Q3 – CHƯƠNG 94: THÌ CỨ LÀM THÔI
Dịch giả: Luna Wong
Thẩm tra xử lí kết thúc, Phó Đình bị phán hình giam giữ, định ở ba ngày sau chém đầu trước mặt mọi người răn chúng.
Lưu Trấn tự mình mời Chu Nham ăn cơm, thêm ban thưởng.
Tửu lượng của Chu Nham rất cạn, nên uống say huân huân, cùng Đồng Tùng nhau đỡ trở lại tụng hành, cười nói: “Ba ngày, trong vòng 3 ngày chúng ta phá một đại án hình sự, thật đáng mừng a!”
“Phải! Thật đáng mừng, thật đáng mừng a!” Đồng Tùng cũng cao hứng nói.
Trong tụng hành cũng nháo đằng một đêm, đến sắp hừng đông, bọn họ mới ngủ, thẳng đến buổi trưa mới dậy.
Chu Nham vừa rửa mặt, bỗng nhiên sai dịchtrong phòng giam vội vã chạy tới, thở gấp nói: “Chu tiên sinh, tối hôm qua Phó Đình trốn rồi.”
“Cái gì?” Chu Nham không dám tin tưởng, “Làm sao sẽ đào tẩu, trong tù không ai trông coi sao?”
Sai dịch trả lời: “Phó Đình người này rộng rãi, trong tù cũng có một huynh đệ của hắn, huynh đệ hắn mở cửa cho hắn, hai người cùng nhau trốn.”
“Gia chủ biết không?” Chu Nham rất giận, người cũng nhốt rồi, cũng sắp chém đầu răn chúng, cư nhiên để hắn cho chạy đi.
Sai dịch trả lời: “Đã hồi bẩm cho gia chủ, gia chủ bảo ngươi đi qua một chuyến.”
“Ta đây liền đến.” Chu Nham thay đổi y phục, vội vã đi gặp Lưu Trấn.
. . .
Đỗ Cửu Ngôn cũng đang phá án, nhận một án kiện gia đình tranh cãi, Hà gia có hai huynh đệ, ca ca thành thân xong, mười năm không có sinh dục, hưu thê xong tái thú, lại qua năm năm vẫn là không có sinh, tiền thê bị hưu tái giá xong, ba năm sinh hai nhi tử, người Hà gia mới biết được, không thể sinh là ca ca.
Vì vậy để đệ đệ sinh thêm nhi tử, đưa thai đầu cho ca ca làm con thừa tự kế thừa đèn nhang, nhưng không ngờ đệ tức sinh hai thai đều là nữ nhi, ca ca không cần đệ đệ cũng không chịu nuôi hai khuê nữ.
Vì vậy hai huynh đệ vì chuyện này mà nháo lên, vẫn nháo đến Tam Xích đường.
“Đây nếu như ở Đại Chu, ta liền trực tiếp để cho bọn họ cút.” Đỗ Cửu Ngôn căm tức nhìn một nhà hai huynh đệ trước mặt, rất muốn theo tính tình đánh bọn họ một trận.
Nhưng không thể động thủ, nàng phải yêu thương thương tiếc lông vũ cố kỵ hình tượng cao to chính trực của nàng.
“Ta hỏi ngươi, sau này ngươi còn nguyện ý sinh nữa không?” Đệ tức Mã thị, ôm tiểu nữ nhi mới hai tháng, khóc sưng cả hai mắt.
Mã thị lắc đầu, nói: “Đỗ tiên sinh, ta đây đều sinh sáu đứa rồi, ta muốn cũng sinh không ra nữa.”
Phía trước sinh hai nhi tử hai nữ nhi, vốn có vừa vặn, hiện tại lại thêm hai nữ nhi, bọn họ thật sự là nuôi không nỗi.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nhìn ca ca Hà Đại, hỏi: “Nàng không sinh, không bằng ngươi nhận khuê nữ này, hoặc là dưới gối không tử cũng không nữ.”
“Hắn đáp ứng ta, phải sinh nhi tử cho ta làm con thừa tự.” Hà đại chỉ đệ đệ, nói, “Ngươi không thể nói không giữ lời.”
Hà nhị nói: “Ta sáu hài tử, nếu như sinh một nữ nhi nữa, ngươi còn muốn thế nào? Ngươi không giúp ta nuôi, ta nuôi không nỗi.”
“Kế tiếp nhất định là nhi tử.” Hà Đại khẳng định nói, “Ta đã tìm người xem mệnh rồi.”
Hai phu thê Hà Nhị không chịu mạo hiểm, Mã thị nói: “Phản chính ta sẽ không sinh nữa, nữ nhi này ngươi cũng phải nhận, dù là ngươi không đón về, ngươi cũng phải chia lương thực hằng tháng cho ta.”
Hà Đại đương nhiên không chịu, nói: “Ta giúp ngươi nuôi khuê nữ trong nhà, chờ trưởng thành rồi gả ra ngoài, cái gì ta đều không có. Đầu óc của ta hỏng còn không sai biệt lắm.”
“Suỵt!” Đỗ Cửu Ngôn cắt đứt lời Hà Nhị muốn tiếp tục nói, nói, “Ngươi cũng không nuôi, hắn cũng không cần, không thôi các ngươi ném chết khuê nữ đi.”
Hà Nhị và Mã thị sợ hết hồn, giật mình nhìn Đỗ Cửu Ngôn, Mã thị kinh hoảng nói: “Đỗ, Đỗ tiên sinh, đây. . . đây đều sinh ra rồi, làm sao có thể ném chết được.”
“Không, không được, chúng ta làm không được.”
Đỗ Cửu Ngôn gõ bàn, nói: “Vậy còn ồn ào cái gì, hắn không cần ngươi tự nuôi, sau này cùng bọn họ chết già không vãng lai.”
Mã thị và Hà Nhị liếc nhau, hai người đều gật đầu, Hà Nhị nói: “Chúng ta coi như không có ca ca này, khuê nữ tự chúng ta nuôi!”
“Không chết đói là được, nuôi rồi lại nói.”
Mã thị khóc gật đầu, một miếng thịt trên người mình, tặng người cũng thôi, nếu giết chết, nàng không nỡ.
“Lúc rảnh rỗi, trong nhà gia chủkhông có việc gì phân phó làm, ngươi ra ngoài tìm một ít chuyện trợ cấp gia dụng.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Không phải còn có một đại nhi tử sao, đưa đến học đường đọc sách đi, bệ hạ lo cơm, giảm bớt gánh vác của các ngươi.”
Bookwaves.com.vn
Hà Nhị nhất thời cao hứng gật đầu, nói: “Vậy, chúng ta đây trở về đưa hài tử đi học đường.”
“Đi đi, ” Đỗ Cửu Ngôn không muốn để ý loại quan ti hồ đồ không hiểu này, chuyện trọng nam khinh nữ cũng nói không rõ ràng lắm, “Dễ sinh nuôi, ai đòi các ngươi lấy hài tử cũng đừng cho.”
Hà Nhị xác nhận, cùng Mã thị ôm khuê nữ đi về nhà.
Mặt của Hà Đại phát mộng nhìn Đỗ Cửu Ngôn.
“Nhìn ta làm gì, đi về nhà đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Ta là lo liệu luật pháp chủ trì công đạo, nhưng ta cũng không phải nhàn rỗi không chuyện gì làm, chuyện gì đều quản.”
“Đi, đi!”
“Đây nếu như ở công đường, ta phải để đại nhân đánh ngươi ba mươi đại bản trước mới nói.”
Hà Đại nói: “Nhưng, nhưng bọn họ không sinh, ta, ta không phải là không có nhi tử sao?”
“Cha nương ngươi sinh ngươi, ngươi làm cái gì cho cha nương ngươi? Mỗi ngày nghĩ nối dõi tông đường, chỉ phẩm hạnh này của ngươi, nuôi hài tử chính là hại hài tử.” Đỗ Cửu Ngôn phất tay, Quách Ao tiến lên mời hắn mời xuống.
Hà Đại bị mời ra ngoài, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Quá giận, đây đều cái gì với cái gì.”
“Không có chuyện lớn hơn để làm sao?”
“Có!” Quách Ao đi lên, nhỏ giọng nói, “Phó Đình, chạy trốn rồi.”
Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói: “Từ trong tù trốn ra rồi?”
“Ân, đêm qua chạy trốn, tiểu dân biết hắn núp ở chỗ nào.” Quách Ao thấp giọng nói, “Cửu gia, có muốn thêm một cước hay không, nếu như người gật đầu, tiểu nhân đi tìm Phó Đình ra.”
Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, quay đầu nhìn Quế vương, hỏi: “Vương gia, có làm hay không?”
“Làm!” Quế vương nói, “Nhàn rỗi đỉnh đầu mọc cỏ. Phản chính ta không muốn xử lý những tranh chấp loạn thất bát tao lý không rõ này.”
Quả thực đại tài tiểu dụng, để hắn xử lý loại sự tình này.
Hắn và Đỗ Cửu Ngôn là người làm đại sự.
“Thành!” Đỗ Cửu Ngôn vỗ bàn nói, “Vậy thì cứ làm thôi!”
Quách Ao cũng rất hưng phấn, nói: “Vương gia, Cửu gia, nhị vị chỉ thị thế nào, tiểu nhân đi làm ngay, nhất định lanh lẹ.”
“Cửu Ngôn, ” Tiền Đạo An hỏi, “Vụ án này ngươi còn chưa có lý giải, khẳng định không có vấn đề sao?”
“Nếu như người thật là Phó Đình giết, bây giờ ngươi nhúng tay, chẳng phải là. . .” Tiền Đạo An do dự, sợ Đỗ Cửu Ngôn cứng rắn nhúng tay, cuối cùng điều tra ra thật là Phó Đình, sẽ mất mặt.
Đỗ Cửu Ngôn xua tay, nói: “Không sao, nếu như cuối cùng Phó Đình là hung thủ giết người, chúng ta tốt bụng giúp bọn hắn bổ sung một chút tư liệu.”
“Đây cũng là một loại hợp tác giữa phủ nha và gia chủ!”
Tiền Đạo An ngẩn ra, nhịn không được bật cười, chắp tay bội phục nói: “Vẫn là Cửu Ngôn nghĩ chu toàn.”
Không phải Phó Đình, bọn họ ngôn từ nghĩa chính tìm được hung thủ, là Phó Đình, vậy bọn họ thì giúp một tay thẩm thử, đối ngoại chính là phủ nha hợp tác với Lưu Trấn.
Để đại chúng cảm thấy, Lưu Trấn cũng rất ủng hộ phủ nha phổ biến luật pháp An Nam.
“Làm như thế nào?” Quách Ao hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tìm được Phó Đình, bảo hắn đi nha môn gõ đăng văn cổ.”
“Lưu Trấn đang tìm hắn, ngươi phái thêm mấy người huynh đệ bảo vệ, đừng để cho hắn ở nửa đường bị diệt khẩu.”
Quách Ao xoa tay gật đầu.
Buổi trưa, Quách Ao ngay một đáy thuyền bỏ hoang tìm được rồi Phó Đình, khuyên vài câu Phó Đình liền đồng ý, nghênh ngang đi phủ nha, gõ đăng văn cổ kêu oan!
Vừa có người gõ trống, mấy người Liên Khuê hưng phấn không thôi, vừa gõ hai cái, đã được mời vào.
Bookwaves.com.vn
Lưu Vĩnh Lợi nhìn Phó Đình, mồ hôi lạnh chảy ròng.
“Đại nhân, người nhất định phải vì tiểu nhân làm chủ a.” Phó Đình nói, “Tiểu nhân là oan uổng, tiểu nhân không có giết người.”
“Tiểu nhân có thể chết, thiên lôi đánh xuống còn không sợ. Thế nhưng tiểu dân không thể bị người chết oan, đây quá biệt khuất.”
Phó Đình quỳ gối dưới đường, Lưu Vĩnh Lợi đỡ bàn, đầu cháng váng não phồng.
“Liên Khuê, ” Lưu Vĩnh Lợi nói, “Ngươi qua đây, đánh ta ngất xỉu!”
Liên Khuê đầy mặt không giải thích được, hỏi: “Đại nhân, vì sao người muốntiểu nhân đánh người ngất xỉu? Đây. . . đây tiểu nhân làm không được a.”
“Hai bên cũng không thể đắc tội, lúc này, ta chỉ có bệnh mới là biện pháp cứu mạng.” Lưu Trấn nói, nếu như Quế vương lại giả trang hắn xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người, hắn nhất định phải lập tức đứng ra, vạch trần chuyện Quế vương giả trang.
Nhưng hắn cảm giác, không đợi hắn đứng ra, đã bị Quế vương diệt khẩu.
Bảo mệnh quan trọng hơn!
“Không, không bằng người để cho tiểu nhân đi hỏi vương gia và Đỗ tiên sinh một chút?” Liên Khuê nói.
Lưu Vĩnh Lợi tuyệt vọng nhìn Liên Khuê, suy nghĩ một chút hô to một tiếng, nói: “Các ngươi đừng vội ép ta nữa, gia chủ, thuộc hạ chỉ có thể lấy cái chết minh chí a!”
Hô xong, vừa quay đầu lại đi đụng cây cột, không chết, nhưng đập đầu, người cũng hôn mê.
“Thật ác độc, ” Liên Khuê đồng tình không ngớt, nói với Tôn Hỉ Vũ, “Đỡ đại nhân đi hậu nha nghỉ ngơi đi.”
Phó Đình nhìn sửng sốt một chút, không biết tình huống gì.
Hắn cáo trạng, Lưu Vĩnh Lợi tự sát.
“Phó Đình, ” Liên Khuê nói, “Ngươi đi lao phòng trước, chờ đại nhân nghỉ dưỡng xong, tự sẽ chủ trì công đạo cho ngươi.”
Phó Đình một chút cũng không nhăn nhó, theo liền đi lao phòng.
Phó Đình mới vừa đi Văn Quảng Liệt đến, vừa vào cửa đã hướng về phía Liên Khuê chất vấn: “Có phải Phó Đình nhốt tại trong nha môn hay không?”
“Phải!” Liên Khuê nói, “Buổi sáng hắn gõ đăng văn cổ, đại nhân của chúng ta nhận án tử, chọn ngày tra hỏi rõ, sẽ khai đường thẩm tra xử lí.”
Văn Quảng Liệt bị tức nở nụ cười, nói: “Đây là án kiện của nội bộ Lưu phủ, đã tra hỏi rõ đều phán hình rồi. Nếu như các ngươi tái thẩm, có phải vượt quy củ hay không?”
“Ta đây không hiểu, đại nhân nói cái gì ta thì làm cái đó.” Liên Khuê giả bộ hồ đồ, “Không bằng, ngươi đi hỏi đại nhân của chúng ta?”
Văn Quảng Liệt phất tay áo nói: “Ta đây liền đi hỏi Lưu đại nhân.”
“Ai tìm ta?” Vừa nói chuyện, Quế vương dán da mặt, mặc quan phục đi nhanh tiến đến, bào tử vung lên ngồi xuống ghế, liếc nhìn Văn Quảng Liệt, “Trở về nói cho gia chủ các ngươi biết, án tử không đến gõ đăng văn cổ, chúng ta coi như không biết, cũng sẽ không nhúng tay quản.”
“Nhưng bây giờ có người gõ trống kêu oan, nếu chúng ta không quản, vậy có vẻ chúng ta không tứ cách, lạnh lùng.”
“Cái đó cùng xưa nay nha môn cho người ấn tượng không hợp. Cho nên, vụ án này thế tất phải quản.”
Trong lòng Văn Quảng Liệt nhảy thùng thùng, từ khi đối phương vừa tiến đến, hắn biết đây không phải là Lưu Vĩnh Lợi mà là Quế vương.
Khí thế và tư thái như vậy, mười Lưu Vĩnh Lợi cũng giả không được.
“Đại nhân, ” Văn Quảng Liệt nói, “Nhưng án tử đã tra hỏi rõ, không thể phiền toái người nữa, hãy để cho tiểu nhân mang hung thủ trở về xử trí, là ổn rồi.”
Quế vương nói: “Phiền phức hay không ta quyết định. Nói cho gia chủ các ngươi biết, nếu như hắn có thành kiến, thì tự mình đến nha môn.”
Văn Quảng Liệt miệng đầy khổ sáp, không dám nhiều lời với Quế vương, mang người hôi lưu lưu đi.