Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 114: TƯƠNG LAI TỐT ĐẸP


Dịch giả: Luna Wong


Liêu Trình và trưởng tử của Trịnh Văn Hải Trịnh Thanh, mang theo huynh đệ trong tộc Trịnh thị cùng với phụ tá, bí mật thương nghị.

“Sao gia chủ muốn mời hết bốn vị tướng quân lên trên thuyền, vì sao chúng ta bên này lại một chút tin tức cũng không có chứ?” Có vị phụ tá nói.

Chuyện này rất kỳ quái, bọn họ càng nghĩ càng cảm thấy cổ quái.

“Thám tử khởi hành chưa?” Trịnh Thanh hỏi Liêu Trình.

Liêu Trình xác nhận, trả lời: “Thuyền của gia chủ dừng ở phụ cận Giao An, tiểu nhân sáng sớm để người xuất phát, ngày mai nhất định đến Giao An.”

“Ân.” Trịnh Thanh nói, “Chúng ta không thể khinh thường, thông tri một chút, mọi người trong thành mấy ngày nay không cho ngủ, hàng đêm giới nghiêm.”

“Ta lo lắng, Lý Kiêu sẽ ra tay.”

Liêu Trình hỏi: “Lương Khắc Hưng bên kia, người cần phải đi lại một phen?”

“Không cần. Ta nghe nói Lương Khắc Hưng đang cùng Quế vương thảo luận hôn sự. Hiện tại hắn một lòng nhìn chằm chằm công tử của Lỗ Chương Chi, muốn trèo lên sợi dây của Quế vương và thái tử.” Trịnh Thanh châm chọc nói, “Người thật tốt không làm, cứ muốn đi làm một con chó, trước đây thực sự là xem trọng hắn.”

Mặc kệ Lương Khắc Hưng thế nào, đều là gia chủ cao cao tại thượng, hiện tại gia chủ hắn không làm, cứ muốn nịnh bợ Đại Chu, dù là thành công, ở địa vị cũng khẳng định không như bây giờ.

“Hai ngày này tất cả mọi người khổ cực chút, cảnh giác một chút.” Trịnh Thanh phân phó nói.

Tất cả mọi người xác nhận, đều tự tản trở về.

Trịnh Thanh và Liêu Trình tiễn các vị ly khai, chủ tớ hai người đứng ở cửa phủ, Trịnh Thanh hỏi: “Hiện tại trong thành tổng cộng có bao nhiêu binh lực?”

“Mấy ngày nay mỗi ngày đều có thể thay ba năm trăm người, buổi chiều thô thô tính một chút, chúng ta bây giờ ở trong thành có hai nghìn người.” Liêu Trình nói.

Hai nghìn người ở trong thành, con số này cũng không nhỏ.

“Công tử, nếu như gia chủ thật sự có bất trắc, không bằng không làm, xông vào vương thành.” Liêu Trình nói.


Trịnh Thanh nghe phúc linh tâm chí, bỗng nhiên nghĩ đến một phương pháp: “Như vậy, ngươi phân phó hai đường nhân mã, một đường đi hành cung trói hai phu thê Quế vương lại. Phản chính sắp giở mặt, chúng ta tiên hạ thủ vi cường.”

“Còn có một đường, lại đi Lương phủ, trói luônLương Khắc Hưng.”

Mặt của Liêu Trình chiếu sáng, vỗ tay nói: “Công tử phương pháp này cực hay, thuộc hạ đi an bài ngay.”

Liêu Trình vội vã đi, Trịnh Thanh suy nghĩ một chút, phản chính trở về cũng là vẫn nghĩ, liền cũng đi theo.

Đêm khuya vắng người, trên đường phố vắng vẻ, bỗng nhiên xuất hiện hai đội người, hai đội người bước đi lặng yên không một tiếng động, tách nhau ở một lộ khẩu, một đi đông một đi tây.

Trịnh Thanh rất muốn kiến thức khả năng của Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn, liền xen lẫn trong năm trăm người, trực tiếp đi hành cung.

Cửa hành cung là đóng, hắn khiển cao thủ leo tường đi vào mở hai cửa trước sau.

Để lại hơn một trăm người canh giữ ở bên ngoài viện, những người còn lại nối đuôi nhau vào hành cung.

Đóng cửa lại, hơn bốn trăm người thẳng đến nội viện.

“Bọn họ ở tại chủ viện?” Trịnh thanh hỏi.

Thủ hạ của hắn trả lời: “Vâng, gian phòng này lớn nhất chính là ngọa thất của hai phu thê bọn họ.”

“Lên!” Trịnh Thanh vung tay lên, lính của hắn nhất thời cước bộ đặng đặng, phân tán, vây tiểu viện của mọi người chật như nêm cối. Hắn quát lớn một tiếng, nói: “Tiến!”

Có người tiến ngọa thất, công phu đảo mắt lại đi ra, hướng về phía Trịnh Thanh hô: “Công tử, không ai.”

Bookwaves.com.vn

“Công tử, ở đây cũng không có ai.”

“Ở đây cũng không có ai.”

Trịnh Thanh lăng ngẩn ra: “Không ai?”

Dứt lời, hắn lập tức phản ứng kịp, hét lớn một tiếng, nói: “Bị lừa, lui!”


Không chờ bọn họ lui về phía sau, vốn có viện tử đen kịt an tĩnh, bốn phương tám hướng toát ra vô số người, trên nóc nhà cũng đều là rậm rạp chằng chịt cung tiễn.

“Lá gan không nhỏ, lại dám nửa đêm đánh lén hành cung, mưu hại Quế vương và Quế vương phi!” Hàn Đương cầm lệnh tiễn trong tay, chỉ vào Trịnh Thanh nói, “Bất quá, ngươi đã đến rồi chúng ta cũng bớt đi không ít khí lực.”

Trịnh Thanh minh bạch, bọn họ trúng kế.

“Giết!” Hàn Đương, “Không chừa một mống!”

Hành cung vốn có rất lớn, nhưng lúc này lại có vẻ rất chật chội, thanh âm của đao kiếm ông minh giao qua, ở trong đêm tối vắng vẻ vang dội vô cùng.

Tên tựa như hạt mưa, dày đặc bắn ra, công phu đảo mắt, trên mặt đất ngã một mảnh.

Năm trăm người Trịnh Thanh mang tới, bao quát bản hắn ở bên trong, bất quá hơn nửa canh giờ, không còn một mống.

“Các ngươi lưu lại giải quyết tốt hậu quả, những người khác theo ta đi.” Hàn Đương chỉ một nửa người, dặn dò, “Chú ý kiểm tra, không nên cho cá lọt lưới.”

Mọi người xác nhận.

Hàn Đương dẫn người ly khai, thẳng đến đại viện của Trịnh thị.

Mà cùng thời khắc đó, trong Lương phủ cũng là như vậy, tranh đấu phía ngoài vẫn còn tiếp tục, hai phụ tử Lương Khắc Hưng theo Lý Kiêu, dẫn người bày bẩy rập.

Lương Khắc Hưng nói: “Quế vương quả thực liệu sự như thần, nếu không có chuẩn bị, chúng ta thực sự sẽ trở tay không kịp.”

“Ân.” Lý Kiêu nhìn người tranh đấu phía dưới, cười nói, “Hai người bọn họ, chính là phúc âm của An Nam a.”

Lương Khắc Hưng cười xác nhận.

Trong hậu viện, Lỗ Niệm Tông ôm vỗ Lương Di, dỗ nàng nói: “Di Di đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng.”

“Ngươi bảo hộ ta có ích lợi gì.” Lương Di hừ một tiếng, nhưng không có đẩy hắn ra, khéo léo để hắn ôm, “Mỗi ngày ngươi nói thích ta, miệng như bôi mật, nhưng bảo ngươi ở lại An Nam, ngươi cũng không muốn.”

“Di Di tiên nữ, vấn đề này rất nghiêm trọng a.” Lỗ Niệm Tông nói, “Cha nương ta chỉ có một hài tử là ta, nếu ta vì nàng, ở lại An Nam mặc kệ bọn họ, cũng không dưỡng lão chăm sóc lâm chung cho bọn hắn.”

“Vậy ta chính là một người bất hiếu.”


“Bách thiện hiếu làm đầu, nếu như điểm ấy ta đều làm không được, nàng làm sao có thể gả cho ta. Người như ta sẽ đáng sợ.”

Hắn đầy mặt chân thành nhìn Lương Di: “Nàng nói có đúng hay không?”

“Ngôn Ngôn nói, gả phu quân, thân thế a, năng lực đều là thứ yếu, quan trọng nhất là lòng trách nhiệm và nhân phẩm a. Nếu như ta không có lòng trách nhiệm không nhân phẩm, sau khi nàng gả cho ta, dù là ta ở tại chỗ này, nàng cũng sẽ chịu khổ.”

Lương Di gật đầu, cảm thấy hắn nói rất có lý, nhưng nàng thực sự không nỡ rời khỏi nơi này: “Vậy ngươi nói, làm sao bây giờ!”

“Lời nói không hiếu thuận, tuổi tác của cha nương ta đều không nhỏ, nàng cùng ta trở lại kinh thành trước, chờ sau khi nhị lão trăm năm, chúng ta trở về cũng không muộn a.” Lỗ Niệm Tông nói, “Hơn nữa, phụ thân của nàng có ba nhi tử tẫn hiếu, nếu như nàng yêu ta, có phải cũng suy tính cho ta một chút hay không.”

Hắn nói tội nghiệp: “Cùng ta tẫn hiếu, ta yêu nàng, nàng cũng yêu ta, tốt bao nhiêu a.”

“Quan trọng nhất, hài tử của chúng ta ở Đại Chu, thân phận địa vị không ai bằng, chẳng những có hoàn cảnh sinh hoạt tốt, còn có thể tiếp xúc được tiên sinh có học vấn nhất khắp thiên hạ.”

“Ở Đại Chu giáo dục vỡ lòng, có phải tốt hơn nơi này hay không?”

Vấn đề này Lương Di không có nghĩ đến. Vô luận nàng thích nơi này cỡ nào, thế nhưng không thể không thừa nhận, trên vấn đề giáo dục, hiển nhiên là kinh thành tốt hơn rất nhiều.

“Di Di, ta nói có đạo lý hay không?”

Lương Di gật đầu, nói: “Ngươi nói, quả thật có đạo lý.”

Bookwaves.com.vn

Nhãn tình của Lỗ Niệm Tông sáng lên, lại nói: “Còn có còn có, Đại Chu có rất nhiều phong cảnh rất đẹp rất đẹp. Ngoại trừ biển mênh mông vô bờ, còn có thâm sơn như tiên cảnh vậy, trùng điệp chập chùng thần bí khó dò. . .”

Hắn giới thiệu một đường phong cảnh từ Thăng Long trở về kinh thành, còn có thức ăn đặc sắc và đồ ăn vặt từng địa phương một lần.

Lương Di nghe phi thường tâm động.

“Nàng không muốn đi xem một chút?” Lỗ Niệm Tông nói, “Chúng ta thành thân xong, lúc thân thể phụ mẫu ta còn khỏe, ta bồi nàng đi du lịch.”

“Chúng ta đi Tần Lĩnh ngắm núi, đi Giang Nam ngắm mưa, đi Trung Nguyên cảm thụ cố đô nhân văn, đi cạnh biển đào cát đãi vàng. Đại Chu vật hoa thiên bảo, trình độ đặc sắc, không phải ta nàng có thể tưởng tượng.”

Mắt của Lương Di chiếu sáng, gật đầu nói: “Vậy, chúng ta đây không sinh hài tử sao?”

“Di Di còn rất nhỏ, không vội sinh hài tử. Ngôn Ngôn nói, nữ nhân sinh hài tử muốn mới tốt, nên chúng ta không vội.” Lỗ Niệm Tông nói.

Lương Di nói: “Sinh hài tử rất đau, nếu như ta không muốn sinh thì sao?”

Lỗ Niệm Tông nói: “Không sinh thì không sinh a, chúng ta nuôi một tự tử, không phụ liệt tổ liệt tông là được a. Chỉ cần Di Di cao hứng, chỉ cần có thể ở cùng Di Di, cái gì ta cũng nguyện ý.”


“Thực sự?” Hai gò má của Lương Di hồng phác phác, cảm thấy dưới đáy bàn một chút cũng không chật, tinh thần biển rộng đều đang trước mắt của nàng.

“Ta phát thệ!” Lỗ Niệm Tông nói, “Ta nếu như nói láo, để ta vĩnh viễn không vui.”

Lương Di ngắt mũi hắn một cái, gật đầu nói: “Vậy được. Chỉ cần ngươi nói được làm được, luôn tốt với ta, ta đây cùng ngươi về kinh thành.”

“Bất quá, nếu như ngươi không tốt với ta, thích nữ nhân khác, thú một tiểu thiếp và vân vân, ta trở lại Thăng Long.”

“Vĩnh viễn không gặp ngươi nữa.”

Lỗ Niệm Tông gật đầu bất điệt: “Nàng trở về cũng nhớ mang theo ta.”

Lương Di cười khúc khích, hôn một cái trên mặt hắn, nói: “Tại sao ta phải mang theo ngươi, ta cũng không cần ngươi nữa.”

“Oa!” Lỗ Niệm Tông vuốt nơi được nàng hôn qua, “Thật thoải mái a, nàng lại hôn ta một cái.”

Lương Di cười khanh khách, ôm mặt của hắn hôn miệng của hắn một cái.

“Ông trời của ta!” Lỗ Niệm Tông run môi, “Thật thoải mái, ta, ta muốn nữa.”

Lúc nói chuyện nhào qua chỗ Lương Di, hai người ngã vào dưới đáy bàn, đùa bất diệc nhạc hồ.

Lương Khắc Hưng đứng ở cửa, vẻ mặt bất đắc dĩ thu hồi tay gõ cửa, Lương Kiều thấp giọng hỏi: “Cha, không, không đi vào sẽ không xảy ra chuyện chứ?”

“Lỗ công tử tuy là tính tình trĩ tử, nhưng giáo dưỡng chính phái sẽ không xằng bậy.” Lương Khắc Hưng nhìn quân tốt Trịnh thị ở viện tử bị đánh giết, thở dài nói, “Kim câu của ta, thật là mất rồi.”

Đưa nữ nhi bảo bối đi ra câu cá, cuối cùng nữ tế không lưu lại, nữ nhi bảo bối bị người lừa đi luôn.

“Phụ thân, dù là nhị muội đi kinh thành, thân gia vẫn là thân gia, chúng ta ở An Nam cũng không có ai dám động.”

Lương Khắc Hưng minh bạch, nhưng vẫn không nỡ bỏ nữ nhi, phất tay nói: “Làm việc đi, không nói nữa.”

Lý Kiêu mang binh phóng đi Trịnh phủ, Hàn Đương hầu như tiêu diệt sạch sẽ, còn dư lại một nghìn người trước kia Trịnh thị giấu vào thành, kinh qua một đêm tranh đấu, chết thì chết bắt thì bắt.

Hừng đông, cả nhà Trịnh thị đã diệt tộc, phụ nữ hài đồng đều nhốt tại trong một viện.

Tiếng khóc nỉ non, nửa Thăng Long thành đều có thể nghe thấy.

Hừng đông, tất cả thứ dân thức dậy làm việc, kinh qua một đêm tinh phong huyết vũ, mấy con phố còn chưa có thu thập sạch sẽ.

Đám thứ dân lại một chút cũng không sợ hãi, vô luận là thứ dân nhà ai, đều là vừa mặc sức tưởng tượng tương lai, vừa giúp quan phủ thu thập mặt đường.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận