Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 112: HOÀNG TƯỚC TẠI HẬU


Dịch giả: Luna Wong


“Ngươi nghĩ như thế nào?” Trên đường, Đỗ Cửu Ngôn hỏi Lỗ Niệm Tông.

Lỗ Niệm Tông lắc đầu nói: “Ta cũng không biết.” Hắn len lén nhìn thoáng qua Lương Di, “Nàng ngại kinh thành quá xa, không muốn gả cho ta.”

“Vậy ngươi lưu lại?”

Lỗ Niệm Tông lắc đầu, nói: “Cha nương ta làm sao bây giờ? Ngươi làm sao bây giờ, củ cải nhỏ làm sao bây giờ?”

Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ mũi, quay đầu nhìn Quế vương.

Quế vương nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Đừng hỏi ta, ta cũng không biết.”

Nghĩ loại vấn đề này, còn không bằng bảo hắn mang binh đánh giặc. Quá phí đầu óc còn nói không rõ.

Tất cả mọi người ngồi xuống, đều tự nhìn đối phương.

“Không bằng như vậy, ” Lương Khắc Hưng thử hỏi Lỗ Niệm Tông, “Các ngươi một năm ở Thăng Long, một năm ở kinh thành, thế nào?”

Nhãn tình của Lỗ Niệm Tông sáng lên, cảm thấy biện pháp này rất tốt, quay đầu nhìn Đỗ Cửu Ngôn.

“Biện pháp này nghĩ hay, cũng không hiện thực.” Nàng thở dài nói, “Đi một chuyến chí ít bốn tháng, hứng gió dầm mưa đường xá quá cực khổ không nói, tương lai có hài tử, làm sao bây giờ?”

Đúng vậy, có hài tử xong nhất định không thể bôn ba nữa, huống chi, một chuyến bốn tháng qua lại gần một năm.

Nhiều thời gian hơn, là ở trên đường.

Lương Khắc Hưng cũng cảm thấy không được, không khỏi thở dài. Trước đây hắn có hắn dự định, Lương Di theo Lương Kiều tới, hắn liền phân phó nàng, tiếp xúc Lỗ Niệm Tông nhiều.

Hắn có lòng muốn kết thành thân gia với Lỗ Chương Chi.

Thứ nhất, tình thế của An Nam, trước đây hắn không e ngại ai, dù sao Lương thị mặc dù không lớn bằng thế lực của Lưu, Trịnh, nhưng muốn chiếm đoạt hắn cũng không dễ dàng. Nhưng bây giờ phu thê Quế vương vừa tới, liền biểu thị Đại Chu tiếp nhận lời cầu xin giúp đỡ của Lý Kiêu, nhúng tay chuyện này.

Quế vương là tiên lễ hậu binh, nếu như hai phu thê bọn họ thi hành luật pháp không sửa đổi được thế cục, vậy bước tiếp theo nhất định là phải xuất binh bình loạn.

Quá trình này vô luận dài hơn, kết cục là nhất định môn phiệt tiêu thất, vương quyền thống nhất.

Cho nên hắn lựa chọn thức thời, bảo toàn tính mệnh của người toàn tộc, bằng không hạ tràng chính là như Lưu Trấn.

Phải bảo toàn như thế nào? Lưu Lỗ Niệm Tông ở lại An Nam, là biện pháp trực tiếp tốt nhất. Lỗ Niệm Tông là nhi tử của thủ phụ Đại Chu, còn là cữu cữu của Quế vương phi, là cữu công của thái tử, tính tình của hắn đơn thuần không có tâm tư, lại được mẫu tửĐỗ Cửu Ngôn bảo hộ, chỉ cần hắn ở An Nam một ngày, làm nữ tế của Lương thị một ngày, Lương thị của hắn nhất định sẽ vững như Thái sơn.


Thứ hai, tính tình của Lương Di đơn thuần kiêu căng, trừ phi phu quân có thân phận thấp che chở nàng, bằng không hôn sựmôn đương hộ đối lại cưng chìu nàng thật tình đối xử tốt với nàng, ở An Nam hầu như tìm không được. Chỉ có Lỗ Niệm Tông thích hợp nhất, dứt bỏ thân phận, tính tình hắn tốt, chắc chắn sẽ không lừa dối Lương Di.

Nếu như hai người thành thân, tất nhiên là giai ngẫu thiên thành.

“Làm sao bây giờ?” Lương Di tiếp tục khóc, ngay từ đầu nàng cố ý đón ý nói hùa Lỗ Niệm Tông, nhưng trong khoảng thời gian này ở chung, nàng thích hắn thật.

Lỗ Niệm Tông một chút cũng không sỏa, còn hết sức tốt với nàng, nàng tìm không được phu quân tốt như vậy.

Đỗ Cửu Ngôn đau đầu, khoác tay nói: “Không, không biết. Vấn đề này quá khó khăn.”

Nàng cũng muốn khóc.

“Ngươi làm sao không biết, ngươi thông minh như vậy.” Lương Di ngồi qua tới kéo Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi mau nghĩ một chút biện pháp đi, sau này ta chính là cữu ma của ngươi, ta sẽ đối xử tốt với ngươi.”

Đỗ Cửu Ngôn trợn mắt há hốc mồm mà nhìn nàng, lại nhìn Lỗ Niệm Tông. Lỗ Niệm Tông cũng liều mạng gật đầu, cổ vũ nàng động gân não.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta quyết định viết thư về hỏi ngoại tổ phụ, xem lão nhân gia có diệu chiêu gì.”

Lương Di tiếp tục khóc.

“Cái kia, ” Đỗ Cửu Ngôn nói với Lương Khắc Hưng, “Hôn sự của nhi nữ về hôn sự của nhi nữ, đại tình thế về đại tình thế, người phải phân rõ a.”

Lương Khắc Hưng chắp tay nói: “Vương phi yên tâm, Lương mỗ vẫn là hiểu.”

“Thành.” Một tay của Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo Quế vương một tay dắt Lỗ Niệm Tông, “Chúng ta đây trở về thương lượng vấn đề hôn sự, các ngươi cũng nghĩ thử.”

Lương Khắc Hưng tiễn bọn họ ra ngoài, quay đầu Lương Di còn đang khóc.

Hắn thở dài ngồi ở đối diện Lương Di, nói: “Ngươi không thể dỗ hắn, chỉ biết khóc, có thể giải quyết vấn đề sao?”

“Phụ thân, ” Lương Di bỉu môi nói, “Hắn cũng không sỏa, ta bảo hắn lưu lại hắn liền câm miệng không nói, người đã cho ta không có hống a.”

Lương Khắc Hưng hỏi: “Vậy ngươi bây giờ tính toán gì?”

“Ta không biết.” Lương Di nói, “Phản chính ta muốn gả cho hắn, trừ hắn ra ta sẽ không tìm người khác.”

Lúc nói chuyện đứng lên nói: “Ta mặc kệ chuyện như vậy, tự người nghĩ đi.”

Lúc nói chuyện, dẫn theo váy chạy.

Lương Khắc Hưng đau đầu, hắn đây là câu cá phải không thành mất luôn kim câu?

Bookwaves.com.vn


Đỗ Cửu Ngôn và Lỗ Niệm Tông trở lại hành cung, triệu tập mọi người họp.

“Xin mọi người nói thoải mái, ” Đỗ Cửu Ngôn nói với mọi người, “Vấn đề này, chúng ta cần tiếp thu ý kiến quần chúng.”

Chu Tiếu phe phẩy cây quạt, ngưng mi nói: “Việc này, khó hơn cả tra án biện tụng.”

“Ta cảm thấy, ” Quách Ao nhấc tay nói, “Thỉnh Lỗ công tử cố gắng nữa một chút, lừa Lương tiểu thư trở về.”

Mọi người bá một cái nhìn Quách Ao.

Quách Ao thoáng cái bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậ, nhất thời chột dạ, tiểu tâm dực dực nói: “Ta, nói sai rồi?”

“Quá vô sỉ?”

Đậu Vinh Hưng gật đầu nói: “Quả thực rất vô sỉ.”

“Thế nhưng, ta cảm thấy đây là biện pháp duy nhất.”

Quách Ao nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cười hắc hắc, nói: “Phải đó, vừa muốn thú tức phụ, vừa muốn hiếu kính phụ mẫu, vậy chỉ có thể dựa vào lừa.”

“Lừa cái gì?” Đỗ Cửu Ngôn liếc Quách Ao một cái, “Răng trắng lớn của chúng ta là tình chân ý thiết hảo nam nhi.”

Lúc nàng nói chuyện, vỗ vỗ vai của Lỗ Niệm Tông, nói: “Răng trắng lớn, dùng chân tình của ngươi đả động Lương Di, để cho nàng cam tâm tình nguyện theo ngươi về nhà.”

“Đợi ngày nào đó ngươi hết hiếu đạo, có thể lại theo nàng quay về An Nam ở.”

Lỗ Chương Chi mắt thấy chính là người bảy mươi, tuổi tác của Lỗ phu nhân cũng không nhỏ, thân thể cho dù tốt cũng bất quá hơn mười năm.

“Được!” Lỗ Niệm Tông ngưng mi nắm tay, không sợ hãi, “Ta nhất định phải lừa một tức phụ trở về.”

Bảy mươi hai thức của hắn, còn chưa dùng qua.

Thật sốt ruột a.

Lúc nói chuyện, nói lẩm bẩm trở về phòng, hắn phải suy nghĩ thật kỹ, làm sao tốt với Lương Di một chút, để cho nàng cam tâm tình nguyện đi với hắn.

Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào Quách Ao: “Ngày hôm nay ngươi lập công lớn, biểu dương ngươi!”

“Hắc hắc, ” Quách Ao nói, “Đa tạ Đỗ tiên sinh biểu dương.”

Bùi Doanh liếc mắt, Thanh Thanh lạnh lùng thốt: “Ta về nghỉ ngơi, các ngươi chậm rãi trò chuyện.”

“Đỗ tiên sinh, ” Trịnh Ngọc Cầm hỏi, “Thế lực còn sót lại của Lưu Trấn mặc kệ sao?”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Quản a, từ từ sẽ đến không nóng nảy.”

“Không đánh nhau?” Trịnh Ngọc Cầm dược dược dục thí. Nàng rất muốn đánh nhau, lập một quân công áo gấm về nhà.

Để phụ thân và huynh trưởng nàng nhìn, bọn họ lập không được quân công, nàng lại có thể.

“Không muốn đánh.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Ta nhát gan.”

Trịnh Ngọc Cầm nói lầm bầm hai tiếng, dắt Kiều Mặc đi.

“Thân thiết như thế?” Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào bóng lưng của hai người.

Đậu Vinh Hưng gật đầu, nói: “Bởi vì không có răng trắng lớn quấy rối, Kiều Mặc lại ngã một hồi bệnh, tình cảm của hai người đột nhiên tăng mạnh.”

“Lợi hại!” Đỗ Cửu Ngôn bội phục không thôi.

Quế vương vẫy tay đuổi người: “Đều trở về đi, chúng ta phải nghỉ ngơi.”

“Vương gia thật ngủ được.” Đậu Vinh Hưng lầu bầu, chua nhớ tức phụ của mình, “Cũng không suy tính cảm thụ của chúng ta một chút.”

Quế vương trừng hắn một mắt, nói: “Dáng dấp ta đẹp, cũng cần lo lắng cảm thụ của ngươi sao?”

Đậu Vinh Hưng lầu bầu: “Dáng dấp của ta cũng không xấu.”

“Ngươi không xấu, ngươi lùn!”

Đậu Vinh Hưng tức giận gân cổ, hừ một tiếng đi.

Quế vương, có tư cách nói bất cứ người nào trong bọn họ lùn.

Bookwaves.com.vn

“Không biết Cố Thanh Sơn thế nào.” Đỗ Cửu Ngôn uống trà, cau mày nói, “Chúng ta có cần cùng đi xem hay không?”

Quế vương hỏi: “Nàng muốn đi?”

“Có thể đi.”

. . .

Ngày hôm qua Trịnh Văn Hải đến Mỹ Đặc, lúc này, trong toàn bộ Mỹ Đặc thành toàn bộ giới nghiêm, thành cửa đóng kín bất luận kẻ nào cũng không được xuất nhập, hắn khiển người trà trộn vào thành đi tìm Lưu Thông, hắn lại ở trên thuyền chờ.

Gió biển thật to, Trịnh Văn Hải đứng ở trên boong thuyền, vô cùng lo nghĩ.

Hắn một đường qua đây, đều lo lắng có người đến Mỹ Đặc trước hắn, mượn hơi thuyết phục Lưu Thông quy thuận. Nếu như là như vậy, vậy chuyến này hắn đi không rồi.

“Gia chủ, ” tùy tùng của hắn chạy tới, nhỏ giọng trả lời, “Thuộc hạ liên lạc người bên trong thành, giờ tý đêm nay sẽ có người mở cửa thành, đến lúc đó người trực tiếp vào thành là được.”

Trịnh Văn Hải cao hứng không ngớt, vẫn đợi tới giờ tý, thuận lợi trà trộn vào bên trong thành.

Lưu Thông cũng rất lo nghĩ, bởi vì yếu đạo của Sùng An phong tỏa, hôm qua hắn mới nhận được tin tức, ở bên trong Thăng Long thành tất cả người của Lưu thị đều chết hết.


Hắn cho rằng người đầu tiên đến Mỹ Đặc, không phải Lương Khắc Hưng chính là Lý Kiêu, trăm triệu lần thật không ngờ, người tới trước lại là Trịnh Văn Hải.

“Trịnh chủ.” Lưu Thông và Trịnh Văn Hải không xa lạ gì, hai người đều tự hành lễ, Trịnh Văn Hải khai môn kiến sơn nói, “Hiện tại Lưu thị bị Lý Kiêu tóm thâu, ba vạn binh mã này của ngươi, nếu bọn họ liên hợp Lương Khắc Hưng đánh tới, tối đa chống được hơn tháng ”

“Nếu ngươi quy thuận Trịnh thị, binh quyền của Mỹ Đặc còn nắm ở trong tay ngươi. Một khi Lý Kiêu liên thủ với Lương Khắc Hưng, ta cũng không có khả năng khoanh tay đứng nhìn.” Trịnh Văn Hải nói.

Lưu thông căn bản không cần tế tế nghĩ, bởi vì lập tức hợp tác với Trịnh Văn Hải, là lựa chọn tốt nhất.

“Được!” Lưu Thông lúc này hành lễ cho Trịnh Văn Hải, nói, “Sau này còn thỉnh Trịnh chủ trông nom, sau này Lưu Thông ta xem Trịnh chủ người như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, ổn thỏa trung tâm như một.”

Trịnh Văn Hải âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chuyến này hắn không có uổng công.

Có thể lấy được ba vạn binh mã, lại quay đầu đi Đại Bảo, thu hai vạn còn dư lại vào tay, tương lai dù là Lý Kiêu liên thủ với Lương Khắc Hưng hắn cũng không sợ.

Lời nói tự đại, Quế vương từ Đại Chu mang binh mã mà đến, binh mã trong tay hắn cũng đủ để chống lại, đến lúc đó ai thua ai thắng, thật đúng là khó nói.

“Trịnh chủ một đường mà đến nhất định còn chưa có nghỉ ngơi, ta đây để người chuẩn bị rượu nhạt, còn thỉnh Trịnh chủ vui vẻ đón nhận.”

Trịnh Văn Hải gật đầu, nói: “Đích thật là vừa mệt vừa đói, thêm phiền toái cho Lưu huynh.”

Lưu thông đạo: “Trịnh chủ hãnh diện!”

Hai người ngồi xuống đối diện, tiệc rượu lên hai người đàm hiện tại và tương lai, trò chuyện vô cùng náo nhiệt, lúc trời sắp sáng, Trịnh Văn Hải quay về thuyền ngủ.

Sáng sớm hôm sau, cầm thư của Lưu Thông đích thân viết đi Đại Bảo tìm được Lưu Thức.

Lưu Thức càng thêm thống khoái, thấy thư của Lưu Thông đồng ý quy thuận Trịnh Văn Hải.

Trên đường trở về, Trịnh Văn Hải một thân nhẹ nhàng, dáng tươi cười từ đáy mắt lan tràn ra. Lúc tới tâm tình thấp thỏm, lúc trở về, lòng tin tràn đầy.

Sắp không bao lâu nữa, ở An Nam hắn chính là chủ tử lớn nhất.

“Gia chủ, sự tình rất thuận lợi?” Tùy tùng của hắn hỏi.

Trịnh Văn Hải cười ha hả gật đầu, nói: “So với trong tưởng tượng còn muốn thuận lợi, có Mỹ Đặc và Đại Bảo, một nửa An Nam đã ở trong tay ta.”

“Chính là một Lý Kiêu, không đáng nói.”

Tùy tùng của hắn cười nói: “Không nghĩ tới, phu thê Quế vương phí nhiều tâm cơ giết chết Lưu Trấn như vậy, cuối cùng được lợi ích lại là người.”

“Đây thật là đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu a.”

Trịnh Văn Hải ha ha cười lên thuyền, mười phần phấn khích nói: “Lái thuyền, về Thăng Long!”

Thuyền nhổ neo rời bờ, Trịnh Văn Hải uy phong lẫm lẫm đứng ở đầu thuyền, đột nhiên, chợt nghe có người hô sau lưng: “Tiểu hoàng tước, thiền ăn ngon không?”

—— lời nói ngoài ——

Sớm tảo! Đảo mắt tháng ba yếu kết thúc, sở dĩ, vé tháng đừng lãng phí a. Còn có huyền huyễn tổ đầu phiếu, ngày mai đều đi, ra vào APP thì tiện tay đầu, hắc hắc! Sao sao đát. A tổ thư, tên sách là 《 sống lại cửu bát: Toàn năng nữ vương ở sân trường 》



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận