Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 102: NGƯƠI LÀ HUNG THỦ

Dịch giả: Luna Wong

“Đỗ tiên sinh cho rằng hung thủ không phải Lưu Tử Phong?” Ngoài cửa có người hỏi Liên bá.

Liên Bá gật đầu, thấp giọng nói: “Chắc là, nàng tra ra hung thủ, là người khác.”

“Vậy, vậy Đỗ tiên sinh có nắm chắc không?”

“Suỵt!” Liên bá bảo mọi người không cần nói, “Nghe Đỗ tiên sinh nói.”

Mọi người xác nhận, lại an tĩnh lại, nhìn Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện bên trong công đường.

Lưu Trấn dựa vào ghế, nguyên bản cái chân bắt chéo, không tự chủ được buông xuống, hắn nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, trong ánh mắt lộ ra đề phòng.

“Lưu chủ, ” Trịnh Văn Hải ngữ khí nhìn có chút hả hê, nhỏ giọng nói, “Sự tình không đơn giản a, nàng cư nhiên tra ra hung thủ khác.”

“Ta còn tưởng rằng, nàng muốn xuất ra đầu mối và chứng cớ chuẩn xác hơn tinh vi hơn nữa chứ.”

“Thú vị a, thú vị a!”

Hôm nay Trịnh Văn Hải cao hứng, muốn giấu đều không giấu được. Đánh nhau tốt, đánh nhau hắn liền tọa sơn quan hổ đấu.

Chờ bọn hắn đấu lưỡng bại câu thương, hắn liền nhất cử tiêu diệt.

“Ta không nói chuyện với người có ánh mắt thiển cận!” Lưu Trấn nói.

Tên ngu xuẩn này, hiện tại sống chết mặc bây, ngày khác đến phiên ngươi, xem ngươi làm sao khóc.

Trịnh Văn Hải cười ha ha một tiếng, căn bản không lưu ý.

“Án kiện này, chỗ phức tạp có hai điểm, nhất là nghi phạm nhiều.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Nhiều người liền loạn, rối loạn sẽ không dễ thu thập.”

Lưu Trấn cắt đứt nàng, nói: “Loạn, là bởi vì ngươi nửa đường nhúng tay.”

“Ôi chao? Ta là thụ Lưu đại nhân mời, dù sao cũng có người gõ đăng văn cổ của nha môn kêu oan.” Nàng hỏi Phó Đình, “Ngươi có oan hay không, cần nha môn làm cho ngươi chủ không?”

Phó Đình gật đầu bất điệt, trả lời: “Cần, quá cần!”

“Thì đó. ” Đỗ Cửu Ngôn trừng Lưu Trấn một mắt, “Lưu chủ, lúc ta nói chuyện không thích người khác xen mồm, như vậy sẽ dẫn đến tính khí của ta nóng nảy, hễ táo bạo một cái ta nói chuyện sẽ không êm tai, một khi không êm tai ta sẽ ân cần thăm hỏi mười tám đại tổ tông của người khác.”

Lưu Trấn trừng nàng, tức giận không nhẹ.

“Chỗ khó xử thứ hai, là bởi vì có người gạt chân ta.”

Lúc này đây Lưu Trấn không có tiếp lời, trong lòng cười nhạt.

Đỗ Cửu Ngôn chắp tay dạo qua một vòng, nói: “Như vậy, ta kể một câu chuyện với một người, câu truyện về một thanh niên xuất thân cao quý đầy hứa hẹn.”

“Lưu Hữu Bằng từ nhỏ hiểu chuyện nhu thuận, là hảo hài tử tiến tới trong mắt trưởng bối, là bằng hữu trong mắt bằng hữu nghĩa khí, là lương tế có tiền có trách nhiệm trong mắt nữ nhân. Đứng xa nhìn hắn, hoàn mỹ giống như một khối mỹ ngọc, chiếu lấp lánh, lệnh người không thể xoi mói.”

“Nhưng nhìn gần, lại sẽ phát hiện, hắn không phải là một khối mỹ ngọc, ngược lại là một tảng đá tanh tưởi.”

Trong hậu nha, Lô thị nhịn không được, hô: “Ngươi không thể nói hài nhi của ta như vậy.”

Chu Nham nói chuyện, nàng thủy chung không có hé răng, nhưng Đỗ Cửu Ngôn bất đồng, mặc dù nàng đang giúp bọn họ tra hung thủ, nhưng lại cũng đánh đố với Lưu Trấn.

Đánh đố là đại sự, sánh với cái này, chuyện của hài nhi nàng, có thể lui về phía sau.

“Vị phụ nhân này, nơi này là công đường không phải ngọa thất nhà ngươi, ngươi muốn hô, về nhà chậm rãi hô!”

“Hì hì!” Tôn Hỉ Vũ nhịn không được, nở nụ cười. Lời này của Đỗ Cửu Ngôn quá độc.

Lô thị lớn tuổi như vậy còn là một quả phụ, gọi gì, gọi hồn còn không sai biệt lắm.

“Ngươi, ngươi nói chuyện thế nào.” Lô thị lao tới khóc lóc om sòm, ánh mắt của Đỗ Cửu Ngôn đảo qua, Trịnh Ngọc Cầm từ một bên đi ra, một tay kéo Lô thị, nói: “Trở ra, nếu không thì không phải nói chuyện khó nghe đơn giản như vậy.”

“Ngươi không thể đối xử với ta như thế, ” Lô thị nói còn chưa dứt lời, bị Trịnh Ngọc Cầm che miệng lại ném vào trong phòng của hậu nha, nàng theo sát mà đứng ở cửa, bội đao bên hông mở một cái, cười lạnh nhìn mọi người, nói, “An tĩnh nghe, ai dài dòng nữa, đao kiếm không có mắt.”

Người một nhà của Lưu Dân đều ở bên trong, nghe vậy không dám động.

Đỗ Cửu Ngôn tiếp tục: “Hắn ỷ vào trưởng bối yêu thích, khi dễ cùng trường, huynh đệ trong tộc, buộc người người phải xem hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, chỉ cần không vừa ý của hắn, hắn sẽ kích động mọi người, cô lập, nhục mạ khi dễ đối phương.”

Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn hỏi Lưu Tử Quân: “Phải như vậy không?”

Lưu Tử Quân gật đầu.

“Hài tử trong tộc cùng tuổi dần dần lớn lên, có người lĩnh được việc làm rồi, có người lại đang đợi, ngoại trừ làm việc ra, bọn họ cũng đến tuổi đàm hôn luận giá. Có người sớm thành thân, có người lại chậm rãi chọn.”

“Một ngày nào đó, Lưu Hữu Bằng ở trong tộc Lưu thị, phát hiện một vị mỹ nhân. Nữ tử này không chỉ xinh đẹp còn ôn nhu nhu thuận, quan trọng nhất là, nàng là thứ dân lá gan lại nhỏ. Sắc mê tâm khiếu Lưu Hữu Bằng, cưỡng bức đối phương, lại thành lập quan hệ nam nữ lâu dài.”

Nàng nói xong, Lưu Tử Quân bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Đỗ Cửu Ngôn, thấy Đỗ Cửu Ngôn cũng nhìn hắn, hắn chột dạ cúi đầu.

“Chính là Xảo Yến.” Đỗ Cửu Ngôn hỏi, “Các ngươi đều biết nàng đi?”

“Nàng đẹp không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Lưu Tử Phong và Lưu Tử Quân.

Lúc này đầu của Lưu Tử Phong là trống không, căn bản nghĩ không ra bất luận kẻ nào, Lưu Tử Quân lại gật đầu, nói: “Quen, quen biết!”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi vừa rồi kinh ngạc như vậy, là bởi vì ngươi không biết Lưu Hữu Bằng cũng giống như các ngươi?”

Lưu Tử Quân lắc đầu, nói: “Ta quen biết nàng chưa được mấy tháng, còn, còn thật không biết.”

“Hiểu.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Hắn cũng thường ra biển, không dễ dàng gặp phải.”

Lưu Tử Quân gật đầu.

“Bất quá có người biết, ” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Có lẽ nói, người này đi tìm Xảo Yến, thuần túy là bởi vì Lưu Hữu Bằng đi tìm nàng.”

“Sau khi hắn đi, sinh ra muốn chiếm Xảo Yến làm của riêng, nhưng là hắn không dám giấu Xảo Yến đi, hay nhận về nhà.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

“Ngươi cho rằng động cơ giết người của hung thủ, là đố kị vì tình?” Chu Nham hỏi.

“Đây chỉ là thứ nhất.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Mùng hai ngày đó, Lưu Hữu Bằng từ học đường đi ra, hắn vốn định về nhà, điểm này hàng xóm sát vách nhà hắn có thể làm chứng. Nhưng chẳng biết tại sao, hắn ở ngoài cửa lại cải biến chủ ý, đi Tẩy Bút hồ đồng.”

“Ở trong nhà Xảo Yến ăn cơm, lại dừng lại một canh giờ, sau đó, hắn từ nhà Xảo Yến ly khai.”

Nàng nói chuyện hơi ngừng, lại nói: “Sau đó, hắn đi nơi nào nhỉ?”

Việc này, mọi người cũng không biết, bởi vì không ai có thể chứng minh hành tung của Lưu Hữu Bằng.

“Đáp án là, hắn về nhà, lại ở trong phòng của mình, đọc một hồi sách.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Lưu Trấn nhịn không được, cắt đứt nàng nói: “Hắn trở về, vì sao người nhà cũng không biết?”

“Hắn ở ngoại viện, lúc đó đã tối, người đã ngủ đương nhiên sẽ không biết. Bất quá, lại có người biết!”

Lời này của người rõ ràng không thể giấu, Lưu Tử Phong bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt phức tạp lại sợ.

Chu Nham chất vấn: “Hắn căn dặn Diệp Hổ nấu nước nóng cho hắn, hắn nhất định phải quay về học đường, vì sao lại về nhà?”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đó là bởi vì có người hẹn hắn gặp mặt ở nhà.”

“Hẹn hắn?” Đầu lông mày của Chu Nham chăm chú nhíu lại.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nơi Lưu Hữu Bằng chết, không phải diêm trường, càng không phải là thùng nước tắm, mà là nhà của bản thân hắn.”

“Lúc đó ta cảm thấy kỳ quái, tại sao hung thủ phải nhất định phải cõng hắn vào học đường, thể hiện ra một tràng cảnh như thế.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Chỉ có một loại giải thích, hắn không thể không làm như vậy.”

Bookwaves.com.vn

“Một khi thi thể của Lưu Hữu Bằng bị người ở nhà phát hiện, sẽ lập tức hoài nghi đến hắn. Cho nên, hắn mới có thể đưa người đi học đường.”

Chu Nham nói: “Đây không có sức thuyết phục, Lưu Tử Phong cũng có thể.”

“Không! Từ diêm trường đến học đường đường xa như vậy, thậm chí còn ở cạnh biển, hắn hủy thi diệt tích so với đem thi thể chở về bài bố tràng cảnh, thì dễ dàng an toàn hơn nhiều.”

“Hồ ngôn loạn ngữ!” Lưu Trấn cả giận nói, “Ngươi nói hắn về nhà trước, nhưng gia đình hắn không có ai biết, thậm chí ngay cả sai vặt hạ nhân đều không rõ ràng lắm.”

“Còn nói có người biết, ai biết?”

Đỗ Cửu Ngôn xoay chuyển ánh mắt, lớn tiếng nói: “Hung thủ, lúc này ngay trong hậu nha, lấy thân phận thân thích, ngồi nghe tụng!”

“Liên Khuê, ” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Mang hung thủ Lưu Hữu Luân, ra đây!”

Lời của nàng ngừng, trong đám người xôn xao một chút nổ tung oa, tất cả thanh âm, phảng phất thoáng cái bị mở ra.

“Là Lưu Hữu Luân, không thể nào, bọn họ không phải đường huynh đệ sao?”

“Những người này, ai mà không phải đường huynh đệ?”

Đều là người của Lưu thị.

Mọi người ngẫm lại cũng đúng, nhưng vẫn là không nhịn được thổn thức: “Nhưng. . . Nhưng làm sao lại từ Lưu Tử Phong một chút chuyển tới Lưu Hữu Luân chứ, ta nghe không hiểu!”

“Suỵt, một hồi Đỗ tiên sinh nhất định sẽ giải thích.”

Trong phòng, Lưu Tử Phong ngẩng đầu nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, không dám tin tưởng, bên cạnh hắn, Lưu Tử Quân cũng là sắc mặt trắng bệch, khó có thể tin, lầm bầm lập lại một câu: “Là Hữu luân?”

“Thế nào lại là hắn?”

Lưu Trấn cũng kinh sợ, ngồi tại chỗ trong đầu thật nhanh chuyển động.

Cả người của Chu Nham rét run, cách tay áo cầm tay của Đồng Tùng, để cho mình đứng vững vàng, không đến mức quá mức kích động bêu xấu.

“Buông ta ra!” Lưu Hữu Luân đứng ở trong căn phòng hậu nha, đẩy Liên Khuê, phụ mẫu hắn cũng tiến lên đây hỗ trợ, chỉ vào Liên Khuê nổi giận mắng, “Ngươi cái thứ tiện này, ngươi lại dám vô lễ với chúng ta.”

“Súc sinh cũng không bằng dân đen, cút xa một chút.”

Nếu như trước đây, Liên Khuê biết sợ, nhưng bây giờ hắn sẽ không. Đỗ tiên sinh nói, sau lưng của hắn là triều đình, là luật pháp, chỉ cần hắn đứng ngay ngồi thẳng, cái gì đều không cần sợ.

“Ta có thể không chạm ngươi, nhưng ngươi phải đi tiền đường tiếp thu thẩm vấn, nếu như ngươi phản kháng cự tuyệt nữa, đi vào không phải một mình ta.”

“Ở trên công đường, coi như gia chủ của các ngươi cũng không sĩ diện, các ngươi lại dựa vào cái gì?”

Liên Khuê nói rất có lý, nhưng Lưu Hữu Luân mắng: “Ta không có giết người, không phải nàng mời ta đi ta tựu nhất định phải đi.”

“Tổ phụ, ta không có giết đường ca, ta làm sao có thể giết hắn được.” Lưu Hữu Luân giải thích với Lưu Dân.

Lưu Dân gật đầu, thấp giọng nói: “Gia chủ ở bên ngoài, nhưng hắn không có ngăn cản.”

“Ngươi đã vô sự, thì ra ngoài ứng phó một chút, nếu nàng oan uổng ngươi, gia chủ nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng.”

Lưu Hữu Luân hất Liên Khuê ra tự mình đi ra.

Lô thị ngồi ở chỗ cũ, sắc mặt cực kỳ xấu xí, tuy rằng nàng không hy vọng Đỗ Cửu Ngôn thắng, mà khi Đỗ Cửu Ngôn vạch hung thủ là Lưu Hữu Luân, nàng vẫn là kinh trụ, cư nhiên cảm thấy Đỗ Cửu Ngôn nói, rất có thể là thực sự.

Trên công đường, Lưu Hữu Luân đi ra, chỉ hành lễ với Lưu Trấn, cũng không để ý tới những người khác, nghễnh đầu đứng, nói: “Chuyện ta không có làm, nếu ai dám oan uổng ta, ta nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.”

Đỗ Cửu Ngôn đánh giá Lưu Hữu Luân, tế tế mắt xếch, vóc dáng không cao, trên mặt từ cánh mũi bắt đầu, đều là nhiều mụn trứng cá, nhìn qua rất không nhẹ nhàng khoan khoái.

“Thật trùng hợp, cẩu đầu trát của nha môn, cũng thích lời này.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui