Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 113: KHÔNG CÓ LỰA CHỌN


Dịch giả: Luna Wong


“Ai?”


Trịnh Văn Hải sợ hết hồn, vừa quay đầu lại liền thấy hai phu thê Quế vương, chính kề vai sát cánh cợt nhả nhìn hắn.

Hai người này cười, quá sấm nhân.

Chân của hắn mềm nhũn, đỡ tay vịn hét lớn một tiếng: “Người đến!”

“Hô cái gì người a, ngươi không phải hoàng tước sao, ngươi bay đi.” Đỗ Cửu Ngôn đi tới, đắp vai của Trịnh Văn Hải, vỗ vỗ, “Bay đi!”

Trịnh Văn Hải hiểu, trước khi hắn lên thuyền, hai người này khẳng định đã đi lên thuyền khống chế trước rồi, bằng không, bọn họ cũng không xuất hiện ở nơi này.

“Quả nhiên, lúc đó các ngươi nói đều là giả, lúc diệt Lưu thị các ngươi sẽ không dự định buông tha cho ta.”

Trịnh Văn Hải hối tiếc không thôi, hắn không nên đi đường biển, ở trên biển người có thể mang theo hữu hạn, đến nước này, hắn đến người trợ giúp cũng không có.

“Trịnh Văn Hải ta cũng không phải dễ trêu.” Hắn dứt lời, rút một lỡ hở ở đai lưng ra, nhất thời một thanh nhuyễn kiếm sắc bén trong tay, hắn kéo kiếm hoa, đâm về phía Đỗ Cửu Ngôn yếu thế.

Đỗ Cửu Ngôn hiểm hiểm tách ra, cấp tốc lui về phía sau, hô: “Vương gia, đánh ngã hắn!”

Quế vương tiến lên, hai người so chiêu, võ nghệ của Trịnh Văn Hải giỏi ngoài ý liệu.

“Không nhìn ra a.” Đỗ Cửu Ngôn ở một bên xem náo nhiệt, “Đường đường gia chủ, thân thủ tốt như vậy.”

Trịnh hải văn cười lạnh một tiếng, nói: “Bất quá là không muốn cùng các ngươi xé rách mặt mà thôi, ngươi cho rằng ta sợ các ngươi? Chúng ta kiêng kỵ bất quá là Đại Chu phía sau các ngươi thôi.”

“Không có gì khác nhau, ai bảo vương gia của chúng ta xuất thân tốt chứ.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói.

“Ta là nói các ngươi vô dụng, toàn dựa vào thế lực Đại Chu, lấy quyền đè người mà thôi.” Trịnh Văn Hải châm chọc nói.


“Chúng ta không cần hữu dụng, có quyền là được.” Đỗ Cửu Ngôn.

Trịnh Văn Hải giận dữ, kích như thế cũng không thể chọc giận bọn họ, có phải nên khen tính tình của bọn họ tốt hay không.

“Vương gia, đánh hắn một trận trước. Trước mặt một bộ sau lưng một bộ, giấu chúng ta cư nhiên tới khuyên hàng Lưu Thông và Lưu Thức, thứ tìm đường chết!” Đỗ Cửu Ngôn hô.

Quế vương gật đầu.

Võ công của Trịnh Văn Hải không tệ hơn nữa, nhưng cũng không phải là đối thủ của Quế vương, huống chi, thể lực của hắn cũng không bằng được Quế vương, sau khi hơn mười chiêu, Quế vương túm búi tóc của hắn, đè trên mặt đất, không đợi Trịnh Văn Hải cầu xin tha thứ, phu thê hai người hạ cơn mưa nắm đấm, đánh cho hắn nhãn mạo kim tinh, hơn nửa ngày chỉ có thể thở ra không thể hít vào.

“Cảm giác thế nào?” Đỗ Cửu Ngôn kéo Trịnh Văn Hải đứng lên dựa vào tay vịn ngồi, “Đau chỗ nào?”

Trịnh Văn Hải nói: “Đê tiện, vô sỉ!”

“Có bản lĩnh chúng ta đao thật tên thật tỷ thí, xem rốt cuộc ai dụng binh tốt hơn.” Trịnh văn huy nói.

Trên đánh giặc dụng binh, hắn luôn luôn rất tự tin.

“Ta có bệnh mới đấu với ngươi!” Quế vương vỗ đầu của hắn, “Chúng ta chỉ dự định tay không đấu bạch lang.”

Trịnh Văn Hải giận sắc mặt tím bầm, cả giận nói: “Khẩu vị của các ngươi khó tránh cũng quá lớn.”

“Tự chọn!” Đỗ Cửu Ngôn hỏi, “Là chủ động giao quyền binh tướng cho Lý vương, bản thân ngươi làm chư hầu nhàn tản, hay là bị chúng ta giết chết sau đó ném xuống biển làm mồi cho cá?”

“Các ngươi quả thực chính là cường đạo!” Trịnh Văn Hải hối hận mấy ngày hôm trước xem chê cười của Lưu Trấn. Lúc đó Lưu Trấn còn mắng hắn ánh mắt thiển cận.

Hiện tại xem ra, hắn không phải ánh mắt thiển cận, hắn là đánh giá thấp bản tính cường đạo của phu thê Quế vương.

“Tùy ngươi nói như thế nào, chúng ta lại không dựa vào các ngươi ăn cơm, vừa không muốn danh lưu sử sách trong tối ám.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Mau chọn, đây đều sắp tới biển sâu rồi.”

Trịnh Văn Hải nhịn không được nhìn thoáng qua ngoài khơi, thuyền vẫn không có ngừng, nhưng đã nhìn không thấy bờ nữa.

Tình cảnh của hắn còn vô lực hơn cả Lưu Trấn, đơn giản là kêu trời không ứng gọi đất mất linh.

Từ nơi này ném xuống, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Hắn tin tưởng hai phu thê Quế vương sẽ làm như vậy, hoàn toàn không chỉ là hù dọa hắn.


“Có, có lựa chọn khác hay không?” Trịnh Văn Hải nói.

Chỉ cần, chỉ cần vượt qua cửa ải khó khăn này, an toàn trở lại Thăng Long, hắn nhất định có thể giải khai khốn cục.

“Không có!” Quế vương nói, “Lập tức chọn.”

Trịnh Văn Hải giận mà không dám nói gì, gắt gao túm tay vịn, nói: “Ta chọn quy hàng giao ra binh quyền.”

Bookwaves.com.vn

“Ngươi rất tuyệt nga, ” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Như vậy hiện tại, chúng ta cần ngươi làm thêm một chuyện.”

Trịnh Văn Hải tựa hồ nghĩ tới điều gì, lập tức hỏi: “Chuyện gì?”

“Cho thủ hạ của ngươi đưa công văn, để cho bọn họ lập tức đến bên này tìm ngươi thương nghị đại sự.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Thư tín ta đã viết xong, ngươi đọc xem cảm thấy hài lòng, thì ký tên đi.”

Lúc nói chuyện, lấy sáu phong thư ra.

Bốn phong là cho bốn vị đại tướng dưới tay hắn tay cầm binh quyền, hai phong còn lại là Lưu Thông và Lưu Thức.

Thư không dài, ý tứ đại khái là để cho bọn họ lên trên thuyền cùng nhau thương nghị đại kế làm sao bắt Lý Kiêu, nhất thống An Nam.

“Ý gì?”

Đỗ Cửu Ngôn liếc hắn như nhìn si, nói: “Ngươi cho rằng chúng ta sỏa sao? Một câu nguyện ý quy thuận của ngươi, chúng ta sỏa hồ hồ mang ngươi về Thăng Long, sau đó sẽ cho ngươi cơ hội đào tẩu, mang theo người của ngươi đánh Thăng Long?”

“Trịnh Văn Hải, ngươi không có đường đi, chúng ta cũng không có.”

“Cho nên, ” Đỗ Cửu Ngôn tự tiếu phi tiếu nói, “Lập tức, không phải ngươi chết, chính là chúng ta chết, chỉ đơn giản như vậy.”

Tộc nhân của Lưu Trấn diệt hơn một nửa, còn chưa lại phân nửa, những người còn lại này bọn họ thế tất phải thanh lý sạch sẽ, bằng không, tất cả mọi chuyện phía trước đều là uổng phí.

Nếu như Trịnh Văn Hải không tới nơi này, bọn họ cũng tới, nghĩ biện pháp binh không thấy đao trấn an bộ tộc Lưu thị, lại từ từ mưu đồ.

Hiện tại Trịnh Văn Hải thu phục Lưu Thông và Lưu Thức, vừa lúc, bọn họ bắt Trịnh Văn Hải là được.


Bất quá cũng mạo hiểm, chỉ cần cho Trịnh Văn Hải một chút cơ hội, lính của hắn vừa tới, Quế vương cùng nàng thực sự hốt hoảng đem về Trấn An, sau đó mang binh đến đánh.

Người đều tới, không xử lý xong An Nam, bọn họ sẽ rất mất mặt.

Nếu phải mang binh đến bọn họ không muốn, cũng không phải chuyện của nhà mình, phí người phí sức phí tiền, không có lời.

Cho nên, bắt Trịnh Văn Hải là biện pháp tốt nhất. Bóp không được thì bóp chết, phản chính không thể lại để cho hắn có cơ hội xoay người làm chủ.

“Thế cục của An Nam nhiều năm như vậy thanh kết cục đã định, các ngươi thực sự cho rằng, giết ba vị gia chủ chúng ta, các ngươi có thể như nguyện sao?” Trịnh Văn Hải nói.

“Những thứ dân này bị nắm giữ mấy trăm năm tư tưởng, dù là giao trả lại quyền lợi cho bọn hắn, bọn hắn cũng đều là phế vật. Thì dường con bò già vậy, đã không có người kéo, bò sẽ không tự cày ruộng.”

Quế vương lườm hắn một cái, nói: “Ngươi năng lực nhiều, chỉ ngươi biết dắt bò sao? Ta thấy ngươi biết xạo nhất.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không nên xem thường những bách tính này, trời đè trên đỉnh đầu tiêu thất, không cần ba năm An Nam sẽ phát triển không ngừng.”

Trịnh Văn Hải khinh thường nói: “Các ngươi nghĩ khó tránh khỏi quá tốt đẹp.”

“Quản rộng thế, phản chính ngươi cũng nhìn không thấy.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Bất quá vấn đề bây giờ là, tử tôn của ngươi còn có thể thấy được hay không.”

“Nhanh chóng ký tên, lời vô ích nhiều.”

Trịnh Văn Hải không có chọn lựa, ký tên trên sáu phong thư. Đỗ Cửu Ngôn lấy chữ viết trước đây của Trịnh Văn Hải đối lập một chút, cảm thấy không thành vấn đề, liền phân phó người tấp thuyền vào bờ, đưa đi.

“Đi nghỉ ngơi một hồi đi.” Đỗ Cửu Ngôn đồng tình nói, “Đáng thương, gia nghiệp của lão tổ tông đều bị ngươi bại hết.”

Nàng lại còn nói mát! Máu xong đỉnh đầu, mắt của Trịnh Văn Hải trợn trắng lên ngất đi.

“Lời nói này của nàng chọc giận!” Quế vương vừa trói Trịnh Văn Hải, vừa phê bình Đỗ Cửu Ngôn.

Đỗ Cửu Ngôn ồ một tiếng, nói: “Ta vừa mới xem trong trù phòng có thịt bò, không bằng chúng ta nướng thịt ăn đi?”

Bookwaves.com.vn

“Được.” Quế vương gọi Kiều Mặc ra, kéo Trịnh Văn Hải vào, “Tháo cánh tay của hắn xuống.”

Kiều Mặc xác nhận, Trịnh Ngọc Cầm theo hắn, nói: “Ta phụ, việc này ta lành nghề.”

“Nướng ở nơi nào?” Quế vương tìm nơi thích hợp, Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào đầu thuyền, “Ở đây, phong cảnh tốt!”

Phu thê hai người muối thịt, nướng thịt, thổi gió trên biển, vừa thích ý lại tự tại.

Bốn ngày sau, thám tử trở về, Quế vương hỏi: “Thế nào?”


Những thám tử này đều là Lý Kiêu nuôi, người tin cẩn.

“Sáu phong thư đều đưa qua rồi, ngoại trừ Lưu Thức và Lưu Thông hai người, bốn người khác đều khởi hành, gần đây phỏng chừng sáng mai có thể đến.”

Quế vương gật đầu, nhìn thoáng qua Trịnh Văn Hải đang ngồi ở mũi thuyền “hóng gió uống rượu” , gật đầu: “Tình huống của hai bên Lưu Thông và Lưu Thức là gì?”

“Bọn họ nhận thư, tìm thuộc hạ thương lượng vài lần, vẫn không có kết quả.”

Quế vương dựa vào ghế, không nói gì thêm. Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hai người rất khôn khéo a, còn chưa có toàn bộ tin tưởng Trịnh Văn Hải.”

“Phải nghĩ biện pháp mới được.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Trịnh Văn Hải không thể động, hắn bị trói ở trên ghế, trước người che đậy phi phong, bên người bày chung rượu, xa xa nhìn hắn rất thích ý. Hắn cười ha ha, trào phúng nói: “Bọn họ mới bị ta thu phục, các ngươi gọi hắn lên trên thuyền mật sự, bọn họ đương nhiên sẽ không tới.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Ngươi nói có đạo lý. Bọn họ không đến là lẽ thường.”

“Gặp các ngươi làm sao bây giờ.” Trịnh Văn Hải cười nhạt. Hắn đi ra thêm luôn hôm nay đã là ngày thứ sáu, hắn tin tưởng Liêu Trình đã bắt đầu phái người đi ra tìm hiểu. Chỉ cần người của hắn đến, nhất định có thể phát hiện dị thường của hắn, đến lúc đó thì có thứ tốt cho phu thê bọn họ xem.

“Mắc mớ gì tới ngươi, người của ngươi ngày mai đều sẽ đến đông đủ.” Đỗ Cửu Ngôn quả thực không nói gì, bốn đại tướng của hắn đều sắp tới, hắn còn có tâm tình nói mát.

“Hơn nữa, xử ngươi chết, chúng ta còn phải phải kiêng kỵ Lưu Thông bọn họ?” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Trịnh Văn Hải nhắm mắt lại, tức giận nói không ra lời.

Hối tiếc không kịp, là tâm tình của hắn trong mấy ngày nay.

Sáng sớm ngày thứ hai, đại tướng đầu tiên của Trịnh Văn Hải đến, mang theo mười mấy hộ vệ, đứng ở trên bờ bên thuyền lớn, không chút suy nghĩ có phải bẩy rập hay không, liền trực tiếp lên thuyền.

Hắn vừa lên lai đã bị bắt được, như chủ tử của mình bị trói thành một bánh chưng, ngồi ở mũi thuyền hóng gió.

Lúc xế chiều, ba người còn lại cũng đến rồi, bọn họ trên đường kết bạn mà đến, bởi vì có người thương lượng, ba người khôn khéo hơn, ở dưới thuyền rình nửa ngày, đại khái là phát hiện không đúng chỗ nào, đánh ngựa bỏ chạy. Quế vương mang người đuổi một đoạn, bắt bốn người cùng với tùy tùng mang theo.

“Lưu Thông và Lưu Thức còn chưa tới.” Cố Thanh Sơn nói, “Có cần đi xem hay không?”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đợi thêm hai ngày nữa, tin tức Thăng Long còn chưa có truyền đến.”

Không có Trịnh Văn Hải, hai con hề kia hắn có gì mà sợ.

“Vậy, thuộc hạ về Thăng Long tìm hiểu một chút? Không biết Lý vương bên kia làm như thế nào rồi.”

Đỗ Cửu Ngôn xua tay, nói: “Năng lực và thủ đoạn của Lý Kiêu, không cần lo lắng.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận