Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 108: TRONG THÀNH NGOÀI THÀNH


Dịch giả: Luna Wong


“Thật đáng tiếc.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Lưu Trấn, “Bọn họ nói giết!”

Lưu Trấn thực sự luống cuống, tộc nhân Lưu thị tuy nhiều, nhưng đại đa số mọi người ở Thăng Long.

Những người này nếu như đều chết hết, vậy Lưu thị thực sự xong rồi.

“Chờ, chờ một chút.” Lưu Trấn trong giọng nói, không tự chủ mà kinh cầu, “Các ngươi không phải muốn sản nghiệp Thăng Long sao, ta cho!”

“Không chỉ Thăng Long, ngay cả sản nghiệp Mỹ Đặc, ta đều cho các ngươi.”

Quế vương dùng đao vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Xin lỗi, chúng ta không làm chủ được.”

Lưu Trấn quá sợ hãi.

“Giết!”

Dưới xúc động phẫn nộ của quần chúng, tiếng la của mọi người căn bản không dừng được.

Tộc nhân Lưu thị nức nở nuốt khóc lên, có hài tử hô: “Gia chủ, cứu mạng a!”

“Các ngươi những thứ dân đen này, các ngươi sẽ phải bị trời phạt.”

“Thả chúng ta ra.”

Hò hét ầm ĩ, hiện trường tràn đầy thanh âm kêu khóc.

“Cố Thanh Sơn, ” Đỗ Cửu Ngôn ngoắc gọi Cố Thanh Sơn tới, phân phó nói, “Người nơi này giao cho ngươi, tạm thời không nên động thủ giết người.”

Cố Thanh Sơn xác nhận.

Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương liếc nhau, hai người cùng nhau đi tường thành.

Bốn cửa của Thăng Long, Lưu Vân Lâm từ diêm trường trở về, phải dựa vào đông môn, lúc này cửa thành khóa, trên dưới thành lâu đánh thành một mảnh.

“Lưu Vân Lâm.” Quế vương đưa đầu Lưu Trấn ra ngoài, “Ngươi bây giờ đào hầm còn kịp chôn lão tử của ngươi.”

“Bằng không, trong một cái hố phải chôn toàn tộc của ngươi!”

Lưu Vân Lâm ngồi ở trên lưng ngựa, thấy được Lưu Trấn uy phong lẫm lẫm ngày xưa, lúc này đang bị Quế vương dường như túmcon gà con, treo ở cửa thành, vành mắt của hắn muốn nứt ra hô: “Triệu Đỉnh, ngươi thả cha ta!”


“Thả cái đầu quỷ.” Quế vương nói, “Bảo người của ngươi tước vũ khí đầu hàng, bằng không, ta bắt đầu ném từng cái đầu xuống.”

Lưu Vân Lâm nộ tới cực điểm, giục ngựa chạy qua, dừng lại chỉ vào Quế vương, nói: “Ngươi muốn cái gì, chúng ta từ từ nói chuyện.”

Ý tưởng này trái lại không mưu mà hợp mới Lưu Trấn.

“Vân Lâm, ” Lưu Trấn hô, “Không cần cùng bọn họ bàn nữa, hắn sẽ không tha cho chúng ta. Ngươi bây giờ lập tức đi điều binh qua đây, san bằng Thăng Long báo thù cho chúng ta.”

“Sau này, Lưu gia nhờ vào ngươi.”

Lưu Trấn suy nghĩ minh bạch, dù là bọn họ đều chết hết, Lưu thị thiếu nửa bên, cũng tốt hơn so với cả nhà bị diệt.

Chỉ cần Lưu thị còn, cho dù hắn chết cũng không sợ, hắn năng không phụ lòng liệt tổ liệt tông.

“Phụ thân!” Lưu Vân Lâm không chịu đi, trong thành chẳng những là phụ thân hắn, còn có mẫu thân và thê nhi, “Hài nhi không đi.”

“Triệu Đỉnh.” Lưu Vân Lâm chỉ vào Quế vương nói, “Ngươi xuống, ta và ngươi quyết tử chiến.”

Quế vương cười khúc khích, nói với Lưu Trấn: “Hài nhi của ngươi nhìn thông minh, nhưng lại không quả đoán bằng ngươi a.”

“Lăn!” Lưu Trấn hướng về phía Lưu Vân Lâm hô, “Mau lăn!”

Võ công của Lưu Vân Lâm, không thể nào là đối thủ của Quế vương.

Hai người đơn đả độc đấu, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

“Phụ thân!” Sợ hãi phẫn nộ đan vào, Lưu Vân Lâm thống khô siết nắm đấm, một lúc lâu hắn hô to một tiếng, nói, “Nam nhi Lưu gia, chúng ta đi!”

Quế vương vỗ tường vây, quát lớn một tiếng, nói: “Không đi được!”

Hắn nói chuyện, giao Lưu Trấn cho Đỗ Cửu Ngôn và Trịnh Ngọc Cầm, bản thân nâng kiếm thả người nhảy xuống, áo bào bay lượn, hắn dường như chim ưng săn thỏ, đáp xuống, trực bức Lưu Vân Lâm.

“A!” Lưu Vân Lâm vừa quay đầu lại, thấy có người từ tường thành lao xuống, trong lúc đó hoảng loạn hắn đánh ngựa chạy, “Quế vương tới, giương cung, bắn tên!”

Quế vương nhìn chằm chằm Lưu Vân Lâm châm chọc cười, nói: “Gia nhiều năm không khai sát giới, ngày hôm nay quá đã nghiền.”

Hắn lăng không mà đi, khí thế như hồng, ống tay áo huy động, người đã đến trước mặt Lưu Vân Lâm, hướng về phía hắn nhướng mày.

Một cái huyết tuyến vẩy ra ra!

Bookwaves.com.vn

Lưu Vân Lâm vẫn duy trì tư thế cử đao phản kháng, giương mắt nhìn Quế vương. Đao rơi xuống đất, hắn ngẹo đầu ngã ở bên móng ngựa.

Tám nghìn binh mã, đông nghịt một mảnh, như tường đồng vách sắt, ngăn ở trước mặt của Quế vương.


Vô số tiễn hướng ngay hắn, nhưng lại quên mất động tác, trực lăng lăng mà nhìn.

“Ta là Quế vương Đại Chu!” Quế vương đứng ở trên lưng ngựa, nhìn binh mã của Lưu thị, lớn tiếng nói, “Tiễn của các ngươi, có thể bắn tới chỗ ta!”

Trên mặt mũi tinh xảo của hắn, dáng tươi cười đường hoàng lại kiêu ngạo, là mạnh mẽ và quần áo lụa là không sợ trời không sợ đất, hắn chỉ chỉ bộ ngực mình, nói: “Bắn vào chỗ này của gia!”

“Bất quá các ngươi nghĩ kỹ, ngày hôm nay gia chết ở chỗ này, ngày mai binh của gia, sẽ san bằng nơi này.”

“Không chỉ nói nơi lớn chừng móng ngựa như Thăng Long, chính là toàn bộ An Nam của các ngươi, cũng phải chôn cùng gia!”

Quế vương đứng thẳng, áo bào cổ động, ánh mắt của hắn đảo qua bốn phía, ngựa dưới thân nghe lời đi về phía trước, hắn không sợ chút nào, dò xét đi tới giữa binh sĩ của Lưu thị. Bọn họ đề phòng vây lên, nhưng không ai dám bắn cung.

“Vương gia nhà của ta ngày hôm nay thật là khí phách!” Đỗ Cửu Ngôn đầy mặt bội phục ghé vào trên tường thành, sùng bái không ngớt, thở dài nói, “Dung mạo này, vóc người này, khí thế này!”

“Trên trời dưới đất, tuyệt vô cận hữu!”

“Vương gia thần nhân vậy!”

Trịnh Ngọc Cầm không tự chủ được gật đầu, nói: “Không nghĩ tới vương gia lợi hại như vậy.”

Tám nghìn người a, coi như là thần cũng sẽ sợ, dù sao cũng đứng bất động mặc cho ngươi chém, cũng muốn thoát lực chết người.

Quế vương không chỉ không sợ, còn không gấp không nóng nảy đi về phía trước.

Chân chính trong vạn quân lấy thủ cấp của thượng tướng, như lấy đồ trong túi.

Lưu Trấn bị trói cột ở đó, ngăn chặn miệng, tận mắt nhìn nhi tử của mình chết.

Một hơi thở máu của hắn xông tới, nhiễm đỏ khăn trong miệng.

Lúc này, hắn vô cùng hối hận, lúc đó không nên đánh đổ, biết rõ dã tâm của Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn, hắn còn dám mắc câu mạo hiểm.

Lại càng không nên trông cậy vào Chu Nham.

Cũng không nên sau khi thua, dự định hồ lộng không nhận trướng. Nếu không, sự tình cũng sẽ không diễn biến thành như vậy. Nếu như hắn cẩn thận một chút, dù là Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn có dã tâm, cũng vô tòng hạ thủ.

Nhưng hết thảy đều đã muộn.

Dưới thành lâu, trong vạn quân, Quế vương liếc nhìn mọi người, nói: “Có người dám không?”

Nơi ánh mắt của hắn đảo qua, mọi người nhịn không được vừa lui lại lui.

“Trấn An bất quá cước trình một ngày, lúc này ta chết, ngày mai chính là tử kỳ của các ngươi.”


“Các ngươi là thê nhi, người nhà, gia viên cũng sẽ bị chúng ta san bằng!”

Có người nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ không giết ngươi, ngươi sẽ không đánh tới? Ngươi tới Thăng Long, không phải là vì cướp giật An Nam!”

“Sai!” Quế vương chỉ vào người nói chuyện, hắn mặc bào tử phó tướng, trừng Quế vương đồng thời vẫn lui về phía sau. Quế vương nói, “Ta đến, chỉ là giúp đỡ thứ dân nơi này.”

“Để người nhà của các ngươi, đi ra khỏi trong áp bách của Lưu thị. Từ đó về sau, ruộng đồng là của các ngươi, gia viên là của các ngươi, biển rộng là của các ngươi.”

“Các ngươi có thể đọc sách, khảo thí, tiến triều làm quan. Chỉ cần ngươi cũng đủ nỗ lực, có thể biến thành quý nhân, có thể quang diệu môn mi, lưu danh sử sách.”

Quế vương nói: “Về phần An Nam, căn bản không ở trong mắt ta, ta có Quảng Tây là được, vốn cũng không tới nơi này nữa.”

“Cho nên, bây giờ sự chọn lựa là của các ngươi.”

Quế vương chỉ vào lồng ngực của mình: “Hoặc là, tới giết ta, ngày mai các ngươi tới chôn cùng với ta.”

“Hoặc là, các ngươi buông đao, làm một người bình thường, làm ruộng đánh cá nhàn nhã tự tại!”

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Bọn họ rất rõ ràng, Quế vương rất đáng sợ, nhưng đáng sợ hơn là, phía sau Quế vương đại biểu cho toàn bộ Đại Chu.

Có thể trước đây, bọn họ vẫn tồn tại may mắn, Đại Chu sẽ không tới đánh đây, bởi vì quá xa, cái được không bù đắp đủ cái mất. Mà nếu quả ngày hôm nay bọn họ giết Quế vương, như vậy Đại Chu nhất định sẽ đánh tới.

Bookwaves.com.vn

Quế vương nói san bằng, thì nhất định sẽ san bằng.

Đến lúc đó, tất cả mọi người bọn họ không sống được.

Đại nghiệp của thiên hạ, đại nghiệp của Lưu thị không có quan hệ gì với bọn họ.

Bỗng nhiên, người thứ nhất bỏ lại đao của mình, hô: “Thật có thể làm một người bình thường?”

“Có thể!” Quế vương nói.

“Được.” Người nọ bỏ đao, lui về phía sau, theo sát có vô số người bỏ đao trong tay, không ngừng lui về phía sau, lui ra khỏi vòng vây.

Lưu Vân Lâm đã chết, rắn mất đầu, tiểu tướng mới vừa rồi nói chuyện chỉ vào binh lui về phía sau, mắng: “Các ngươi những thứ người tham sống sợ chết này.”

“Các ngươi chính là sỉ nhục của An Nam.”

“Giết Quế vương, Đại Chu căn bản không dám đánh tới. . .” Lời của hắn còn chưa dứt, ngực đã cắm một cây đao, hắn nhìn chằm chằm Quế vương thẳng tắp ngã xuống.

Bốn phía truyền đến một mảnh tiếng hấp khí hoảng sợ.

Quế vương hất tiểu tướng từ trên lưng ngựa ra, nói với mọi người: “Tất cả mọi người của Lưu thị đã bị trói, sau đó sẽ bị trảm thủ. Gia chủ của các ngươi chủ đã treo trên thành lâu.”

“Chúng ta vốn định buông tha bọn họ, nhưng đám thứ dân trong thành giống như các ngươi muốn giết, bởi vì bọn họ biết, đây là cơ hội duy nhất để bọn hắn có cuộc sống tốt . Một khi bỏ lỡ hiện tại, mọi người các ngươi sẽ trọn đời không thể xoay người.”

Hắn dứt lời, bỗng nhiên trong thành truyền đến tiếng hô một tiếng cao hơn một tiếng: “Giết, giết, giết!”

Người còn dư lại muốn chống cự, nghe đến mấy tiếng la này, liền tin tưởng, Quế vương nói là sự thật.


Đám thứ dân cũng phản rồi.

Bọn họ ném đao trong tay, thúc thủ đứng tại chỗ.

Quế vương rất hài lòng, khẽ cười, nói: “Rất tốt.”

Trên thành lâu, Đỗ Cửu Ngôn lặng lẽ lau mồ hôi một cái. Kỳ thực cục ngày hôm nay, nàng và Quế vương mặc dù thiết tưởng, nhưng cũng không định làm, bởi vì đánh cuộc quá lớn, có quá nhiều nhân tố không thể khống chế ở bên trong.

Mãi cho đến khi Lưu Trấn không đồng ý thực hiện đổ ước, bọn họ mới quyết định.

Kết cục trong thành là bọn hắn có thể nắm giữ, nhưng những người ngoài thành này, lại là vui mừng ngoài ý muốn.

Nàng rất khẩn trương, rất sợ những lính kia sẽ ngu trung, một lòng muốn ủng hộ Lưu thị, sau đó phản kháng Quế vương.

Đánh thật, nhất định là đánh không lại.

Thế nhưng binh bất yếm trá, bọn họ có Đại Chu, da trâu có thể tùy tiện thổi, người có thể tùy ý hồ lộng.

Nàng nhìn hướng Lưu Trấn, kinh ngạc một chút. Tuổi tác của Lưu Trấn không tính lớn, bảo dưỡng cũng không tệ, trên mặt không có nếp nhăn, tóc cũng đen thùi bóng loáng, nhưng cứ một hồi như vậy, một đầu tóc đen của hắn cư nhiên biến thành hoa râm, khuôn mặt đã già nua lại tiều tụy.

“Thương cảm!” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nhìn hắn, “Cũng đừng quá tức giận, hưng suy là chuyện thường, lòng bình thường!”

Lưu Trấn không muốn nghe lời Đỗ Cửu Ngôn nói, bằng không hắn sẽ trực tiếp tức chết, hắn nhắm mắt lại, gương mặt tuyệt vọng: “Trước khi chết, chỉ cầu ngươi một việc.”

“Ân?”

“Giết Chu Nham!” Lưu Trấn nói.

Cũng là bởi vì tên ngu xuẩn đó, đều là vì tên ngu xuẩn đó.

Đỗ Cửu Ngôn từ chối cho ý kiến, nàng không để ý tới đáp ứng bất cứ thỉnh cầu gì của Lưu Trấn.

Bọn họ không quen.

“Vương gia.” Đỗ Cửu Ngôn thấy Quế vương đi lên, nghênh đón dựng thẳng một ngón tay cái lên, “Người hôm nay thật lợi hại.”

Quế vương chỉnh sửa lại y phục một chút, kiêu ngạo mà nói: “Bổn vương luôn luôn lợi hại như vậy.”

“Những người đó ai ổn định?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Quế vương chỉ chỉ phía dưới: “Người của Lý Kiêu đi, có thể ổn định.”

Tư tưởng của bọn họ thay đổi, còn dư lại sẽ không khó làm.

Đỗ Cửu Ngôn nhìn xuống dưới, nhưng hắc y nhân che mặt này đã lấy mặt nạ bảo hộ xuống, đang xử lý và trấn an tám nghìn binh.

Những hắc y nhân này, đều là thân binh của Lý Kiêu.

—— lời nói ngoài ——

Một tuần lễ mới, cảm giác một vòng một vòng trôi qua quá nhanh, chớp mắt một cái đều nhanh tháng tư, o(╯□╰)o



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận