Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 99: LA QUAN CHI TỬ


Dịch giả: Luna Wong


Nàng không phải xấu hổ, mà là sợ, giống như Quan La, từ trong xương đã sợ người có thân phận cao quý.

“Buổi tối bốn ngày trước, hắn mới ra biển trở về, tới tìm ngươi sao?”

Xảo Yến gật đầu: “Tới, còn, còn ở nhà ta ăn cơm.”

“Khi nào thì đi?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Xảo Yến cúi đầu trả lời: “Đại khái, chính giờ hợi, hắn nói ngày mai hắn tới tìm ta, sau đó liền đi.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nam tử hỏi: “Ta, tiền của chúng ta?”

Đỗ Cửu Ngôn bảo Quách Ao cho một trăm văn tền, nam tử cao hứng bừng bừng, hưng phấn mặt đều đỏ lên, cất tiền nói: “Quý nhân còn có chuyện gì muốn hỏi, cứ hỏi, chúng ta cái gì cũng nói.”

Xảo Yến siết tiền cũng không hưng phấn như nam tử, thần tình bất an đứng ở trong sân.

“Không cần.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn Xảo Yến: “Có thể đi nhà ngươi xem không?”

Xảo Yến ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, lại thật nhanh cúi đầu, nói: “Được!”

Vài người đi nhà Xảo Yến.

Nhà nàng cũng là rất xập xệ và nhỏ, ba gian phòng mang theo một gian trù phòng, nhưng dọn dẹp rất sạch sẽ.

Phụ thân của Xảo Yến đã mất, trong nhà chỉ có nàng và mẫu thân hai người. Thân thể của mẫu thân không tốt, một ngày phần lớn thời gian nằm ở trên giường.

Đỗ Cửu Ngôn quan sát một vòng, lại xem qua ngọa thất của Xảo Yến. Trong phòng ngủ không vật gì, nhưng đệm chăn trên giường là mới, sạch sẽ.

Nàng quay đầu lại nhìn Xảo Yến, hỏi: “Quan hệ của Lưu Hữu Bằng và ngươi, đến bước nào.”

Vẻ mặt của Xảo Yến đỏ bừng, cúi thấp đầu nói: “Hắn, hắn không cho ta gả, cả đời theo hắn.”

“Ngoại trừ Lưu Hữu Bằng ra, còn có người khác không?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn giường chiếu, lại quay đầu nhìn Xảo Yến.

Xảo Yến cúi thấp đầu, nước mắt rớt xuống, tuôn rơi, nói: “Còn, còn có người.”


Cái giường này rất mới, không hợp với gia cụ cũ nát trong phòng, có thể thấy được giường đối với Xảo Yến mà nói, so với bất kỳ vật gì đều quan trọng.

Trọng yếu như vậy, Đỗ Cửu Ngôn trực giác không chỉ một mình Lưu Hữu Bằng.

“Bọn họ, bọn họ tới, ta cũng không dám đuổi đi.” Xảo Yến nói.

“Có, có đôi khi bọn họ còn cùng đi.”

Xảo Yến nói chuyện, thống khổ ngồi chồm hổm dưới đất, nói: “Có đôi khi ta thật muốn chết, nhưng nương ta còn ở, ta không thể bỏ lại nương ta không quản.”

“Tổng cộng mấy người?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

“Sáu người.” Xảo Yến nói.

(Luna: Tới đây thật muốn chửi thề, lúc đầu cứ nghĩ ông Bằng là người tốt rồi tự nhiên bị chết oan chết uổng, đọc chương trước vẫn cảm thấy ức chế nhưng tới đây cảm thấy chết như vậy là còn chưa đủ.)

“Bọn họ đây đó đều quen biết sao?”

Xảo Yến lắc đầu lại gật đầu, không xác định: “Bọn họ đều là quý nhân của Lưu gia, hẳn là, hẳn là đều quen biết đi. Ta không cũng không phải quá rõ ràng, ta không dám hỏi.”

“Chờ ta nương đi, ta, ta cũng không muốn sống nữa.” Xảo Yến bụm mặt, nghẹn ngào nói.

Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Lúc Lưu Hữu Bằng ở chỗ ngươi, không có người khác tới không?”

“Không có, ” Xảo Yến nói, “Lúc hắn tới ta đang nấu cơm, hắn cũng không ngại, ăn cùng chúng ta. Ăn vài miếng chúng ta vào trong phòng. . . Hắn không ở lại bao lâu, liền, liền đi.”

“Hắn đi xong ta đóng cửa ngủ.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Sáu người, gồm những ai?”

Xảo Yến trả lời: “Bằng công tử, Phong công tử, Quân công tử. . . Còn có Luân công tử.” Nàng nói sáu người, Đỗ Cửu Ngôn phát hiện, bốn người trong đó nàng đều biết.

“Hỗn tạp!” Đỗ Cửu Ngôn lầu bầu một câu, nói với Xảo Yến, “Đã biết, ngươi nghỉ ngơi đi.”

Xảo Yến lau nước mắt, tiễn Đỗ Cửu Ngôn ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Người, người đến là bởi vì chuyện Bằng công tử đã chết sao?”

“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ngươi còn biết cái gì?”

Xảo Yến lắc đầu, nói: “Ta không biết, nếu, nếu như nhớ ra ta đi nói với người.”

Bọn họ không có lưu lại nữa, dọc theo ngõ nhỏ trở về hành cung.

Quế vương nói: “Lưu thị như vậy, giữ lại làm chi!”

Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ vai của Quế vương, an ủi: “Vương gia, chúng ta là tính toán lâu dài, người đừng nóng giận! Nữ tử như Xảo Yến còn rất nhiều, từng bước một, một ngày nào đó, ở đây sẽ bị chúng ta cải biến.”


Buổi sáng, ở trong linh đường của Lưu Hữu Bằng, chỉ có thiếu nữ khóc tang và nghĩa tử túc trực bên linh cữu.

Nàng vốn có không cảm thấy cái gì, vừa rồi Quách Ao nói, thiếu nữ và hài tử này, cả đời này đều phải túc trực bên linh cữu cho Lưu Hữu Bằng, nam không được rời, nữ không được gả.

Chết cũng chết rồi, còn muốn hủy hai người còn sống khác.

Nhưng là, nghĩ lại vừa nghĩ, tựa hồ cũng không có cái gì để hủy, bọn họ ở nhà hay là túc trực bên linh cữu, cuộc sống cũng đau khổ như nhau.

“Vương gia, vương phi.” Hàn Đương chạy trở về, sắc mặt rất khó nhìn nói, “Quan La, đã chết!”

Cước bộ của Đỗ Cửu Ngôn ngừng lại, sắc mặt nhất thời trầm xuống: “Đi xem.”

Đã giờ hợi, bọn họ đi thẳng đến hậu môn học đường, phòng Quan La bình thường ngủ cửa là mở, Hàn Đương nói: “Chúng ta tìm hắn một lúc lâu, tất cả mọi người không nhìn thấy hắn.”

“Còn tưởng rằng hắn về nhà rồi.”

“Cố Thanh Sơn lo lắng, lại về đây tìm một lần, thấy Quan La ở trên giường. Nằm, trên người còn ấm.”

Đỗ Cửu Ngôn vào cửa, di thể của Quan La đặt lên giường, nhỏ gầy trực đĩnh đĩnh, Bùi Doanh kiểm tra thực hư một lần, nhìn Đỗ Cửu Ngôn nói: “Là thạch tín!”

“Ngươi xem nơi này.” Nàng chỉ chỉ trong hộc tủ đầu giường bày nửa màn thầu đen, “Độc là đặt ở trong màn thầu.”

Móng tay của Quan La hiện ra màu tím đen, hai nhãn cầu huyết hồng, một đôi tay nữu khúc rũ ở hai bên thân thể, trước khi chết hẳn là trải qua một phen giãy dụa.

“Cố Thanh Sơn, ” Đỗ Cửu Ngôn hỏi, “Màn thầu là trong phòng ăn của học đường?”

Cố Thanh Sơn gật đầu, nói: “Phải, đêm nay trong phòng ăn làm màn thầu, mấy hạ nhân mỗi người đều lĩnh một cái.”

“Người khác không có việc gì, chỉ có hắn chết!”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn chằm chằm mặt của Quan La, lạnh lùng thốt: “Đây là luống cuống sao, còn học được giết người diệt khẩu.”

“Chớ rơi vào tay ta!”

Lúc nàng nói chuyện, ra cửa, Lưu Nghĩa nghe nói bọn họ tới, vội vã chạy tới, nói: “Một thứ dân, chớ kinh đến vương phi. Tiểu nhân đã gọi người nhà của hắn đến lĩnh về nhà chôn rồi.”

“Người, ta mang đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Ngươi nói cho người nhà của hắn biết, phải đưa hài tử trực tiếp đi nha môn xem.”

Lưu Nghĩa kinh ngạc vừa nhảy, nói: “Đây, người cần thi thể này hữu dụng không?”

“Ngươi ngại chuyện gì, ta muốn giữ lại thì giữ lại.” Đỗ Cửu Ngôn không có kiên trì, mặt của người ở đây, mỗi một gương mặt đều diện mục đáng ghét, nàng rất muốn đại khai sát giới!


“Cố Thanh Sơn, mang Quan La về.” Đỗ Cửu Ngôn phân phó nói.

Cố Thanh Sơn xác nhận, tìm tấm ván gỗ nâng người đi.

Đỗ Cửu Ngôn lục soát một lần căn phòng của Quan La, chìa khóa tùy thân của hắn bày dưới gối đầu, nàng cầm lên đếm, tổng cộng có bốn chìa.

Trừ cái này ra, không có đầu mối có giá trị khác.

“Ngày mai lại nói.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Mọi người quay về ngủ.

Bọn họ ly khai, các học sinh Lưu gia trong học đường, ong ong thảo luận.

Có người nói: “Quan La chết, nhất định là hung thủ diệt khẩu. Người này thật lợi hại a, giết Bằng ca, lại tới diệt khẩu Quan La.”

“Các ngươi nói người kia là ai?”

“Không biết. Phản chính chúng ta hoàn toàn không có động cơ, lại không có xung đột lợi ích gì với hắn. Dù là hắn không ở, chúng ta cũng không chiếm được chỗ tốt gì.”

“Ha hả. Cái này vừa nhìn, gia chủ cùng Quế vương đánh cuộc rất lớn, nếu bị thua, nói không chừng chúng ta sẽ dọn trở về.”

Bookwaves.com.vn

Thăng Long không sản nghiệp, bọn họ ở tại chỗ này, phải ăn không khí.

“Chu Nham đang làm gì, một ngày cũng không thấy được hắn.”

“Hắn không dám giải đãi, nếu bị thua, gia chủ là người thứ nhất xử lý hắn. Chết cũng không biết chết như thế nào.”

Mọi người hì hì cười ha hả, làm ồn đi chơi.

Lưu Tử Phong đứng ở phía sau đoàn người, sắc mặt nặng nề, Lưu Tử Quân nói: “Sẽ không phải tra đến cuối cùng, lại tra tới trên người chúng ta chứ.”

“Phản chính ta ngươi không có giết người, chẳng lẽ muốn oan uổng ta sao.”

Lưu Tử Quân ngẫm lại cũng đúng, gật đầu nói: “Ta lo lắng, chúng ta đi tìm Chu Nham, hỏi một chút xem hắn tra thế nào.”

“Cũng tốt.”

Lúc này Chu Nham đứng ở phía trước Lưu Trấn, cả người mồ hôi, áp lực của hắn rất lớn, cả ngày đến nước bọt cũng không có để nuốt.

Lưu Trấn hỏi: “Xác nhận hung thủ?”

“Gia chủ, ngày hôm nay chúng ta đi qua diêm trường, chỗ án phát đầu tiên hẳn là ở bên kia.” Chu Nham nói.

Lưu Trấn tịnh không muốn nghe quá trình, chỉ cần kết quả: “Kết quả thì sao, hung thủ là ai?”

“Gia chủ đừng nóng vội, hiện tại Quan La đã chết, khẳng định liên quan đến vụ án này. Mà Phó Đình hiện tại còn đang ở trong nha môn, có thể thấy được hiềm nghi của Phó Đình bị loại bỏ.”

“Như vậy, hung thủ hẳn là vẫn là ba người lần đầu tiên tra hỏi.”


Lưu Trấn nhìn hắn, nói: “Tử Phong, Tử quân còn có Diệp Hổ?”

“Vâng!” Chu Nham nói, “Nhất là hiềm nghi của Lưu Tử Phong. Huynh trưởng của hắn hiện đang phụ trách diêm trường, người bình thường vào không được.”

Lưu Trấn hỏi ngược lại: “Lưu Hữu Bằng cũng không dễ dàng đi vào.”

“Ngươi nói Lưu Tử Phong, như vậy ngươi đi qua rồi, có hỏi được chứng nhân mục kích không?”

Vấn đề này của Lưu Trấn hỏi rất có đạo lý, Chu Nham lắc đầu, nói: “Ta chuẩn bị sáng mai đi một lần nữa.”

“Vụ án này ý vị như thế nào, trong lòng ngươi rất rõ ràng. Ta tin tưởng ngươi, nhất định có thể thắng Đỗ Cửu Ngôn. Được chuyện, không thể thiếu chỗ tốt của ngươi.”

Chu Nham chắp tay xác nhận.

Sáng sớm ngày thứ hai, Đỗ Cửu Ngôn đến nhà Lưu Hữu Bằng lần nữa, Lưu Dân tiếp đãi bọn họ, hỏi: “Vương gia và vương phi còn muốn kiểm chứng cái gì, chúng ta nhất định phối hợp.”

“Ta muốn đến căn phòng của Lưu Hữu Bằng xem.”

Lưu Dân chần chờ một chút, đáp: “Được.”

Nhà Lưu Dân có chừng tứ tiến, sau khi trưởng tử của hắn qua đời lưu lại Lô thị thủ tiết, một mình Lô thị ở tại nội viện, mà Lưu Hữu Bằng sau khi thành niên, lại ở ngoại viện.

Trừ bọn họ ra, còn có một nhà bốn miệng ăn của tiểu nhi tử Lưu Dân, một nữ nhi vừa đến tuổi đàm hôn luận giá, theo phụ mẫu ở tại nội viện, độc tử Lưu Hữu Luân lại giống như Lưu Hữu Bằng, ở tại ngoại viện.

Đường huynh đệ hai người ở viện tử tương liên, xài chung một bức tường.

Viện tử của Lưu Hữu Bằng không tính lớn, tổng cộng bốn gian phòng, vòng quanh tường của viện tử trồng hoa cỏ, còn có một cái lu nước to, trong lu nước nuôi mấy con cá biển.

Gian phòng dọn dẹp rất sạch sẽ, bài biện không tính là hoa lệ, trên bàn bày một quyển《 Binh Pháp 》từ Đại Chu truyền tới lật vài tờ, úp sấp ở trên bàn.

“Không có gì đặc biệt, ” Quách Ao nhỏ giọng nói, “Cửu gia, có muốn gọi người nhà tới hỏi hay không.”

Đỗ Cửu Ngôn cầm sách lên sờ sờ, kại tùy ý lật vài tờ, một lần nữa úp sấp trên bàn, lắc đầu, nói: “Đi nha môn.”

Bọn họ quay đầu đi nha môn, buổi trưa, mấy người Lưu Tử Phong đúng hẹn tới, Lưu Tử Phong có vẻ rất phiền táo, tuy rằng bởi vì kiêng kỵ mà áp chế tâm tình, nhưng giữa ngôn từ vẫn có thể cho thấy hắn lo nghĩ.

Đỗ Cửu Ngôn chỉ là nhìn hắn chằm chằm vài lần, cả người hắn liền toát mồ hôi lạnh, đứng ngồi không yên.

“Trở về đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Ngày mai phải khai đường, ngày hôm nay các ngươi coi như làm quen hoàn cảnh một chút.”

Ba người ra nha môn, Lưu Tử Phong không quay về học đường mà là trở về nhà mình, tối hôm qua một đêm không ngủ, buổi chiều ngủ bù một giấc, không đợi hắn tỉnh lại, thường tùy của hắn liền gõ cửa, hô: “Công tử, gia chủ thỉnh người đi qua một chuyến.”

Lưu Tử Phong lăn lông lốc ngồi dậy, sắc mặt trắng bệch, chân đều nâng không nỗi.

Một lúc lâu, hắn thu thập xong đi tìm Lưu Trấn, ở thư phòng của Lưu Trấn dừng lại hơn một canh giờ, lúc đi ra cả người ướt nhẹp, một đầu ngã quỵ ở trong viện tử, bất tỉnh nhân sự.

—— lời nói ngoài ——

Lai sai sai, vì sao Lưu Tử Phong từ Lưu Trấn trong phòng đi ra, như vậy sợ, còn ngã quỵ trong viện bất tỉnh nhân sự ni?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận