Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 115: THẢN NHIÊN TỰ ĐẮC

Dịch giả: Luna Wong

Lưu Thông rất lo nghĩ, đi suốt đêm đi Đại Bảo, cùng Lưu Thức đồng dạng lo nghĩ gặp mặt nói chuyện.

Hai người phân tích tình thế trước mắt mấy lần, cho ra kết luận, vẫn là chỉ có thể dựa vào Trịnh Văn Hải.

“Vậy có đi hay là không?” Lưu Thức hỏi Lưu Thông.

Thư tín đưa tới mấy ngày rồi, hai người bọn họ cũng không có đi.

“Nếu chúng ta không đi, Trịnh Văn Hải cho là chúng ta đổi ý làm sao bây giờ?”

Lưu Thông rất phiền táo đổ một ly trà, nói: “Chỉ sợ là bẩy rập. Nghe nói hai phu thê Quế vương quỷ kế đa đoan, thủ đoạn ùn ùn. Nếu như lần này là hai người bọn họ bày bẩy rập, chúng ta đi chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao?”

Lưu Thức cũng lo lắng cái này, suy nghĩ lại muốn, nói: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Ta đã phái người đi Giao An tìm hiểu, rất nhanh thì có tin tức trở về. Nếu như tin tức thật xác định không phải bẩy rập, chúng ta lại đi cũng không muộn.” Lưu Thông nói.

Lưu Thức cảm thấy lời nói này có đạo lý: “Còn có, không biết hiện tại Thăng Long là trạng huống gì. Nếu như có thể dò thăm tin tức bên kia là được.”

Yếu đạo Sùng An phong tỏa, bọn họ chỉ có thể đi đường biển. Nhưng bây giờ bên trong Thăng Long thành giới nghiêm, mọi người ra vào đều phải nghiêm khắc lục soát, người của bọn họ không trà trộn vào được.

Vào không được thì tìm hiểu không được tin tức.

“Không vội, bọn họ giấu không được bao lâu.” Lưu Thông nói.

Lưu Thức xác nhận, nghĩ đến tộc nhân ở Thăng Long, bi tòng trung lai, không khỏi che mặt khóc lên: “Gia chủ vẫn là xung động, đang thật tốt làm chim đầu đàn làm gì.”

“Mạng của người toàn tộc, cứ mất một cách không minh bạch như vậy.”

Lưu Thông cũng đau lòng như cắt, nhưng cũng không có cách nào. Dù là bọn họ tay cầm năm vạn binh mã, đánh ra có thể chống qua một đoạn thời gian, nhưng cũng chỉ là chống mà thôi.

Sớm muộn gì cũng có một ngày, bọn họ sẽ chống không nỗi nữa.

Huynh đệ hai người bất đắc dĩ cơ khổ.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lưu Thông còn đang trong giấc mộng, bỗng nhiên bị Lưu Thức lắc tỉnh, chợt nghe đối phương hốt hoảng hô: “Đại ca, Trịnh thị đưa chiến thư cho chúng ta.”

“Cái gì?” Lưu Thông thoáng cái ngồi xuống, không dám tin tưởng, “Trịnh Văn Hải hạ chiến thư?”

Lưu Thức xác nhận, đưa chiến thư cho hắn xem, nói: “Người xem xem, đúng là thư Trịnh Văn Hải tự mình kí tên. Quân lệnh còn lại là thuỷ binh Giao An, nói rõ ngày mai giờ thìn ở ngoài Mỹ Đặc thành đánh một trận.”

Hai người đầy mặt phát mộng, Lưu Thông nói: “Trịnh Văn Hải đây là ý gì, là cảm thấy chúng ta phản bội hắn, nên đơn giản phái binh tới đánh?”

Lộ số này có chút nói không thông, chỉ cần đầu óc của Trịnh Văn Hải không có hỏng, cũng không nên phái binh đánh tới a.

“Nghe nói, người của toàn tộc Trịnh gia ở Thăng Long, đều bị diệt khẩu rồi.” Lưu Thức nói.

Lưu Thông mục trừng khẩu ngốc, thoáng cái ngồi dậy tới: “Thảo nào. Trịnh Văn Hải cũng là cùng đường, nhất định muốn chúng ta triệt để giao quyền binh tướng ra, mới có thể yên tâm.”

Quy thuận và bị bắt thu được, hoàn toàn bất đồng.

Trịnh Văn Hải không có kiên nhẫn, muốn triệt để lấy được binh quyền của bọn họ.

“Làm sao bây giờ, đánh hay không đánh?” Lưu Thức hỏi.

Lưu Thông ngưng mi nói: “Đánh! Hắn làm mùng một chúng ta làm mười lăm, ai con mẹ nó sợ ai.”

“Chưa biết ai sợ ai.” Lưu Thông sợ hai phu thê Quế vương, cũng không sợ Trịnh Văn Hải, mọi người cùng nhau hợp tác dễ nói, nếu là buộc hắn làm chó, vậy hắn không bằng liều mạng đánh một trận.

“Ta hiện tại trở về Mỹ Đặc.” Lưu Thông chỉnh lý y quan, phân phó Lưu Thức, “Ngươi cũng lập tức chỉnh lý binh mã, sau đó đi ra.”

“Liều mạng với Trịnh Văn Hải!”

Lưu Thức xác nhận, lập tức triệu tập binh mã, đi Mỹ Đặc.

Lưu Thức và lính của hắn vừa đi, ngoài Đại Bảo thành xuất hiện một đám người, lặng yên không một tiếng động đi vào, đóng cửa thành nghiêm nghiêm thật thật.

Đại Bảo đến Mỹ Đặc cước trình hai canh giờ, buổi trưa bọn họ đã đến.

Lưu Thông đứng ở trên tường thành, liền thấy một chiếc thuyền lớn từ từ tập vào bến tàu, chỉ chốc lát mà trên thuyền có người xuống, hướng về phía thành lâu bắn một mũi tên, mũi tên cột thư.

Lưu Thông đọc hai câu, nhất thời đầy mặt giật mình, Lưu Thức hỏi: “Là thư của ai?”

“Là thư của Quế vương.” Lưu Thông nói, “Hắn đan thương thất mã đến Mỹ Đặc, mời ngươi ta ra khỏi thành gặp một lần.”

Lưu Thức xem thư xong lại nhìn Lưu Thông, hỏi: “Đi không?”

Không đợi được trả lời, liền thấy trên thuyền bên bờ có một vị nam tử đi xuống, tiên y nộ mã khí chất đẹp đẽ quý giá, hắn giục ngựa không nhanh không chậm qua đây, đứng ở dưới tường thành, hướng về phía hai người phía trên vẫy tay, nói: “Xuống nói.”

Bookwaves.com.vn

Lưu Thông và Lưu Thức thấy hắn không có mang người, do dự một khắc, xuống tường thành.

Đỗ Cửu Ngôn nằm lỳ ở trên giường nhìn Quế vương nói chuyện phía dưới tường thành, vẻ mặt sùng bái nói với Trịnh Ngọc Cầm: “Vương gia nhà của ta, có phải đặc biệt đẹp hay không?”

“Đẹp.” Trịnh Ngọc Cầm gần dây khen Quế vương nhiều lắm, đã từ nghèo, “Phi thường đẹp.”

Nàng vừa nói vừa hỏi: “Bất quá, như vậy thành sao?”

“Lưu Thông và Lưu Thức sẽ đồng ý sao?”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Bọn họ không có lựa chọn, hoặc là liều mạng đánh một trận, hoặc là đầu hàng bảo toàn tính mệnh của tộc nhân còn lại.”

“Đáp án không có nhiều, cũng chỉ có một.”

Trịnh Ngọc Cầm ngẫm lại cũng đúng, nói: “Bọn họ giải quyết xong, vậy Lý thị còn cần phí sức không?”

“Đó chính là chuyện của Lý Kiêu, đấu pháp của phụ tử bọn họ, không có quan hệ với chúng ta.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Huống chi, Lý Nhiêu Bình chỉ cần không ngốc, cũng sẽ không ngăn trở nhi tử khai sáng đại nghiệp.”

“Tương lai trong lịch sử, hắn chính là hoàng đế khai tổ.”

Trịnh Ngọc Cầm ha ha nở nụ cười, nói: “Chưa thấy qua lão tử sống nhi tử làm hoàng đế.”

“Vạn sự đều có lần đầu tiên.” Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, y theo nàng lý giải Lý Kiêu, một khi vương quyền vững chắc, Lý Nhiêu Bình là đấu không lại Lý Kiêu.

Nói không chừng, bài vị của Lý Nhiêu Bình, rất nhanh sẽ xuất hiện ở trong từ đường Lý thị.

Dù sao tựa như Trịnh Ngọc Cầm nói, chưa thấy qua lão tử sống, nhi tử lại làm hoàng đế.

Dưới thành lâu, Quế vương và huynh đệ Lưu Thông nói chuyện, Đỗ Cửu Ngôn nghe không được, nhưng có thể thấy trắc nhan của Quế vương, mũi cao thẳng ánh mắt trong vắt sáng sủa, vóc người thon dài ngọc thụ lâm phong.

Nam nhân của nàng thật là đẹp mắt.

Đẹp đến để cho nàng cảm thấy, chết rồi trọng sinh đến Đại Chu, cái gì đều đáng giá.

Dù sao, lấy dung mạo tư chất của nàng, ở hiện đại nhất định là lừa không được nam nhân đẹp mắt như vậy còn chuyên tâm yêu nàng như thế.

“Đáng giá!” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Trịnh Ngọc Cầm đầy mặt không hiểu nhìn nàng: “Cái gì đáng giá?”

“Nhắc tới, ngươi và Kiều Mặc lúc nào làm đại sự?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Trịnh Ngọc Cầm ngưng mi suy nghĩ một chút, nói: “Ta dự định chờ trên đường quay về kinh thành, chúng ta tiện đường đi chỗ cha huynh ta, cũng để cho bọn họ gặp Kiều Mặc một lần, nếu như thoả mãn chúng ta thuận lợi làm hôn sự.”

“Mọi người tùy tiện ăn một bữa cơm, uống một bữa rượu, là được.”

“Tiêu sái a.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

“Kiều Mặc không đồng ý, cứ nói cả đời chỉ thành thân một lần, vô luận như thế nào đều phải làm náo nhiệt long trọng. Hắn còn muốn trở lại kinh thành định hỉ phục, phải là cái loại đẹp mắt nhất đẹp đẽ quý giá.” Trịnh Ngọc Cầm hèn mọn không ngớt.

“Một đại nam nhân, quá kiểu cách.”

Đỗ Cửu Ngôn cười ha ha, nói: “Hắn là vì kỷ niệm, ngươi liền theo hắn đi.”

“Không muốn để ý đến hắn, nếu phiền toái như vậy, hắn tự thành thân đi.” Trịnh Ngọc Cầm nói xong, Quế vương đang hướng về phía bọn họ phất phất tay, nàng hiếu kỳ nói, “Vương gia gọi chúng ta?”

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, nói: “Vương gia nói, làm xong.”

“Nhanh như vậy?” Trịnh Ngọc Cầm đầy mặt kinh ngạc, “Lưu Thông và Lưu Thức dễ đuổi như vậy?”

“Không phải bọn hắn dễ đuổi, là bọn hắn không có sự lựa chọn. Trịnh Văn Hải không còn, Lương Khắc Hưng đã sớm lấy lòng chúng ta, lúc này toàn bộ An Nam cũng chỉ có bọn họ cứng rắn phản kháng.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Dù sao, người của Lưu thị vẫn là muốn sống.”

“Vậy, giữ lại bọn họ không giết sao?” Trịnh Ngọc Cầm hỏi.

“Tạm thời sẽ không giết. Về phần sau này, không phải chuyện chúng ta quản.” Đỗ Cửu Ngôn cũng hướng về phía Quế vương phất tay.

Kế tiếp mấy ngày, Đỗ Cửu Ngôn ở trên giường ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn nằm phơi nắng, Quế vương ở trong thành ngoài thành chiếu cố, thu hết binh mã của hai tộc Lưu, Trịnh.

Sự tình rất nhiều lại tạp, bọn họ một ở cạnh biển Mỹ Đặc, dừng lại hai mươi ngày, sự tình mới xem như chân chính xong xuôi.

Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn và Trịnh Ngọc Cầm trải nghiệm hết tất cả đồ ăn ngon nơi chơi vui vẻ ở chung quanh một lần, còn tìm bãi biển không người tắm nữa.

“Đây. vải này có phải cắt lớn rồi hay không?” Trịnh Ngọc Cầm mặc hai khối vải che ngực, dưới một cái khỏa khố, khỏa khố nhỏ đến chỉ có thể che nửa cái mông, “Đỗ tiên sinh, ngươi không phải cố ý chỉnh ta chứ.”

(Luna: Bikini đó mọi người)

Đỗ Cửu Ngôn thưởng thức nhìn Trịnh Ngọc Cầm, lắc đầu nói: “Vóc người này của ngươi, giấu diếm rất tiếc. Trên bụng còn có cơ, cánh tay cũng rắn chắc, tuyệt đối là số một.”

Lúc nói chuyện, đâm đâm mgực rắn chắc của Trịnh Ngọc Cầm.

“Đỗ tiên sinh, ” Trịnh Ngọc Cầm che ngực, trợn mắt nói, “Vậy vì sao ngươi không mặc?”

Đỗ Cửu Ngôn mặc thượng y khỏa khố.

“Suỵt!” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hai bên một chút, thấp giọng nói, “Một hồi tiến biển, ta sẽ lõa lồ.”

Trịnh Ngọc Cầm mục trừng khẩu ngốc, không khỏi dựng thẳng một ngón tay cái lên: “Lợi hại!”

“Đi!”

Hai người chạy xuống biển, khí trời sáng sủa không gió, nước biển có chút hơi lạnh, Đỗ Cửu Ngôn vào nước như cá, bơi tới bơi lui, Trịnh Ngọc Cầm hô: “Ngươi cởi y phục nha!”

Đỗ Cửu Ngôn phất phất y phục trong tay, hướng về phía Trịnh Ngọc Cầm nhướng mày.

Nói lõa lồ, khỏa khố vẫn là giữ lại.

“Ta cũng cởi!” Trịnh Ngọc Cầm nói, “Phản chính không ai, quản hắn.”

Trịnh Ngọc Cầm hai ba cái cởi y phục ra ném, hai người núp trong nước vừa cười lại náo loạn hơn nửa ngày.

“Không được, ta mệt quá, muốn lên nghỉ một lát.” Trịnh Ngọc Cầm liếc chung quanh, dự định mau chóng xông lên, mặc xong quần áo.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi ở bên bờ chờ ta một chút, ta liền lên.”

Trịnh Ngọc Cầm vừa mặc quần áo tử tế, liền thấy Quế vương sải bước tới, nàng cả kinh lúng túng bao lấy khăn, hướng về phía biển hô vài tiếng, Đỗ Cửu Ngôn bơi xa căn bản nghe không được.

“Vương gia, ” Trịnh Ngọc Cầm chỉ chỉ biển, “Đỗ tiên sinh ở bên dưới.”

Quế vương liền thấy một chấm đen nhỏ trên mặt biển, phập phồng trên dưới, lưng đẹp trước ngực như ẩn như hiện.

“Nàng, không mặc quần áo?”

Trịnh Ngọc Cầm gật đầu: “Chỉ mặc khỏa khố.”

Quế vương trừng mắt, hướng về phía Trịnh Ngọc Cầm phất tay: “Ngươi đi về trước đi, ta ở chỗ này chờ nàng.”

Trịnh Ngọc Cầm chạy bước nhỏ quay về thuyền, Quế vương nhìn hai bên một chút không ai, cởi y phục liền nhảy xuống biển.

“Ngôn Ngôn, ” hắn bơi qua, kéo Đỗ Cửu Ngôn, “Lõa lồ kích thích như thế, cũng không gọi ta?”

Đỗ Cửu Ngôn sợ hết hồn, vừa quay đầu lại ấn hắn xuống nước.

“Muốn chết!” Quế vương ôm lấy nàng kéo xuống nước, Đỗ Cửu Ngôn đá bụng hắn.

Hai người ở trong nước ngươi tới ta đi đánh nhau.

“Sự tình làm thành?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Quế vương ôm nàng, hai người nổi trong nước, không yên lòng gật đầu: “Ân.” Lúc nói chuyện, nhích tới bên tai nàng hỏi, “Ở đây, có muốn tới một lần hay không?”

“Cút!” Đỗ Cửu Ngôn một quyền đấm quá, người nhanh chóng trốn.

Quế vương cười hắc hắc, đuổi theo nàng: “Đây nhiều mới mẻ, tới một lần!”

—— lời nói ngoài ——

Năng thấy đề lời nói với người xa lạ không? ? ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui