đấu.”

“Có thể xác định thời gian tử vong không?”

Tằng Chiêu trả lời: “Trong khoảng thời gian ở giờ hợi đến nửa giờ tý này.”

“Có thể kiểm tra ra, nguyên nhân cái chết là bị người ấn đầu sặc nước, hay là hôn mê chết đuối không?” Chu Nham hỏi.

Tằng Chiêu suy nghĩ một chút, trả lời: “Đây phải xem lúc tiến vào, phụ cận thùng nước tắm là ướt hay khô. Nếu như chỉ từ thi thể để phán đoán, nếu như là bị giết, vậy chỉ có thể là bị người ấn đầu. Nếu hôn mê trong thùng nước tắm, lấy thân cao của người chết, sợ rằng không dễ dàng thực hiện.”

Hắn xem qua chiều sâu của nước và kích cỡ của thùng nước tắm, người chết dù là hôn mê, trên mặt cũng không có khả năng toàn bộ lọt vào trong nước chết đuối.

Bookwaves.com.vn

Chu Nham bừng tỉnh đại ngộ, chuyện rõ ràng như vậy hắn cư nhiên thật không nghĩ tới. Thùng nước tắm và chiều sâu của nước cứ một chút như vậy, Lưu Hữu Bằng ở trong thùng nước tắm, là không có khả năng bởi vì tự thân đột nhiên ngất đi mà dẫn đến ngoài ý muốn chết đuối.

Khả năng duy nhất, là bị người ấn đầu chết đuối.

“Ta cũng nghĩ như vậy, ” Chu Nham gật đầu, nói, “Ta bây giờ hoài nghi, hiện trường đầu tiên của người chết, có phải ở trong căn phòng này hay không.”

Tằng Chiêu nói: “Đây xin lỗi, tại hạ cũng không dám cho người đoạn luận và kiến nghị.”

“Ta sẽ tra, ngươi chỉ là ngỗ tác, điều tra rõ nguyên nhân cái chết là được.” Chu Nham nói chuyện, như một vị bộ khoái có kinh nghiệm phong phú, “Ngươi làm việc của ngươi đi.”

Tằng Chiêu xác nhận cáo từ đi ra, ở trên đường đi vài vòng, cấp tốc quay đầu đi Tam Xích đường.

Đỗ Cửu Ngôn bề bộn nhiều việc, trong viện tới tới đi đi có rất nhiều gia đình cùng với hàng xóm tranh cãi đến cố vấn.

“Thế này rất tốt a.” Nàng thật cao hứng, nói với Quế vương, “Có thể thấy được ý thức luật pháp của mọi người thức tỉnh rồi, bắt đầu học được bảo vệ quyền lợi của bản thân rồi.”

Quế vương uống một hớp nước, sinh không thể yêu nhìn nàng, nói: “Ta muốn ngủ.”

“Vương gia, ngươi phải tỉnh lại a, chúng ta đang vì toàn bộ bách tính An Nam mà phấn đấu, chúng ta đang làm một chuyện vĩ đại, đây chắc chắn trở thành hành vi vượt thời đại.”

Quế vương nhìn bàn nói: “Gần đây, ta một mực nghe nàng nói vượt thời đại với ta.”

“Ta không muốn vượt thời đại.” Quế vương tựa ở trên bả vai của nàng, kiều tích tích nói, “Ta chỉ muốn ngủ.”

Đỗ Cửu Ngôn nín cười, sờ sờ mặt của hắn, nói: “Vương gia nhà của ta cực khổ, thế nhưng ngẫm lại ngươi sẽ ở trong lịch sử của An Nam, thêm một dấu mực đậm, rất đáng giá a.”

Quế vương bắt đầu phát sinh tiếng ngáy nhỏ.

Đỗ Cửu Ngôn quét hắn một mắt, thấp giọng nói: “Ngươi xác định ngươi mệt như vậy, không phải là bởi vì buổi tối quá bận rộn mà không phải là ban ngày?”

“Không hiểu!” Quế vương giật giật, làm bộ đổi tư thế, hôn gò má của nàng, hộc nhiệt khí nói, “Ta muốn ban ngày dưỡng tốt tinh thần, buổi tối tiếp tục chiến đấu.”

Đỗ Cửu Ngôn véo hông của hắn: “Đập chết ngươi, đồ lưu manh!”

“Chết rồi chết rồi.” Quế vương nói, “Chết dưới hoa mẫu đơn, ta muốn làm quỷ phong lưu.”

Đỗ Cửu Ngôn phi hắn một tiếng.

Quách Ao qua đây, chỉ vào Tằng Chiêu nói: “Cửu gia, ngỗ tác trong nha môn tới.”

“Ân?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Tằng Chiêu, cười ngoắc, nói, “Có chuyện gì sao?”

Tằng Chiêu qua đây muốn dập đầu, Quách Ao đỡ hắn, nói: “Ngồi nói nghe mới rõ.”

“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào ghế cho hắn ngồi, “Ngươi vẫn là lần đầu tiên đến, Liên Khuê bọn họ mỗi ngày tới chỗ của ta ăn chùa uống chực. Ngươi đột nhiên qua đây, là có chuyện khẩn yếu gì sao?”

Tằng Chiêu nói án kiện của Chu Nham với Đỗ Cửu Ngôn, nói: “. . . Xem ra, bọn họ không dự định đưa đến nha môn thẩm.”

“Ngươi không có gạt hắn kết quả kiểm tra thực hư chứ?”

Tằng Chiêu lắc đầu, nói: “Sẽ không. Cha ta nói, vô luận có bao nhiêu tư oán, cho dù là cừu nhân ngươi chết ta sống, cũng không thể đưa công sự vào bên trong.”

Tằng Chiêu đánh giá Quế vương tựa ở trên người Đỗ Cửu Ngôn ngủ gật, lại nhìn Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách nói chuyện với hắn, cảm thấy bầu không khí như vậy thực sự dễ dàng lại vui vẻ, phảng phất ngươi là một lão bằng hữu của bọn hắn, bọn họ không làm dáng với ngươi, ngươi cũng không cần câu thúc.

Thảo nào đám người Liên Khuê và Tôn Hỉ Vũ, không có việc gì liền thích chạy tới đây.

Có người thực sự bất đồng, vô luận ở địa phương nào làm chuyện gì, đều có thể hấp dẫn người khác, để người nhịn không được thân cận.

“Chúng ta mặc kệ bọn họ, án tử điều tra xong là bản lĩnh của bọn hắn, tra rõ chúng ta lại nghĩ biện pháp phản một quân.” Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày cười nói, “Trước bất động, yên lặng theo dõi kỳ biến.”

Bookwaves.com.vn

Tằng Chiêu xác nhận, nhìn hai bên một chút, chỉ vào đám người Chu Tiếu bên kia bị rất nhiều người vây quanh, nói: “Người bên kia là đang cố vấn sao?”

“Đúng vậy.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Hiện tại rất nhiều người đến tư tuân.”

Hai tràng quan ti, một hồi bạo động, mười mấy số người, rất có chấn động và lực ảnh hưởng.

. . .

Chu Nham và Đồng Tùng hai người ngồi ở trong phòng của Lưu Hữu Bằng, gương mặt buồn khổ, một lúc lâu Chu Nham nói: “Người nhà của Lưu Tử Quân quả thật có thể chứng minh, buổi tối hắn ở nhà ăn cơm, hàng xóm hai bên cũng chứng minh thấy hắn về nhà, nhưng đây lại không thể nói rõ, sau đó hắn sẽ không có ra ngoài.”

Đồng Tùng gật đầu, nói: “Quả thực như vậy.”

“Nhân chứng cùng thời gian của Lưu Tử Phong cũng rất mơ hồ. Người chết tử vong tầm giờ tý, mà lúc này, hắn nói hắn đã trở về học đường ngủ rồi. Thời gian như cũ không rõ, khó có thể phân rõ.”

Đồng Tùng nói: “Chính là Diệp Hổ cũng khó mà chứng minh trong sạch của hắn. Chỉ là, động cơ giết người của hắn, còn chờ thương thảo.”

“Ân. Ta tra hỏi qua người quen biết hắn, đều nói Diệp Hổ nhát gan sợ phiền phức, cũng là bởi vì sợ phiền phức, nên lúc Lưu Hữu Bằng không ở, hắn sợ Lưu Tử Quân, một mực bên kia hầu hạ.” Chu Nham nói, “Nhưng không có thể nói rõ vấn đề, nếu như hắn thực sự nhát gan sợ phiền phức không chút dã tâm nào, cũng không dám ở gian phòng của Lưu Hữu Bằng trộm dùng giấy và bút mực.”

Có thể thấy được, là một người muốn đọc sách cầu tiến.

“Hiện tại chỉ cầu tìm được Phó binh đầu kia, hy vọng ở trên người hắn có thể lấy được đầu mối hữu dụng.” Chu Nham xoa trán, dựa vào ghế, cảm thấy đầu đau muốn nứt ra.

Tra án loại sự tình này, thật đúng là không dễ dàng a.

“Ta luôn cảm thấy, chúng ta bỏ sót điểm mấu chốt gì.” Đồng Tùng nói, “Lục soát lại căn phòng một chút?”

Chu Nham gật đầu.

Hai người ở trong phòng lại tỉ mỉ lục soát một lần, nhưng lại là nhất vô sở hoạch.

“Làm sao bây giờ?”

Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.

“Tìm Phó binh đầu trước.” Đồng Tùng quyết định thật nhanh nói, “Tra hỏi rõ hết người hiềm nghi, bài tra từng cái một.”

Bởi vì không có biện pháp khác.

“Cũng tốt.” Chu Nham tán thành, hai người ra học đường, lại đụng phải Lưu Dân, Chu Nham chắp tay nói, “Dân lão gia, người có việc?”

Lưu Dân nói: “Ta đang muốn đi hồi bẩm gia chủ, có người ở trong Nghi Xuân viện thấy được hành tung của Phó Đình.”

Nhãn tình của Chu Nham sáng lên, nói: “Tìm được rồi? Ta đi cùng người.”

Ba người đến chỗ của Lưu Trấn, lập tức dẫn người đi bắt Phó Đình, quả nhiên, ở Nghi Xuân viện tìm được Phó Đình đang vù vù ngủ say. Hắn không chỗ đi, chỉ có thể tới nơi này tìm người bồi mình.

Phó Đình bị trói mang đi từ đường Chu thị.

Nói là từ đường cũng không phải từ đường, bởi vì rất lớn, từ đường ở phía sau cùng khóa cửa, ngày lễ ngày tết mới mở cửa. Phía trước còn lại là nơi Lưu thị làm công xử lý sự vụ trong tộc, dường như triều đình nhỏ, phân loại nha môn gì đều có.

Chu Nham đánh giá Phó Đình, ôm như que củi, má trái gò má có một vết sẹo, nhưng hai cánh tay dường như cánh tay của kỳ lân, tráng kiện như trâu, cho người cảm giác chính là hung thần ác sát, mặt của hung thủ!

—— lời nói ngoài ——

Ta là mỗi tháng đều tới tăng thêm quân, cầu biểu dương khích lệ!

Nói, lần ngoại đã canh cửu chương mười hai, ta thật là lợi hại!

Ta ngày hôm qua tâm huyết dâng trào, viết lưỡng ngàn năm trăm chữ sách mới mới đầu, lúc đó viết xong nhưng hài lòng, nhưng hôm nay nhất độc, khóc mắt bị mù, viết gì ngoạn ý, ha ha ha ha!

Tiếp tục mài mới đầu, mài xuất bản cảo, hảo bận rộn phong lưu quân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui