Q3 – CHƯƠNG 116: HỈ SỰ LIÊN LIÊN
Dịch giả: Luna Wong
Mười ngày sau bọn họ khởi hành trở về, một đường du ngoạn không nhanh không chậm.
Lý Kiêu nghe tin, cùng Quý Ngọc nghênh đến rồi cửa thành, đoàn người cưỡi xe ngựa trở lại vương thành.
“Bên trong thành thế nào, hộ tịch của những thứ dân đều giải quyết xong rồi sao?” Quế vương hỏi.
Lý Kiêu xác nhận, nói: “Bên trong Thăng Long thành đều giải quyết xong rồi, Lương Khắc Hưng cũng lấy danh nghĩa Lương thị giải tán tất cả thứ dân, một lần nữa đăng ký hộ tịch. Sản nghiệp trong tộc hắn, ngoại trừ lưu lại một bộ phận, còn lai đều thả ra.”
Thả ra này, chủ yếu vẫn là đồng ruộng và hải vực, cửa hàng khắp nơi, cũng không thể bắt người của Lương thị mang ra hết được.
Huống chi, Lưu, Trịnh đã không còn, tất cả cửa hàng của bọn h, tất cả thuộc về triều đình sở hữu.
“Sùng An và Giao An mấy chỗ, ta đã phái người đi làm danh sách, dự tính trước năm cũng có thể làm xong.” Lý Kiêu nói, “Sang năm lại dùng nửa năm, phân hết đông ruộng ra cho dân, như vậy, trận biến cách này xem như triệt để hoàn thành.”
Quế vương hướng về phía hắn chắp tay, nói: “Chúc mừng, tâm nguyện của ngươi đạt thành rồi.”
“Đây đều là nhờ phúc của vương gia và vương phi. Nếu như dựa vào Lý Kiêu ta, có ba mươi năm nữa ta cũng làm không được.” Lý Kiêu là thật tâm thật ý cảm tạ, hắn nhìn thoáng qua Quý Ngọc, nói, “Sau này, phàm là có chỗ cần Lý Kiêu ta, xin cứ việc phân phó, lên núi đao xuống biển lửa, không một câu oán hận.”
Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, nói: “Ngươi đối xử tốt với Quý Ngọc là được. Phu thê ân ái, không để cho nàng hối hận thiên lý xa xôi gả cho ngươi là được rồi.”
Quý Ngọc cầm lấy tay của Đỗ Cửu Ngôn, viền mắt ửng đỏ.
“Ta thề với trời, cuộc đời này quyết không phụ Quý Ngọc.” Lý Kiêu nói.
Hắn biết rõ, đây hết thảy đều là nhờ phúc của Quý Ngọc, lúc đó hắn cố ý đi Đại Chu cầu thú là đúng.
Không có Quý Ngọc, Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn cũng sẽ không đến. Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn không đến, hắn làm sao có thể có được triều cục giờ này ngày này.
“Phụ thân ngươi bên kia, nói như thế nào?” Quế vương hỏi.
Lý Kiêu cười khổ một cái, nói: “Không sợ vương gia người chê cười, khó làm nhất thật đúng là phụ thân ta.”
“Trừng phạt không được chửi không được. Hắn cầm lấy quyền lợi và thứ dân Lý thị không tha. Ba tộc khác đều đã xong xuôi, duy chỉ có bên hắn vẫn là thiên sang bách khổng.”
“Bất quá việc này ta có thể giải quyết, vương gia và vương phi đã vì chúng ta làm quá nhiều.” Lý Kiêu bất đắc dĩ nói, “Từ từ sẽ đến, ta có biện pháp.”
Quế vương cũng không có khả năng nhúng tay chuyện của Lý Kiêu và Lý Nhiêu Bình.
Giết Trịnh Văn Hải có thể, nhưng giết Lý Nhiêu Bình, ai biết Lý Kiêu sẽ nghĩ như thế nào.
“Hiện tại trong hậu cung thanh tịnh nhiều rồi.” Quý Ngọc và Đỗ Cửu Ngôn nhỏ giọng nói, “Mấy phụ nhân kia rất biết điều, cơ bản không ra khỏi cửa, dù là đi ra cũng là cấp bậc lễ nghĩa đầy đủ, rất khiêm tốn.”
Quý Ngọc rất hài lòng, lại cười nói: “Ta cũng có thể sống thư thái.”
“Mới bắt đầu, sau này đều là thư thái.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Tranh khí, sinh thêm mấy hài tử, sau này phòng thân.”
Ở hoàng gia, ngoại trừ nhà mẹ đẻ giúp đỡ ra, hài tử chính là chỗ dựa lớn nhất của nữ nhân. Trừ phi mình đủ cường đại đến ngay cả nam nhân của mình đều phải kiêng kỵ, bằng không, người nào cũng không tin cậy bằng cốt nhục của mình.
“Phải!” Quý Ngọc nhìn chằm chằm bụng của Đỗ Cửu Ngôn, “Ta nghe nói vương gia rất muốn một vị tiểu quận chúa, người cũng phải cố gắng a.”
Đỗ Cửu Ngôn nhún vai: “Cái này không có quan hệ gì với ta!”
Nàng nói xong, Quế vương lỗ tai rất thính, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm nàng.
“Trở về, ” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Cũng không biết mọi người thế nào, ta phải trở về xem.”
Lý Kiêu và Quý Ngọc tiễn bọn họ ra ngoài, Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói với Quý Ngọc: “Chúng ta có thể cũng rất nhanh phải về. Sau này tự ngươi bảo trọng nhiều, có việc thì viết thư trở về.”
“Không đợi tới năm sau mới đi sao, đi bây giờ, nhất định phải đón năm mới ở trên đường.” Quý Ngọc luyến tiếc bọn họ.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Làm xong rồi đi, mọi người lưu lại ấn tượng tốt. Nếu như ở lại chỗ này nữa, danh tiếng của ta và vương gia quá vang hơn cả Lý vương, trong lòng hắn sẽ có cảm tưởng gì.”
“Làm việc tốt để lại tên, tức khắc lui lại!”
Quý Ngọc nở nụ cười, sùng bái nhìn Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Biểu tỷ, ngươi chính là hoàn toàn thay đổi rồi.”
“Trước kia ngươi, cơ linh chu toàn cũng không bằng ta. Nhưng bây giờ ta, đến một ngón tay của ngươi đều kém.”
Đỗ Cửu Ngôn dựng thẳng một ngón tay lên, nói: “Thi thử?”
“Ngươi quá xấu rồi.” Quý Ngọc thấp giọng nói, “Ngươi nói ta hiểu. Chỉ cần ta còn sống một ngày, Lý Kiêu và nhi tử tương lai của ta, ta lúc nào cũng sẽ cũng nhắc nhở bọn họ cái tốt của Đại Chu.”
“Hai nước giao hảo, tuyệt không mạo phạm.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Có ngươi ở đây, ta cũng yên tâm.”
Nàng và Quế vương về hành cung, Bùi Doanh và Chu Tiếu bọn họ đều ra đón, mọi người quan sát lẫn nhau, lập tức đều cười lên, Chu Tiếu nói: “Đều tự an hảo, đại cát đại lợi.”
Bookwaves.com.vn
“Gần đây thế nào, án tử nhiều không?”
Tiền Đạo An gật đầu, nói: “Rất nhiều. Sau khi mọi người có ý thức duy quyền, một chút chuyện nhỏ đều muốn đến tìm chúng ta cố vấn. Ta một ngày đều phải uống ba bình trà.”
Nói quá nhiều.
“Còn ngươi, có khỏe không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Bùi Doanh.
Bùi Doanh gật đầu, nói: “Vô cùng tốt.”
“Nàng đương nhiên được.” Đậu Vinh Hưng thấp giọng nói, “Nàng thường len lén đi nghĩa trang nghiên cứu thi thể, phẫu tới phẫu lui, ta nhìn sấm nhân, nàng lại vẻ mặt say sưa.”
Bùi Doanh bất đắc dĩ nói: “Trái lại tìm được chỗ tốt rồi.”
Bởi vì thế cục rối loạn thi thể rất nhiều, nàng có thể dưới vương quyền che chở, làm rất nhiều chuyện trước đây không làm được.
Nói giải phẫu, nàng đã có thể làm rất quen, đối với cấu tạo thân thể người cũng lạn thục vu hung.
“Cũng coi như không có đi không một chuyến.” Đỗ Cửu Ngôn trái phải tìm người, “Cữu gia của ta đâu?”
Gương mặt của Đậu Vinh Hưng ghét bỏ: “Ngươi cũng đừng nhắc cữu gia, ta đều ba ngày không thấy người.”
“A?”
Chu Tiếu cười đầy mặt ám muội: “Cùng Lương tiểu thư luôn luôn cũng không thể xa nhau.”
“Như keo như sơn!” Đậu Vinh Hưng bổ sung.
Lợi hại a, nàng đi chừng hai mươi ngày, Lỗ Niệm Tông và Lương Di phát triển nhanh như vậy a: “Thế nào, lừa gạt được tiểu cô nương không?”
“Thành.” Đậu Vinh Hưng nói, “Bảo là muốn bồi Lương tiểu thư du sơn ngoạn thủy, chờ cho tẫn hiếu với phụ mẫu xong, lại theo nàng quay về đây tẫn hiếu.”
Phương pháp này trái lại tốt vô cùng.
Dù sao Lương Khắc Hưng có mấy nhi tử, Lỗ Chương Chi cũng chỉ có một mình Lỗ Niệm Tông.
“Ta đi ngủ một lát, chờ cữu gia trở về hỏi lại hắn.”
Quế vương cũng theo, phu thê hai người đi nghỉ ngơi.
Trịnh Ngọc Cầm lôi kéo Kiều Mặc cũng đi nghỉ ngơi, một mình Cố Thanh Sơn theo ở phía sau, phơi nắng đen như mực, sinh không thể yêu đầy mặt cô đơn.
“Cố tướng quân thật đáng thương.” Đậu Vinh Hưng nói, “Dạo qua một vòng, là hắn không người thương.”
Cố Thanh Sơn nhĩ lực tốt, nghe vậy u oán quay đầu lại nhìn thoáng qua Đậu Vinh Hưng, ủ rũ cúi đầu đi.
“Thanh Sơn ca, ta cùng ngươi.” Hàn Đương ôm lấy vai của Cố Thanh Sơn, nói, “Huynh đệ chúng ta, bất ly bất khí.”
Cố Thanh Sơn trừng mắt hắn.
Buổi tối, Lỗ Niệm Tông trở về, mọi người ngồi vây chung một chỗ ăn cơm, Lương Di an vị ở bên tay hắn.
“Đỗ tiên sinh, ta và răng trắng lớn chuẩn bị ở An Nam làm một lần hôn sự, sau đó sau khi cùng hắn trở lại kinh thành, lại làm một lần.” Lương Di nói.
Đỗ Cửu Ngôn nhìn Lỗ Niệm Tông.
Bookwaves.com.vn
“Ta không thành vấn đề, ” Lỗ Niệm Tông cười cười hì hì, lại nhỏ giọng nói với Đỗ Cửu Ngôn, “Hơn nữa, cha nương ta đồng ý, nói chỉ cần ta cao hứng, tất cả do ta và ngươi xem tình huống mà làm.”
Đỗ Cửu Ngôn vò đầu. Ngoại sinh nữ làm chủ hôn sự cho cữu cữu, đại khái cũng chỉ có nàng có lệ này, nàng hỏi Quế vương: “Vương gia cảm thấy thế nào?”
“Không ý kiến.” Quế vương nói, “Thành hôn xong về sớm một chút đi.”
Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Ngươi nhớ nhà?”
“Hôn sự của ta còn chưa làm.” Cái gì đều chuẩn bị xong, nhưng ngạnh sinh sinh kéo lâu như vậy.
Trở về hắn sẽ làm.
Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên, không nghĩ tới Quế vương chấp nhất chuyện hôn sự chuyện như thế.
Nói là hôn sự, ngày thứ hai bọn họ cùng Lương Khắc Hưng gặp mặt thương lượng hôn sự, làm ngay bên trong Thăng Long thành, Lương Di từ Lương phủ xuất giá, cỗ kiệu tiến hành cung.
“Vậy sính lễ đâu, cũng không có chuẩn bị.” Đỗ Cửu Ngôn không hiểu những thứ này.
Lương Khắc Hưng nói: “Vương phi yên tâm, hết thảy ta xử lý, đến lúc đó các ngươi chỉ cần tới tham dự là được.”
Đỗ Cửu Ngôn không ý kiến.
Hôn sự định ở mùng hai tháng mười.
Đỗ Cửu Ngôn đi thư viện.
Trong thư viện rất náo nhiệt, tiếng đọc sách leng keng tiếng cười không ngừng. Trong hậu viện hài tử đá cầu chạy một thân mồ hôi, trpng tiền viện hài tử đi học, hết sức chuyên chú theo sát tiên sinh đọc.
Bọn họ sắp đi, thư viện này sẽ an bài một lần nữa, chờ rãnh sẽ hỏi ý kiến của Lý Kiêu một chút.
“Đỗ tiên sinh, ” Khuất Tam mang theo đệ đệ Khuất Tiểu Ngũ chạy tới, “Người từ phần đất bên ngoài trở về rồi sao? Lần này có phải sẽ không đi nữa không?”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta còn không xác định. Các ngươi thì sao, đọc sách thế nào?”
“Ta đọc rất tốt.” Khuất Tam cười nói, “Tiên sinh nói ta vẽ rất có thiên phú. Đỗ tiên sinh, ta vẽ cho người một bức, người. . . nếu như ngươi không chê, ta có thể tặng cho người hay không?”
Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, nói: “Còn có lễ vật a, ta đây nhất định lấy.”
“Người chờ ta một chút.” Hắn nói chuyện đặng đặng chạy về lại cực nhanh chạy tới, trong tay nâng một bức tranh thuỷ mặc, vẽ không có nước mực không không phải đặc biệt giống, coi như là người thường cũng có thể nhìn ra được, thủ pháp rất trúc trắc, nhưng làm tay mới, tranh này quả thực rất đẹp.
Bên dưới bức họa của ấn nhỏ, bên trên viết ba chữ, kính ân nhân.
“Có phải không đẹp hay không?” Khuất Tam thấp thỏm hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn cất xong bức tranh, nói: “Rất đẹp, so với bất luận bức tranh gì cũng đẹp hơn.”
Khuất Tam thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười, dáng tươi cười của thiếu niên như dương quang buổi sáng, sáng sủa lại ấm áp.
“Đỗ tiên sinh, ” Liên bá từ phía sau đi ra, trong tay đang cầm sách, Đỗ Cửu Ngôn sửng sốt kinh ngạc nói, “Liên bá, người qua đây làm tiên sinh sao?”
Liên bá phất tay, nói: “Ta sao có thể làm tiên sinh, ta là tới đọc sách.”
“Liên bá đọc sách trước, sau làm tiên sinh.” Khuất Tam cười nói, “Sau này hắn chính là tiên sinh của chúng ta.”
Liên bá đọc rất nhiều sách, nhưng rốt cuộc cũng không có học vấn bằng tiên sinh của Đại Chu, cho nên phải theo học một đoạn thời gian trước.
Đỗ Cửu Ngôn thêm vài ngày đều an bài giải quyết tốt hậu quả, đảo mắt liền đến mùng hai tháng mười, sáng sớm, nàng như một lão thân nương, nhìn Lỗ Niệm Tông mặc trang phục, mặc hỉ phục đại hồng, xoay quanh.
“Ngôn Ngôn, có phải ta rất đẹp mắt hay không?” Lỗ Niệm Tông cười thấy răng không gặp mắt.
—— lời nói ngoài ——
Năng thấy ta đề lời nói với người xa lạ không? Vài ngày bất năng quay về nhắn lại, có loại ngăn cách dắt lừa thuê! ! !