Q3 – CHƯƠNG 98: NỮ TỬ XẢO YẾN
Dịch giả: Luna Wong
Diêm trường Lưu thị, ở Thăng Long chính là diêm trường lúc đó Lưu Vân Sinh từ trong tay Lưu viên ngoại đoạt được.
Lý Kiêu hàn huyên vài lần, hắn vẫn không chịu trả cho người khác, mà thái độ cường ngạnh.
Diêm trường mỗi ngày ra lượng muối rất lớn.
Sau khi Lưu Vân Sinh chết, diêm trường tạm thời giao cho một thủ hạ của Lưu Vân Lâm và một vị huynh đệ trong tộc cùng nhau quản lý. Chu Nham chào hỏi đối phương, cùng Đồng Tùng vào diêm trường.
Hắn đứng ở vòng ngoài, kinh qua phía trước hồ chứa nước làm muối đã được lọc, nói với Đồng Tùng: “Ngươi nhìn chỗ này.”
Đợt muối phơi ra trước là có trộn lẫn các hạt cát thật mịn, đây là muối tinh thuần, còn phải tiến hành hòa tan lọc lần nữa, sau lần này, trong nước biển, hầu như nhìn không thấy hạt cát.
Đồng Tùng nhìn hồ chứa nước làm muối, ngồi xổm xuống quan sát đáy nước, lại dùng tay dính một ít nếm thử, nói với Chu Nham: “Ngươi là nói, lúc đó Lưu Hữu Bằng và người kia tình cờ gặp ở chỗ này, rồi xảy ra khắc khẩu, cuối cùng hung thủ dìm chết hắn ân ở chỗ này. Sau đó, lại mang thi thể của Lưu Hữu Bằng về bố trí tràng cảnh hắn tắm rửa bị chết chìm?”
“Phải!” Chu Nham nói, “Nhất định là như vậy.”
Đồng Tùng nói: “Nếu là như vậy, vậy Lưu Tử Phong có hiềm nghi rất lớn.”
Chu Nham nhìn Đồng Tùng, hỏi: “Nói như thế nào?”
“Diêm trường này, người phụ trách bây giờ là huynh trưởng của hắn.” Đồng Tùng nói, “Trong diêm trường, không phải ai cũng có thể vào.”
Chu Nham có vẻ có chút kinh ngạc, chuyện này hắn không biết: “Người phụ trách diêm trường hiện nay, là ca ca của Lưu Tử Phong?”
“Phải!” Đồng Tùng nói, “Ngươi nói, có phải là Lưu Tử Phong hẹn Lưu Hữu Bằng tới nơi này gặp mặt, sau đó giết hắn, lại mang về học đường hay không?”
Chu Nham đi hai bước ở trước hồ chứa nước làm muối, đám công nhân thường thường ngẩng đầu nhìn một chút bọn họ, lại cấp tốc cúi đầu làm việc.
“Lúc đó Lưu Tử Phong nói như thế nào, vào ban đêm hắn làm gì?”
Đồng Tùng trả lời: “Qua giờ hợi hắn từ Nghi Xuân viện đi ra ngoài. Kiểm chứng xong, có thể chứng minh hắn đúng là ở trong Nghi Xuân viện. Thứ nhì, sai vặt trong viện hắn cũng có thể làm chứng, giờ hợi qua nửa hắn trở lại học đường, cùng với Quan La hậu môn cũng nói, giờ hợi qua nửa hơn một chút, mở cửa cho Lưu Tử Phong.”
“Quan La nói, lúc đó Lưu Tử Phong là một mình.”
Chu Nham nói: “Nếu như là như vậy, vậy hai sai vặt Quan La và Quảng Dư, nhất định đang nói láo.”
Quảng Dư là sai vặt hầu hạ ở viện tử của Lưu Tử Phong.
“Đi!” Chu Nham nói, “Chúng ta đi Nghi Xuân viện.”
Đồng Tùng hỏi: “Ta cảm giác Đỗ Cửu Ngôn cũng tới đây.”
“Có muốn dặn dò người nơi này, nếu như người của Đỗ Cửu Ngôn qua đây, nghe thử xem bọn họ nói cái gì hay không.”
Chu Nham tán thưởng nhìn Đồng Tùng, nói: “Cũng là ngươi suy tính chu toàn.”
Hắn lộn trở lại, thông báo một phen với người của diêm trường. Người của Lưu thị, tự nhiên là giúp đỡ Chu Nham. Nếu như Chu Nham thua, hơn một nửa sản nghiệp của Lưu thị ở Thăng Long đều phải thuộc về Đỗ Cửu Ngôn.
Đây đối với bọn hắn mà nói, không phải là chuyện tốt.
. . .
Trước cơm tối Cố Thanh Sơn đã trở về, trả lời Đỗ Cửu Ngôn: “Tiểu tử Quan La này, một mực chắc chắn hắn không biết.”
“Ta hỏi ngoan một chút, hắn cũng sẽ sợ khóc.”
Cố Thanh Sơn rất đau đầu, hài tử kia rất nhát gan, thanh âm lớn một chút, đã sợ thẳng run: “Vương phi, người có muốn đổi người đi hay không, không biết, có phải dáng dấp của ta hung thần ác sát hay không.”
“Vậy để Trịnh Ngọc Cầm đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Dụ dỗ, có thể sẽ tốt một chút.”
Trịnh Ngọc nhấc tay, nói: “Ta đi, ta đi. Đang lo không có đất dụng võ.”
“Sáng sớm ngày mai lại đi đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Quách Ao trở về chưa?”
Quách Ao từ bên ngoài chạy bước nhỏ tiến đến, cợt nhả nói: “Cửu gia, ta tra được.”
“Lúc dùng cơm tối, Lưu Hữu Bằng đầu tiên là về nhà một chuyến, bất quá không có vào cửa liền quay đầu. Đầu ngõ hàng xóm thấy hắn còn chào hỏi, hỏi hắn đã trễ thế này còn có việc a, hắn cười ứng.”
“Cũng không có nói đi nơi nào.”
“Lúc đó là tầm giờ Dậu canh ba. Giờ tuất qua nửa, có người lại thấy hắn từng xuất hiện ở Bút Tẩy hồ đồng, tiếp sau đó không có đầu mối nữa.”
Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Bút Tẩy hồ đồng, cách xa nhà hắn không?”
Bookwaves.com.vn
“Không gần, một ở trong thành, một ở thành bắc, nơi đó đều là thứ dân ở, cái loại rất cùng khổ. Có người nói đến thứ dân làm ruộng ngoài thành cũng không bằng, bọn họ tốt xấu còn có đất trồng trọt, những người này chỉ có thể dựa vào làm việc cho chủ nhà, một ngày ba bữa tiếp tế.”
“Một quý nhân như hắn, đêm hôm khuya khoắc đến chỗ đó làm gì.” Đỗ Cửu Ngôn thật tò mò.
Quế vương hỏi: “Ngươi đi diêm trường chưa?”
“Đi rồi, trong diêm trường có hồ chứa nước làm muối, trong hồ chứa nước làm muối là không có cát.” Quách Ao nói, “Hơn nữa trước khi ta đi, Chu Nham vừa đi. Ta đoán hắn có khả năng còn phân phó người trong diêm trường nhìn ta chằm chằm.”
Quế vương nhướng mày, nói: “Ngày hôm nay theo chúng ta một ngày, hắn học không ít a.”
Đỗ Cửu Ngôn ngồi xếp bằng ở trên la hán giường, nâng cằm như có điều suy nghĩ.
Tất cả mọi người nhìn nàng, chờ nàng nghĩ xong mới nói.
Qua một lúc lâu, nàng nói: “Như vậy, Ngọc Cầm và Bùi Doanh đi tìm Quan La ngay bây giờ, không nên kinh động quý nhân học sinh trong học đường, hảo ngôn hảo ngữ hỏi.”
“Cố Thanh Sơn và Hàn Đương theo bảo vệ.”
Bốn người xác nhận.
“Vương gia, chúng ta đi Tẩy Bút hồ đồng này một chuyến. Lúc đó Lưu Hữu Bằng là buổi tối đi, chúng ta cũng buổi tối đi một chút.”
“Diêm trường còn đi không?” Quách Ao hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn phủi phủi quần áo, nói: “Ngày mai lại nói, không phải còn một ngày sao.”
“Vậy, vậy tiểu nhân bồi người cùng vương gia cùng đi Tẩy Bút hồ đồng.” Quách Ao muốn liều mạng biểu hiện, hắn phải chiếm được địa vị không người nào có thể thay thế bên người Đỗ Cửu Ngôn.
Như vậy Đỗ Cửu Ngôn sẽ cảm nhận được tầm quan trọng của hắn.
Đoàn người phân công nhau hành động.
Sắc trời dần tối. Buổi chiều rơi một trận mưa, không khí mặn ẩm lại nặng, để người rất khó chịu.
Đỗ Cửu Ngôn đánh giá hai bên, càng đi vào trong ngõ hẻm, lại càng có thể cảm giác được cũ nát. Phòng ốc thấp bé rách nát, còn có hài tử và lão nhân ngồi xổm cửa, ánh mắt ngây ngốc nhìn bọn họ.
“Cửu gia, đây là Tẩy Bút hồ đồng.” Quách Ao nói.
Ngõ không dài, từ đầu đi tới đuôi, tổng cộng có hai mươi cửa, bao nhiêu gia đình, ở bao nhiêu người thì không được biết rồi.
“Cứ đi thẳng về phía trước, còn là một ngõ cụt.” Quách Ao nói, “Có muốn tiểu nhân đi hỏi thăm một chút, ở đây tổng cộng ở bao nhiêu người hay không?”
Đỗ Cửu Ngôn xua tay, nói: “Là ai nói cho ngươi biết, lúc đó Lưu Hữu Bằng xuất hiện ở nơi này?”
Quách Ao chỉ vào một hộ mở cửa ở đầu hồ đồng, nói: “Chỗ này.”
Lúc hắn nói chuyện chạy tới vào trong cửa, đảo mắt lôi kéo một nam tử chừng hai mươi đi ra. Nam tử chỉ mặc một khỏa khố to, trần nửa người trên và chân, bị Quách Ao kéo ra.
“Làm, làm gì?” Nam tử kinh hoảng nhìn Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn, hai người này vừa nhìn chính là quý nhân.
Bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đi nhà ngươi nói, nói thẳng thắng ta cho ngươi tiền.”
Nhãn tình của nam tử sáng lên, chỉ nhà mình, nói: “Vào, vào!”
Viện môn đóng cửa, Đỗ Cửu Ngôn hỏi nam tử: “Đêm đó ngươi nhìn thấy Bằng công tử của các ngươi, xuất hiện qua ở chỗ này?”
“Phải!” Nam tử nhìn hai bên một chút, thấp giọng nói, “Bằng công tử thường xuyên đến.”
Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nhìn nam tử, không hiểu nói: “Hắn tới nơi này làm gì?”
“Hắc hắc, ” nam tử lộ ra nụ cười bỉ ổi, cách không chỉ vào đối diện xéo, nói, “Hắn tìm đến Xảo Yến. Xảo Yến đẹp!”
“Tô Xảo Yến!” Nam tử cường điệu nói.
Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương liếc nhau, Quế vương nhướng mày hỏi: “Xảo Yến làm cái gì, mãi dâm?”
“Xảo Yến không mãi dâm.” Nam tử phất tay nói, “Nàng là bị buộc tốt với Bằng công tử. Bằng công tử nhìn trúng nàng, nàng nào dám phản kháng.”
“Xảo Yến năm nay đều mười bảy, không người nào dám thú nàng. Nàng và nương nàng hai người, sống khổ.” Nam tử bỉu môi nói.
Lại ra một người Xảo Yến, Đỗ Cửu Ngôn thật tò mò: “Có thể mời Xảo Yến tới hay không?”
“Được, các ngươi chờ.” Lúc nam tử nói chuyện chạy vài bước, lại quay đầu lại nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi, ngươi thực sự sẽ cho ta tiền?”
Trong nhà nam tử tựa hồ chỉ một mình hắn, chỉ có hai gian phòng, trong viện đống bừa bộn củi đốt và cỏ dại, trên dây thừng phơi vài kiện y phục nam nhân rách rưới, phơi hài cũng chỉ có hài rơm cỡ lớn của nam tử.
“Đi đi, ” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Thân phận chúng ta cao quý cũng có tiền, nói giữ lời.”
Nam tử rất cao hứng, đặng đặng chạy ra ngoài.
Đỗ Cửu Ngôn xoa trán, bất đắc dĩ than thở: “Từ khi tới An Nam, thực sự là mỗi ngày ta đều phải cường điệu chuyện mình là quý nhân.”
“Lẽ nào bọn họ từ trên mặt của ta không có nhìn ra khí chất cao quý của ta sao?”
Quế vương nói: “Nàng nhìn không ra, ta thì được.”
Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt hắn, nói: “Ngươi chỉ có hèn mọn.”
Nàng kéo một cái ghế qua đây, không đợi kéo tới chỗ bình ổn, cái ghế đã gãy.
“Nghèo không đáng sợ, đáng sợ là thể chế dưỡng ngươi thành phế, vừa nghèo vừa ỷ lại.”
Bởi vì không có mục tiêu và bậc thang, thể chế áp ở phía trên, tất cả không gian của thứ dân, ngẩng đầu có thể thấy.
Cho nên, đại bộ phận nằm ngay đơ ở phía dưới, mục tiêu duy nhất, đó là sống.
“Xảo Yến tới rồi.” Nam tử xuất hiện ở cửa, phía sau lôi kéo một thiếu nữ.
Trước mắt của Đỗ Cửu Ngôn sáng ngời.
Thiếu nữ mặc y phục vải thô, một mái tóc hắc ửu ửu đắp trên bờ vai, cặp mắt đào hoa, khóe mắt có một viên lệ chí rất nhỏ, ngọc diện má đào môi hồng răng trắng, ngay cả vóc người cũng là lồi lõm có thú vị, phi thường đẹp.
Sau khi Đỗ Cửu Ngôn đến Thăng Long, ngoại trừ Lương Di ngoài ý muốn, nữ tử này, là xinh đẹp nhất mà nàng từng gặp.
Đây là nguyên nhân người có địa vị cao như Lưu Hữu Bằng lại hạ thấp mình đi đến nơi này.
“Đẹp mắt không?” Đỗ Cửu Ngôn quẹo một cái nhìn Quách Ao đang nhìn thẳng mắt. Quách Ao gật đầu, nói: “Đẹp.”
Là thật là đẹp mắt.
“Ha hả, ” Quách Ao phản ứng kịp, lúng túng nói, “Cửu gia, thảo nào Lưu Hữu Bằng thích.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, hướng về phía Xảo Yến cười, hỏi: “Bằng công tử thường thường tới tìm ngươi sao?”
Mặt của Xảo Yến đỏ lên, cúi thấp đầu nói: “Phải!”