Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 103: PHẢN CHỨNG MỘT CÁI


Dịch giả: Luna Wong


“Ta hỏi ngươi, đêm đó ngươi làm gì?” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Sau khi Lưu Hữu Bằng chết, Lưu Tử Phong và Lưu Tử Quân vài người đều hỏi qua hành tung đêm đó, duy chỉ có Lưu Hữu Luân không có.

Lưu Hữu Luân nói: “Ta rất ít ở tại học đường, đêm đó cũng thế. Sau khi tan học ta vẫn ở trong thư phòng đọc sách.”

“Ngươi nói sạo!” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Đêm đó, ngươi đã từng đi qua Tẩy Bút hồ đồng!”

“Ngươi thấy được Lưu Hữu Bằng ở trong nhà Xảo Yến, ngươi thấy được bọn họ đóng cửa phòng, ngươi đứng ở dưới cửa sổ nghe!”

Lưu Hữu Luân gắt gao trừng Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Ngươi dựa vào cái gì nói như vậy, ngươi có chứng cứ không?”

“Đêm đó ta không có ra ngoài, càng chưa từng đi nhà của Xảo Yến.”

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, nói: “Loại sự tình này không cần chứng cứ. Ta một mực nghĩ, vì sao hung thủ lựa chọn ngày Lưu Hữu Bằng trở về, để giết hắn.”

“Nếu là oán hận chất chứa, vì sao cứ khẩn cấp như vậy.”

“Thẳng đến khi ta thấy được Xảo Yến. Lưu Hữu Bằng thích Xảo Yến, cho nên sau khi hắn trở lại Thăng Long, liền khẩn cấp đi tìm Xảo Yến. Mà trùng hợp bị ngươi bắt gặp. Đáng lẽ ngươi cũng không có nhịn không được như thế, nhưng chuyện của Xảo Yến, lại ép vỡ sợi gân cuối cùng của ngươi.”

“Ngươi từ nhỏ sống ở dưới hào quang của hắn, hiểu chuyện hơn ngươi, có khả năng hơn ngươ, đọc sách tốt hơn ngươi, thậm chí, đòi nữ nhân thích càng tốt hơn ngươi.”

“Lưu Tử Phong đố kị, căm hận hắn, nhưng xa xa không bằng ngươi. Ngươi và Lưu Hữu Bằng ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, căm hận ghen ghét của ngươi, đã sớm vặn vẹo ngươi.”

“Được rồi!” Lưu Hữu Luân chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi không nên nói bậy nói lung tung, ta cũng không có làm gì.”

“Còn có, còn có!” Lưu Hữu Luân chỉ vào Lưu Tử Phong, “Ngươi làm cho rõ ràng, hung thủ đã nhận tội, ngươi dựa vào cái gì không khẩu bạch thoại đến chỉ trích ta? !”

“Ai là hung thủ?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

“Hắn, hắn là hung thủ, ngươi thấy rõ ràng.” Lưu Hữu Luân chỉ vào Lưu Tử Phong.

Lưu Tử Phong kinh hãi nhìn Lưu Hữu Luân.


“Ai là hung thủ?” Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên quay đầu nhìn Lưu Tử Phong, “Ngươi là hung thủ sao?”

Lưu Tử Phong theo bản năng chỉ lắc đầu: “Ta không phải!”

Lưu Tử Phong nói xong, trong đại đường nhất thời yên tĩnh trở lại, Lưu Trấn đột nhiên vỗ bàn, quát dẹp đường: “Ồn ào cái gì.”

Hắn nói, đường nhìn lại là lạnh lùng nhìn chằm chằm Lưu Tử Phong.

Lưu Tử Phong ý thức được mình nói sai, nhất thời sắc mặt đại biến, hô: “Ta, ta là hung thủ, là ta!”

“Có nghe hay không.” Lưu Hữu Luân nói, “Hắn đều thừa nhận rồi, ngươi nhìn ta chằm chằm, ngươi cùng ta có cừu oán sao?”

Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, nói: “Ngươi đã nói như vậy, như vậy làm phiền ngươi chờ một chút, chúng ta phản chứng một chút, Lưu Tử Phong rốt cuộc có phải là hung thủ hay không!”

“Phản chứng?” Chu Nham tiến lên đây, hỏi, “Ý gì?”

Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói: “Ta ngươi đều có hung thủ, lúc ngươi suy luận thì ta một câu cũng chưa từng nói, nhưng ta suy luận ngươi lại ở chỗ này như một con ma tước.”

“Hiện tại đến phiên ta.”

Thần sắc của Chu Nham khẩn trương, nói: “Chuyện của ngươi còn chưa nói rõ ràng.”

“Không vội!” Đỗ Cửu Ngôn hô, “Liên Khuê, lấy giấy văn chương qua đây!”

Liên Khuê xác nhận, lấy văn chương qua đây.

“Cầm, ta hỏi ngươi đáp!” Đỗ Cửu Ngôn đưa giấy bút cho Lưu Tử Phong, “Không nên ngươi nói chuyện, mời ngươi câm miệng!”

Lưu Tử Phong nhìn Lưu Trấn.

Lưu Trấn mơ hồ bất an, đứng lên.

Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Đêm đó ngươi mặc y phục màu gì?”

Lưu Tử Phong vừa nghe vấn đề này, tiêu trừ vẻ khẩn trương, viết lên giấy.

“Ngươi nói.” Đỗ Cửu Ngôn hỏi công nhân.

“Trực chuyết thâm lam sắc. Một vị công tử khác mặc phi sắc.”

Đỗ Cửu Ngôn hỏi lại: “Lúc rời đi, xe ngựa là bộ dáng gì, ngựa là màu gì?”


Bookwaves.com.vn

Lưu Tử Phong viết xong trước, thần sắc của công nhân đạm nhiên, trả lời: “Một con ngựa tông sắc, xe ngựa đỉnh bẳng vải đen.”

“Lưu Tử Phong là trực tiếp cõng thi thể của Lưu Hữu Bằng trên xe, hay là đưa xe tới đón?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Diêm trường từ đại môn đến hồ chứa nước làm muối, cự ly không tính là gần. Thường ngày có thể cưỡi ngựa, nhưng xe ngựa vô pháp qua đây, bởi vì đoạn này là bãi cát, xe ngựa không dễ đi.

Công nhân bỗng nhiên cả kinh, thần sắc nhất thời hoảng loạn, Đỗ Cửu Ngôn không nhìn hắn mà là chỉ vào Lưu Tử Phong, nói: “Viết!”

Lưu Tử Phong cau mày, cùng công nhân không khỏi nhìn Lưu Trấn.

“Hỏi cái này có ý nghĩa sao?” Lưu Trấn ngắt lời nói.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Có ý nghĩa hay không, chút nữa Lưu chủ sẽ biết.”

“Ngươi đây là càn quấy.” Lưu Trấn nói, “Dù là chứng nhân viết không trùng khớp, lại có thể nói rõ vấn đề gì.”

Đỗ Cửu Ngôn không để ý tới hắn, chỉ vào Lưu Tử Phong, nói: “Viết!”

Lưu Tử Phong suy nghĩ một chút, viết đáp án xuống, bên kia công nhân trả lời: “Hắn, hắn cõng người đi qua.”

Hắn nói xong, sắc mặt của Lưu Tử Phong đại biến, hắn đang muốn nói, Đỗ Cửu Ngôn lấy giấy từ trong tay hắn, hỏi: “Hồ chứa nước làm muối đến vị trí xe ngựa ngừng không gần, là cõng đi qua, hay là đánh xe tới, cái đó không có vấn đề gì với xa gần.”

Nàng ngồi xổm trước mặt công nhân, nhướng mày nói: “Ngươi thấy rõ ràng không?”

Công nhân không biết ý của nàng, nhưng lại không dám đổi giọng, chỉ dám ấp a ấp úng nói: “Ta, ta không nhớ rõ.”

“Ngươi đến quần áo hắn mặc đều nhớ, làm sao có thể không nhớ rõ hắn đi thế nào?” Đỗ Cửu Ngôn ép hỏi, “Hỏi ngươi một lần nữa, thấy rõ hay không.”

“Ngươi cũng biết, ở trên công đường làm giả chứng, là hình phạt.”

Công nhân mê man nhìn hắn.

“Cùng cấp giết người.” Nàng chỉ vào một cẩu đầu trát, “Trát đao kia sắt bén, ngươi cũng có cơ hội biết một chút.”

Công nhân sợ tam hồn đã đánh mất bảy phách.


“Thấy rõ hay không?”

Công nhân gật đầu.

“Được!” Đỗ Cửu Ngôn quay người lại, đột nhiên nhìn về phía Lưu Tử Phong. Lưu Tử Phong sợ hết hồn, khẩn trương quay về nhìn nàng, “Làm gì?”

Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Ngươi làm sao giết Quan La?”

“Ta, ta thoa thạch tín khắp trong chén của hắn, hắn ăn liền chết.”

“Thạch tín hóa thủy, hay là trực tiếp bôi bột phấn?”

“Bột phấn.”

Đỗ Cửu Ngôn lại hỏi: “Ngươi tận mắt thấy hắn chết? Có vào trong phòng, xác nhận hắn đã chết không?”

“Có! Ta xác nhận qua hắn đã chết.”

“Hắn ăn xong thạch tín liền chết, còn là đau khổ một hồi, tỷ như cuồn cuộn, tỷ như khóc hô cứu mạng?”

Lưu Tử Phong do dự một chút, chần chờ trả lời: “Là, hắn lộn, hô cứu mạng cũng hô cha nương.”

“Sau đó thì sao, ngươi làm cái gì?”

Lưu Tử Phong nói: “Ta, ta thấy hắn không thanh âm, thử hơi thở của hắn một chút, ta, ta liền trốn. Dù sao lúc đó ta cũng rất khẩn trương.”

“Được!” Đỗ Cửu Ngôn lớn tiếng nói, “Hai điểm đáng ngờ.”

“Thứ nhất, một chứng nhân đến nhan sắc y phục trên người đều có thể nhớ, lại nói sai hung thủ và người chết làm sao ly khai hiện trường.”

Bookwaves.com.vn

“Thứ hai, Quan La căn bản không phải bị giết, mà là tự sát!”

Nàng nói vừa rơi, Chu Nham mắng: “Không có khả năng. Lúc đó ngươi cũng không kết luận là bị giết?”

“Bây giờ ngươi phân minh chính là vì xử án mà đảo loạn đường nhìn!”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn cười lạnh một tiếng, nói: “Ta có suy luận.”

Nàng từ chỗ Quản thư lại ra xuất ra ghi lại miêu tả của nha môn ghi lại, hiện trường khi Quan La chết.

“Giường chiếu san bằng, một màn thầu độc cắn một nửa, bình ổn đặt ở tủ trên đầu giường.”

“Thứ nhất, màn thầu độc, có phải theo như lời của Chu tụng sư hay không, chỉ vì ở trong chen lau qua mà nhiễm phải, không được biết, bởi vì các ngươi cũng không có cung cấp cái chén kia.”


“Thứ hai, màn thầu đặt ở đầu giường, người nằm thẳng ở trên giường bằng phẳng, chính hắn mặc dù diện mục dữ tợn thân thể nữu khúc, nhưng giường chiếu cũng không loạn. Hắn trúng độc, cuộn ở trên giường, vì sao có thể đặt xong màn thầu, giường chiếu cũng không hổn độn?”

“Nếu như là dược mạn tính, vậy màn thầu vì sao chỉ ăn phân nửa, nếu như dược tính nhanh, như vậy màn thầu không có khả năng êm đẹp đặt ở trên tủ đầu giường.”

“Điểm trọng yếu nhất, ” Đỗ Cửu Ngôn quay đầu nhìn Chu Nham, nói, “Ngươi biết, phải bôi bao nhiêu thạch tín, mới có thể làm cho người trong thời gian rất ngắn tử vong không?”

“Màn thầu không lớn, chén có một chút xíu, hắn cắn một miếng trừ phi cắn tới dưới đáy, diện tích cũng đủ lớn mới có thể.” Nàng nói chuyện ngừng lại, hô, “Lấy nửa màn thầu kia tới.”

Tôn Hỉ Vũ cầm màn thầu tới.

Đỗ Cửu Ngôn lấy tay khăn nâng màn thầu, cho mọi người thấy.

Màn thầu bất quá chừng quả đấm của nàng, làm thành hình tròn, chỗ cắn ở một bên, nàng giơ nói: “Một miếng này cắn xuống, miếng tiếp theo, dù là chỗ bị cắn lây dính độc, thì miếng thứ hai của hắn cũng không còn nữa.”

“Độc tính như vậy, không đủ để dồn chết một người.” Đỗ Cửu Ngôn châm chọc nhìn Chu Nham, “Không thôi, đại phu cũng không dám đơn giản dùng thạch tín làm thuốc, dược tính nhập khẩu tức chết há có thể quá cao.”

Chu Nham nhìn chằm chằm màn thầu, tất cả lời nói trong óc như là bị người rút đi, toàn bộ đều vô ích.

Hắn không biết nói cái gì để phản bác.

Bởi vì Đỗ Cửu Ngôn nói những thứ này hắn cũng không nghĩ tới, càng không cách nào đàm hắn làm sao phản bác.

“Còn có, đây là một màn thầu đen, bôi đầy bột trắng, chỉ cần Quan La không mù, hắn đều hẳn là thấy được.” Đỗ Cửu Ngôn quơ quơ màn thầu đen trong tay, đây là lương thực cho hạ nhân ăn, chỉ cần bảo đảm đối phương không đói bụng chết là được, cho nênmàn thầu dùng bột phi thường rẻ.

“Ngươi có muốn thử một chút hay không?” Đỗ Cửu Ngôn đưa màn thầu cho Chu Nham, Chu Nham lui về sau một bước, nàng vừa nhìn về phía Lưu Trấn, “Lưu chủ thì sao, có muốn thử một chút hay không?”

Lưu Trấn nói: “Ngươi quả thực đang nói bậy.”

“Ta đang nói bậy sao?” Đỗ Cửu Ngôn quay đầu hỏi người ngoài cửa, “Các ngươi nghe rõ chưa?”

“Đã hiểu!” Thanh âm bên ngoài chỉnh tề lại to rõ, mọi người hô xong, đều lấy tay bụm mặt, mặc dù như trước sợ, nhưng so sánh với tháng trước đã dũng cảm rất nhiều.

Nàng trào phúng nói với Lưu Trấn: “Thứ dân đều đã hiểu, Lưu chủ người đến thứ dân đe tiện cũng không bằng sao?”

“Ngươi!” Lưu Trấn chưa nói xong, Đỗ Cửu Ngôn tiếp tục nói: “Cho nên Quan La là tự sát. Bất quá, hắn tự sát, cũng không phải là tự nguyện, mà là có người buộc hắn ăn thạch tín chi độc.”

“Khác nhau chỉ ở chỗ, hắn là tự mình ăn, hay bị động ăn.”

“Một sinh mệnh nhu nhược ti tiện như thế, lúc bị người cưỡng bức, cũng không bằng lúc con gà con bị người giết nỗ lực phản kháng.” Nàng quay đầu nhìn Lưu Hữu Luân, “Đúng không, Luân công tử!”

“Chúng ta nói tiếp quá trình phạm tội của ngươi đi.”

Lưu Hữu Luân một đầu mồ hôi, la lớn: “Ta, ta không có giết hắn, mặc kệ ngươi nói như thế nào, ta cũng không có!”

“Suỵt, giờ này khắc này ngươi hô phá cổ họng cũng vô ích.” Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách nói.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận