Q3 – CHƯƠNG 97: NGƯỜI LÉN HỌC NGHỀ
Dịch giả: Luna Wong
Vì sao không thích Lưu Hữu Bằng! Chu Nham nhớ tới, lúc đó hắn không hỏi.
Đây liên quan đến động cơ giết người.
Chu Nham đứng ở một bên nghe, yên lặng tỉnh lại, phát hiện mình sót quá nhiều đồ.
Bất quá bây giờ bổ cứu còn kịp.
“Từ nhỏ đã không thích.” Lưu Tử Phong nhìn Đỗ Cửu Ngôn, không phục nói, “Chỗ ta không thích hắn nhiều lắm, thế nhưng ta sẽ không giết hắn.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chức của ta cao, tính tình lại không tốt, ngươi nói lời quan trọng nhất, không thôi ta sẽ đánh ngươi.”
“Ngươi!” Lưu Tử Phong lớn như vậy chưa thấy qua nữ nhân như vậy, quả thực cuồng đến để kẻ khác phát cuồng, còn hết lần này tới lần khác không thể phản bác nàng, hắn nuốt một bụng khí, nói, “Không phải chuyện đặc biệt lớn gì, chính là từ nhỏ tích lũy từng chút từng chút.”
“Hắn đọc sách tốt, gia sự tốt, gia chủ thích hắn, cùng trường thích hắn, ngay cả nữ tử đính hôn với hắn, đều là ta thích.”
“Như vậy có đủ hay không?” Lưu Tử Phong nói.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu: “Động cơ giết người này rất có thể.”
“Ta, ta không có!” Lưu Tử Phong cả giận nói, “Ta muốn giết hắn sớm đã giết.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Sớm muộn gì đều là giết, cho nên lời này là vô ích, giết người không phân biệt sớm muộn gì.” Nàng nói chuyện, nhìn Lưu Tử Quân, “Còn ngươi?”
Có cây mận ngọn núi vết xe đổ, hắn nhu thuận không ít, trả lời: “Ta, ta chính, chính là đố kị hắn, bởi vì hắn cái gì cũng rất tốt. Nhưng hắn nói chuyện rất khó nghe, cứ để cho người khác tâng bốc, chỉ cần người khác không theo hắn, hắn sẽ làm khó người khác.”
“Cũng không phải một cây đèn cạn dầu a.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Lưu Tử Quân gật đầu, nói: “Hắn cho tới bây giờ đều là bạo ngược.”
Lô thị theo tiến đến, giận xen mồm: “Ngươi nói cái gì đó, ai bạo ngược? Ngươi chính là đố kị Bằng nhi nhà của ta.”
Lưu Tử Quân không nói.
“Ta đã biết, các ngươi bận chuyện của các ngươi đi. Ngày mai giờ thìn, các ngươi đến nha môn chờ ta, chúng ta tiếp tục thảo luận một chút.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Lưu Tử Phong và Lưu Tử Quân cùng với Diệp Hổ đều theo xác nhận, đi.
“Đi, đi.” Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại nhìn Quách Ao tóc ướt sũng, một thân chật vật, “Muốn về thay quần áo không?”
Quách Ao phất tay: “Không, không cần, lập tức sẽ phơi khô.”
“Vậy chúng ta đi thôi.” Mọi người nối đuôi nhau ra ngoài.
Chu Nham đi theo vài bước, Quách Ao nhảy dựng lên theo dõi hắn, hỏi: “Ngươi xảy ra chuyện gì, cứ theo chúng ta?”
“Thì thế nào, ngươi theo Cửu gia chúng ta học một buổi sáng, chẳng lẽ còn muốn đi cùng phải không.”
“Ngươi theo học, ngươi có trả học phí không? Da mặt cũng không cần, còn không biết xấu hổ cược với Cửu gia chúng ta.”
Trên mặt của Chu Nham xanh một trận trắng một trận, nhưng nhịn được.
Đỗ Cửu Ngôn rất giật mình nhìn hắn, mắt lộ ra tán thưởng.
Chu Nham có tiến bộ a. Trước kia hắn là không có khả năng nhịn được.
Bây giờ bị Quách Ao mắng chật vật như vậy, hắn cư nhiên không phản bác.
Học được khuất thân.
Chu Nham đứng tại chỗ, ngại theo qua nữa.
Mọi người đi từ phía sau học đường, hậu môn có một gian phòng, thường ngày có người gác cổng ở bên trong, Đỗ Cửu Ngôn tìm người trông giữ cùng ngày, hỏi: “Cái cửa này, tầm thường đều là mở?”
Ngươi trông cửa chính là một sai vặt, mười ba mười bốn tuổi, là thứ dân của , tên là Quan La.
Thứ dân làm việc trong tộc là không có tiền công để nhận, chỉ có ăn với ở. Có khi là cương vị thay phiên, năm nay thay phiên nhà này làm chuyện này, sang năm có thể sẽ đổi hài tử một nhà khác qua đây.
Quan La là như thế này, Diệp Hổ cũng thế.
“Đều, đều là đóng.” Vóc dáng của Quan La rất nhỏ, đen đen gầy teo, chấp tay đứng trước mặt ở Đỗ Cửu Ngôn, cúi đầu nói, “Nếu có người đi bên này, ta sẽ tới mở cửa.”
Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Có mấy cửa, chỉ một mình ngươi quản? Cái chìa khóa đều ở trên người ngươi?”
“Có, có hai hậu môn, cái chìa khóa đều treo ở trên người ta.” Quan la nói chuyện, run chìa khóa trên người lên.
Đỗ Cửu Ngôn quan sát chìa khóa treo trên đai lưng của hắn một mắt, gật đầu: “Đã biết, ngươi nghỉ ngơi đi.”
Bookwaves.com.vn
“Vâng!” Quan La thủy chung không có ngẩng đầu, dập đầu xong liền chạy bước nhỏ đi.
Quế vương nhìn Đỗ Cửu Ngôn, Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói: “Đi thôi, vương gia!”
Mọi người trở về hành cung, đóng cửa lại ngồi vây chung một chỗ, như dĩ vãng, thảo luận án tình.
“Bùi Doanh nói trước, kết quả kiểm tra thực hư của ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Bùi Doanh xác nhận, nhìn mọi người nói: “Trên người người chết không có đầu mối gì có giá trị, trong khoang miệng ta kiểm tra qua, ngoại trừ mùi hôi thối, cũng không có thứ hữu dụng.”
“Nhưng cùng Đỗ tiên sinh tán gẫu, ta cảm thấy loại mùi hôi thối này, cũng không phải nước ngọt bình thường có thể có.”
“Như nước biển.” Bùi Doanh nói.
Quế vương nói: “Nếu như là nước biển, đó chính là nói người chết rất có thể bị đè chết chìm trong biển?”
Bùi Doanh gật đầu.
“Nếu như là như vậy, như vậy sinh tiền người chết giãy dụa, không nên một chút hạt cát cũng không có nhiễm, bao quát trong miệng.”
Người trước khi chết, nhất định sẽ giãy dụa, liều mạng hô hấp. Hạt cát thật nhỏ, không nên một chút cũng không có dính vào.
Trên tóc, trên y phục, cùng với miệng và trong lỗ mũi.
“Ta cũng cảm thấy kỳ quái.” Bùi Doanh nói.
Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Vương gia còn có cảm giác gì?”
“Trên y phục phơi treo vài ngày sau, quả thật có mặn mùi cùng với cứng rắn.” Quế vương ngưng mi, “Ta ở trước khi Bùi Doanh nói, tin tưởng vững chắc hiện trường phát án đầu tiên, ở cạnh biển.”
“Cũng không có phát hiện hạt cát, ý nghĩ của ta, khó thành lập.”
Quế vương nhìn nàng, nói: “Có phải nàng có cách nghĩ hay không, nói nghe một chút.”
“Chết đuối tất nhiên có nước, không phải thùng nước tắm đó chính là nơi khác. Ở Thăng Long, địa phương có nước nhiều nhất chính là biển, vấn đề này đặt xuống trước.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Nói người.”
“Trải qua bọn họ nói, Lưu Hữu Bằng là sau buổi cơm tối ra cửa, hắn đi qua chỗ nào, chúng ta còn chưa biết. Điểm này rất trọng yếu, nên kế tiếp chúng ta phải kiểm chứng rõ ràng.”
“Bởi vì hắn đi qua nơi nào, liền biểu thị hắn rất có thể là cùng hung thủ gặp nhau ở chỗ đó.”
“Ngoại trừ loại khả năng này, chính là hắn và hung thủ là hẹn nhau ở nơi nào đó. Hung thủ dùng phương pháp này, mang theo đột phát và xung động. Dù sao giống như chúng ta suy nghĩ, một loạt bố trí của hắn sau phạm tội, kỳ thực cũng không chu toàn.”
“Trừ cái này ra, tại sao hung thủ muốn mang người về, bố trí một tràng cảnh như vậy?”
Cố Thanh Sơn nhấc tay, nói: “Có phải là. . . Có người biết Lưu Hữu Bằng và hung thủ ước hẹn hay không, nếu như hắn không làm như vậy, rất dễ bị người phát hiện hoài nghi?”
“Đây là một điểm, còn có một chút khả năng, chính là nơi án phát, có thể sẽ bại lộ thân phận của hung thủ.”
“Có lẽ nói, dễ liên tưởng đến thân phận hung thủ.”
Như vậy cũng dễ hơn ở sát vách bản thân giết người, một khi điều tra, cũng rất dễ dàng liên tưởng đến người sát vách có tác ám động cơ và thời gian hay không.
“Ta đi tra, ” Quách Ao nhấc tay nói, “Ta đi tra cùng ngày Lưu Hữu Bằng đi qua nơi nào, gặp qua người nào.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Có một chỗ rất trọng yếu.”
Quách Ao nhìn nàng.
“Hắn không phải mới ra biển trở về sao, thuyền của bọn họ dừng sát ở cạnh biển, có thể hắn lên thuyền lần nữa hay không.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Còn có một chỗ, diêm trường của Lưu thị bọn họ, có thể tra một chút.”
Mọi người không hiểu nhìn nàng.
Bookwaves.com.vn
Lưu Hữu Bằng trở về thuyền, có thể lý giải, nhưng hắn đi diêm trường liền có chút kỳ quái, bởi vì hắn không quản diêm trường của Lưu thị.
“Diêm trường là nơi phơi muối và nấu muối, có phải kinh qua loại bỏ xong, nước sẽ không có cát mịn hay không?”
Quá trình phơi muối, là loại bỏ, bốc hơi lên, hòa tan, là ba bước lớn chủ yếu.
Đã là nước biển, vừa không có cát mịn.
“Hiểu.” Quách Ao nói, “Ta đây liền đi tra.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Cố Thanh Sơn, dặn dò: “Ngươi đi theo sai vặt tên Quan La kia. Mấy cửa nhỏ đều là hắn coi chừng, nếu như hung thủ mang người về một lần nữa, hắn không có chìa khóa thì vào bằng cách nào?”
“Ý của người là, sai vặt mở cửa cho hung thủ?”
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, nói: “Cũng không nhất định. Sai vặt chỉ là thứ dân, trong học đường nhiều hài tử quý nhân như vậy, bọn họ thường thường lén người nhà, ban đêm ra ngoài uống rượu.”
“Muốn trở về lại không kinh động người khác, biện pháp tốt nhất chính là làm thêm chìa khóa.”
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, Cố Thanh Sơn nói: “Ý của người là, chìa khóa của sai vặt rất có thể không phải cái duy nhất.”
“Ân. Nếu như cửa không phải hắn giúp đỡ hung thủ mở, như vậy rất có thể hắn biết, trong tay người nào, có chìa khóa cửa nhỏ.”
Cố Thanh Sơn hiểu, gật đầu nói: “Ta biết phải làm sao rồi.”
“Nói như vậy, Phó Đình hoàn toàn không có khả năng.” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu: “Người này tính cách không có cẩn thận như thế, trừ phi có người hỗ trợ chủ mưu giết người, bằng không, y theo tính cách và hành vi của hắn, không biết dùng phương pháp này xử lý. Hơn nữa cũng không cần phải làm như vậy.”
“Hành động!” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Lúc tra, chú ý Chu Nham. Đừng cho hắn học lén nữa.”
“Không nộp học phí muốn học bản lĩnh, cửa cũng không có.”
Quế vương liếc nàng một cái, nói: “Buổi sáng hắn đã học lén rồi, tại sao nàng không có đuổi đi?”
“Mục đích là để hắn thua tâm phục khẩu phục a.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Cũng để cho hắn thấy, ta rất lợi hại!”
“Không ai bội phục thành công, ta tịch mịch cỡ nào.”
Mọi người đều cười lên, Bùi Doanh che mặt cười nói: “Chúng ta đều rất bội phục ngươi.”
“Đây không giống, ta đã thành thói quen bội phục của các ngươi, hiện tại ta cần người xa lạ!”
. . .
Chu Nham và Đồng Tùng đứng ở cửa nhỏ, Đồng Tùng hỏi: “Ngươi bây giờ là đẩy hết kiểm lúc chứng trước, cho rằng Phó Đình không phải hung thủ?”
“Phải, ” Chu Nham nói, “Chúng ta bỏ sót đầu mối rất quan trọng.”
Đồng Tùng hỏi: “Như vậy ngươi cho rằng, hiện trường án phát đầu tiên, ở địa phương nào?”
“Cạnh biển.” Chu Nham nói, “Chúng ta đi cạnh biển một chút.”
Đồng Tùng nghe cảm thấy có đạo lý, nhưng lại nói: “Nhưng có một vấn đề, ngươi có nhớ hay không, lúc đó chúng ta tra, trên người của Lưu Hữu Bằng không có hạt cát.”
“Nơi có thể để người chết đuối, ở Thăng Long cũng không nhiều.” Chu Nham nói, “Không có nước biển hạt cát. . .”
Lúc hai người nói chuyện dừng lại nhìn đối phương.
“Ta đã biết.” Mắt của Chu Nham chiếu sáng, lôi kéo Đồng Tùng đi, “Ta biết ở nơi nào rồi.”
—— lời nói ngoài ——
Theo đạo lý ngày hôm nay hẳn là còn có một thứ tăng thêm, nhưng ta ngày hôm qua có việc không có viết ra tam chương lai (lần ngoại đều truồng chạy), sau đó khiếm chương một, dự bị thứ bảy bổ cho các ngươi.
Mọi người tảo an, một vòng quá bán, trôi qua khoái trá không, ha ha.