Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 105: LẤY MẠNG THƯỜNG MẠNG


Dịch giả: Luna Wong


Tiếng khóc của Lô thị hơi ngừng.

“Ngươi có ý gì?” Mắt của Lưu Trấn lộ ra sát khí, mắng.

Đỗ Cửu Ngôn thở dài, nói: “Ta cũng không có biện pháp.”

“Tất cả mọi người đừng sợ, ta không lạm sát kẻ vô tội, cũng không phải ghim ngươi. Thuần túy là ta không có biện pháp, túng người mời tới đánh bạo.”

Đỗ Cửu Ngôn cười ha hả giải thích với thứ dân ở cửa.

Lưu Trấn tức giận thẳng run, nàng là dọa người? Trên đời này không có người đàng hoàng. Hắn cả giận nói: “Ngươi đây là hiếp bức, cưỡng bức?”

“Nói rồi, bơm lớn gan để dùng.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Ta chính là muốn kiểm chứng thi thể, tìm kiếm đáp án mà thôi a!”

“Giải phẫu, thế mà ngươi nghĩ ra.” Lưu Trấn cũng đã nghe nói qua, Đỗ Cửu Ngôn ở Đại Chu đã phổ biến qua.

“Lưu chủ, ta cũng không phải giải phẫu ngươi, nếu như thật ngươi muốn tìm được hung thủ, thì đồng ý.”

Lưu Trấn cắn răng nghiến lợi nói: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”

Đỗ Cửu Ngôn nhún vai!

Đầu tường cung cạc cạc có động tĩnh.

Lưu Trấn nói: “Ở Thăng Long, ngươi dám động võ với ta?”

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, nói: “Hiển nhiên không dám a, bằng không ta còn cần nói nhảm nhiều với ngươi như vậy? Ngươi lại không còn trẻ không anh tuấn, thực tại không cần thiết.”

“Cũng là bởi vì Lưu chủ bản lãnh lớn, ta không thể không vòng vo một phen, nghĩ một biện pháp ủy khuất cầu toàn.”

Trịnh Văn Hải cười khúc khích, nói: “Ngươi đây là biện pháp tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục?”

“Phải đó, Trịnh chủ!” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Trịnh Văn Hải chắp tay, biểu tình bội phục đến cực điểm không lời nào để nói.

Nói chuyện với người như Đỗ Cửu Ngôn, nghìn vạn lần không nên nghĩ thật, nếu không sẽ bị tức chết.


“Uy hiếp ta, tốt, rất tốt!” Lưu Trấn bỗng nhiên nhìn về phía Lý Kiêu, cười lạnh nói, “Lý vương, ngươi là ý tưởng gì?”

Lý Kiêu chắp tay đi ra, đứng ở đối diện Lưu Trấn, chắp tay bất đắc dĩ nói: “Người Lưu chủ đều không đè ép được, ta làm sao có biện pháp được?”

Lúc nói chuyện, thở dài, lại hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vương phi, không bằng cho ta một mặt mũi? Như vậy quá thương hòa khí, đều là người một nhà!”

“Ai nha nha, Lý vương, không phải ta thương hòa khí, là Lưu chủ quá bá đạo không nói lý!” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Lý Kiêu lại nhìn Lưu Trấn.

“Thi thể nâng đến, nếu cái gì ngươi đều không tra được thì sao?” Lưu Trấn nhìn người đứng ở tường vây, hắn biết rõ, ngày hôm nay Đỗ Cửu Ngôn thế tất muốn mang Lưu Hữu Bằng tới kiểm tra thực hư.

Hắn ở lúc nàng tra động tay động chân, nàng cũng biết, cho nên, đây là cơ hội cuối cùng của Đỗ Cửu Ngôn.

Một thi thể, có thể tra ra cái gì? Lưu Trấn nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn chắc chắc nàng cái gì đều tìm không được.

“Không tra được ta thua!” Đỗ Cửu Ngôn buông tay, nói, “Dù sao nhờ ngươi ban tặng, ta không có chứng nhân.”

Trong công đường, Lưu Vĩnh Lợi vỗ bàn nói: “Nói lời vô ích gì với hắn, dẫn người đi.”

“Ai dám ngăn cản quan phủ phá án, giết không tha!”

Lưu Vĩnh Lợi nói chuyện, leng keng một tiếng, quân lệnh tiễn đã ném ra.

“Vâng!” Liên Khuê mang theo Tôn Hỉ Vũ và Quách Ao cùng đi nâng thi thể.

Lúc này đây Lưu Trấn không có ngăn cản.

Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía Bùi Doanh cười cười, tiến lên chỉnh lý cái bao tay cho nàng, nói: “Nhờ vào ngươi.”

“Được.” Bùi Doanh lần đầu tiên giải phẫu, nhưng trong lòng lại không đánh sợ, không có gì phải sợ, tựa như Đỗ Cửu Ngôn nói, bất cứ chuyện gì đều có lần đầu tiên.

Tứ diện vang tiếng nghị luận ong ong, có người hỏi: “Đỗ tiên sinh, người, là muốn giải phẫu sao?”

“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Nếu như sợ, nhớ kỹ nhắm mắt lại.”

“Thực sự phải giải phẫu a, trong bụng có thể có cái gì?”

Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói: “Giải phẫu, không nhất định phải mở bụng!”

Một khắc đồng hồ, quan tài của Lưu Hữu Bằng bị mang qua đây. Ván quan tài bị cạy ra, nhất thời một cổ mùi hôi vọt ra, có người tại chỗ nôn mửa liên tu.

“Đem thi thể ra.” Bùi Doanh rất lạnh nhạt, nhìn Liên Khuê và Quách Ao đem thi thể hợp với khỏa thi bố cùng nhau mang ra đặt ở trên ván quan tài.


Lô thị muốn lên khóc, Lưu Dân để người giữ lấy nàng, không cho nàng động.

Bookwaves.com.vn

“Bắt đầu a.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Bùi Doanh.

Đao sắc bén rạch da ra. . . Bốn phía tiếng nôn mửa lớn hơn nữa, Lô thị gào khóc, Lưu Dân che mắt, vừa phẫn nộ vừa thương tiếc.

Trịnh Văn Hải tấm tắc nói: “Đây, nữ nhân Đại Chu quả nhiên mỗi người đều lợi hại a.”

Ngoại trừ Bùi Doanh, còn có Trịnh Ngọc Cầm hai bên trái phải đeo đao, vừa nhìn tư thế cầm đao, chỉ biết võ công của nàng rất cao.

Lấy Đỗ Cửu Ngôn dẫn đầu, không có một người đơn giản.

Lưu Tử Phong quỳ gối nhìn bên ngoài cửa, trong lòng thùng thùng nhảy, hắn ngóng trong Đỗ Cửu Ngôn có thể điều tra rõ, nhưng lại sợ Đỗ Cửu Ngôn tra rõ. Lưu Hữu Luân nhìn qua rất lạnh nhạt, nhưng ánh mắt chớp động, lại hiện lên hắn sợ và bất an.

“Có thể tìm ra cái gì?” Trịnh Văn Hải giẫm bước chân đi qua, đứng ở trước thi thể đánh giá, “Lẽ nào trước khi dìm chết hắn gặm một san hô, hay là nuốt cá sống?”

Đỗ Cửu Ngôn tiến lên phía trước nói: “Trịnh chủ, con cá này có chút lớn, sợ không dễ nuốt sống.”

“Vậy ngươi tra cái gì?” Trịnh Văn Hải không nghĩ ra a.

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết.”

“Vì không biết mà vận dụng chiến trận lớn như vậy?” Trịnh Văn Hải như thấy quỷ tự chỉ vào người trên tường vây.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Một mũi tên ta cũng chưa từng bắn, cũng không tổn thất a. Chỉ, chỉ để cho bọn họ tới bò đầy tường, đứng một chút mà thôi.”

“Ngươi lợi hại.” Trịnh Văn Hải quay đầu nói vớiLưu Trấn, “Ngươi đừng đấu với nàng!”

Lưu Trấn trừng mắt hắn.

“Bất quá, ” Trịnh Văn Hải thấp giọng nói, “Ta thấy nàng cái gì đều không tra được. Người khi chết phân trong bụng đều sạch sẽ, còn có thể có cái gì.”

“Ta còn tưởng rằng nuốt con cá hay một miếng san hô nữa.”

Lưu Trấn đứng ở trước lu nước, nhìn chằm chằm thứ trong lu nước, nuốt cá sống? Thật chẳng lẽ có thể từ trong bụng lôi ra một con cá sao?

Hắn nhìn lướt qua Lưu Hữu Luân.

Lưu Hữu Luân sợ run lên, cúi thấp đầu lạnh run.

“Ôi chao? Đây là cái gì?” Trịnh Văn Hải chỉ vào đồ trong tay Bùi Doanh.


Bùi Doanh nắm bắt cái kẹp, định cây kẹp có một hải tảo dài tầm một tấc, nàng đặt ở miếng lựa Quách Ao nâng.

Đỗ Cửu Ngôn đánh giá, đuôi lông mày thật cao vung lên, nhìn Lưu Hữu Luân nói: “Thi thể của hắn, nói chuyện nga.”

“Chết không nhắm mắt!”

Lưu Hữu Luân gắt gao nhìn chằm chằm đồ trong tay nàng.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung trên tay của Đỗ Cửu Ngôn, nàng biểu diễn cho mọi người thấy, nói: “Biết đây là cái gì không?”

Tất cả mọi người lắc đầu.

“Thi ngữ!” Nàng cười lạnh, nói, “Người chết oan chết uổng, ngôn ngữ sau cùng lưu trên đời này, hắn đang dùng thân thể của chính mình, lên án!”

“Rốt cuộc là cái gì?” Trịnh Văn Hải nói.

Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào khăn, nói: “Một đoạn hải tảo!”

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, có người kinh hô một tiếng nói: “Hải tảo? Người nọ khẳng định không phải chết ở hồ chứa nước làm muối.”

“Thông minh, ” Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào thứ dân nói chuyện, nói, “Hắn quả thực không phải chết ở hồ chứa nước làm muối, bởi vì Lưu Tử Phong cũng căn bản không phải hung thủ.”

“Hắn chết ở chỗ này.” Đỗ Cửu Ngôn kéo hải tảo trong lu nước ra, “Giống nhau như đúc!”

Bookwaves.com.vn

Lưu Hữu Luân lui về sau một bước, lắc đầu, phủ định nói: “Không, không phải, ngươi gạt người.”

“Cái gì thi ngữ?”

“Ngươi ở đây hồ ngôn loạn ngữ.”

Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía hắn đi tới, Lưu Hữu Luân sợ lui về phía sau, nàng nhéo cổ áo của hắn: “Bào, trò chuyện với đường ca của ngươi.”

“Không, không nên, ta không đi!” Lưu Hữu Luân liều mạng giãy dụa.

Cố Thanh Sơn tiến lên, kiếm gác ở trên cổ của hắn, Lưu Hữu Luân không dám giãy dụa, bị Đỗ Cửu Ngôn dường như khiên chó, kéo dài tới trước mặt của Lưu Hữu Bằng.

“Nào, trò chuyện với hắn.” Đỗ Cửu Ngôn đè hắn, hoàn toàn đẩy đến trước thi thể.

Bùi Doanh chán ghét nhìn thoáng qua Lưu Hữu Luân.

“Ọe!” Lưu Hữu Luân ói ra, bởi vì tránh không được, hắn ói ra một thân mình.

Tất cả mọi người cả người nổi da gà, kinh ngạc nhìn.

“Đỗ Cửu Ngôn, ngươi đây là bức cung!” Chu Nham phản ứng kịp, hắn không thể để cho Đỗ Cửu Ngôn định án, không thể để cho Lưu Hữu Luân thừa nhận, tuyệt đối không được.

Lưu Trấn cũng hai ba bước tiến lên, ngăn cản nói: “Buông tay!”


Cố Thanh Sơn và Hàn Đương cùng với Trịnh Ngọc Cầm tiến lên, Kiều Mặc ở một bên ngăn cả nhà Lưu Dân đang đầy mặt phát mộng.

“Đường ca của ngươi nói, thời điểm hắn chết chìm rất khó chịu, hắn rất kinh ngạc tại sao ngươi muốn giết hắn.” Đỗ Cửu Ngôn nói ở bên tai Lưu Hữu Luân đang bị hỏng, “Hắn còn nói, hắn từ nhỏ chiếu cố ngươi có thừa, vì sao ngươi không có lương tâm như thế.”

“Vì một nữ nhân, ngươi cư nhiên giết hắn, tình huynh đệ đâu?”

Lưu Hữu Luân hộc, nước mắt nước mũi chảy đẩy mặt, hắn lắc đầu, nói: “Không nên, không nên tới, ngươi không nên tới.”

“Là ngươi ép ta, ta không giết ngươi, thiên lý khó dung.”

“Ta không có hại ngươi, tại sao ngươi phải giết ta.” Đỗ Cửu Ngôn đè hắn trước cái bụng bị mở ra.

“Vì sao!” Đỗ Cửu Ngôn ép hỏi, “Nói!”

Lưu Hữu Luân triệt để tan vỡ, tinh thần tan rả, hắn chưa từng thấy qua thi thể như vậy, nội tạng được chỉnh tề bày ở một bên, mùi hôi để đầu hắn váng mắt hoa, hắn la lớn: “Từ nhỏ, tổ phụ đã thích ngươi.”

“Dựa vào cái gì chuyện gì tốt đều là ngươi, dựa vào cái gì là ngươi tiếp công việc của tổ phụ, ta không phục!”

Lưu Hữu Luân gào thét.

Đỗ Cửu Ngôn bỏ qua hắn, hắn giống như một đống bùn, mềm nằm úp sấp nằm trên mặt đất.

Gào khóc.

“Hài nhi của ta.” Lưu Tăng Khoa và Khoa thị đi lên, một nhà ba người ôm cùng một chỗ.

Vành mắt củaLô thị muốn nứt ra đi tới, nhìn chằm chằm Lưu Hữu Luân, chỉ vào hắn nói: “Là ngươi giết Hữu Bằng?”

“Là hắn ép ta, là hắn ép ta.” Lưu Hữu Luân nói năng lộn xộn, “Không thể trách ta, muốn trách chỉ có thể trách các ngươi.”

Khoa thị hướng về phía Lô thị hô: “Đại tẩu ngươi thanh tỉnh một chút, Bữu Bằng đã chết, hiện tại nhà của chúng ta chỉ có một nam tự là hắn!”

“Có quan hệ gì với ta?” Lô thị nở nụ cười, chất vấn, “Nhi tử của ta đã chết. Lưu Hữu Luân là giống của ai có quan hệ với ta sao.”

“Ngươi trả nhi tử cho ta, trả nhi tử cho ta!”

Lô thị lấy đao phẫu bụng của Bùi Doanh, hướng về phía Lưu Hữu Luân.

“Ôi chao!” Đỗ Cửu Ngôn ngăn Lô thị, nói, “Phu nhân, hắn là hung thủ giết người hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng ngươi giết hắn cũng là hung thủ.”

“Quan phủ, sẽ làm chủcho ngươi!”

Lô thị nhìn Đỗ Cửu Ngôn, tay run run. Nàng hỏng mất, chuyện của Lưu gia cùng nàng có quan hệ gì, nàng không muốn quản cái gì đánh cuộc nữa, hắn chỉ biết là nhi tử của nàng đã chết.

Nhi tử nàng chết rất thảm, nàng cũng không muốn sống.

“Chém hắn, ” Lô thị chỉ vào Lưu Hữu Luân, nói, “Lấy mạng đền mạng!”

Lô thị hô: “Lấy mạng đền mạng!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận