Q3 – CHƯƠNG 100: CHU NHAM CHI TỤNG
Dịch giả: Luna Wong
Đỗ Cửu Ngôn đứng ở ngoài cửa phủ nha, nhìn đầu hắc áp áp, tương đối thoả mãn.
Lần thứ ba khai đường, người nghe tụng đã và hiếu kỳ và nhiệt tình như nhân dân của Thiệu Dương.
Nàng thích như vậy.
Hiện tại con đường tiếp thu sự vật và kiến thức mới mẻ của con người quá ít, đứng ở chỗ này nghe tụng, có thể hiểu luật pháp, còn có thể từ trong quá trình tụng sư biện tụng học được tri thức, một lần nữa thành lập phương hướng của tam quan.
Khai hóa hay chưa khai hóa, khác nhau vẫn là ở kiến thức tích lũy cùng với gặp qua thế diện.
“Các vị, các vị!” Nàng cười khanh khách nói, “Cảm tạ mọi người đến cổ động, Đỗ mỗ nhất định sẽ càng thêm nỗ lực, không phụ sự mong đợi của mọi người.”
Mọi người đánh giá nàng, nàng mặc tụng sư phục ngoài xanh trong trắng, đội mũ, mặt khéo léo tinh xảo, khẽ mỉm cười, lại không để người cảm thấy lỗ mảng chút nào, tương phản, nàng đứng ở nơi đó, có thể mang đến cảm giác tin cậy ổn trọng.
Bọn họ chắc chắc, chỉ cần nàng ở, công bằng và chân tướng nhất định có thể được giữ gìn và rõ ràng.
“Đỗ tiên sinh, chúng ta đều ở bên ngoài nghe, người có việc cứ gọi chúng ta.” Liên bá đứng ở trước nhất, ngày hôm nay hắn không phải người tới sớm nhất, nhưng hắn vừa tới, tất cả mọi người chủ động nhường vị trí có lợi quan khán nhất cho hắn.
“Được, có việc nhất định gọi.”
Có người nhỏ giọng hỏi: “Đỗ tiên sinh, người cùng Lưu chủ đánh đố, nếu như người thắng, đất và biển của Lưu thị ở Thăng Long còn có diêm trường nữa, thực sự tất cả thuộc về người sao?”
“Có chữ viết làm chứng, không xù được!”
Mọi người ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, có cao hứng có chờ mong, cũng có thấp thỏm bất an.
“Suỵt, một hồi nhìn đến cuối.” Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía mọi người chắp tay, nói, “Thời gian không sai biệt lắm, ta đây tiến vào.”
Mọi người xác nhận, cũng học bộ dáng hành lễ của nàng.
Đỗ Cửu Ngôn phất bào vào cửa, “Lưu Vĩnh Lợi” đã ngồi ở sau bàn, thấy nàng tiến đến, hướng về phía nàng đá một cái lông nheo, Đỗ Cửu Ngôn cũng chép miệng, hai người ngươi tới ta đi, nhìn đến mấy người Liên Khuê bụm mặt, hận không thể móc mắt ra khảm xuống lòng bàn chân.
“Bệ hạ giá lâm!” Hậu nha, thanh âm của nội thị vang lên, lập tức Lý Kiêu từ hậu phương đi nhanh ra ngoài.
Lý Kiêu cũng tới, Đỗ Cửu Ngôn tiến lên hành lễ.
“Ngày hôm nay án tử lớn, ta tới nghe một chút.” Lý Kiêu biết Lưu Vĩnh Lợi là Quế vương giả trang, nên giải thích với hai người, “Các ngươi cực khổ, không cần để ý ta có ở hay không, ta ngồi ở đây nghe là được.”
Lúc nói chuyện, tư kiêng cái ghế, ngồi xuống chờ nghe tụng.
Hắn rất muốn nhìn, biểu tình sau khi thua của Lưu Trấn.
Từ sau khi Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn tới, triều đình của hắn cùng với Thăng Long, càng ngày càng thuận, hắn có thể cảm giác được, tư tưởng và nhận tri của mỗi một người, đều đang ngầm biến đổi.
Lực ảnh hưởng của phu thê bọn họ, không ai bằng.
Cái này cũng chính chứng thực lời của Đỗ Cửu Ngôn, không nên xem thường lực lượng của thứ dân, càng không nên xem thường, năng lượng của luật pháp.
“Lưu chủ và Trịnh chủ tới.” Quản thư lại tiến lên đây hồi bẩm.
Lập tức, Lưu Trấn và Trịnh Văn Hải sóng vai tiến đến, thấy Lý Kiêu ở, hai người cũng không kinh ngạc, đều tự chắp tay chào. Trịnh Văn Hải ha ha cười nói: “Đỗ tiên sinh, ván hôm nay, người là nắm chắc, hay là nhờ vận khí thế?”
Lưu Trấn trầm mặt nhìn Đỗ Cửu Ngôn.
Đỗ Cửu Ngôn cười ha ha một tiếng, nói: “Trịnh chủ còn chưa đủ lý giải ta a, vận khí đối với ta mà nói, chỉ có dệt hoa trên gấm.”
“Xem ra, trước khi Đỗ tiên sinh ở nhận tụng án, sàng chọn rất nghiêm khắc.” Lưu Trấn nói.
Là ý nói, không phải nắm chắc có thể thắng, nàng sẽ không nhận. Cho nên mỗi lần đều thắng.
“Xem, vẫn là Lưu chủ hiểu ta đủ sâu, ” Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói, “Sàng chọn cũng rất có chú ý.”
Lần này nàng cũng là sàng chọn, nên nắm chắc.
Lưu Trấn cười, nói: “Thực tiễn yến dĩ bị hảo, sau này, ta đến Đại Chu vấn an nhị vị.”
“Tùy thời đi, ” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Đại Chu quảng nạp nhân tài không bám vào một khuôn mẫu. Lấy năng lực của Lưu chủ, thi một công danh lăn lộn hai mươi năm tư lịch, tiến lục bộ nhập nội các không nói chơi.”
Hắn đi Đại Chu làm thần tử? Lưu Trấn tức giận phất tay áo, ở một bên ngồi xuống.
Bookwaves.com.vn
Trịnh Văn Hải cười hắc hắc, tuy rằng hắn rất sợ Đỗ Cửu Ngôn, nhưng không thể không nói, nhìn Lưu Trấn kinh ngạc, hắn cũng thật cao hứng.
Cái miệng này của Đỗ Cửu Ngôn, lợi hại!
Chu Nham mang theo Đồng Tùng từ phía trước vòng tiến đến, hắn cũng mặc tụng sư bào phục, hai tay long ở trong tay áo, ngẩng đầu ưỡn ngực tiến đến.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn biện tụng, cũng không phải lần đầu tiên xem Đỗ Cửu Ngôn biện tụng, nhưng là lần đầu tiên đánh với Đỗ Cửu Ngôn.
Không thể không nói, hắn rất khẩn trương, khẩn trương này không phải tới từ thắng thua, mà là cảm thấy sợ và kiêng kỵ Đỗ Cửu Ngôn từ trong đáy lòng, dù là hắn biểu hiện không xem thường nữa, cũng vô dụng, có sợ hãi nàng sớm đã khắc sâu vào trong xương.
“Chu Nham, ” Đồng Tùng đối với Đỗ Cửu Ngôn chỉ có nghe thấy, cho nên trái lại so với Chu Nham càng thêm bình tĩnh một ít, hắn thấp giọng nói, “Ngày hôm nay ngươi ổn doanh, không cần khẩn trương.”
Chu Nham bỗng nhiên nghĩ đến lập tức vụ án này, nặng nề gật đầu.
Đúng vậy, ngày hôm nay hắn ổn doanh.
Cục diện bây giờ, mười Đỗ Cửu Ngôn, cũng không thắng được.
“Thăng đường!” Lưu Vĩnh Lợi vỗ kinh đường mộc, hỏi Đỗ Cửu Ngôn và Chu Nham, nói, “Biện thế nào?”
Nếu là biện tụng, vậy chính là có nguyên cáo và bị cáo, nhưng bọn hắn bây giờ là đánh cuộc, cộng đồng tra án, nguyên bị cáo ngay từ đầu không có phân chia.
“Ta thấy cũng không cần phân nguyên bị cáo.” Chu Nham nói, “Đều tự suy đoán án kiện, tự có thắng thua.”
“Ta nói trước.” Chu Nham chiếm trước, người nói trước đương nhiên có lợi.
Hắn nói xong, nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, châm chọc nói: “Đỗ tiên sinh, có ý kiến gì không?”
“Lễ nhượng là mỹ đức, được, đương nhiên được.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Trịnh Văn Hải uống trà, nín cười. Miệng của Đỗ Cửu Ngôn, thực sự là như dao nhỏ, nàng vừa mở miệng, thực sự là đánh võ mồm.
Nàng lễ nhượng có mỹ đức, vậy Chu Nham chính là thất đức.
Giận a!
Chu Nham chịu đựng, an ủi mình không nên cùng nàng tính toán những thứ dài ngắn này, chắp tay nói với Lưu Vĩnh Lợi: “Đại nhân, cứ xử lý như thế đi.”
“Đưa nghi phạm!” Lưu Vĩnh Lợi vỗ kinh đường mộc.
Liên Khuê ngẩng đầu ưỡn ngực dẫn nghi phạm lên đây, hắn bước đi nhanh, như một con ngỗng tùy thời mổ người, đang lúc mọi người chú ý, hướng về phía hai vị quý nhân trong bốn vị nghi phạm mắng: “Quỳ xuống!”
Cảm giác này, thật tốt quá. Liên Khuê thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Bốn vị nghi phạm từ trái sang phải, Phó Đình, Lưu Tử Phong, Lưu Tử Quân cùng với Diệp Hổ, lần lượt quỳ xuống.
Diệp Hổ nhỏ tuổi nhất, sợ cả người toát mồ hôi lạnh, hai cái đùi liên tục run, quỳ đều quỳ bất ổn.
“Ngươi nói trước đi.” Lưu Vĩnh Lợi nhìn Chu Nham.
Chu Nham xác nhận, vuốt ve bào tử, đi tới chính giữa, hắng giọng một cái.
Trong ngoài an tĩnh lại, mọi người chăm chú nghe, hiếu kỳ Chu Nham là duy trì suy luận lần đầu tiên, hay là phủ định lần đầu tiên, có phán đoán và kết quả mới.
“Đầu tháng bảy, người chết bản án Lưu Hữu Bằng theo tổ phụ rời bến, tổ tôn hai người một đường theo gió vượt sóng, chịu khổ kiếm vất vả hiệu lực cho bộ tộc Lưu thị, mùng hai tháng tám, tổ tôn hai người thuận lợi trở về. Hai người càng vất vả công lao càng lớn, nhận được gia thưởng của gia chủ, cùng quảng thụ tộc nhân và thứ dân kính yêu.”
Bookwaves.com.vn
Liên bá nghe gắt một cái, thấp giọng nói: “Người nào thích bọn họ, không biết xấu hổ.”
Khiến cho một mảnh phụ họa.
Chu Nham đương nhiên không nghe được, nói tiếp: “Cùng ngày, Lưu Hữu Bằng vẫn chăm chỉ khổ độc, bởi vì nhớ thương việc học, chưa từng nghỉ ngơi liền đi học đường.”
“Hắn cùng với cùng trường trong học đường có quan hệ rất tốt, người người đều tán thưởng, tín phục hắn!”
“Nhưng thật không ngờ, ngay ngày thứ hai chính là sáng sớm mùng ba, sai vặt phục vụ trong phòng hắn Diệp Hổ, phát hiện Lưu Hữu Bằng chết ở trong thùng nước tắm, theo suy đoán của ngỗ tác và đại phu, thời gian chết, ở ban đêm trước sau giờ tý.”
Chu Nham đi hai bước, lộn lại chỉ vào bốn người hiềm nghi đang quỳ: “Căn cứ xung đột bình thường, động cơ giết người cùng với thời gian tử vong đêm đó, ta suy đoán bốn vị ở đây, có hiềm nghi giết người.”
“Lần đầu tiên, đi qua suy luận, cũng bởi vì Phó Đình cố ý không phối hợp, dẫn đến suy luận của chúng ta xuất hiện một chút sai lầm, cho nên, chúng ta nhận định hung thủ thành Phó Đình.”
“Nhưng sau này, ta lại lần nữa kiểm chứng, loại bỏ Phó Đình có hiềm nghi giết người.” Chu Nham nói.
Lưu Trấn rảnh rỗi dựa vào cái ghế, nghe Chu Nham biện tụng, dư quang đảo qua Đỗ Cửu Ngôn, quan sát nét mặt và phản ứng của nàng.
Đáng tiếc, Đỗ Cửu Ngôn nghe còn chăm chú hơn so với hắn, biểu tình khiêm tốn học tập.
Hắn lại nhìn Lý Kiêu. Đầu lông mày của Lý Kiêu hơi nhăn, trong ánh mắt mơ hồ lộ lo lắng.
Mọi người ở đây, kỳ thực người sợ Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn thua nhất, chính là Lý Kiêu. Dù sao phu thê bọn họ vừa đi, Lý Kiêu phải một lần nữa trở lại cục diện đơn đả độc đấu như trước.
Hoài bão buồn cười của hắn, nghĩ cũng không muốn nghĩ.
“Nói như vậy, ngươi xác định nghi phạm rồi?” Lưu Vĩnh Lợi hỏi.
Chu Nham xác nhận.
Vô số ánh mắt theo dõi hắn.
Lưu Tử Phong và Lưu Tử Quân cùng với Diệp Hổ, ba người khẩn trương không ngớt. Lưu Tử Quân ghé mắt nhìn thoáng qua Diệp Hổ, có chút giật mình, thấp giọng nói với Lưu Tử Phong: “Lẽ nào hung thủ là Diệp Hổ?”
Bọn họ nhìn Diệp Hổ.
Lưu Tử Phong không nói gì.
“Là hắn!” Chu Nham bỗng nhiên khoát tay, chỉ vào Lưu Tử Phong, nói, “Kinh qua kiểm chứng và suy đoán, hung thủ sát hại Lưu Hữu Bằng, chính là Lưu Tử Phong.”
Lưu Tử Phong sợ run lên, lắc đầu nói: “Không, không phải, không phải ta!”
“Tử Phong ca?” Lưu Tử Quân giật mình nhảy một cái, bất khả tư nghị nhìn Lưu Tử Phong, lại dùng ánh mắt đi hỏi Chu Nham, “Ngươi không tra sai chứ?”
Chu Nham đốc định nói: “Đương nhiên không có! Hắn chính là hung thủ.”
“Chưa hỏi, không nên tự tiện nói chuyện.” Lưu Vĩnh Lợi cảnh cáo Lưu Tử Quân, “Chu tụng sư, ngươi nói hung thủ là Lưu Tử Phong, có chứng cứ không?”
Lý Kiêu cũng kinh ngạc một chút, lập tức nhìn Lưu Trấn. Thần sắc của Lưu Trấn chắc chắc, hiển nhiên đã sớm biết.
Bỗng nhiên hắn nghĩ đến một loại khả năng, trong lòng đột nhiên phát lạnh, càng phát ra lo lắng.
“Có!” Chu Nham nói, “Lưu đại nhân, tại hạ cho truyền chứng nhân đến đường.”
Lưu Vĩnh Lợi gật đầu.
Một vị công nhân làm ở diêm trường bị dẫn vào.
“Ta hỏi ngươi, buổi tối mùng hai tháng tám ngươi đang ở đâu, đang làm cái gì.” Chu Nham hỏi.
Công nhân là một thứ dân gầy gò, thu thập ngoại hình rồi, nhưng vẫn là tóc rối mặt bẩn, hắn trả lời: “Ban đêm hôm đó đến phiên ta thủở diêm trường.”
“Ân, như vậy ngươi thấy cái gì?” Chu Nham hỏi.