Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 106: ĐÁNH THÌ ĐÁNH ĐI


Dịch giả: Luna Wong


Bốn phía cực kỳ an tĩnh, chuyện nơi khác không có quan hệ gì với Bùi Doanh, nàng xe chỉ luồn kim, tinh tế may vá chỗ bị mở ra, tận lực hoàn nguyên.

“Người đến!” Lưu Vĩnh Lợi nói, “Trói Lưu Hữu Luân lại!”

Liên Khuê và Tôn Hỉ Vũ đẩy phu thê hai người ra, trói lại Lưu Hữu Luân đang thần thần thao thao.

“Theo《 An Nam luật, Hình Luật, Giết Người, Cố Ý Giết Người 》Lưu Hữu Luân giết người sự thực rõ ràng xác định, đương đường xử trảm lập quyết, không cần tái thẩm, lập tức chấp hành!”

Ngoài cửa một trận hoan hô, có người hô: “Đỗ tiên sinh thắng!”

“Đỗ tiên sinh thắng!”

“Đỗ tiên sinh thật lợi hại, chúc mừng Đỗ tiên sinh.”

Trịnh Văn Hải ho khan một tiếng, đồng tình vỗ vỗ vai Lưu Trấn, nói: “Thua nga!”

Sắc mặt của Lưu Trấn đen như đáy nồi, cả người cứng ngắc, trong đầu lại đang bay nhanh nghĩ đối sách.

Chu Nham lung lay sắp đổ đứng tại chỗ.

Làm sao bây giờ? Hắn nhìn về phía Đồng Tùng, hỏi: “Làm sao bây giờ?”

Đồng Tùng lau mồ hôi trên trán, lắc đầu, nói: “Không, không biết a!”

“Lưu chủ, ” Đỗ Cửu Ngôn đi tới, tiếc nuối nhìn hắn, “Có chỗ nghi vấn và không phục không?”

“Nếu có cứ việc nói, dù sao đây cũng là đánh cuộc, trách nhiệm của ta là để người thua tâm phục khẩu phục. Ta là người có nguyên tắc và hiền lành.”

Lưu Trấn nhìn mặt của nàng, rất muốn giở mặt ngay, nhưng nhìn tứ diện tường vây có người đứng, hắn cứng rắn nhịn, vừa chuyển mâu nhìn về phía Chu Nham, hỏi: “Chu tụng sư?”

Gió thổi qua, Chu Nham dường như đứng ở trong tam cửu trời đông giá rét, lạnh sợ run, hắn kiên trì đi tới, nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Ngươi bằng vào một đoạn hải tảo, liền định tội, có phải quá võ đoán hay không.”

“Ta vốn nên có nhiều chứng cứ hơn a, nhưng đây không phải là có người trở ngại, ta làm không được sao.”

“Bất quá, có đoạn hải tảo này vậy là đủ rồi. Vô luận hắn sinh tiền làm sao, sau khi chết hắn sẽ không thuyết hoang.”

“Thuyết hoang, chỉ có người sống.”

Khóe miệng của Chu Nham run run, đầu óc hắn đã hóa gỗ, lo nghĩ, bất an, còn có sợ.

“Ngươi lăn sang chỗ khác.” Đỗ Cửu Ngôn không muốn nói chuyện với Chu Nham, cho tới bây giờ hắn đều không phải là đối thủ của nàng.

Nàng nhìn Lưu Trấn chắp tay nói: “Lưu chủ, nếu ngươi không có dị nghị, nguyện thua cuộc đi.”


“Ngay trước mặt mọi người, viết một phần nhường quyền tài sản nói rõ.” Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói, “Việc này chấm dứt, giai đại vui mừng!”

Lưu Trấn thấp giọng nói: “Ngươi giở trò lừa bịp, ta không thể nào viết.”

“Là ngươi không tuân thủ quy tắc trước.”

“Một đoạn hải tảo, đã muốn ta chịu thua, xuất ra quyền tài sản của Lưu thị, không có khả năng!”

Đỗ Cửu Ngôn khoanh tay, cười nhạt nhìn hắn, hỏi: “Nói như vậy, ngươi dự định không nhận trướng?”

“Cũng không phải là ta không nhận trướng, mà là ngươi không tuân thủ quy tắc.”

Đỗ Cửu Ngôn nhún vai, nhìn về phía Trịnh Văn Hải, nói: “Trịnh chủ, người nói, việc này làm sao bây giờ?”

“Ta?” Lúc này Trịnh Văn Hải là tuyệt đối sẽ không đứng đội, hắn phất tay nói, “Ta nào biết, ta không dễ nói.”

Đỗ Cửu Ngôn xuất ra khế ước hai người ký, chỉ chỉ chõ ký của Trịnh Văn Hải bên trên: “Người là người trung gian a, chuyện này còn cần phải ngươi làm chủ.”

“Ta, ” Trịnh Văn Hải nhíu mày, đi hai bước nhỏ giọng khuyên Lưu Trấn, “Nói xong rồi, ngươi nói đổi ý là đổi ý?”

“Nếu bọn hắn thua, có phải ngươi cũng như vậy hay không?”

“Làm người cũng không thể như vậy. Không phải là một chút sản nghiệp sao, đối với ngươi mà nói chín trâu mất sợi lông.”

Lưu Trấn châm chọc nhìn hắn, nói: “Đổi thành ngươi, ngươi đồng ý?”

“Không đồng ý cũng phải đồng ý a!” Trịnh Văn Hải nói, “Đây chính là đánh cuộc.”

Lưu Trấn xua tay để Trịnh Văn Hải cút.

Trịnh Văn Hải chỉ vào hắn nói: “Ta còn không muốn quản.”

Lưu Trấn nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Đánh cuộc này nếu như là công bằng, ta đương nhiên sẽ nhận thức. Nhưng ngươi giở trò lừa bịp, ta làm sao có thể nhận thức!”

Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, thở dài nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Đánh hắn!” Quế vương phất bào đi nhanh ra, lạnh lùng nói, “Lưu Trấn, ngươi chỉ có hai lựa chọn, hoặc là chết, hoặc kà nhận đổ ước này.”

Lưu Trấn nói: “Vương gia, ngươi dán da của Lưu Vĩnh Lợi, muốn trang tới khi nào.”

“Ta rất cao quý, ngươi không xứng thấy.” Quế vương khom lưng nhìn hắn, nói, “Lưu Trấn, cho ngươi chọn, muốn mặt mũi hay muốn mạng, tự chọn!”

Lưu Trấn bị khí thế của hắn áp, lui về sau một bước, cười ha ha, nói: “Ngươi cho rằng ngươi ở Đại Chu sao? Trước kia ta chịu đựng, bất quá là không muốn cùng ngươi xung đột vũ trang thương hòa khí.”

“Nhưng nếu như ngươi không biết xấu hổ, ta cũng sẽ không sợ ngươi.”

Hắn chỉ vào người cả tường vây, nói: “Nếu chỉ bằng những thứ người này có thể hiếp bức Lưu Trấn ta, ta đây cũng sẽ không trở thành Lưu chủ, Lưu thị cũng sẽ không ở An Nam hơn trăm năm sừng sững không ngã.”


Hắn nói chuyện, vung lên.

Ngoài cửa, một tiếng tiễn nổ vang tận trời.

“Đây là sắp đánh nhau?” Đỗ Cửu Ngôn đầy mặt kinh khủng, nhìn Lưu Trấn nói, “Ngươi vì quỵt nợ, không tiếc xung đột vũ trang?”

Lưu Trấn nói: “Là các ngươi khinh người quá đáng.”

Phu thê hai người luôn luôn là một mặt trắng một mặt đỏ, cùng một bọn lừa gạt người khác.

Dĩ vãng hắn kiêng kỵ thế lực của Quế vương, cho nên dễ dàng tha thứ thoái nhượng, nhưng ngày hôm nay sẽ không. Quế vương cường ngạnh hắn nếu so với Quế vương càng thêm cường ngạnh, muốn xem bọn hắn làm sao xử lý.

Hắn cũng không tin, ở dưới tình huống không có chuẩn bị gì cả, bọn họ thật dám động thủ đánh nhau.

Phải hiểu, dù là từ Trấn An điều binh đến, cũng không có khả năng lập tức có thể đến, huống chi, người của hắn một mực ở biên cảnh chú ý động tĩnh, Quách Đình căn bản không có động tác.

Cho nên, Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn phải dựa vào những người này, cái gì đều không làm được.

“Đánh thật không tốt a.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Thứ dân bách tính là vô tội.”

Lưu Trấn nói: “Không đánh cũng được, phu thê các ngươi cút ra khỏiThăng Long.”

“Không đúng a, rõ ràng là chúng ta thắng cuộc, ngươi bây giờ không chỉ không tiếp thu, còn muốn ép chúng ta chịu thua sao?”

Lưu Trấn nói: “Ngươi cứ nói đi!”

Đỗ Cửu Ngôn ồ một tiếng, lại đi hỏi Trịnh Văn Hải, nói: “Trịnh chủ, ta rất giận, làm sao bây giờ?”

“Ta không biết.” Trịnh Văn Hải phất tay, biểu tình không nên hỏi ta, ta cái gì cũng không biết.

Đỗ Cửu Ngôn lại nói: “Trịnh chủ, người là giúp ta hay là giúp hắn, hay là đóng cửa ai cũng mặc kệ?”

“Mặc kệ!”

“Vậy ta đánh hắn đó.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Trịnh Văn Hải ha hả cười, biểu tình ba phải chuyện không liên quan mình treo thật cao.

“Ngươi có ý gì?” Lưu Trấn nhìn Đỗ Cửu Ngôn, hắn cũng không tin, bọn họ có gan này.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta có ý gì, ta nói a!”

Nàng lui về sau một bước, ở trong vẻ mặt kinh nghi bất định của Lưu Trấn , vung tay lên, hô: “Đánh quy tôn tử này!”

“Tiểu gia nhịn ngươi rất lâu rồi, ngày hôm nay ngươi không nhịn, cũng không cần trách tiểu gia bất nghĩa!”


Lưu Trấn quá sợ hãi.

Hắn dẫn theo hộ vệ đến, nhưng hắn không ngờ rằng ngày hôm nay thất bại, cho nên hộ vệ cũng bất quá chừng mười người, huống chi, những người này không phải đối thủ của đám người Cố Thanh Sơn.

Trên tường rào, thanh âm lôi kéo dây cung rắc rắc.

“Chú ý an toàn, chú ý an toàn!” Đỗ Cửu Ngôn đi tới cửa nha môn, nàng cũng không quay đầu lại, phía sau đã đao quang kiếm ảnh, xung đột vũ trang.

Thứ dân ở cửa mục trừng khẩu ngốc.

Trong viện, tên như có mắt, sưu sưu bắn ra, người phản kháng, đều té trên mặt đất.

Lưu Trấn được hộ vệ của mình hộ ở chính giữa, liều mạng phản kháng.

“Đánh, đánh thật?” Trịnh Văn Hải đầy mặt phát mộng, Lý Kiêu đỡ hắn, thở dài nói, “Trịnh chủ, ta đã nói phu thê bọn họ không dễ chọc.”

“Ngươi xem một chút, gâychuyện này, Lưu chủ thua nhận là được.”

“Hiện tại can ngăn đều kéo không ra. Chúng ta chớ để ý, phản chính cùng ta ngươi không có vấn đề gì, đúng không.”

Trịnh Văn Hải nhìn Lý Kiêu, hỏi: “Các ngươi không có thương lượng?”

Trịnh Văn Hải cũng không sỏa, hắn hoài nghi Lý Kiêu và Quế vương kết phường, muốn từng bước từng bước tan rã. Lúc này đây vừa lúc mượn cơ hội vụ án này, đoán chắc Lưu Trấn sẽ giở mặt không nhận thua, nên động thủ thu thập Lưu Trấn.

“Ngươi dự định thu Lưu Trấn?” Trịnh Văn Hải hỏi.

Lý Kiêu cười ha ha một tiếng, rót trà tự tay đưa cho Trịnh Văn Hải, nói: “Sao có thể a, Lưu chủ thực lực gì, ta thực lực gì. Binh của Quế vương còn xa ở Quảng Tây.”

“Chuyện này chính là đấu khí. Thu phục? Ta nào có bản sự này.”

Trịnh Văn Hải nhận trà, nhìn tràng diện xé rách mặt tranh đấu, ngẫm lại quả thực như vậy.

Bookwaves.com.vn

Quế vương không có binh, Lý Nhiêu Bình vì đường lui là không có khả năng cho Lý Kiêu mượn binh, cho nênchỉ dựa vào một chút nhân thủ của Lý Kiêu, căn bản thu phục không được Lưu Trấn.

“Vậy hãy để cho bọn họ đấu đi, thực sự là như tiểu hài tử.” Trịnh Văn Hải ngồi xuống, xem cuộc vui uống trà, treo thật cao.

Lý Kiêu bồi hắn, hai người thấp giọng nói, nhất phó làm vẻ ta đây loạn thế cầu chỉ chốc lát an tĩnh.

Lưu Trấn vừa lui lại lui, cả nhà Lưu Dân cũng theo hắn, tránh sang góc tường, bọn họ hộ vệ đã bị giết sạch, lúc này cô linh linh đứng ở chỗ này.

“Quế vương gia, ” Lưu Trấn nói, “Ngươi giết ta, có biết hậu quả không?”

“Lưu thị người nhiều như vậy, dù là chúng ta chết, lập tức liền có người tiếp chưởng Lưu thị, các ngươi không trốn thoát được.” Lưu Trấn nói.

Quế vương nâng đao, mặt không thay đổi gác ở cổ của hắn giật giật, Lưu Trấn nhìn đao trên cổ, bất đắc dĩ chậm rãi đi tới.

Quế vương nói: “Không tin?”

“Không tin.” Lưu Trấn cương cái cổ, rất sợ lưỡi dao của Quế vương đụng tới hắn, “Là ta phải nhắc nhở ngươi, nghĩ rõ, có hậu quả không phải ngươi có thể gánh chịu.”

Quế vương chẳng đáng cười.

Lưu Trấn rống một tiếng ở trong nha môn, hô: “Trịnh Văn Hải, có thật ngươi không để ý tới đúng không?”

“Ta khuyên rồi a, các ngươi ai để ý đến ta.” Trịnh Văn Hải bất đắc dĩ nói, “Ta một chút đều không muốn nhìn thấy các ngươi đánh nhau.”


Lưu Trấn cười ha ha, không muốn nói chuyện với Trịnh Văn Hải nữa.

Hắn đang đợi, tên lệnh đã bắn, Lưu Vân Lâm ở diêm trường ngoài thành nghe được, lập tức sẽ mang binh vào thành.

Người nơi này, hắn một người cũng sẽ không lưu.

Đúng lúc này, hắc y nhân nguyên bản đứng thẳng giữ cung ở tường thành đột nhiên biến mất, trong viện chỉ có người một nhà của hắn bị cáo chế, Lưu Trấn cau mày.

“Các vị, ” Đỗ Cửu Ngôn đứng ở cửa nha môn, cười khanh khách nói, “Sợ không?”

Liên bá là người thứ nhất lắc đầu, nói: “Không sợ!”

“Tin tưởng ta không?” Ánh mắt của nàng đảo qua mỗi người nơi này, hỏi, “Lúc này bắt đầu, người tin tưởng Quế vương và ta, lưu lại!”

“Người không tin ta, lập tức rời khỏi nơi này.”

Trong đám người một trận gây rối, bọn họ không biết Đỗ Cửu Ngôn muốn làm gì.

Nhưng biết chuyện Đỗ Cửu Ngôn muốn làm nhất định không đơn giản.

Hô lạp lạp giật mình, thứ dân của Trịnh thị lặng lẽ ly khai, bởi vì mâu thuẫn nơi này không có vấn đề gì với bọn họ, bọn họ không thể lưu lại.

Thứ dân của Lưu thị cũng có mấy người nhát gan cẩn thận đi.

Nhưng, người lưu lại nhiều hơn.

Ngoài cửa trên đường phố, vẫn là số người hắc áp áp, vô số ánh mắt nhìn nàng.

Từng gương mặt xa lạ, nhưng biểu tình lại đều giống nhau.

Không sợ!

Tựa như lần trước bạo động vậy, những người đó tin tưởng Đỗ Cửu Ngôn, cho nên, những người đó trở thành “Bách tính”, chiếm được an trí của bọn họ.

Trước đây “Bạo dân” không sợ, bọn họ cũng không sợ.

Không phải là chết, bọn họ không sợ!

“Nghĩ xong?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn mọi người.

Mọi người gật đầu.

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu nói: “Không đủ, ta muốn nghe được thanh âm của các ngươi. Nghĩ xong chưa?”

Thanh âm của bọn họ chỉnh tề, hiên thiên động địa: “Nghĩ xong!”

“Sợ không?”

Bọn họ quát to, thanh âm mỗi lần mỗi to rõ chỉnh tề: “Không sợ!”

—— lời nói ngoài ——

Hôm nay là hai canh nga.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận