Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 109: LƯU THỊ NHẤT MÔN

Dịch giả: Luna Wong

Bởi vì trong Thăng Long thành, còn có Trịnh Văn Hải, cho nên, Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương mặc kệ làm cái gì, cũng không ướt át bẩn thỉu.

Hai canh giờ, tám nghìn binh ngoài thành, hai trăm tộc nhân Lưu thị bên trong thành, toàn bộ bị cáo chế.

Lưu Vân Lâm đã chết, nhưng lấy Lưu Trấn cầm đầu, nam tử ở trong tộc lĩnh Lưu thị chức vị quan trọng, có năng lực lãnh đạo nhất định, đều bị buộc chặt lần lượt đẩy ra đứng trên đường.

Trừ cái này ra, lão nhân và hài tử cùng với phụ nhân, thì bị nhốt trong phòng giam.

Lý Kiêu vội vã chạy tới, nhìn thứ dân kích động đầy đường, hướng về phía mọi người chắp tay, nói: “Hôm nay khổ cực mọi người.”

“Không khổ cực.” Mọi người hô.

Bọn họ nói chuyện, vẫn nhìn Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương, chờ bọn họ hạ lệnh.

“Ngươi định làm gì?” Quế vương hỏi Lý Kiêu.

Lý Kiêu nhìn Lưu Trấn, nhìn Lưu Dân, nhìn mười mấy nam tử Lưu thị, ngưng mi nói: “Giết!”

Cỏ dài chưa trừ diệt, hậu hoạn vô cùng.

“Mấy chỗ Sùng An, Lưu thị đều có binh mã, chúng ta chỉ có tốc chiến tốc thắng, trước khi bọn hắn chưa có phản ứng, giải quyết hết chỗ này.”

Những địa phương khác, chỉ có thể động binh đi đánh, nhưng Lưu thị dường như nhà lá gió to qua cảnh, dù là còn có lưu lại mấy bức tường, cũng bất quá là cường chống mà thôi, đã không có nhà còn đòn dông và nóc nhà, khó ra hồn.

“Ân.” Quế vương không có phản đối.

Trong đám người Lưu th, Lưu Hữu Luân và Lưu Tử Phong mấy thanh niên nhân bị trói đứng chung một chỗ, nửa canh giờ trước, vài người còn đang chửi rủa nhau, nhưng là lúc này, từng người một yên đầu đạp não, không có nói chuyện.

“Mang thi thể của Quan La lên.”

Đỗ Cửu Ngôn nói với Liên Khuê.

Một lát sau, thi thể của Quan La bị mang ra ngoài, thiếu niên chính là tuổi tốt đẹp nhất, nhát gan cẩn thận, vẫn như cũ tránh không khỏi bị số phận tàn hại.

Mọi người nhìn Quan La, có người nức nở khóc lên.

Quan La không phải đặc biệt, bởi vì mỗi một ngày, bọn họ đều có hài tử chết như vậy.

Có khi là mệt chết, có khi là bệnh chết, có người chết trong tay quý nhân.

Bọn họ đã chết cũng không bằng một con bò một con heo, bởi vì súc sinh chết rồi, còn có thể ăn thịt, người đã chết một chút tác dụng cũng không có.

Xa xa, Xảo Yến co rúm lại đứng ở trong ngõ hẻm, ngón tay thô ráp khẩy tường, trong mắt hàm chứa nhiệt lệ. Nàng không biết tràng diện trước mắt này sẽ có kết quả gì, nhưng lại biết, nếu như những người này đều chết hết, sau này. . . Chí ít ở trong một thời gian ngắn, không ai khi phụ nàng.

Nàng và nương nàng có thể có thêm mấy ngày an ổn

Nàng cao hứng, phi thường cao hứng.

“Các ngươi nhìn mà làm đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Lý Kiêu, “Động tác phải nhanh, dân tình sau đó lại ổn định.”

Lý Kiêu gật đầu.

“Hiện tại quan trọng nhất là Trịnh Văn Hải, không thể để cho hắn có thời gian phản ứng kịp.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Nàng nhìn lướt qua đám người toàn trường, cảm thấy không cần nói cái gì, bởi vì đã đủ rồi.

“Đi.” Đỗ Cửu Ngôn gọi Bùi Doanh và Trịnh Ngọc Cầm, “Chúng ta đi vào trong nha môn ngồi một chút.”

Ba người vào nha môn, Đỗ Cửu Ngôn chỉ chớp mắt thấy được Lưu Vĩnh Lợi đang bị người buộc đi ra, Lưu Vĩnh Lợi thấy nàng, phù phù quỳ gối trước mặt nàng, nói: “Vương phi, Đỗ tiên sinh, van cầu người tha cho tại hạ một mạng.”

“Tại hạ báo không được thù, cũng không làm được đại sự gì.”

“Chỉ cầu người một nhà có thể sống.”

“Được a.” Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ vai Lưu Vĩnh Lợi, nói, “Cũng xem như là thù lao hồi báo ngươi mấy lần trước không làm ầm ĩ, phối hợp đi.”

Lưu Vĩnh Lợi không dám tin tưởng.

“Ngươi đứng lên trước, ta cũng có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Lưu Vĩnh Lợi hoảng hoảng hốt hốt đứng lên, khó mà tin tưởng Đỗ Cửu Ngôn khinh địch qua hắn như vậy, một lúc lâu hắn nhớ tới, hỏi: “Người, người muốn hỏi gì.”

“Lưu gia ở như vậy Sùng An, Giao An , còn có bao nhiêu binh mã?”

Bookwaves.com.vn

Lưu Vĩnh Lợi trả lời: “Sùng An chủ yếu là Lương chủ, Giao An còn lại là hải binh của Trịnh chủ, nhân mã của Lưu chủ tập trung ở Mỹ Đặc và Đại Bảo, hai nơi này phỏng chừng có tầm năm vạn người. Thăng Long bên này là tám nghìn, nghe nói đã đầu hàng?”

“Quế vương và vương phi thực sự là lợi hại. . .” Hắn nói phân nửa, Đỗ Cửu Ngôn xua tay cắt đứt hắn, ngưng mi nói, “Là ai đang xử lý?”

Lưu Vĩnh Lợi trả lời: “Mỹ Đặc bên kia là ca ca của Lưu chủ, Đại Bảo còn lại là một đường đệ.”

Đỗ Cửu Ngôn xem qua địa đồ của An Nam, quy tắc chi tiết dạng dài, Mỹ Đặc và Đại Bảo hai nơi đã là nơi cuối, đến mấy địa phương này, sẽ một đường qua Sùng An và Giao An, chiến tuyến kéo xa hơn.

Đương nhiên, muốn truyền tin tức đi, kỳ thực cũng không dễ dàng.

Không biết, người của Lương gia có phong yếu đạo của Sùng An hay không.

Trước đây,một trong những nguyên nhân bọn họ tìm Lương gia tốt như thế cũng ở chỗ này, bởi vì Sùng An cơ hồ bị Lương gia khống chế, một khi Thăng Long bên này động, Lương gia nắm giữ toàn bộ yếu đạo quân sự.

“Hai người này trung tâm không? Có nhược điểm gì?”

Lưu Vĩnh Lợi suy nghĩ một chút, trả lời: “Mỹ Đặc Lưu nhị gia ta không rõ ràng lắm, hắn cực hiếm đến Thăng Long, nghe nói quan hệ với gia chủ cũng không thân cận nhiều. Gia chủ một lòng muốn loại trừ hắn, để nhi tử mình chưởng quản.”

“Dù sao, Mỹ Đặc có không ít binh mã. Về phần Thức lão gia của Đại Bảo, hắn và gia chủ có quan hệ tương đối gần, chuyện thích nhất làm, chính là thu một ít tranh chữ danh gia.”

“Yêu thích khác, tiểu nhân không có nghe nói qua.”

Đỗ Cửu Ngôn như có điều suy nghĩ, suy nghĩ một chút nói: “Nếu để cho ngươi đi chiêu hàng, ngươi có nắm chắc không?”

“Không, không có.” Lưu Vĩnh Lợi phất tay nói, “Tiểu nhân nào có bản sự này, đi hai nơi, các vị gia căn bản sẽ không phản ứng tiểu nhân.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu: “Buổi tối lại nói, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”

Lưu Vĩnh Lợi liên thanh xác nhận, đi hậu nha.

“Ngươi dự định để người đi chiêu hàng hai vị?” Bùi Doanh hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn cũng không phải rất xác định, nói: “Đánh, cũng không phải không thể đánh, nhưng vi bối ước nguyện ban đầu của chúng ta.”

Dân sinh của An Nam quá yếu, nếu như đánh, thực sự sinh linh đồ thán.

“Nếu chiêu hàng, là có thể thử. Có thể hứa lợi ích trước, sẽ chậm chậm tan rã.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Lúc này, ổn định thế cục Thăng Long trước.”

Ba người ngồi ở trong nha môn.

Trên đường phía ngoài , loạn xị bát nháo. nam tử trong bộ tộc Lưu thị ở Thăng Long, từng người từng ngươi xuyên cổ, treo cổ ở chợ. Hạp thành bách tính nhảy cẫng hoan hô, mặt của mỗi người, đều bị ánh nắng chiều, chiếu ánh hồng thông thông.

“Lưu Trấn ta không phục!”

“Liệt tổ liệt tông, liệt tổ liệt tông a, hậu bối vô năng a!”

Lưu Trấn là người cuối cùng, trên cổ đã bị cột dây thừng, hắn đứng ở dưới giá treo cổ, con mắt nhìn hướng lên trời, gương mặt không cam lòng và phẫn nộ.

Cánh tay Lý Kiêu vừa hồi, sợi dây buộc chặt, chân của Lưu Trấn từ từ ly khai mặt đất.

Toàn trường mấy trăm người, vắng vẻ không tiếng động, từng đạo đường nhìn, rơi vào trên mặt của Lưu Trấn.

Hắn giùng giằng, hai tròng mắt nhô ra, tay quơ chân động, chỉ chốc lát sau tựa như thịt khô hong gió, không có động tĩnh nữa.

“Lưu chủ đã chết!”

“Thật đã chết rồi?”

“Đã chết rồi!”

Bookwaves.com.vn

“Xác định sao?” Có người không xác định mà hỏi thăm.

“Không bằng, thêm mấy đao?”

“Được!”

Tiếng này vừa ra, lập tức có người tiến lên, quơ xẻng đào cát trong tay, hướng về phía đầu Lưu Trấn còn đang trong dây thừng, phanh một cái.

Nhất thời, đầu của Lưu Trấn bị nạo phân nửa, huyết hoa văng khắp nơi, óc chảy ra.

Hiện trường an tĩnh một chút, lập tức một mảnh hoan hô.

“Đã chết, đã chết!”

“Sau này không còn có người buộc chúng ta làm việc, sau này hài tử của chúng ta có thể đi học rồi!”

“Rời bến không, ta đêm nay rời bến, ta muốn đánh một thuyền cá lên. Cá a tôm a đều là của chúng ta.”

“Ra, ra!”

Có người lôi kéo bọn họ, hướng về phía Quế vương hỏi: “Vương gia, chúng ta, hộ tịch của chúng ta cần sửa không?”

“Sửa!” Quế vương nói, “Hừng đông ngày mai, từng nhà đăng môn sửa hộ tịch. Ruộng đồng phân phối, chậm rãi chứng thực.”

Tất cả mọi người nhảy dựng lên, có thiếu niên quay đầu lại liền đánh lão tử một cái tát, lão tử của hắn sửng sốt, đang muốn mắng, nhi tử hắn hỏi: “Cha, có đau hay không?”

“Đau, đau chết quy tôn tử ngươi!”

Lão tử nhéo nhi tử đánh một trận, nhi tử cũng không khóc, lăn trên mặt đất cười ha ha: “Cha, ngươi đánh đi, lưu khẩu khí buổi tối ta muốn ra biển đánh cá a.”

“Đánh không chết ngươi cẩu vật này.” Lão tử gắt một cái, cũng cười ha ha, “Cùng nhau, cùng đi!”

Mặt trời chiều hạ xuống, cây đuốc toàn trường từng thanh thắp sáng, trong Thăng Long thành sáng như ban ngày.

“Tất cả mọi người khổ cực một ngày, đều về trước nghỉ ngơi.” Lý Kiêu cũng rất hưng phấn, một thân máu của hắn sôi trào như nước nóng, nhìn thi thể của Lưu Trấn, hắn hận không thể đi tới bổ sung thêm hai đao, nhưng hắn không thể làm như vậy, sự tình mới làm phân nửa, chờ sau khi đại nghiệp thành lại chúc mừng.

“Sáng mai, sẽ có người từng nhà đăng ký làm việc, sự tình từng bước một mà làm, mọi người không cần loạn, cuộc sống bình thường là được.” Lý Kiêu nói, “Còn có, bất luận kẻ nào cũng không được nháo sự, trộm đạo, đi nhà tộc nhân Lưu thị.”

“Một khi phát hiện nghiêm trị không tha. Mọi người không nên ngày lành không sống, cũng bởi vì phạm sai lầm mà bị trách phạt, nghe rõ chưa.”

Mọi người xác nhận, làm ồn tản.

Thủ hạ của Lý Kiêu thu thập thi thể của người bộ tộc Lưu thị, Lý Kiêu đi mấy bước, hướng về phía Quế vương cúi đầu, nói: “Hôm nay, khổ cực vương gia.”

“Đi thôi, chúng ta đi nha môn thương lượng chuyện sau.”

Lý Kiêu xác nhận.

“Thời gian cấp bách, để chúng ta xem xét thương lượng, cũng không nhiều.” Quế vương nói, “Chuyện hôm nay phát, Cửu Ngôn liền thông tri Lương Kiều khiển người quay về Sùng An, phong tỏa quan đạo.”

“Người của Lưu thị trừ phi rời bến đò đi mật báo.”

“Cho nên, trước khi những người khác của Lưu thị có hành động, chúng ta phải dàn xếp thỏa đáng những sự vụ sau này.”

Lý Kiêu gật đầu bất điệt, thấp giọng nói: “Chuyện phát sinh, vẫn là vượt qua tiến trình dự toán của chúng ta, bất quá hôm nay có thể ổn như thế, thật sự là ngoài dự đoán của mọi người. Năng lực của vương gia và vương phi, để ta kính phục không ngớt.”

Người khác khích lệ Quế vương mà nói không có tác dụng, hắn phải nghe Đỗ Cửu Ngôn khích lệ. Nàng khen xong, buổi tối sẽ có thưởng.

“Cửu Ngôn!” Quế vương vào nha môn, Đỗ Cửu Ngôn ra đón, nói, “Vương gia lợi hại a, sự tình đều giải quyết xong rồi?”

—— lời nói ngoài ——

APP trang đầu có một huyền huyễn sáng thế kỷ bỉ tái, cần đầu điểm tán phiếu, mộc cửu phong 《 sống lại cửu bát: Toàn năng nữ vương ở sân trường 》 đã ở bỉ tái. Phiếu là miễn phí, mỗi người mỗi ngày chí ít một tấm, xem xong rồi nhớ kỹ khứ đầu nàng a, sao sao đát!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui