Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 101: PHI THƯỜNG NGẠC NHIÊN


Dịch giả: Luna Wong


Công nhân trả lời: “Buổi tối đến giờ hợi diêm trường đình công, tất cả mọi người đi về nghỉ hai canh giờ, trong khoảng thời gian này, diêm trường chừa lại ta coi chừng.”

“Lúc đó ta ngồi xổm phía sau hồ muối ngủ gật, lúc mơ hồ, chợt nghe có tiếng người nói chuyện.”

“Sau đó ta liền thấy Phong công tử và một vị công tử lạ mặt vào nói chuyện, hai người đứng ở bên cạnh hồ chứa nước làm muối, không biết nói gì đó, liền tranh rùm beng.”

Cả người của Lưu Tử Phongrun, mồ hôi tí tách rơi trên mặt đất, dư quang càng không ngừng hướng về phía ba thanh trát đao hàn quan lóng lánh đặt ở bên tường.

Đầu của Lưu Vân Sinh và Trịnh Du, đều bị cẩu đầu trát này chém.

“Sau đó thì sao, ” Chu Nham hỏi tiếp.

Công nhân trả lời: “Ta không dám tiến lên, lại sợ quý nhân cho rằng ta nghe trộm, cho nên ta đi xa một chút, đại khái qua một khắc đồng hồ, ta cho rằng hai vị công tử đi rồi mới trở lại.”

“Sau đó, sau đó ta liền thấy. . .”

Công nhân rất khẩn trương nhìn thoáng qua Lưu Tử Phong.

“Nhìn thấy gì?” Chu Nham hỏi tới.

Công nhân trả lời: “Ta, ta liền thấy Phong thiếu gia cõng một vị công tử khác ra ngoài, ta, lúc đó ta cho rằng vị công tử kia ngã bệnh, cho nên Phong công tử hảo tâm cõng hắn.”

“Ngươi không có tiến lên nhìn rõ ràng?” Chu Nham hỏi.

Công nhân lắc đầu: “Chuyện của quý nhân, chúng ta không dám hỏi nhiều. Nếu như quý nhân không gọi người, không để người đến hỗ trợ, chúng ta không thể tiến lên quấy rối.”

“Ân.” Chu Nham nói tiếp, “Như vậy, ngươi có nhớ thời gian ngay lúc đó không?”

Công nhân trả lời: “Lúc đó, lúc đó đại khái tầm giờ hợi canh ba.”

Chu Nham lại nói: “Lúc đó người hắn cõng có bộ dáng gì?”

Công nhân suy nghĩ một chút, trả lời: “Thật giống như đang ngủ, ta, ta cũng không biết, bởi vì cách quá xa, giữa hai người là hồ chứa nước làm muối.”


Chu Nham hỏi xong, công nhân trả lời rất thông thuận, trong lòng hắn dần dần có đáy, rất đắc ý nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn.

Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía hắn dựng thẳng một ngón tay cái lên, tán dương: “Lợi hại!”

Mí mắt của Chu Nham vừa nhảy, ánh mắt lóe ra, nói tiếp: “Từ sau khi rời khỏi diêm trường, Lưu Tử Phong cõng Lưu Hữu Bằng trở lại học đường. Người trực đêm đêm đó, là sai vặt Quan La.”

“Có thể hắn có chìa khóa cửa nhỏ, từ tường vây bò vào bên trong mở khóa mở cửa, mang Lưu Hữu Bằng tiến vào. Hay hoặc là, là Quan La trực tiếp mở cửa cho hắn.”

“Quan La hiện tại đã chết, từ trong miệng hắn không thể nào biết được, chỉ có thể hỏi hung thủ. Bất quá, là ai giết hắn, đã có suy luận.”

Hắn nói chuyện hơi ngừng, đang muốn nói, Lưu Vĩnh Lợi cắt đứt lời của hắn, giơ tay lên nói: “Hắn làm sao tiến thành?”

Diêm trường ở ngoài thành, muốn vào thành luôn có người thấy được.

“Hắn từ cửa nam tiến vào, ” Chu Nham nói, “Mặc dù lượn quanh xa, nhưng có xe ngựa cũng rất giản tiện.”

Cửa nam là ở trong phạm vi của Lưu th, vẫn luôn không đóng cửa, bởi vì ngoài thành có biển rộng làm cái chắn thiên nhiên, bao nhiêu năm rồi đều rất an toàn.

Điểm này, cũng không phải Chu Nham biên bậy, người Thăng Long đều biết chuyện.

“Ngươi tiếp tục.” Lưu Vĩnh Lợi nói.

Ngoài cửa, đám thứ dân bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, có người thấp giọng hỏi Liên bá: “Hắn nói rõ ràng như vậy, còn có nhân chứng, vậy. . . Vậy Đỗ tiên sinh có phải sắp thua hay không?”

“Không biết.” Liên bá cũng rất lo lắng, “Đợi lát nữa xem Đỗ tiên sinh nói cái gì đi.”

“Nếu bọn hắn tra được hung thủ là cùng một người, vậy người nói trước, chẳng phải là chiếm tiên cơ sao.”

“Vậy Đỗ tiên sinh và vương gia có phải sắp ly khai An Nam hay không?”

“Chúng ta đây làm sao bây giờ?”

Mặc dù mọi người cũng không dám thực sự phản ai, nhưng trong đáy lòng cũng đã mơ hồ mong đợi, hai phu thê Quế vương, cải biến Thăng Long cải biến cục diện của An Nam.

Mặc dù Bách Gia thôn ngoài thành còn đang xây, nhưng nụ cười trên mặt những người thoát ly hộ tịch trở thành “Bách tính” kia, cùng với tinh thần phấn chấn phồn thịnh mỗi ngày, là tất cả mọi người bọn hắn rất hướng tới.

“Quan La chết, là giờ Dậu lúc này, hắn từ thực đường lĩnh một cái màn thầu trở về.” Chu Nham nói.

“Ăn xong màn thầu, hắn liền chết. Kinh qua kiểm tra thực hư, trong màn thầu có trộn lẫn thạch tín.”


“Mà màn thầu đồng dạng, những người khác ăn lại bình yên vô sự, duy chỉ có hắn chết. Có thể thấy được, thạch tín chi độc là chỉ có màn thầu của hắn mới có.”

Chu Nham lớn tiếng nói: “Cho nên, ở hỏi thăm qua trù tử của thực đường xong, bọn họ đều có thể chứng minh, đêm đó chỉ có Lưu Tử Phong từng đi qua thực đường.”

“Có một vấn đề, ” Lưu Vĩnh Lợi cắt đứt lời của Chu Nham, “Sai vặt mọi người của học đường, màn thầu cũng không chỉ một cái, dù là hạ độc, hắn làm sao làm được duy chỉ có cái cho cho Quan La là có độc?”

Ánh mắt của Chu Nham nhảy một cái, trả lời: “Việc này, phải hỏi Lưu Tử Phong.”

Hắn xoay đầu lại, nhìn chằm chằm Lưu Tử Phong, hỏi: “Ngươi làm sao giết Quan La?”

“Ta, ta, ” Lưu Tử Phong thật nhanh nhìn thoáng qua Lưu Trấn, lại gục đầu xuống, nói, “Ta không có, ta không có giết hắn.”

Chu Nham nói: “Ngươi không nói cũng không sao. Chúng ta đây lại nói tiếp cái chết của Lưu Hữu Bằng!”

“Ngươi mang Lưu Hữu Bằng về viện tử của hắn, bởi vì ngươi biết, đêm đó hắn từng thông báo Diệp Hổ, bảo hắn nấu xong nước tắm rửa. Cho nên, ngươi cởi sạch y phục của hắn, đặt ở trong thùng nước tắm, lại đổ nước nóng.”

“Tạo ra biểu hiện giả dối hắn tắm rửa chết chìm.”

Chu Nham nhìn chằm chằm Lưu Tử Phong, nói: “Bất quá, ngay cả ngươi ngụy tạo tốt hơn nữa, cũng che giấu không được sự thực ngươi giết người. Thùng nước tắm rất nhỏ, lượng không đủ, hắn căn bản dìm không chết. Áo của hắn phát mùi tanh hôi, phân minh chính là vì ngâm nước biển.”

“Mà ở lúc xế chiều ngươi giết hắn, ngươi từng nói qua với Lưu Tử Quân, ngươi hận không thể hắn giết hắn.”

“Ngươi quả nhiên làm như vậy, đêm đó đã giết hắn.”

“Lưu Tử Phong, ngươi có thừa nhận hay không? !” Chu Nham lớn tiếng hỏi.

Lưu Tử Phong sợ nằm trên đất, khóc lên, hô: “Ta nhận, ta nhận!”

“Là ta giết hắn. Là ta!”

Hắn nói chuyện, gào khóc.

“Như vậy, ngươi làm sao giết Quan La?” Chu Nham hỏi.

Lưu Tử Phong nói: “Trên đường hắn đi thực đường, ta từng cho hắn một chén, bảo hắn dùng chén này bới cơm. Quan La xưa nay nhát gan, hắn không dám không nghe theo.”


“Trong cái chén kia, thoa khắp thạch tín, chỉ cần màn thầu của hắn dính vào, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”

Lưu Tử Phong lãnh thấm mồ hôi, ngữ không điều.

Lưu Tử Quân nghe hút lãnh khí, không dám tin nhìn Lưu Tử Phong, hô: “Phong ca, ngươi. . . Ngươi làm sao có thể, ngươi làm sao có thể giết người!”

“Không nên nói nữa, đều là lỗi của ta, ta nhận tội!”

Lưu Tử Phong ôm đầu quỳ rạp trên mặt đất.

Vừa rồi, Lưu Trấn không nhanh không chậm nâng chung trà lên chung, thần sắc thanh thản nhấp.

Gương mặt của Trịnh Văn Hải kinh ngạc, nhìn Đỗ Cửu Ngôn, im lặng nói: “Đỗ tiên sinh, người thua a!”

Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía hắn cười cười, biểu tình không sao cả.

Lý Kiêu ngưng mi, sắc mặt rất khó xem. Nếu như thuatrận này, hắn sẽ thương lượng với Quế vương, có phải nênxuất kỳ bất ý, dùng võ lực diệt Lưu thị hay hay không.

Tuy rằng trên thực lực quân sự phân biệt lớn, nhưng sự tình đến bước này, nếu như phu thê Quế vương ly khai, chẳng khác nào bỏ vở nửa chừng, sau này còn muốn làm lại, thì càng khó khăn.

Lý Kiêu ngồi không yên, thay đổi một tư thế.

“Đại nhân, ” Thần sắc của Chu Nham cao ngạo, “Lưu Tử Phong đã nhận tội, án này đã sáng tỏ.”

Lưu Vĩnh Lợi liếc nhìn hắn, ừ một tiếng, hỏi Đỗ Cửu Ngôn: “Ngươi có muốn tiếp tục biện hay không?”

“Muốn!” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Muốn a, tới cùng tới rồi, không nói mấy câu cũng không phải phong cách của ta.”

Bookwaves.com.vn

Lưu Vĩnh Lợi nín cười, gật đầu nói: “Ngươi nói đi.”

Ngoài cửa, tâm của mọi người đều lạnh. Lưu Tử Phong nhận tội, Đỗ Cửu Ngôn biện nữa, cũng chỉ có thể ở trên cơ sở vốn có của Chu Nham thôi, thêm một ít nữa, cuối cùng vẫn là Chu Nham thắng a.

“Vương phi có sự dẻo dai, ” Lưu Trấn thả chung trà, châm chọc nói, “Đến nước này, ngươi còn muốn nói hai câu?”

“Có ý nghĩa không?”

Đỗ Cửu Ngôn đi tới, chắp tay đứng ở chính giữa, hàm tiếu nói với Lưu Trấn: “Chuyện đánh mặt, làm sao có thể không có ý nghĩa được.”

“Suốt đời không có sở thích khác, chính là thích luân khởi tay, dùng sức bóp mặt của người khác.”

“Thanh âm kia, tương đương dễ nghe. Chút nữa, Lưu chủ cũng cùng nhau lãnh hội tuyệt vời trong đó một phen.”

Lưu Trấn hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta chờ!”


“Nhóc đáng thương, ” Đỗ Cửu Ngôn ngồi xổm xuống nhìn Lưu Tử Phong, “Năm nay bao nhiêu tuổi?”

Sắc mặt của Lưu Tử Phong tái nhợt giống như giấy vàng, hắn nói: “Hai mươi mốt.”

“Tuổi còn thật trẻ, ” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Còn trẻ như vậy liền trảm thủ, thật sự là đáng tiếc.”

Lưu Tử Phong sợ cả người run, cắn răng nói: “Giết người thì thường mạng, ta đáng mà.”

Hắn nói xong, hậu nha truyền ra tiếng khóc của Lô thị, mắng người, mồm miệng không rõ ràng lắm.

“Dám làm dám chịu, là một thanh niên tốt!” Nàng phất tay áo đứng dậy, xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía Chu Nham, nói, “Trước kho ta suy luận, ta có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo Chu tụng sư.”

Chu Nham chắp tay, nói: “Thỉnh!”

“Oán hận của Lưu Tử Phong và Lưu Hữu Bằng chất chứa thật sâu, tại sao Lưu Hữu Bằng phải hộ tống Lưu Tử Phong đi diêm trường?”

“Thứ hai, oán hận của hai người chất chứa sâu như vậy, vì sao Lưu Tử Phong không còn sớm không muộn, cứ phải chọn ở ngày này, giết Lưu Hữu Bằng. Động cơ giết người của hắn là cái gì?”

“Thứ ba, đêm đó Lưu Tử Phong tầm giờ hợi còn đang Nghi Xuân viện, qua đi mới ly khai. Trong thời gian này, hắn làm sao đến diêm trường, vậy là thời gian nào đi ra, Lưu Hữu Bằng là thời gian nào chạm mặt với hắn?”

“Hỏi nhiều quá sợ ngươi không nhớ rõ, trả lời ba cái này trước đi.”

Trong lòng của Chu Nham nhảy thình thịch, nét mặt lại là nhất phái lý lãnh tĩnh tự giữ, hắn trả lời: “Vì sao Lưu Hữu Bằng đi, việc này ngươi phải hỏi Lưu Tử Phong, người ở ngay. . .”

Hắn chưa nói xong, Đỗ Cửu Ngôn đã cắt đứt lời của hắn, nói: “Tra án, những thứ này ngươi không biết rõ ràng, liền dám chắc chắc hung thủ. Còn để cho ta tới hỏi, ngươi ra tụng phí cho ta sao?”

“Ngươi!” Chu Nham giận dữ, hắn liền biết Đỗ Cửu Ngôn sẽ không nói lời hữu ích.

“Nhưng Lưu Tử Phong đã nhận tội rồi!” Chu Nham cường điệu nói, “Đây là chứng minh tốt nhất.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Đúng vậy, Lưu Tử Phong nhận tội rồi, đây thật để cho người ngạc nhiên a.”

“Càng ly kỳ là, đối với án này ta không có cùng suy luận, hung thủ cùng với quá trình giết người.”

Chu Nham gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

(Luna: Đọc tới đây ta mạnh dạng đoán, hung thủ là Lưu Tử Luân, vì ông này thích cùng 1 cô gái lại nghe được câu hâm dọa của Lưu Tử Phong nên chọn thời gian này gây án để nhắm hướng Lưu Tử Phong)

—— lời nói ngoài ——

Bất tri bất giác lại là tháng ba hạ tuần, nhớ kỹ vé tháng nga!

Ngày hôm nay lại không sửa lỗi chính tả, đợi lát nữa lai sửa, sao sao đát.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận